Dịch: Tiểu Băng
Muốn ngưng tụ ra được kim luân độ hóa.
Không chỉ dồn đủ lực công đức là được.
Nếu đơn giản như vậy, những cao nhân đắc đạo kia chẳng cần làm gì cả, chỉ mỗi ngày đi siêu độ oan hồn, sau mấy mươi năm là cũng đủ ngưng tụ ra kim luân độ hóa.
Kim luân độ hóa, còn đòi hỏi phải có giác ngộ về trí tuệ.
Cần phải ngộ đạo, mới ngưng tụ ra được.
Nếu không ngộ được, thì dù ngươi có rót vào nhiều công đức hơn nữa, cũng không ngưng tụ ra được kim luân độ hóa.
Tư Không Kiếm Thiên không trông chờ Diệp Bình có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa, nhưng hắn hy vọng Diệp Bình có thể lột xác chín lần, làm uy lực của kim quang độ hóa tăng lên, như vậy ít nhất cũng đủ sức ngăn chặn Ngụy Lâm.
Chứ không để cho Ngụy Lâm hoành hành không hề kiêng nể.
Rất nhiều công đức chui vào người Diệp Bình.
Cuối cùng, sau một hồi lâu.
Kim quang độ hóa của Diệp Bình hoàn thành lột xác lần thứ chín.
Kim quang độ hóa như một tấm màn nước màu vàng, không có bất kỳ oan hồn nào dám tranh phong với nó.
Dù Ngụy Lâm đã cố hết sức.
“Muốn ngưng tụ ra kim luân độ hóa luôn đó hả? Tư Không Kiếm Thiên, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng, chỉ bằng hắn mà đòi ngưng tụ ra kim luân độ hóa!”
“Chắc ngươi không biết kim luân độ hóa có ý nghĩa là gì? Để ta nói cho ngươi biết, chỉ có mở ra trí tuệ, mới có thể ngưng tụ ra được kim luân độ hóa.”
“Không tu hành tới nghìn năm, mà vọng tưởng đòi ngưng tụ ra kim luân độ hóa, đúng là buồn cười.”
“Ha ha ha ha ha, Tư Không Kiếm Thiên, chờ ta hoàn toàn khống chế được hồ lô chứa ngũ oán cổ độc, ta sẽ cho tất cả các ngươi chết chung ở đây.”
“Ta sẽ biến tất cả các ngươi thành oan hồn, phong ấn trong phỉ thúy cổ hồ lô, cho các ngươi bị sự đau đớn thống khổ giày vò từng giây từng phút, cả ngày lẫn đêm.”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Ngụy Lâm cười vang.
Sắc mặt các tu sĩ Thanh Châu hết sức khó coi.
Trên bầu trời, thân thể Ngụy Lâm càng lúc càng lớn, y đang dung hợp với hồ lô chứa ngũ oán cổ độc. Đến khi nào dung hợp thành công, Ngụy Lâm sẽ hòa vào trong cổ hồ lô, vĩnh viễn không siêu sinh.
Nhưng bằng oán niệm khổng lồ của y, hồ lô sẽ hút tất cả vào trong nó, dìm hết vào trong địa ngục ở trong mình, đến lúc đó trong phạm vi ngàn dặm xung quanh sẽ không còn một ngọn cỏ, Thanh Châu sẽ trở thành mộ quỷ Lâm Hà thứ hai.
“Diệp Bình, ngươi thử ngưng tụ Kim Luân, nếu ngưng tụ ra đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không ngưng tụ ra được, Tư Không Kiếm Thiên ta dù thế nào cũng sẽ bảo vệ ngươi còn sống.”
Tư Không Kiếm Thiên nói, giọng rất bình tĩnh, trong mắt đầy sự tự tin.
Hắn muốn Diệp Bình an tâm ngộ đạo, không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng, tặng cho Diệp Bình viên thuốc an thần.
“Đa tạ Tư Không tiền bối, nhưng Đại sư huynh đã dạy ta, kiếm tu chúng ta, phải luôn dũng cảm tiến tới, chỉ tiến không lùi. Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, mong Tư Không tiền bối đưa mọi người rời khỏi đây, Diệp mỗ ta không sợ chết.”
Diệp Bình đáp trả.
Ánh mắt của hắn, đầy kiên nghị, hoàn toàn không phải là cái kiểu giả tạo, nói suông, quả thật có một đạo tâm hiếm có.
Tư Không Kiếm Thiên kinh ngạc.
Hắn không ngờ, Diệp Bình tuổi còn nhỏ, lại có đạo tâm cứng cỏi tới như vậy.
Tương lai của người này không thể nào đo lường được.
Tư Không Kiếm Thiên nghĩ, có lẽ danh tiếng hàng đầu Thanh Châu của mình chắc sẽ bị Diệp Bình lấy mất.
Tuổi còn trẻ, tu vi mạnh mẽ, tạo nghệ kiếm đạo cực cao, có kim quang độ hóa, lại còn có đạo tâm kiên định như vậy, thành tựu trong tương lai e là không thể tưởng tượng nổi.
Bất chợt, trong đầu Tư Không Kiếm Thiên lại hiện ra hình ảnh của Tô Trường Ngự.
“Diệp sư huynh, ngươi phải tin tưởng vào bản thân mình.”
“Diệp sư huynh, chúng ta đồng tâm hiệp lực với ngươi. Nếu ngươi chết, chúng ta cũng sẽ không sống nữa.”
“Diệp sư huynh, Thanh Châu không có người hèn nhát, ngươi đừng tự mang gánh nặng, dù có chết, ít nhất cũng chết oanh oanh liệt liệt.”
“Diệp sư huynh vô địch!”
Sau lưng, mấy vạn tu sĩ Thanh Châu nhao nhao lên tiếng, bọn họ không muốn trở thành gánh nặng của Diệp Bình.
Nên nhao nhao lên tiếng, bảo Diệp Bình không cần quan tâm đến bọn họ.
Nghe vậy, Diệp Bình mỉm cười, hắn không suy nghĩ nhiều, ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt lại.
Kim quang độ hóa bao phủ cả hội trường đại hội kiếm đạo.
Vô số đôi mắt đổ dồn vào nhìn Diệp Bình.
Tu sĩ cảnh giới càng thấp, càng tin tưởng Diệp Bình có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa.
Nhưng người có tu vi cao, lại cúi người bất đắc dĩ.
Bọn họ biết, ngưng tụ kim luân độ hóa khó như thế nào, dù có con đường hy vọng đó, nhưng quá xa vời.
“Thành chủ đại nhân, Diệp sư huynh có thể ngưng tụ được kim luân độ hóa không?”
Có tu sĩ không nhịn được lên tiếng hỏi Trần Chính, trong lòng đầy hy vọng.
“Khó, khó như với lên trời.”
Trần Chính lắc đầu, trả lời. Lòng các tu sĩ không khỏi trầm xuống. Dù bọn họ đã có phần đoán được, nhưng nghe thấy Trần Chính xác nhận, trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
“Muốn ngưng tụ ra kim luân độ hóa, nhất định phải mở ra trí tuệ, dù có là cao tăng Phật Môn, hay cao nhân Đạo Môn, thay trời hành đạo, hàng yêu trừ ma có được lực công đức.”
“Ngưng tụ một nghìn đạo lực công đức, sẽ ngưng tụ ra một đạo kim quang độ hóa, kim quang độ hóa lột xác chín lần, sẽ ngưng tụ được kim luân độ hóa.”
“Nhưng muốn ngưng tụ ra kim luân độ hóa, thì còn phải giác ngộ trí tuệ, nếu không thể giác ngộ trí tuệ, thì cũng không thể ngưng tụ ra được kim luân độ hóa.”
“Kim Luân, chính là đại diện cho trí tuệ. Tấn quốc ta chưa từng có ai ngưng tụ ra được kim luân độ hóa, thậm chí cả mười nước, cũng chỉ có một người ngưng tụ ra kim luân độ hóa. Để ngưng tụ ra kim luân độ hóa, người đó đã tự phong trí nhớ, chuyển thành khổ tu, sau ba trăm năm ma luyện, cuối cùng mới giác ngộ trí tuệ.”
“Tuy Diệp Bình có tư chất phi phàm, nhưng nếu muốn ngưng tụ ra kim luân độ hóa trong một thời gian ngắn, là điều hầu như không thể.”
Trần Chính giảng giải.
Tâm tình mọi người càng thêm nặng nề.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ!”
“Thôi, lần này chúng ta thật sự chết chắc.”
“Ài, nếu biết trước như vậy, ta sẽ không tới Thanh Châu Cổ Thành.”
“Bây giờ các ngươi nói những loại lời này làm gì? Phú quý tại trời, chết sống có số, nếu đã bị chấm trúng, thì có muốn trốn cũng không trốn được.”
“Chư vị, nếu Diệp sư huynh không ngưng tụ ra được kim luân độ hóa, chúng ta chỉ còn cách liều chết đánh một trận, ít nhất cũng còn hơn bị thu vào trong cổ hồ lô chịu tra tấn.”
Chúng tu sĩ bàn tán, tuy có không ít người cổ vũ tinh thần mọi người, nhưng đa số tu sĩ đều im lặng, không có mấy người có thể bình thản đối diện với tử vong.
Lúc này.
Trên lôi đài chính của Đại hội kiếm đạo.
Trong đầu Diệp Bình hiện ra cảnh ngày đó Đại sư huynh truyền thụ kinh văn độ hóa cho mình.
Kinh văn lại lập loè sáng lên trong đầu hắn.
Hình như sách kinh văn luôn có chỗ nào đó không đúng, nhưng rút cuộc là chỗ nào không đúng thì Diệp Bình không biết.
Hắn đang suy tư.
Nếu nhìn ra, như vậy tất cả sẽ như nước chảy thành sông, nhưng không hiểu ra, thì sẽ kẹt mãi ở chỗ này.
Một nén nhang!
Một canh giờ!
Hai canh giờ!
Ba canh giờ!
Oán niệm của Ngụy Lâm càng lúc càng mạnh, sát ý càng ngày càng đậm.
Y gần như đã dung hợp hoàn toàn với cổ hồ lô, chỉ còn thiếu một chút nữa mà thôi. Ngụy Lâm rất bình tĩnh, y không định ra tay lúc này, y định sau khi dung hợp hoàn toàn rồi mới ra tay giết hết tất cả.
Lúc này.
Vòm trời tối đen như mực.
Đầy trời tối tăm
Diệp Bình như là lão tăng nhập định, không nhúc nhích.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Không ai nói một lời nào, bọn họ không muốn quấy rầy Diệp Bình.
Vì bọn họ im lặng, cả Thanh Châu Cổ Thành cũng yên lặng.
Đúng lúc này.
Xào xạc!
Lá rụng nhúc nhích.
Một làn gió mát, từ từ thổi tới. Mái tóc đen dài của Diệp Bình khẽ bay bay.
Rất nhanh, một giọng nói vang lên.
“Đại sư huynh, sư đệ hiểu rồi.”