Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 176: Chương 176: Chủ nhân của ta là Thái tử Đại Hạ, trữ quân Đại Hạ




Dịch: Tiểu Băng

Tấn quốc Học Phủ, trong Lễ điện.

Mọi người rượu qua ba tuần.

Đệ tử Nhất Đại ngồi ở hàng đầu mở miệng.

“Thi đấu mười nước lần này, Hoàng Phủ đạo hữu hẳn sẽ giành thứ hạng cao.”

Hắn mở miệng, vốn là muốn khen Diệp Bình trước, nhưng nghĩ lại, thấy dù gì đối phương cũng là khách, không thể trắng trợn như vậy, nên mới khen Hoàng Phủ Thiên Long một chút trước, sau đó sẽ khen Diệp Bình.

“Chuyện này thật ra thì không. Thi đấu mười nước cường giả như mây, lại có đầm rồng hang hổ, thật ra mục tiêu của ta không cao, đứng mười hạng đầu là được.”

Hoàng Phủ Thiên Long đáp, lúc nói tới mấy chữ đầm rồng hang hổ, còn cố ý nhìn Diệp Bình.

Ý này rất rõ ràng.

Có trưởng lão gật đầu: “Rất tốt, tuy nói người trẻ hết sức hiếu thắng, nhưng ngươi đã biết nghĩ như vậy, là khá lắm.”

Trưởng lão kia nói.

“Mười hạng đầu? Hoàng Phủ đạo hữu, ngươi không khỏi hơi coi thường mình quá?”

“Đúng đó, ngươi quét ngang mười nước, trên lý thuyết, dù có Diệp sư huynh, thì ba hạng đầu, hẳn cũng đâu có vấn đề gì?”

Chúng đệ tử kinh ngạc.

Tuy nói thi đấu mười nước đúng là cường giả như mây, nhưng Hoàng Phủ Thiên Long quét ngang mười nước, nếu không phải gặp Diệp Bình, nói thật người trong thiên hạ đều cho rằng Hoàng Phủ Thiên Long sẽ giành hạng nhất.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long cười khổ lắc đầu.

“Mười hạng đầu đúng là có hơi khiêm tốn, nhưng ta không nói quá đâu. Ta từ Nam quốc tới, nói là một đường quét ngang, nhưng trên thực tế ta biết, như Ly quốc, Trần quốc, Tĩnh quốc, bọn họ căn bản không hề phái thiên kiêu thật sự ra đánh với ta.”

“Ít nhất ta biết là, Ly quốc, Trần quốc, Tĩnh quốc, nhất định cũng có cường giả không kém gì ta bọn họ không xuất hiện, không phải là không dám đánh nhau với ta, mà là để giữ thực lực, tới khi thi đấu mười nước trở nên nổi tiếng.”

“Hơn nữa bao nhiêu năm nay, thi đấu mười nước, lúc nào cũng có một số đệ tử của những nước nhỏ chiếm được mười hạng đầu.”

Hoàng Phủ Thiên Long hết sức nghiêm túc nói.

“Ừm, đúng là một nửa người trúng tuyển vào Thập Quốc Học Phủ mỗi kỳ thi đấu mười nước, đều là đệ tử của nước nhỏ.”

“Đúng đó, có một số nước nhỏ, tập trung hết nguồn lực của cả nước, để đào tạo ra thiên tài, các ngươi phải biết, thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn, đừng bao giờ nghĩ mình là vô địch thiên hạ.”

Có trưởng lão gật đầu.

“Không ngờ lại còn có chuyện như vậy.”

“Xem ra chúng ta vẫn còn đánh giá quá thấp tỷ thí mười nước.”

“Thật ra không phải là chúng ta đánh giá thấp thi đấu mười nước, mà là trước giờ, chúng ta đều chỉ nhìn vào các thiên kiêu, nên mới luôn cảm thấy mình không ra sao.”

Ai nấy bàn tán ồn ào.

Hoàng Phủ Thiên Long chợt nói tiếp.

“Thi đấu mười nước lần này, nếu không có gì bất ngờ, người đứng đầu, hẳn là Diệp sư huynh.”

Hắn nhìn Diệp Bình, cất tiếng khen.

Mọi người cười khẽ, bọn họ cũng cho là như vậy.

Nhưng Diệp Bình đã đáp trả.

“Ta không tham gia thi đấu mười nước.”

Tiếng Diệp Bình vang lên.

Cả đại điện im bặt.

Tất cả mọi người ngẩn ra.

Không ai tin được.

Vì theo họ thấy, Diệp Bình hẳn sẽ lấy được hạng đầu thi đấu mười nước, dương danh cho Tấn quốc Học Phủ.

Không ngờ, Diệp Bình lại nói mình không tham gia?

Đừng nói đệ tử và trưởng lão của Tấn quốc Học Phủ, ngay cả Hoàng Phủ Thiên Long cũng ngẩn ra.

Thi đấu mười nước là con đường tắt duy nhất để đi tới Thập Quốc Học Phủ đó.

Không tham gia có nghĩa là không đi Thập Quốc Học Phủ!

Mọi người đều ngẩn ra.

Nhất là Hoàng Phủ Thiên Long, hắn càng không tin được.

Đối với tu sĩ, vào Thập Quốc Học Phủ, là mơ ước cả đời của họ.

Diệp Bình mạnh như vậy, lại bảo không muốn tham gia.

Nhìn mọi người kinh ngạc, Diệp Bình lại hết sức bình tĩnh.

Đối với hắn, cái gọi là thi đấu mười nước, không có gì hấp dẫn, thậm chí có là Thập Quốc Học Phủ, hắn cũng không chút hứng thú.

“Diệp sư huynh, sao ngươi không tham gia thi đấu mười nước?”

“Diệp sư huynh, thi đấu mười nước ảnh hưởng đến Thập Quốc Học Phủ đó, nếu ngươi không tham gia, không thể vào Thập Quốc Học Phủ được đâu, nhất là mấy năm này, Thập Quốc Học Phủ khảo hạch còn nghiêm khắc hơn trước, Diệp sư huynh, ngươi nên nghĩ kĩ lại.”

Hoàng Phủ Thiên Long đầy khó chấp nhận, thậm chí còn trở nên nóng nảy.

Hắn không hiểu, sao Diệp Bình không muốn tham gia thi đấu mười nước, nhưng hắn biết, Diệp Bình mạnh như vậy, nếu bỏ qua lần này, sẽ phải chờ thêm mấy chục năm nữa.

Vì cứ mỗi ba mươi năm, Thập Quốc Học Phủ mới tiến hành thi đấu một lần.

Nghe Hoàng Phủ Thiên Long nói vậy, Diệp Bình uống một hớp rượu, rì rì nói.

“Ta không thích đánh đánh giết giết, với lại, ở trong tông môn, ta thuộc loại học nghệ không tinh, sợ đi Thập Quốc Học Phủ, thấy thẹn với tông môn.”

Diệp Bình giải thích, nhưng lời này của hắn, nửa thật nửa giả.

Hắn thấy mình học nghệ không tinh là thật, nhưng thấy thẹn gì đó là giả, hắn vẫn luôn tự tin với thực lực của mình.

Thật ra thì nói cho cùng, nguyên nhân chủ yếu vẫn là, Diệp Bình muốn trở về tông môn tu luyện.

Vì ở Thanh Vân Đạo Tông, bất kì ai cũng là nhân tài, nói chuyện còn rất dễ nghe.

Đi Thập Quốc Học Phủ gì đó, nhiều người nhiều chuyện mà còn nhàm chán, giống như ở Tấn quốc Học Phủ vậy.

Diệp Bình trả lời, làm tất cả mọi người trong đại điện lại im bặt lần nữa.

Không thích đánh đánh giết giết thì còn hiểu, học nghệ không tinh là ý gì?

Ngươi thế này còn bảo mình học nghệ không tinh? Vậy chúng ta phải gọi là gì?

“Diệp sư huynh, ngài khiêm tốn quá, với thực lực của ngài, nếu tới Thập Quốc Học Phủ, nhất định sẽ có vị trí nhất định.”

“Quan trọng nhất là, không vào Thập Quốc Học Phủ, thì không thể vào Đại Hạ học cung được.”

Hoàng Phủ Thiên Long tiếp tục nói, hắn cố gắng khuyên Diệp Bình, hy vọng Diệp Bình đổi ý.

Theo hắn thấy, Diệp Bình sở dĩ không muốn đi Thập Quốc Học Phủ, chủ yếu là vì Thập Quốc Học Phủ không thể giúp hắn tăng tiến.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long biết, có thể Thập Quốc Học Phủ không giúp gì được nhiều cho Diệp Bình, nhưng Đại Hạ học cung nhất định sẽ hỗ trợ cho Diệp Bình rất lớn.

Mà muốn vào Đại Hạ học cung, con đường duy nhất chính là Thập Quốc Học Phủ.

Càng vào học phủ cấp cao hơn, điều kiện chọn học sinh càng hà khắc.

Trừ phi là Thiên tử Đại Hạ tự mình mở miệng, nếu không, dù ngươi có bối cảnh lớn cỡ nào, thủ đoạn thông thiên cỡ nào, cũng không thể thông qua Thập Quốc Học Phủ cùng Đại Hạ học cung được.

Đây là lý do vì sao, Hoàng Phủ Thiên Long lại cố khuyên.

Đại Hạ học cung, là thánh địa chí cao vô thượng của cả Đại Hạ vương triều, ở nơi đó có vô số bí tịch, mỗi một lão sư, đều là người xuất sắc của lĩnh vực đó.

Hơn nữa vào Đại Hạ học cung, còn có rất nhiều chỗ tốt, biết những chuyện mà người khác không biết, được mở mang tầm mắt, phá vỡ rào cản, đối với tu hành là một chuyện tốt.

“Đúng đó, Hoàng Phủ Thiên Long nói rất đúng, Diệp Bình, dù ngươi không muốn đi Thập Quốc Học Phủ, nhưng ngươi không thể không đi Đại Hạ học cung, chỗ đó sẽ không yếu hơn tông môn của ngươi.”

“Hiện giờ, thi đấu mười nước chính là cơ hội ngàn năm một thuở, nghe nói Đại Hạ học cung lại sắp thu nhận học sinh, phải bắt lấy cơ hội lần này, nói không chừng qua năm ba năm, ngươi sẽ trở thành học sinh Đại Hạ.”

“Đúng đó, Diệp sư huynh, ngài phải suy nghĩ thật kĩ.”

Không chỉ Hoàng Phủ Thiên Long, gần như tất cả mọi người đều không nhịn được mà đi khuyên Diệp Bình.

Nói thật, trong lòng ai cũng thấy khó chịu, nhất là đám người Đoan Mộc Vân.

Nguyện vọng lớn nhất của họ, là được vào Đại Hạ học cung, trở thành Đại Hạ học sinh.

Nhưng bọn họ biết, với khả năng của họ, muốn vào Đại Hạ học cung cơ hồ là chuyện không thể.

Trong khi Diệp Bình có thực lực, lại không muốn vào Đại Hạ học cung.

Đúng là người không thể so với người.

Diệp Bình yên lặng, hắn uống một hớp rượu, thật ra hắn biết, Đại Hạ học cung rất phi phàm, Thập Quốc Học Phủ không có cửa nào so sánh được.

Nhưng chính vì biết Đại Hạ học cung rất phi phàm, nên Diệp Bình mới muốn ở Thanh Vân Đạo Tông để học tập cho giỏi.

Hiện giờ hắn cảm thấy quá nhanh, mình tu hành chưa tới nửa năm, còn rất nhiều thứ vẫn còn chưa học.

Nếu cứ thế này vào Đại Hạ học cung, cảm thấy có hơi đốt cháy giai đoạn.

Hắn uống một hớp rượu, không nói nữa.

Mọi người biết, mỗi người đều có quan điểm riêng, Diệp Bình là thiên tài, còn là thiên tài tuyệt thế, hắn đã có quan điểm của mình, mọi người cũng không tiện nói thêm.

Vì thế, đại điện trở nên im lặng.

“Chuyện Đại Hạ học cung giờ vẫn còn sớm, không vội không vội, nào nào nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.”

Có người mở miệng, phá tan yên lặng, xóa đi bầu không khí lúng túng.

Mấy giờ sau, buổi tiệc mới coi như kết thúc.

Diệp Bình đứng dậy rời khỏi, Hoàng Phủ Thiên Long theo hắn đi ra.

Rõ ràng, y có chuyện muốn nói với Diệp Bình.

Diệp Bình đi rồi, chuyện này nhanh chóng truyền ra.

Đưa tới sóng to gió lớn.

Không ai ngờ Diệp Bình lại từ chối tham gia thi đấu mười nước, vì không tham gia thi đấu mười nước, đồng nghĩa bỏ qua tư cách gia nhập Đại Hạ học cung.

Chỗ Diệp Bình ở.

Hoàng Phủ Thiên Long đi vào phòng, nhìn Diệp Bình, muốn nói gì đó, nhưng không biết làm sao mở miệng.

Diệp Bình rót ly trà cho Hoàng Phủ Thiên Long, dáng vẻ lúc này hết sức hiền lành.

“Hoàng Phủ sư đệ, đây là trà mới, ngươi nếm thử đi.”

Diệp Bình mở miệng, mời Hoàng Phủ Thiên Long uống trà.

Nhưng người kia làm gì có tâm tư uống trà.

Hắn vẫn còn đang xoắn xuýt chuyện Diệp Bình không tham gia thi đấu mười nước.

Diệp Bình mạnh như vậy, nếu vào Thập Quốc Học Phủ, nhất định sẽ nhất phi trùng thiên, hắn sẽ có thể thường xuyên tìm Diệp Bình so tài.

Dù về công hay về tư, Hoàng Phủ Thiên Long cũng rất hy vọng Diệp Bình gia nhập Thập Quốc Học Phủ.

“Diệp sư huynh, ngài nghe ta nói, ta biết tông môn của ngài, nhất định là rất lớn, coi thường Thập Quốc Học Phủ là chuyện cũng bình thường.”

“Nhưng Thập Quốc Học Phủ không phải là điểm đến cuối cùng của chúng ta, Đại Hạ học cung mới là điểm bắt đầu của chúng ta mà thôi, ngài còn chưa biết chỗ đáng sợ của Đại Hạ học cung.”

“Chúng ta tới Đại Hạ học cung không chỉ vì bí tịch tâm pháp, quan trọng nhất là tầm mắt và bố cục, chỉ có đi Đại Hạ học cung, mới thật sự nhìn thấy thiên hạ này.”

Hoàng Phủ Thiên Long nói, hắn vẫn cảm thấy Diệp Bình coi thường Thập Quốc Học Phủ, thậm chí coi thường cả Đại Hạ học cung.

Hồi trước hắn cũng nghĩ như vậy, cho tới khi sau này, gặp được một cường giả đến từ Đại Hạ học cung.

Hoàng Phủ Thiên Long liền thay đổi suy nghĩ hoàn toàn.

Dù có là thiên tài tuyệt thế, không cần tài nguyên, đối với bọn họ, tâm pháp bí tịch, đạo thuật thần thông, pháp bảo đan dược, tất cả đều dễ như trở bàn tay.

Nhưng tầm mắt và bố cục mới là thứ bọn họ cần nhất, phải nhìn ra được thế giới này rộng lớn thế nào, họ mới biết mình nhỏ bé bao nhiêu.

Đây là lý do tại sao, Hoàng Phủ Thiên Long cứ mãi khuyên Diệp Bình.

Hắn không muốn Diệp Bình chỉ vì chút vấn đề về tài nguyên mà không đi Đại Hạ học cung.

Nghe Hoàng Phủ Thiên Long nói xong, Diệp Bình gật đầu.

Hắn đồng tình lời của Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng hắn vẫn không trả lời.

Hoàng Phủ Thiên Long không nhịn được hỏi tiếp.

“Diệp sư huynh, rốt cuộc ngài còn băn khoăn cái gì?”

Hắn nhìn ra được, Diệp Bình đang có băn khoăn, nhưng không biết Diệp Bình rốt cuộc băn khoăn cái gì, hắn thật rất tò mò.

Diệp Bình không định nói băn khoăn của mình ra.

Hắn sợ đả kích Hoàng Phủ Thiên Long.

“Diệp sư huynh, nếu ngài cảm thấy ta là người tin được, thì ngài nói đi, ta nhất định sẽ không nói cho ai biết, Hoàng Phủ Thiên Long ta ở Nam quốc có một ngoại hiệu, là thủ khẩu như bình.”

Hoàng Phủ Thiên Long nói.

“Ngươi thật muốn biết? Thật ra không nói ra, là sợ đả kích ngươi.”

Diệp Bình cười khổ.

Hoàng Phủ Thiên Long cau mày, không hiểu Diệp Bình nói lời này là có ý gì.

Cái gì gọi là sợ đả kích mình?

Hắn càng tò mò hơn.

“Diệp sư huynh, cứ nói đi đừng ngại, Hoàng Phủ Thiên Long ta chưa bao giờ sợ đả kích.”

Diệp Bình nghe vậy, không do dự nữa, lắc lắc đầu, thở dài.

“Ta không tham gia thi đấu mười nước, không muốn đi Thập Quốc Học Phủ là vì tới lúc này, ta tu hành còn chưa tới nửa năm.”

“Đối với người khác, ta là rất mạnh, nhưng ta biết, mạnh lên quá nhanh không phải là chuyện tốt.”

“Nên ta muốn chậm đi mấy năm để suy nghĩ thêm chuyện Thập Quốc Học Phủ.”

“Thật ra thì Thập Quốc Học Phủ cũng không có gì, nhưng nếu chỉ trong vòng mấy năm đã làm học sinh Đại Hạ hoặc là mới vừa gia nhập Thập Quốc Học Phủ chưa được bao lâu đã tới Đại Hạ học cung, thì đều là quá nhanh.”

“Theo ta thấy, thế là hơi đốt giai đoạn.”

Diệp Bình mở miệng.

Hoàng Phủ Thiên Long sững ra.

Hắn nhìn Diệp Bình, không tin nổi.

Nửa năm?

Hắn nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng đến cảnh giới này của hắn, làm sao nghe nhầm lời người ta nói được.

Nếu đổi thành người nào khác nói lời này, hắn sẽ không tin.

Nhưng đây là lời do chính miệng Diệp Bình nói ra, nên hắn hoàn toàn tin là thật.

Hoàng Phủ Thiên Long ngẩn ra, hắn biết Diệp Bình rất mạnh, thiên phú nhất định giỏi hơn mình.

Nhưng có thế nào, hắn cũng không tin được, Diệp Bình chỉ mới tu luyện nửa năm.

Đây quả thực là quá sức.

Mình ba tuổi đã bắt đầu tu luyện, mỗi ngày còn dùng nước thuốc đặc thù để rèn luyện thân thể, tốn mười lăm năm, mới tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ sáu.

Rồi nhờ giao long chân huyết, mới miễn cưỡng đột phá lên tầng thứ bảy, coi như là mượn ngoại lực.

Nhưng dù như vậy, vẫn bị thua Diệp Bình.

Song lúc ấy, Hoàng Phủ Thiên Long không bị đả kích nhiều lắm, vì Diệp Bình lớn hơn mình bốn tuổi.

Mà bây giờ người ta nói cho mình, người ta mới chỉ tu luyện có nửa năm, đây quả thực là lật đổ mọi nhận thức của Hoàng Phủ Thiên Long.

Hắn đứng sững ra, rất lâu sau vẫn chưa thể tỉnh hồn.

Thấy Hoàng Phủ Thiên Long như vậy, Diệp Bình không khỏi thở dài.

Hắn biết, Hoàng Phủ Thiên Long sẽ như thế này.

Nói thật, hắn không muốn đả kích Hoàng Phủ Thiên Long, sợ làm đạo tâm người ta không yên, nhưng hắn không ngăn được Hoàng Phủ Thiên Long cứ hỏi mãi.

Nên chuyện này không thể trách mình.

Quả nhiên, lòng hiếu kỳ hại chết mèo.

Chừng nửa giờ sau.

Hoàng Phủ Thiên Long mới hồi thần.

Hắn cười khổ.

Hắn muốn khóc, nhưng lại khóc không thành tiếng.

Nếu biết Diệp Bình chỉ tu luyện có nửa năm, đánh chết hắn cũng không dùng giao long chân huyết.

Cũng may, đạo tâm của hắn khá là ổn định. =))

Nhưng, bây giờ hắn không muốn nói cái gì nữa hết.

Thế này còn nói cái gì?

Còn có tư cách để nói sao?

Mình xứng à?

“Diệp sư huynh, ta cảm thấy thương thế của ta vẫn còn chưa ổn, ta đi về trước.”

Hoàng Phủ Thiên Long đầy khổ sở nói.

“Còn chưa khôi phục?”

Diệp Bình ngạc nhiên, vì hắn nhìn ra được, thương thế của Hoàng Phủ Thiên Long gần như khỏi rồi.

Nhưng đúng là Hoàng Phủ Thiên Long chưa hết bệnh, chỉ là không phải thương thế thân xác, mà là thương tích trong lòng.

Hắn cảm thấy mình muốn nứt ra.

Hoàng Phủ Thiên Long không trả lời, im lặng rời đi.

Hoàng Phủ Thiên Long đi rồi, Diệp Bình còn chưa kịp nghĩ sang chuyện khác.

Đã có tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Bình khẽ cau mày, hắn biết đây không phải là Hoàng Phủ Thiên Long, nhìn bóng người là biết.

Hắn cau mày, vì đối phương lặng lẽ không hơi thở xuất hiện ở ngoài cửa phòng mình, người bình thường tuyệt đối không làm được chuyện này.

“Vào đi.”

Diệp Bình mở miệng, thần sắc vô cùng bình tĩnh.

Nơi này là Tấn quốc Học Phủ, không thể xuất hiện nguy hiểm gì.

Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, một nam tử mặc đồ đen đi vào.

Nam tử đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, trên trán của mặt nạ khắc một chữ thập.

Đối phương đi tới, ôm quyền chắp tay chào Diệp Bình, nói.

“Tại hạ Yến Thập, ra mắt Diệp Bình Diệp đạo hữu.”

Đối phương nói rất nhẹ nhàng, nghe không hề có ác ý.

“Các hạ tìm Diệp mỗ có chuyện gì?”

Diệp Bình thắc mắc, hắn không biết đối phương, người ta tới tìm mình làm gì.

“Diệp đạo hữu, tại hạ phụng mệnh tới, tặng đạo hữu một đại cơ duyên.”

Yến Thập đáp, lấy ra một hạt châu màu tím, đặt xuống trước mặt Diệp Bình.

Hạt châu này, to bằng quả đấm trẻ sơ sinh, tỏa ánh sáng màu tím, chiếu sáng cả gian phòng.

Hạt châu tím này hình như còn có hiệu quả giúp người ta an thần.

Đây là một món cổ bảo cực phẩm, nhất định là một món bảo vật có giá trị liên thành, làm an ổn nguyên thần, có hiệu quả thần dị.

Diệp Bình càng thêm tò mò.

Vừa ra tay liền tặng bảo vật như vậy cho mình, rốt cuộc là người nào?

Không khỏi quá hào phóng nha.

Nhưng hắn biết, vô công bất thụ lộc, đưa đồ càng tốt, thì yêu cầu cũng sẽ càng nhiều.

Trên đời này, không có ai là người ngu hết.

Diệp Bình không nói gì, chỉ nhìn Yến Thập.

Yến Thập chắp tay, nói với Diệp Bình.

“Diệp đạo hữu, đây là chút tâm ý của chủ nhân nhà ta, chỉ cần Diệp đạo hữu đồng ý trợ giúp chủ nhân ta, bảo vật như thế này, nhiều không đếm xuể.”

“Thậm chí..., còn có bảo vật tốt hơn.”

Yến Thập nói, ánh mắt đầy kiêu ngạo và tự tin.

Sự kiêu ngạo và tự tin ấy, làm Diệp Bình càng hiếu kỳ hơn.

“Chủ nhân ngươi là ai?”

Diệp Bình hỏi.

Vừa ra mắt đã là bảo vật, hẳn có thân phận cực kỳ cao quý.

Đồ như thế này, có là Tấn quốc Thái tử cũng không thể tùy tiện cho ra được.

“Thái tử Đại Hạ, trữ quân Đại Hạ vương triều.”

Người kia đáp, sự kiêu ngạo trong mắt càng nồng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.