Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 177: Chương 177: Đề thi đấu mười nước, vây quét Ma Thần Giáo




Dịch: Tiểu Băng

Sau khi Yến Thập nói ra thân phận của chủ nhân mình, đôi mắt không hề rời Diệp Bình.

Hắn cảm thấy kinh ngạc, vì Diệp Bình không hề có vẻ kinh ngạc chút nào.

Như vậy không bình thường, Yến Thập đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn Diệp Bình biến sắc mà.

Thế mà thần sắc và cả ánh mắt Diệp Bình vẫn vô cùng bình tĩnh, cứ như đã sớm đoán ra rồi.

“Định lực người này không tệ.”

Yến Thập thầm nghĩ, mắt vẫn nhìn Diệp Bình, chờ hắn trả lời.

Diệp Bình nghe thấy cái tên Thái Tử Đại Hạ, đúng là không kinh ngạc thật.

Món cổ bảo cực phẩm như thế này rất hiếm có, dù Yến Thập có nói chủ nhân mình là Thiên tử Đại Hạ, Diệp Bình cũng tin.

Một món cổ bảo cực phẩm, gần như có thể mua được cả một tông môn nhất phẩm.

Người có nhiều tiền như vậy, thì cũng phải cỡ xêm xêm Thái Tử.

Diệp Bình liếc nhìn Yến Thập một cái, hiểu ngay đối phương đến tìm mình để làm gì.

Hẳn là muốn lôi kéo mình, hèn gì vừa thấy mặt đã đưa mình một món cổ bảo cực phẩm.

Nhưng, đối phương nhìn trúng mình cái gì?

Là vì chuyện mình vừa đánh nhau với Hoàng Phủ Thiên Long à?

Diệp Bình tò mò thật sự, nếu thật vì chuyện này, vị Thái Tử Đại Hạ kia có hơi thủ đoạn quá đó.

Mười nước vừa mới xuất hiện thiên tài, liền ra tay lôi kéo liền, một Thái Tử như vậy, rõ ràng là người có thủ đoạn cực kỳ đáng sợ.

Yến Thập lại lên tiếng.

“Diệp đạo hữu, ngươi trẻ tuổi như vậy, lại còn có thiên phú dị bẩm, nghe nói còn vừa đánh với yêu nghiệt Nam quốc, phải gọi là đánh một trận thành danh, chủ nhân nhà ta vô cùng thưởng thức ngươi, không biết Diệp đạo hữu có thể nể mặt, gặp mặt chủ nhân nhà ta hay không?“. Truyện hay luôn có tại _ TRUMt ruyen.CO M _

Dù Yến Thập kiêu ngạo, thì vẫn biết, Thái Tử Đại Hạ cần Diệp Bình, nói chính xác hơn, là cần không độc đan của Diệp Bình.

Còn cái vụ đánh bại yêu nghiệt Nam quốc Hoàng Phủ Thiên Long gì đó, nó chẳng là gì cả, chỉ là lấy ra khen cho có chuyện mà thôi, chứ chưa đủ đô.

Yêu nghiệt Nam quốc có mạnh hơn nữa thì sao?

Diệp Bình có mạnh hơn nữa thì sao?

Đến cấp độ như Đại Hạ vương triều, cơ bản là không thiếu thiên tài, đường đường là Thái Tử Đại Hạ, bên người lại còn thiếu thiên tài sao? Thiếu cường giả sao?

Dù Diệp Bình có thiên phú mạnh hơn nữa, là thiên tài tuyệt thế đi nữa thì đã sao? Diệp Bình vẻn vẹn chỉ chỉ là một tu sĩ trúc cơ mà thôi.

Bên cạnh Thái Tử Đại Hạ còn có cả cường giả độ kiếp cảnh nữa kia!

Cho nên với chủ nhân, không có thứ gọi là thiên tài hay không, mỗi cái giơ tay nhấc chân của bọn họ, đều có khả năng hủy thiên diệt địa, họ nhìn trúng Diệp Bình, không phải vì thực lực của Diệp Bình, hay thiên phú của hắn.

Mà chỉ vì không độc đan mà thôi.

Đương nhiên những lời này hắn không bao giờ nói ra, hắn biết mình nên nói gì, không được nói gì, nếu không, để Diệp Bình biết giá trị của mình, trở nên kiêu ngạo, đó chính là điều bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.

Yến Thập đã từng nhìn thấy rất nhiều thiên tài, lôi kéo rất nhiều thiên tài cho Thái Tử Đại Hạ.

Nên Yến Thập rất hiểu đám thiên tài, hắn không sợ thiên tài mạnh, hắn sợ nhất là gặp phải loại thiên tài không có tầm mắt và bố cục.

Loại quá ngu nên không biết sợ.

Nhưng đối với Diệp Bình, Yến Thập khá là yên tâm, vì hắn đã tiến hành điều tra, biết Diệp Bình có quan hệ không tệ với Tấn quốc Thái Tử Lý Ngọc, hơn nữa còn là học sinh của Tấn quốc Học Phủ, đương nhiên, Diệp Bình hiểu rõ Đại Hạ vương triều là khái niệm thế nào.

Biết Thái Tử Đại Hạ cao cả tới mức nào, nên hắn tự tin mười phần.

Nhưng Diệp Bình đã đáp trả.

“Yến Thập đạo hữu, đa tạ Thái Tử ra tay nâng đỡ, chỉ là con người ta thích nhàn vân dã hạc, uống chút trà thì ta còn đồng ý, chứ bảo đi theo người khác, hoặc bảo làm việc cho người khác, thì ta không thích lắm.”

“Dĩ nhiên, rất cảm ơn lễ vật Thái Tử đã đưa tới, ta không có gì hay tặng cho Thái Tử, đây là trà mới của Tấn quốc, ngài cầm về cho Thái Tử, coi như là quà đáp lễ của ta.”

Diệp Bình bình thản nói. Viên tử ngọc châu này có giá trị liên thành, hơn nữa còn là đồ Thái Tử đưa cho mình, Diệp Bình không thể nào không nhận, nhưng bảo mình gia nhập vào thế lực của Thái Tử, làm việc cho Thái Tử, thì không thể.

Diệp Bình luôn tuân thủ một luật sắt.

Không làm công cho ai hết, cả đời này đều không.

Huống chi, bản thân cái nghề làm Thái Tử là một nghề có nguy cơ rất cao. Từ xưa tới nay, cả kiếp trước lẫn kiếp này, các Thái Tử đều không có kết quả gì tốt.

Nên lúc trước sau khi biết Lý Ngọc là Thái Tử, Diệp Bình thật sự đã từng nghĩ tới việc bảo Lý Ngọc mau bỏ cái vị trí đó đi.

Sau đó khi biết phụ thân của Lý Ngọc có tới mấy hoàng tử, hơn nữa đa phần những hoàng tử đó đều nhỏ tuổi hơn Lý Ngọc, hắn mới bỏ suy nghĩ đó đi.

Chưa kể, Lý Ngọc là người cũng tốt, nếu ở Tấn quốc, ngươi có một đại nhân vật chống lưng cho, thì cũng không phải sợ bị người đoạt vị.

Một điều nữa là, Đại Hạ vương triều không thể dễ dàng tha thứ cho việc có người tạo phản, nhìn thì có vẻ Đại Hạ vương triều không để ý tới chuyện nội bộ ở mười nước, nhưng tới thời khắc mấu chốt, Đại Hạ vương triều nhất định sẽ ra tay, bảo vệ chính thống.

Nên Lý Ngọc có thể làm Thái Tử.

Nhưng Thái Tử của Đại Hạ vương triều, thì thật sự là một nghề nguy hiểm cao.

Có cả một đống huynh đệ tỷ muội, Diệp Bình không tin những hoàng tử khác không nóng mắt với cái đế vị của Đại Hạ!

Tấn quốc có Đại Hạ vương triều quản, còn Đại Hạ vương triều thì ai quản?

Nói lời khó nghe, e là bốn đại vương triều kia, và cả một vài thánh địa chẳng những sẽ không giúp, ngược lại còn sẽ bỏ đá xuống giếng, nâng đỡ những hoàng tử khác, chỉ mong đám hoàng tử này đánh nhau đến ngươi chết ta sống mà thôi.

Đến lúc đó vì tranh đấu ngôi vị hoàng đế, tất nhiên sẽ hứa hẹn vô số lợi ích đi kèm, mà dù không có được gì ghê gớm, nội đấu bao giờ cũng tiêu tốn hơn nhiều so với đấu với bên ngoài.

Nên việc tranh giành ngôi vị đế vương ở Đại Hạ vương triều nhất định là cực kỳ cực kỳ cực kỳ kinh khủng.

Diệp Bình vốn đã không thích hên xui, nhất là chọn phe làm hoàng đế, chọn sai cả nhà chết sạch, mà chọn đúng, cũng chẳng có gì tốt.

Cổ nhân nói, không còn chim, thì bẻ cung, săn hết thỏ, thì giết chó.

Tu tiên cho thật tốt không tốt hơn sao?

Cần gì phải nhúng mình vào chuyện của hoàng gia!

“A, Diệp đạo hữu thật là thú vị.”

Yến Thập cười khẽ, trong lòng buồn bực, không biết Diệp Bình nói những lời này là ý gì.

Ngươi nói ngươi từ chối Thái Tử, nhưng ngươi lại nhận lễ vật.

Còn bảo ngươi đồng ý, thì nhìn dáng vẻ của ngươi chả có chỗ nào là có ý muốn gặp Thái Tử cả.

Nếu là lôi kéo thiên tài bình thường, Yến Thập sẽ bỏ đi ngay, có mất một viên tử ngọc châu cũng không sao cả.

Thái Tử điện hạ không thiếu một viên tử ngọc châu.

Nhưng vấn đề là, thứ Thái Tử điện hạ nhìn trúng không phải là thực lực hay thiên phú của Diệp Bình.

Mà là không độc đan.

Không độc đan rất là quan trọng, nên Yến Thập muốn phải có được đáp án xác thực.

Hắn nhìn Diệp Bình, nói.

“Diệp đạo hữu, tuy không biết ngài có băn khoăn gì, nhưng nếu đi theo Thái Tử điện hạ, nói vinh hoa phú quý thì hơi tục, nhưng chỉ cần Diệp đạo hữu đi theo Thái Tử điện hạ, từ nay trở đi, ở trong Đại Hạ, ngài sẽ tha hồ hô phong hoán vũ!”

“Thậm chí nếu Diệp đạo hữu thật sự giúp được Thái Tử điện hạ, tương lai có khi còn được phong vương.”

Yến Thập nghiêm túc nói.

Nhưng những lời này thuần túy chỉ là lời hắn dùng để lung lạc người ta mà thôi.

Chuyện phong vương rất là quan trọng, trừ phi ngươi đưa được Thái Tử lên ngôi hoàng đế, nếu không, dù ngươi có bỏ ra nhiều thế nào, cũng không thể phong vương.

Dĩ nhiên không thể làm được và không thể nói ra là hai chuyện khác nhau, Yến Thập rất giỏi kỹ năng lôi kéo lòng người, hắn biết trên đời này không có tu sĩ nào không tham, thiên tài kiêu ngạo không phải vì trong mắt không có gì, mà chỉ là chưa đủ để làm lòng người lay động mà thôi.

Suy nghĩ của Yến Thập thật ra cũng có một chút đúng, chỉ tiếc, người hắn gặp phải lần này, lại là Diệp Bình.

“Yến đạo hữu nói cực phải, nhưng Diệp mỗ vẫn là câu nói kia, Diệp mỗ chỉ thích nhàn vân dã hạc, không muốn gia nhập bất kỳ một thế lực nào, không muốn bị cuốn vào bất kỳ một sự tranh đấu nào, uống chút trà thì được, những chuyện khác, thì thôi.”

Diệp Bình đáp lại.

Dù có thế nào, hắn cũng sẽ không gia nhập thế lực của Thái Tử, không bao giờ chủ động dính vào.

Yên lặng tu tiên không tốt hả?

Yến Thập trầm mặc.

Hắn không nổi giận, chỉ cười nhạt nói.

“Diệp đạo hữu quả nhiên phi phàm, được Thái Tử Đại Hạ lôi kéo mà vẫn có thể bất vi sở động, đạo tâm như vậy đúng là rất giỏi, Yến Thập ta muốn kết giao với ngươi, không biết Diệp đạo hữu có nguyện ý hay không?”

Yến Thập gạ gẫm, đây là thủ đoạn hắn thường dùng. Thật ra cái thân phận Thái Tử Đại Hạ, cũng rất dễ tạo ra phản ứng phụ, vì thiên tài thường là rất kiêu ngạo, càng muốn lôi kéo hắn, hắn càng kiêu ngạo làm giá.

Ngươi không được dùng sức mạnh, cũng không thể chỉ vì vậy mà để uổng công, bỏ lỡ thiên tài.

Nên Yến Thập thường sẽ lấy thân phận của mình đề nghị kết giao bằng hữu, để xóa đi sự phòng bị của đối phương, sau đó sẽ dùng nhiều phương thức khác, giúp các thiên tài này mở rộng tầm mắt, để cho họ biết thế giới này rộng lớn mênh mông như thế nào.

Đến lúc đó, không cần mình chủ động mở miệng, những thiên tài này sẽ chủ động xin gia nhập làm môn hạ cho Thái Tử.

Vẫn là câu nói kia, người không biết thì không sợ.

Giống như cuộc sống ở thôn trang, ăn đồ tốt nhất uống thứ tốt nhất ở nơi tốt nhất, nhưng khi năm hết tết đến lại không moi ra được một lượng bạc.

Nếu ngươi có mười ngàn lượng bạc, nếu có người cho ngươi một trăm ngàn lượng bạc, bảo ngươi đi làm một chuyện ngươi không muốn làm, đương nhiên ngươi sẽ không đi.

Vì ngươi không cần ngân lượng, mười ngàn lượng xài còn chưa hết, có cho thêm một trăm ngàn lượng cũng không có ý nghĩa gì.

Nhưng nếu đưa ngươi đi ra ngoài một chuyến, tới thành phố lớn nhìn một cái, ăn một bữa giá mấy chục lượng hay sơn trân hải vị mấy trăm lượng.

Tới những nơi cao cấp như vậy, mấy ngàn lượng chỉ đủ để khai vị, khi đó ngươi sẽ biết, ngân lượng trong tay mình cơ bản không hề nhiều.

Tới lúc đó đừng nói đưa ngươi một trăm ngàn lượng bạc, dù có đưa ngươi năm mươi ngàn lượng bạc, ngươi cũng đồng ý làm chuyện mà ngươi từng không muốn làm kia.

Thiên tài chính là như vậy, bọn họ bây giờ không buồn không lo, không phải lo ăn mặc, không hề thiếu tài nguyên, vì nơi bọn họ ở, chỉ là một thôn trang nhỏ, bọn họ vẫn còn chưa rời khỏi cái thôn trang nhỏ ấy.

Yến Thập sẽ đưa bọn họ ra khỏi thôn trang nhỏ của mình.

Để bọn họ nhìn thấy thế giới này, để bọn họ hiểu được thế giới này, như vậy, bọn họ mới biết đi theo Thái Tử Đại Hạ là tốt bao nhiêu.

Diệp Bình nghe vậy, thì cười.

“Thánh nhân nói, nhiều bạn nhiều đường, Diệp mỗ đúng là thích kết bạn, Yến huynh, đây là trà mới của Tấn quốc, ta tặng ngươi một phần, làm lễ ra mắt.”

“Ngươi đừng khách khí, đừng tặng lễ vật gì cho ta, dù ngươi là môn sinh của Thái Tử, nhất cử nhất động đều là đại diện cho Thái Tử, nhưng ta kiên quyết sẽ không nhận lễ vật của ngươi đâu.”

Diệp Bình lấy ra túi trà mới thứ hai, đưa cho Yến Thập.

Kèm với lời lẽ vô cùng chân thành.

Làm Yến Thập sững ra.

Không biết tại sao, hắn luôn có cảm giác Diệp Bình đang gài bẫy hắn, nhưng hắn là môn sinh của Thái Tử, ra tay đương nhiên rộng rãi, lập tức lấy ra một chuỗi đeo tay màu xanh nhạt.

“Diệp đạo hữu, đây gọi là trả lễ, dù chỉ là một túi trà mới, nhưng lễ nhẹ ý nặng, ta là môn sinh của Thái Tử điện hạ, nhất cử nhất động đều đại diện cho Thái Tử, Thái Tử làm người rộng rãi, không bao giờ keo kiệt, cực kỳ chú trọng lễ nghi.”

“Nên chuỗi vòng tay lam hỏa này, coi như là quà ra mắt, chỉ là món quà nho nhỏ, không đáng nhắc đến.”

Yến Thập đưa chuỗi vòng tay lam hỏa cho Diệp Bình, đây là một món cổ bảo, không phải là cổ bảo cực phẩm, nhưng cũng có giá trị không rẻ.

“Yến huynh, ngài thật là khách khí, ta không nhận đâu.”

Diệp Bình đầy kiên quyết nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chuỗi vòng tay lam hỏa.

“Diệp huynh, trả lễ lại, trả lễ lại mà thôi, hãy nhận đi.”

Yến Thập biết đối phương chỉ là khách khí, nên tiếp tục giữ vững, nhưng nói thật hắn cũng hơi khó chịu, có điều nếu kết giao được với Diệp Bình, thì cũng không là gì cả.

“Không được, không được, Thái Tử điện hạ đã đưa ta bảo vật, ngài lại đưa ta bảo vật nữa, chả phải Diệp mỗ là người tham tiền hay sao, ta không nhận, nhất quyết không nhận.”

Diệp Bình vẫn đầy kiên quyết.

“Không sao, Diệp huynh, Thái Tử là Thái Tử, ta là ta, chúng ta là tư giao.”

Yến Thập tiếp tục khuyên.

Diệp Bình còn đang muốn tiếp tục giả bộ thêm một chút, Yến Thập đã nói: “Diệp huynh, nếu ngài không nhận, thì ta vứt đi đấy, cũng coi như ngài đã nhận rồi.”

Diệp Bình nghe vậy, bất đắc dĩ nhận đồ, nghĩ nghĩ một chút, lại lấy ra một túi trà nữa.

Người ta đưa cho mình tới hai bảo vật, mình chỉ đưa hai túi trà mới có vẻ hơi chiếm tiện nghi người ta!

Cho thêm một túi, không thiếu nợ nhau, rất tốt.

Yến Thập im lặng, hắn không biết trà mới này đại diện cho ý gì, Diệp Bình liên tục đưa ba túi, hắn không cần thứ đồ chơi này, Đại Hạ vương triều muốn bao nhiêu có bấy nhiêu mà.

Nhưng hắn lại không thể không cho Diệp Bình mặt mũi, đành phải nhận lấy.

“Diệp đạo hữu, đây là truyền âm phù của ta, nếu ngài có việc gì, cứ liên lạc với ta, trong phạm vi Đại Hạ vương triều, đều có thể dùng truyền âm phù để liên lạc với ta.”

“Nếu có gặp phải phiền toái gì, ngài cứ mở miệng, chuyện này không liên quan gì tới Thái Tử, là kết giao riêng của chúng ta mà thôi.”

Yến Thập nói xong rời đi ngay.

Diệp Bình chưa kịp nói gì thêm, Yến Thập đã biến mất không thấy tăm hơi, để lại một tấm truyền âm phù.

Diệp Bình không khỏi trầm tư.

Yến Thập này thật là khéo léo, không nói tiếp về chuyện Thái Tử nữa, khiến người ta sinh ra thiện cảm với hắn ta.

Nói thật, lúc đầu Diệp Bình còn tưởng Yến Thập chỉ là loại nịnh bợ, mắt hếch lên cao, bây giờ xem ra, người đi theo Thái Tử đều là kẻ khôn khéo, loại nô tài ngạo nghễ, trong mắt không người, động một tí là lôi chủ nhân mình ra chắc chỉ có ít nhà giàu mới nổi mới nuôi ra mà thôi.

Vũng nước đục của hoàng thất thật là đầy.

Diệp Bình còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy một giọng nói vang vang vọng vào.

“Cho ta vào, ta là Thái Tử Tấn quốc, trữ quân Tấn quốc, sư phụ ta chính là Diệp Bình, các ngươi dám cản ta à?”

Giọng rất vang dội.

Làm Diệp Bình không khỏi sửng sốt.

Sắc mặt hắn trở nên cổ quái, không khỏi thu lại câu nói mới vừa rồi kia.

Người với người đúng là không thể nào so được.

Nhìn thủ hạ của Thái Tử Đại Hạ người ta, rồi nhìn lại Lý Ngọc, hài, thật là, còn không bằng một tên thuộc hạ nữa.

Đáng đời cả đời chỉ làm quân của một nước nhỏ.

Két.

Diệp Bình mở cửa phòng, thấy Lý Ngọc đang bị cản ở ngoài viện.

“Để hắn vào đi.”

Diệp Bình lên tiếng, đệ tử canh giữ ngoài viện liền lùi ra.

Trong mắt bọn họ, Diệp Bình còn có địa vị cao hơn Lý Ngọc.

“Sư phụ, sư phụ.”

Lý Ngọc vội vọt tới, đầy kích động, đi tới trước mặt Diệp Bình.

“Sư phụ, ngài không tham gia thi đấu mười nước hả?”

Lý Ngọc cố ý tới Tấn quốc Học Phủ, chính là vì chuyện này.

“Ngươi tới là vì chuyện này?”

Diệp Bình đi vào trong phòng, bình tĩnh hỏi.

“Phải. Sư phụ, ta có tin tức nội bộ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng năm năm, Đại Hạ học cung sẽ chiêu sinh lớp mới. Nếu ngài không tham gia thi đấu mười nước, sẽ không thể vào Thập Quốc Học Phủ được.”

“Không vào Thập Quốc Học Phủ, ngài sẽ không vào được Đại Hạ học cung, Đại Hạ học cung vào không dễ như Tấn quốc Học Phủ đâu.”

Lý Ngọc vô cùng lo lắng.

Diệp Bình lại rất thản nhiên, lôi ra một túi trà mới, muốn đưa cho Lý Ngọc, nhưng thấy Lý Ngọc hai tay trống không, lại cất trà trở vào. =))

Hắn bình thản nói.

“Ta có dự định của mình, chuyện đó sau này đừng hỏi nữa.”

Diệp Bình không muốn trả lời những vấn đề liên quan tới thi đấu mười nước nữa.

Hắn nói không đi là không đi.

Dù có xảy ra chuyện gì, hắn cũng không đi.

Diệp Bình chỉ vòng tay lam hỏa và tử ngọc châu trên bàn, nói: “Phải rồi, Lý Ngọc, ngươi thấy hai thứ đồ này giá khoảng bao nhiêu, đi bán dùm sư phụ được không? Ta cần linh thạch.”

Lý Ngọc vốn không định để ý, vẫn còn muốn khuyên Diệp Bình, nhưng nhìn thấy hai món bảo vật kia xong, y trợn trừng mắt.

“Cổ bảo cực phẩm, tử ngọc Nguyên Thần châu, lam linh hỏa thạch chế thành vòng tay? Đây đều là bảo vật nhất đẳng đó, sư phụ, ngươi thiếu linh thạch sao? Ta mua.”

Lý Ngọc nhìn hai vật kia chằm chằm.

Y biết giá trị hai thứ đồ này không rẻ.

“Trả bao nhiêu?”

Diệp Bình hỏi.

“Sư phụ, ta còn chưa trưởng thành, ngài bán rẻ một chút, ta trả năm ngàn linh thạch thượng phẩm, có được không? Không được ta sẽ đi mượn thêm.”

Lý Ngọc đáp.

“Biến! Nghiêm túc đi!”

Diệp Bình đã nhìn thấu Lý Ngọc đang nói linh tinh.

“Sư phụ, không nghiêm túc được, thứ đồ chơi này giá trị liên thành, ta không ăn nổi, nhưng ta biết người có thể thu được chúng, nhưng phải đợi một thời gian, hai thứ đồ này ít nhất cũng phải cả triệu linh thạch, ngài thiếu bao nhiêu linh thạch? Ta đưa trước cho ngài nhé?”

Lý Ngọc nói ra một con số, đồng thời tò mò hỏi thêm.

Cả triệu linh thạch thượng phẩm?

Diệp Bình kinh ngạc, nhưng lắc đầu từ chối thiện ý của Lý Ngọc.

Lý Ngọc là Thái Tử, nói có tiền là có tiền, nói thiếu tiền cũng thiếu tiền, làm Thái Tử chỗ nào mà không cần lót đường?

“Phải đợi bao lâu?”

Diệp Bình hỏi.

“Nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng.”

Lý Ngọc đáp.

Diệp Bình cau mày.

Hơi chậm.

Hơn nữa đây là lễ vật Thái Tử tặng, đem ra bán thì không được, người ta khách khí đưa lễ, mình chuyển tay đưa đi bán, nếu truyền ra ngoài, thế nào thì mình cũng là người sai.

Nghĩ tới đây, Diệp Bình không khỏi cau mày.

Hắn bây giờ không cần cái gì cả, chỉ cần linh thạch thôi.

Hình như Lý Ngọc nhìn ra suy nghĩ của Diệp Bình, không nhịn được tò mò hỏi.

“Sư phụ, người thiếu linh thạch thật à? Ta biết một cách kiếm linh thạch rất nhanh.”

Lý Ngọc mở miệng.

Diệp Bình tỉnh táo ngay tức khắc.

“Cách gì? Nhanh lắm hả?”

Diệp Bình tò mò.

“Nhanh lắm. Đứng đầu thi đấu mười nước, được thưởng một triệu linh thạch thượng phẩm, nếu gặp may, ta nói theo lý thuyết nha, sư phụ, thì trong vòng bảy ngày là thi đấu xong.”

Lý Ngọc đáp.

Diệp Bình sửng sốt.

Thi đấu mười nước còn được thưởng linh thạch?

Lúc này.

Thập Quốc Học Phủ.

Bên trong chủ điện.

Phủ chủ mười nước cung kính đứng ở trước mặt một nam tử trung niên, hết sức lo sợ.

Nam tử kia bình thản nói.

“Trần phủ chủ, trên tấm bản đồ này có đánh dấu vị trí hang ổ của Ma Thần Giáo ở Ngụy quốc, truyền khẩu dụ Viện trưởng Giám Thiên Viện, tăng độ khó thi đấu mười nước lần này, cho các đệ tử kia đi vây diệt Ma Thần Giáo, đã nắm được chưa?”

Thanh âm vang lên.

Phủ chủ mười nước không khỏi biến sắc, tăng độ khó khảo hạch lên mức cao nhất?

Cho chúng tự đi vây diệt Ma Thần Giáo? Thế này thì quá khó rồi.

Nhưng ông ta không dám nói lời nào, chỉ vô cùng nghiêm túc nói.

“Thuộc hạ đã biết, xin đại nhân chuyển cáo lên trên, thuộc hạ nhất định sẽ tận lực thực hiện tốt việc này.”

Nam tử trung niên gật đầu, nói thêm.

“Chuyện này, là khẩu dụ của thượng vị, ngươi đừng làm sai đấy.”

Dứt lời, nam tử trung niên biến mất.

Phủ chủ Thập Quốc Học Phủ thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng ông ta vừa tò mò, vừa kinh ngạc.

Tò mò là, bao lâu nay Giám Thiên Viện chưa từng để ý tới việc của Thập Quốc Học Phủ, kinh ngạc là, đây lại là khẩu dụ của Viện trưởng Giám Thiên Viện.

Viện trưởng Giám Thiên Viện Đại Hạ, là tồn tại chỉ đứng sau Đại Hạ đế vương, Thái Tử cũng phải né tránh ba phần.

Là dưới một người, trên vạn người thật sự.

Ông ta không nghĩ ra, nhưng cũng không nghĩ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.