Dịch: Tiểu Băng
Hội trường Đại hội kiếm đạo Thanh Châu.
Ngụy Lâm ngây người.
Từ cửa bắc, từng bóng người xuất hiện, những người này đều là thuộc hạ của y, rất dễ nhận ra.
Sao thủ hạ của mình đều chạy tới đây?
Đã xảy ra chuyện gì?
Lại còn cao nhân đắc đạo gì đó, uy, các ngươi nói kỹ cho ta.
Ngụy Lâm không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chợt cảm thấy có chuyện không ổn.
Đúng lúc này.
Một bóng người màu vàng xuất hiện, người này như thần binh từ trên trời giáng xuống, toàn thân tắm trong ánh sáng vàng kim.
Chỉ đưa tay ra một cái, là có một mảng kim quang độ hóa, độ hóa sạch sẽ đám đệ tử Ma Thần Giáo đang chạy trối chết kia.
“Mẹ nó, cao nhân đắc đạo?”
Ngụy Lâm bối rối.
Vừa nói tới cái gì, là cái đó xuất hiện, bảo ai mà không bối rối?
Đừng nói Ngụy Lâm, ngay cả Tư Không Kiếm Thiên cũng bối rối.
Cao nhân đắc đạo!
Hắn không ngờ, chỉ một cái Thanh Châu nho nhỏ, mà lại có một cao nhân đắc đạo trẻ tuổi như vậy!?
Cả Tấn quốc, chỉ có bốn vị cao nhân đắc đạo, nhưng bốn vị này đều đã hơn năm trăm tuổi rồi!
Diệp Bình trẻ tuổi như vậy, đã là cao nhân đắc đạo, người này là từ đâu ra vậy?
Ngay cả Giám Thiên Viện cũng còn không có cao nhân đắc đạo trẻ như vậy.
Đây không phải là ổ gà đẻ ra Phượng Hoàng, mà là ổ gà xuất ra Thần Long!
Hí!
Tư Không Kiếm Thiên bất chợt nhớ tới một chuyện.
Sư huynh của Diệp Bình là Tô Trường Ngự.
Là sư đệ đã mạnh như vậy, vậy thì sư huynh kia…
Chẳng lẽ Tô Trường Ngự đúng là cao nhân ẩn thế?
Tư Không Kiếm Thiên còn chưa kịp nghĩ xong, Ngụy Lâm đã luống cuống, định chộp lấy hồ lô chứa ngũ oán cổ độc bỏ chạy.
Cao nhân đắc đạo đã tới, Ngụy Lâm sợ.
Bất kể Diệp Bình mạnh yếu thế nào, chỉ cần hắn liên thủ với Tư Không Kiếm Thiên, thì chắc chắn là mình sẽ chết.
Nên Ngụy Lâm chạy, quân tử không so đo thiệt thòi trước mắt.
Nhưng ngay khi Tư Không Kiếm Thiên cảm nhận được ý định của Ngụy Lâm, hắn lập tức hét to với Diệp Bình.
“Diệp Bình, mau dùng kim quang độ hóa độ hóa hắn!”
Tư Không Kiếm Thiên hét lớn, giờ chỉ cần Diệp Bình dùng kim quang độ hóa phá được lớp phòng ngự của Ngụy Lâm, là hắn có thể trấn áp tà ma này.
“Được.”
Diệp Bình đồng ý ngay. Hắn tới đây là để hàng ma, mà Ngụy Lâm này là ma đầu lớn nhất ở đây, đương nhiên hắn không thể bỏ qua.
Kim quang độ hóa đánh ra, một mảnh kim quang chiếu lên người Ngụy Lâm.
Trong thoáng chốc, hồ lô chứa ngũ oán cổ độc rung lên bần bật, ngũ oán cổ độc cuồn cuộn bị hút trở vào, khói đen ào ạt tuôn ra. Món đồ này là tà khí, bên trong chứa vô số oan hồn, nhưng những oan hồn này là bị nhốt ở bên trong, bị tra tấn, nên mới không ngừng sinh ra oán khí, rồi bị hồ lô luyện hóa thành ngũ oán cổ độc.
Đây là một cổ bảo.
Chính nhờ món cổ bảo này, Ngụy Lâm mới có thể trói tay trói chân Tư Không Kiếm Thiên.
Nhưng chủ yếu vẫn là do Tư Không Kiếm Thiên quá khinh địch.
Ngụy Lâm bị công kích nghiêm trọng, kim quang độ hóa chiếu thẳng lên người y, nóng bỏng như bị lửa nướng.
Chỉ trong nháy mắt, Ngụy Lâm đã thét lên thảm thiết.
Sau một khắc, cuối cùng Tư Không Kiếm Thiên cũng ra tay.
Ánh mắt của hắn lúc này trở nên cực kỳ bén nhọn.
Bang bang boang...!
Những tia kiếm khí trắng tinh bắn ra, đây là hạo nhiên chính khí kiếm, chuyên khắc tà tu.
Kiếm khí lướt qua kim quang độ hóa, chìm trong lớp ánh sáng màu vàng nhạt, xuyên qua cơ thể Ngụy Lâm.
“A!”
Ngụy Lâm kêu lên thảm thiết.
Lúc này, mấy vạn tu sĩ Thanh Châu vừa lúc đi tới hội trường, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Tư Không Kiếm Thiên đã nổi giận.
Kiếm khí của hắn tung hoành, mấy trăm đạo kiếm khí như muốn xé nát cơ thể Ngụy Lâm.
“Ta đầu hàng, ta đầu hàng, Tư Không Kiếm Thiên, ngươi tha ta một mạng, ta sẽ nói cho ngươi biết địa điểm hang ổ của Ma Thần Giáo.”
Ngụy Lâm kinh hoảng kêu to.
Vốn y đã không đánh lại Tư Không Kiếm Thiên, bây giờ còn bị kim quang độ hóa áp chế, ai mà chịu nổi!
Nên điều đầu tiên Ngụy Lâm nghĩ tới chính là đầu hàng.
“Bây giờ đầu hàng, đã muộn!”
Nhưng Tư Không Kiếm Thiên không cho Ngụy Lâm cơ hội.
Hắn không cần phải cho Ngụy Lâm cơ hội.
Kiếm khí nổ vang, hư không vỡ vụn, Tư Không Kiếm Thiên là cường giả Kim Đan đỉnh phong, lại có tạo nghệ về kiếm đạo cực mạnh, đã lĩnh ngộ được kiếm ý, bình thường Ngụy Lâm mà gặp phải hắn, thì hẳn đã bị giết chết ngay khi vừa đối mặt.
Nếu không phải vì khinh địch, đâu có bị kéo dài đến bây giờ?
“Tư Không Kiếm Thiên, ta còn rất nhiều bí mật, nhất định ngươi sẽ muốn biết, Tư Không Kiếm Thiên, đúng lẽ là ngươi phải bắt sống ta, chứ không phải giết ta, chẳng lẽ ngươi không sợ quốc quân Tấn quốc tức giận hay sao?”
Ngụy Lâm luống cuống.
Y luống cuống thật sự, không ngừng la lên, chỉ mong Tư Không Kiếm Thiên do dự.
Tiếc thay, Tư Không Kiếm Thiên không hề do dự, thậm chí ánh mắt còn đầy giễu cợt.
Quốc quân Tấn quốc?
Là cái đinh gì!
Phốc!
Chỉ trong tích tắc, Ngụy Lâm đã bị Tư Không Kiếm Thiên xoắn thành bãi bùn. Một viên Kim Đan hiện ra, cũng bị kiếm khí của Tư Không Kiếm Thiên chém vỡ.
Cảnh tượng này rất máu tanh, nhưng mấy vạn người đều nhìn không chớp mắt.
Ma Thần Giáo tập kích, đã hại chết không biết bao nhiêu là tu sĩ Thanh Châu.
Bọn họ sẽ không thương xót kẻ thù của mình, hơn nữa lại còn là tu sĩ Ma tộc, dù có chết cũng chưa hết tội.
“Tư Không Kiếm Thiên, ta không phục!”
Ngụy Lâm kêu lên thảm thiết, y đã hóa thành oan hồn, một oan hồn cao tới 4-5m.
Điểm đáng sợ hơn là, oan hồn của Ngụy Lâm còn bám vào hồ lô chứa ngũ oán cổ độc.
Trong thoáng chốc, hồ lô lay động, vô số oan hồn kêu rên, cảnh tượng địa ngục trần gian lại hiện ra, những tu sĩ tu vi yếu sợ tới ngất ngay tại chỗ.
“Diệp Bình, kim quang độ hóa!”
Tư Không Kiếm Thiên khoát tay, hạo nhiên chính khí kiếm chém một nhát, trấn áp oan hồn, vừa chém, hắn vừa gọi to Diệp Bình, vì nếu chỉ dựa vào một mình hắn, khó mà ngăn chặn nổi oán khí khủng bố như vậy.
“Được!”
Lúc này, Diệp Bình chẳng khác gì một công cụ độ hóa không có cảm xúc.
Hắn dang tay ra, một tấm màn màu vàng xuất hiện, dưới ánh sáng của kim quang độ hóa, vô số oan hồn được siêu thoát, bọn họ không phải là oan hồn, mà là vong hồn, là người bị Ma Thần Giáo giết hại.
Dưới sánh sáng của kim quang độ hóa, các vong hồn đều được siêu thoát Luân Hồi.
Trên bầu trời đại hội kiếm đạo như có một cơn mưa màu vàng.
Vô số công đức ào ạt chui vào cơ thể Diệp Bình.
Oanh!
Nhưng hồ lô chứa ngũ oán cổ độc đúng là đáng sợ, dù Diệp Bình và Tư Không Kiếm Thiên đã liên thủ cùng ra tay, nhưng nó vẫn bộc phát ra một sức mạnh kinh khủng, trong thoáng chốc, oán khí ngút trời, vô số vong hồn bao phủ cả Thanh Châu Cổ Thành.
“Khốn kiếp!”
Tư Không Kiếm Thiên không ngờ oán lực của Ngụy Lâm mạnh lớn như vậy, hạo nhiên chính khí kiếm của hắn kết hợp với kim quang độ hóa, mà vẫn không áp chế được y.
“Tất cả mọi người chạy nhanh lên.”
Tư Không Kiếm Thiên hét to.
Tiếng Trần Nguyên cũng vang lên ngay sau hắn.
“Thượng tiên, mau tăng cường kim quang độ hóa, ở trong hồ lô chứa ngũ oán cổ độc có cả trăm vạn oan hồn, nếu siêu độ được hết, chắc phi thăng được luôn đấy, nhất định không được keo kiệt công đức.”
Trần Nguyên vội nhắc Diệp Bình mau tranh thủ thời gian cường hóa kim quang độ hóa, vì nếu không áp chế nổi Ngụy Lâm, sẽ gặp phiền to.
“Được.”
Diệp Bình không nói nhiều, hắn hiểu sự tình nặng nhẹ.
Dồn tất cả lực công đức trong người vào trong kim quang độ hóa.
Hơn hai nghìn đạo lực công đức, làm kim quang độ hóa lột xác lần nữa.
Đây là lần lột xác thứ sáu.
Chỉ cần lột xác thêm ba lần nữa, là có thể ngưng tụ ra kim luân độ hóa.
Kim quang độ hóa lột xác, màn trời màu vàng càng rộng ra, uy lực cũng mạnh mẽ hơn đáng kể.
Xì xì xì!
Vô số lực công đức chui vào trong cơ thể Diệp Bình.
Vong hồn ở trong hồ lô chứa ngũ oán cổ độc không phải là vong hồn bình thường. Bọn họ bị nhốt trong tà khí này, bị vô tận thống khổ và tra tấn, oán khí trong lòng không thể nào đo đếm nổi.
Nếu muốn độ hóa được hết là việc cực kỳ khó khăn, vì thế Ngụy Lâm thà là vĩnh viễn không được siêu sinh, cũng muốn bám vào cổ hồ lô, phóng những vong hồn này ra, muốn hóa cả Thanh Châu Cổ Thành thành quỷ thành.
Tạo ra một mộ quỷ Lâm Hà thứ hai.
Tiếc là, Ngụy Lâm lại gặp phải Diệp Bình.
Vô số công đức chui vào trong cơ thể Diệp Bình.
Diệp Bình lại chuyển hết những công đức này vào kim quang độ hóa.
Một nén nhang sau.
Kim quang độ hóa lột xác lần nữa.
Tốc độ độ hóa vong hồn càng lúc càng nhanh, và càng lúc càng mạnh.
Một số oan hồn có oán niệm rất nặng, nhưng dưới độ hóa kim quang của Diệp Bình, đều không khỏi phải buông chấp niệm, chuyển thế luân hồn.
“Diệp Bình! Ngươi muốn chết!”
Ngụy Lâm quát to, y ngưng tụ oán lực của cả trăm vạn oan hồn, muốn tiêu diệt Diệp Bình.
Nhưng Tư Không Kiếm Thiên đã xuất ra kiếm ý trước.
Bang bang bang...!
Kiếm trong tay tất cả kiếm tu ở Thanh Châu Cổ Thành đều rung lên cộng hưởng.
Chỉ trong thoáng chốc, hơn mười vạn thanh kiếm tụ về trước mặt Tư Không Kiếm Thiên, hóa thành một tấm khiên bằng kiếm, ngăn cản công kích của Ngụy Lâm.
“Diệp Bình, yên tâm độ hóa.”
Tư Không Kiếm Thiên nói.
Hắn biết muốn giải quyết được rốt ráo phiền toái lần này, chỉ có dựa vào kim quang độ hóa của Diệp Bình, nói cách khác, Ngụy Lâm đã trả cái giá là vĩnh viễn không được siêu sinh để đánh ra một kích cuối cùng, đủ khiến Thanh Châu Cổ Thành hóa thành quỷ thành.
Bá bá bá!
Cực kì nhiều công đức dũng mãnh tràn vào người Diệp Bình.
Ba nén hương sau.
Kim quang độ hóa lột xác lần thứ tám.
Nhưng công kích của Ngụy Lâm cũng tăng mạnh, cả trăm vạn oan hồn, oán khí ngút trời, ngay cả Tư Không Kiếm Thiên cũng khó mà cản nổi.
Hắn dùng kiếm ý vô địch, hạo nhiên chính khí kiếm ngăn cản công kích của oan hồn, đã bị trọng thương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ mất mạng.
Nhưng Tư Không Kiếm Thiên biết, chỉ cần kéo dài tới lúc Diệp Bình ngưng tụ ra kim luân độ hóa, như vậy tất cả sẽ chấm dứt.
Tư Không Kiếm Thiên còn biết một việc.
Không phải cứ tụ đủ lực công đức là ngưng tụ ra được kim luân độ hóa.
Cần phải có đốn ngộ nữa!
Nhưng hắn không thể nói, chỉ có thể chờ mong kỳ tích xảy ra.