Cũng vào lúc này.
Trong tửu lầu.
Diệp Bình ngồi trong góc, bị mười mấy lão đầu tử vây quanh, người trước mặt là Trần Ninh.
Lời Trần Ninh nói, làm Diệp Bình ngây ra.
“Bảo ta làm quan chủ khảo?”
Diệp Bình nhìn Trần Ninh đầy cổ quái.
Sau khi Trần Ninh nhận ra hắn, thì rất kích động, sau đó bảo với hắn rằng, quan chủ khảo Bạch Vân cổ thành lần này, chính là hắn đó.
Diệp Bình nghe mà thấy kì kì.
Nếu bảo hắn đi tới những địa phương khác, làm giám khảo thì cũng được.
Nhưng mà, người dự thi lần này, có một người là sư huynh của hắn, mà còn bảo hắn đi làm giám khảo sư huynh mình?
Diệp Bình cảm thấy mình không có dũng khí này.
Nên hắn từ chối ngay, bảo Trần Ninh tới mà làm.
Nhưng Trần Ninh lại nhất quyết sống chết cũng không đồng ý, nhất định là bảo hắn làm, làm tình cảnh trở nên hết sức khó xử.
“Diệp sư huynh, đây là hoàng lệnh của triều đình, cũng là ý của học phủ, trước khi sư đệ rời khỏi học phủ, sư phụ đã dặn, nếu gặp được ngài ở Bạch Vân cổ thành, thì nói cho ngài biết, ngài sẽ làm quan chủ khảo.”
“Ta chỉ là làm dự bị mà thôi, không dám giành quyền như vậy.”
Trần Ninh khổ sở.
Y rất thích được người ta khen, nhưng y biết khả năng mình tới đâu. Ngay cả sư phụ cũng còn tự nhận thuật luyện đan của mình không bằng Diệp Bình, y làm sao dám làm quan chủ khảo.
Nên y sống chết cũng không chịu làm quan chủ khảo, bảo Diệp Bình làm.
“Trần sư đệ khiêm nhường rồi, dù gì ngươi cũng là đệ tử thân truyền của Từ trưởng lão, chức quan chủ khảo này đương nhiên Trần sư đệ làm là không thành vấn đề.”
Diệp Bình mở miệng, hắn không muốn làm quan chủ khảo, không phải vì Trần Ninh, chỉ là vì hắn thấy mình không xứng.
“Diệp sư huynh, ngài đừng khiêm nhường nữa. Nếu ngài không có ở đây, sư đệ sẽ cố gánh vác vai trò này, nhưng ngài đã ở đây rồi, nói một lời khó nghe, ngay cả thí sinh ta cũng không bằng nữa.”
Trần Ninh mở miệng, đầy đau khổ.
“Diệp sư huynh, ta mặc kệ, chức quan chủ khảo này, chỉ có ngài là xứng đáng, ngài không làm ta cũng mặc kệ đấy.”
“Nếu để sư phụ biết, ngài ở đây mà ta lại làm quan chủ khảo, tới lúc về, thế nào cũng sẽ bị sư phụ ta lột một lớp da, ta không làm đâu.”
Trần Ninh than sầu kể khổ, mặc kệ Diệp Bình có nguyện ý hay không, y cũng nhất quyết không làm.
“Trần sư đệ, ngươi nói lời này hơi không ổn đó.”
Thấy Trần Ninh than sầu kể khổ, Diệp Bình không khỏi buồn bực, ý ngươi là gì đây? Chơi chiêu vô lại hả?
Hai người bọn ngươi đẩy qua đẩy lại, đám trưởng lão ở cạnh vây xem không khỏi buồn bực.
Bọn họ đều là người có số má của Bạch Vân cổ thành, là người cũng có chút mặt mũi của nội cảnh Thanh Châu.
Vì tranh giành cái chức quan chủ khảo này, có thể nói là bọn họ đã không ngừng minh tranh ám đấu, không ngờ Diệp Bình với Trần Ninh, lại cứ đẩy tới đẩy lui!
Chức quan chủ khảo không đáng tiền tới như vậy hả?
Học sinh của Tấn quốc học phủ đều khác thường như vậy hả?
Các ngươi có suy nghĩ tới cảm nhận của bọn ta không?
Tất cả trưởng lão im thin thít, trong lòng thấy khó chịu, đây chính là thiên kiêu ư?
Thứ mà bọn họ coi như trân bảo, lại bị chà đạp như vậy.
Lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.
“Tiểu sư đệ.”
Diệp Bình đứng bật dậy, biết ngay là sư huynh mình tới.
“Sư huynh, ta ở đây.”
Diệp Bình đứng dậy, vượt qua mọi người đi ra cửa, tới chỗ Hứa Lạc Trần, cung kính xá một cái.
Hứa Lạc Trần vừa bước vào cửa, trong lòng khá là căng thẳng và lúng túng.
Đám tu sĩ đi theo Hứa Lạc Trần đứng ngoài cửa, vừa nhìn thấy Diệp Bình thì đều ngẩn người.
Diệp Bình mặc đồ thuần một màu trắng tinh, phong thần anh tuấn, như một lang quân tuyệt thế, vô cùng tuấn mỹ, nhất cử nhất động đều cực kì nho nhã.
Khiến người ta không thốt nổi một lời.
Chỉ với tướng mạo này, các tu sĩ đã tin Diệp Bình là người của Tấn quốc học phủ.
Như này mà còn không phải tới từ Tấn quốc học phủ, thì còn ai nữa?
Hứa Lạc Trần không đáp lại, y vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện có nên nhờ Diệp Bình giúp mở cửa sau hay không.
Trần Ninh nhanh chóng đi qua, nhìn Hứa Lạc Trần, ánh mắt đầy vẻ kích động.
Y đã từng nghe sư phụ Từ Thường trưởng lão nói, thuật luyện đan của Diệp Bình, là do sư huynh của hắn dạy, nói cách khác, sư huynh Diệp Bình, chính là luyện đan sư tuyệt thế thật sự.
Cho nên, đương nhiên là y phải đi qua làm quen.
“Tại hạ Trần Ninh, là học sinh Tấn quốc học phủ, sư đệ của Diệp Bình sư huynh, Trần Ninh xin ra mắt sư huynh.”
Trần Ninh cung cung kính kính xá Hứa Lạc Trần một cái.
Đám tu sĩ đi theo Hứa Lạc Trần gần như nín thở.
Trần Ninh?
Đây chẳng phải là quan chủ khảo khảo hạch luyện đan lần này của Bạch Vân cổ thành sao?
Lúc đầu, họ còn tưởng Diệp Bình là sư đệ Trần Ninh, vì Diệp Bình chỉ mới gia nhập Tấn quốc học phủ năm nay thôi, trong khi Trần Ninh đã vào mấy năm rồi.
Không dè, Diệp Bình trong học phủ mười nước lại ghê gớm như vậy!
Còn lên làm sư huynh?
Bọn họ nghẹt thở, mặt đầy chấn động, những tu sĩ từng giễu cợt Hứa Lạc Trần thì cực kỳ khó coi.
Chẳng những khó coi, mà còn hối tiếc và tự trách nhiều hơn.
Bọn họ rất là hối hận, sao ăn no không chuyện gì làm, lại đi giễu cợt Hứa Lạc Trần.
Thích bị vả mặt tới vậy à?
Lúc này, không chỉ Trần Ninh, đám trưởng lão Bạch Vân cổ thành, cũng đều đã vội vàng chạy tới, cung kính bái Hứa Lạc Trần.
“Ra mắt tiền bối.”
Bọn họ không biết Hứa Lạc Trần, nhưng Diệp Bình, Trần Ninh là học sinh Tấn quốc học phủ, mà còn phải xá người này, nên đương nhiên người này không phải là hạng người bình thường.
Nên xá người ta một cái, cũng là hợp tình hợp lý.
Trong tửu lầu.
Hứa Lạc Trần bối rối.
Mình chỉ đi ra ngoài một chuyến, mà Diệp Bình đã thu nhiều tiểu đệ như vậy?
Còn nữa, Diệp Bình xá mình không nói, mấy người này xá mình làm gì?
Cơ thể Hứa Lạc Trần hơi cứng lại.
Nhưng y bình tĩnh lại rất nhanh, nhìn Diệp Bình, cố gắng bắt chước phong thái của Tô Trường Ngự.
“Tiểu sư đệ, những người này là?”
Hứa Lạc Trần mở miệng, giọng bình tĩnh, bắt chước Tô Trường Ngự.
“Sư huynh, vị này là sư đệ trong Tấn quốc học phủ.”
Diệp Bình giới thiệu Trần Ninh cho Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần chưa kịp nói gì, Trần Ninh đã nói trước.
“Ra mắt sư huynh, lần này sư đệ tới, là phụng mệnh tới tìm Diệp sư huynh, hy vọng Diệp sư huynh đảm nhiệm làm giám khảo khảo hạch luyện đan lần này của Bạch Vân cổ thành, nhưng Diệp sư huynh lại không muốn làm, mong ngài khuyên giúp Diệp sư huynh một tiếng.”
Trần Ninh mở miệng, y biết mình không nói được Diệp Bình, chẳng bằng để sư huynh của Diệp Bình lên tiếng giúp.
Cái gì???
Bảo Diệp Bình làm quan chủ khảo khảo hạch luyện đan lần này của Bạch Vân cổ thành?
Hứa Lạc Trần kinh ngạc.
Nếu Diệp Bình thành quan chủ khảo, vậy chả phải mình sẽ dễ dàng vượt qua kiểm tra sao?
Hứa Lạc Trần gần như không cần suy nghĩ.
“Nếu đã là phụng mệnh, vậy tiểu sư đệ, làm đi.”
Hứa Lạc Trần mở miệng, giọng rất bình tĩnh, y kềm nén suy nghĩ của mình xuống, quyết không để lộ vẻ kích động ra ngoài, để người ta nhìn thấy.
“Vậy… được rồi, sư đệ tuân lệnh.”
Diệp Bình vốn định giải thích mấy câu, nhưng cuối cùng lại thôi, gật đầu đồng ý.
Không chỉ Hứa Lạc Trần lộ ý cười, đám bằng hữu bên cạnh y cũng siết chặt nắm tay vì kích động.
Vượt qua khó khăn này rồi.
Diệp Bình tò mò nhìn những tu sĩ này bên cạnh Hứa Lạc Trần.
“Sư huynh, những vị này là?”
Diệp Bình thắc mắc.
“À, bọn họ đều là bằng hữu tốt của ta.”
Hứa Lạc Trần đáp.
“Đúng đúng đúng, chúng ta đều là bằng hữu tốt của sư huynh ngươi.”
“Phải, là bằng hữu thân thiết.”
“Diệp sư đệ, chúng ta tới là muốn tìm Hứa đạo huynh nhờ ngài giúp chút việc.”
Đám người vội trả lời. sau khi biết Diệp Bình là quan chủ khảo lần này thì hớn hở nói thẳng ra luôn.
“Giúp chút việc? Là việc gì?”
Diệp Bình hỏi.
Hứa Lạc Trần vội cướp lời.
“Sư đệ, mấy bằng hữu này của ta vốn là muốn nhờ đệ tìm Trần Ninh, nhưng bây giờ đệ đã là quan chủ khảo, vậy sư huynh cũng nói thẳng luôn.”
Hứa Lạc Trần mở miệng.
Đám bằng hữu của y đều kích động. Truyện Sắc
“Sư huynh, huynh cứ nói.”
Đã là bằng hữu của sư huynh, đương nhiên hắn cũng sẽ nể mặt.
“Những bằng hữu này của ta là muốn quan chủ khảo khảo hạch lần này làm việc thật sự nghiêm túc, đừng vì họ là bằng hữu của ta mà trở nên dễ dãi, nhất định phải thật cực kỳ nghiêm khắc, có sai cứ xử.”
“Đừng dùng tiêu chuẩn dành cho thí sinh bình thường để đánh giá họ, nhất định phải nâng cao, nâng cao, nâng cao hơn nữa, đệ hiểu không?”
“Cả sư huynh cũng vậy. Đệ càng phải nghiêm khắc hơn mười lần, không được vì ta là sư huynh ngươi, mà tự tiện cho ta vượt qua khảo hạch, hiểu không?”
Hứa Lạc Trần lấy hết dũng khí.
Y thật sự không đủ can đảm bảo Diệp Bình mở cửa sau cho mình.
Vừa nghe.
Mọi người ngẩn ra.
Nhìn Hứa Lạc Trần đầy kinh ngạc.
A Lạc, ngươi đùa hả?
Lão Hứa, ngươi chơi ta?
Lạc Trần ca? Chúng ta có thù sao? Có thù thì nói ra đi.
Cả đám bối rối.