Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 217: Chương 217: Diệp Bình ngộ đạo, kiếm tiên tuyệt thế! (1)




Dịch: Tiểu Băng

Hạ Càn trầm mặc.

Hắn đã hiểu vì sao sau khi trở về, tính tình phụ hoàng lại hoàn toàn thay đổi.

Thì ra.

Thì ra là tìm được Thập hoàng tử.

Không chỉ hắn, có rất nhiều người biết truyền thuyết về Thập hoàng tử.

Năm đó, lúc Thập hoàng tử ra đời, trên trời xuất hiện mây lành, kim long kim phượng vờn quanh Đại Hạ hoàng cung cả chín giờ đồng hồ.

Thậm chí còn có người nhìn thấy tiên nhân ban phúc.

Khiến cả vạn dân quỳ lạy, bốn đại vương triều kia cũng chộn rộn.

Lúc ấy đã có người kết luận, Đại Hạ Thập hoàng tử, chính là phúc trạch trời xanh ban cho thế gian này, sẽ giúp Đại Hạ vương triều hoàn thành mơ ước hoàn toàn thống nhất chưa từng có trong lịch sử.

Cho nên, sau khi ra đời, Đại Hạ Thập hoàng tử, vô cùng được chú ý.

Hạ Càn nhớ rõ như vậy, là vì năm đó, hắn bảy tuổi, đang đi học, tự viết ra được một bài văn.

Vốn tưởng sẽ được phụ hoàng khen thưởng, không ngờ lúc ấy, Thập hoàng tử ra đời, phụ hoàng chẳng buồn nhìn hắn cái nào, cứ thế đi ra ngoài điện.

Không chỉ phụ hoàng, tất cả mọi người ở trong đại điện đều đi hết.

Gieo nên một hạt giống vô hình vào trong lòng hắn.

Từ nhỏ hắn đã khát vọng được vạn chúng chúc mục, trở thành người được vô số người nhìn chăm chú, nhưng bài văn chuẩn bị suốt nửa năm, tự tin mười phần, lại chẳng có ai thèm nghe.

Làm hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

Cho nên, Hạ Càn căm ghét Thập hoàng tử, nhất là sau khi xảy ra rất nhiều chuyện sau đó.

Cho đến một ngày, Thập hoàng tử đột nhiên mất tích, khiến Hạ Càn thở phào.

Thậm chí còn cảm thấy vui không tả nổi.

Tiếc nuối duy nhất là, Thập hoàng tử không chết, mà chỉ mất tích.

Tuy có tin đồn, có lẽ Thập hoàng tử đã chết, nhưng Hạ Càn không tin lắm, vì không tìm thấy thi thể, thì không tin được.

Nhưng khi thời gian từ từ trôi qua, hắn được phong làm Thái tử, và đến bây giờ, Hạ Càn đã dần quên mất Thập hoàng tử.

Cái quên này, không phải là thật lòng quên.

Thập hoàng tử giống như một cái gai, luôn cắm ở trong lòng hắn.

Cảnh tượng năm đó, đã để lại dấu ấn cực kì sâu sắc với Hạ Càn.

Hắn không bao giờ quên, cảnh cả Đại Hạ hoàng cung, tất cả mọi người đều ăn mừng vì Thập hoàng tử ra đời.

Cảm giác được vạn chúng chú mục đó, chính là khát vọng lớn nhất cả đời này của hắn, là thứ hắn muốn có nhất.

Nhưng đều đã bị người khác cướp mất, nên hắn không phục, và đương nhiên là đầy ghen tị và hận ý.

Bây giờ, hắn không ngờ, Thập hoàng tử trở lại.

Thập hoàng tử lại xuất hiện trong thế giới của mình.

Hắn sợ, vô cùng sợ.

Hắn không sợ một hoàng tử nào khác trong hoàng cung.

Vì hắn biết, những hoàng tử đó, dù có lập được thêm bao nhiêu chiến công đi nữa, thì cũng vậy thôi.

Có thể rung chuyển được vị trí của hắn không?

Câu trả lời là không.

Nhưng Thập hoàng tử thì khác, người này có thể rung chuyển vị trí của hắn thật.

Hèn gì.

Hèn gì.

Hèn gì phụ hoàng lại nói câu nói kia, ‘ngươi nghĩ trẫm không dám đổi trữ quân sao?’

Rõ ràng, là phụ hoàng đã gặp được Thập hoàng tử, nên mới muốn đổi trữ quân.

Hạ Càn suy nghĩ thật nhanh.

Thái Thượng Huyền Cơ thấy Hạ Càn như vậy, lập tức chộp lấy cánh tay hắn.

“Thái tử, phải nhớ!”

“Ngươi là Thái tử, là vương của Đại Hạ tương lai.”

“Không ai có thể thay đổi ý của phụ hoàng ngươi, bất kể là ai, chuyện ngươi phải làm bây giờ, chính là phải làm như không biết gì hết.”

“Ở bên trong hoàng cung, muốn chơi gì thì chơi, muốn uống gì thì uống, muốn ăn gì thì ăn, nhất định không được giở trò ngu ngốc, cũng không được hạ một quân cờ hồ đồ nào.”

“Phụ hoàng ngươi vẫn muốn ngươi làm hoàng đế đó, hiểu không?”

Thái Thượng Huyền Cơ nói. Ông biết tất cả, biết suy nghĩ của Hạ Đế, nên ông không ngừng an ủi Hạ Càn, để hắn không bị kích động.

Thật ra thì bị đả kích một chút cũng không sao, nhưng mà không được làm bậy.

Vì nếu làm bậy, thì không còn ai cứu được hắn nữa.

Cảm nhận được cánh tay của Thái Thượng Huyền Cơ, Hạ Càn dần bình tĩnh lại.

Hắn hít sâu.

Tiếp tục hít sâu.

Cơ thể hơi run rẩy, sau đó lấy ra một viên đan dược màu đỏ, là Ninh Thần Ngọc Tủy Đan.

Hắn nuốt đan dược, một lúc sau, đã hoàn toàn tỉnh táo.

Đôi mắt cũng trở nên trong suốt và bình tĩnh.

“Cữu cữu, ta hiểu rồi.”

“Dù hắn có còn sống hay không, ta vẫn là Thái tử, chỉ cần ta vẫn là Thái tử, không ai có thể rung chuyển được vị trí này của ta.”

“Việc ta phải làm lúc này là bình tĩnh lại, không làm gì hết, thắng rồi muốn làm cái gì cũng được.”

“Đúng không?”

Giọng Hạ Càn rất bình tĩnh, không còn sự lo âu hốt hoảng ban đầu, không hiểu sao, Thái Thượng Huyền Cơ thấy vậy, lại trầm mặc.

Hạ Càn nói rất đúng, nhưng Thái Thượng Huyền Cơ lại cảm giác có cái gì đó không đúng.

Thái tử đột nhiên tỉnh táo như vậy, không phải là chuyện tốt.

Ông có một bí mật, nói chính xác là Thái tử có một bí mật, bí mật này trừ Thái tử, chỉ có hai người nữa biết.

Một người là Thái Thượng Huyền Cơ, người còn lại là muội muội của ông, mẫu hậu của Thái tử.

Bí mật này là, mỗi khi Thái tử bị kích thích cực lớn, thì trong nháy mắt, sẽ trở nên vô cùng thông minh.

Và vô cùng tỉnh táo, cứ như một người không hề có tình cảm, thông minh một cách cực đoan.

Và lúc này, Thái tử đang phát căn bệnh đó.

Nghe nói đế vương khai quốc Đại Hạ, cũng bị căn bệnh này.

Người ngoài nhìn vào, đều nghĩ đây là chuyện tốt, nhưng đối với Thái Thượng Huyền Cơ, thì không phải.

Vì những lúc như vậy, ông không nhìn thấu được Hạ Càn.

“Cữu cữu, lần này đã làm phiền người rồi. Càn nhi sẽ ngoan ngoãn đợi ở trong cung, không nghĩ gì cả, cũng không làm gì nữa.”

Giọng nói và ánh mắt của Hạ Càn đều vô cùng bình thản.

Thái Thượng Huyền Cơ tiếp tục im lặng.

Hắn không biết những gì mình nói hôm nay rốt cuộc là đúng hay sai.

Nhưng mà có là thế nào, ông cũng hy vọng Thái tử sẽ không làm điều ngu ngốc, vì với cục diện hiện giờ, biện pháp tốt nhất là lấy bất biến ứng vạn biến.

“Đã như vậy, thần xin cáo lui.”

Thái Thượng Huyền Cơ không nói gì nữa.

Ông xoay người rời đi.

Lúc ông đi tới cửa, tiếng Hạ Càn chợt vang lên sau lên.

“Cữu cữu, người ủng hộ ngoại sanh, đúng không?”

Hắn hỏi.

Thái Thượng Huyền Cơ ngây ra.

Không biết trả lời làm sao.

Ủng hộ ngoại sanh sao?

Đương nhiên là mình ủng hộ ngoại sanh của mình rồi, nhưng mà Hạ Càn hỏi lên như vậy, tự nhiên cảm giác có gì đó khó hiểu.

Nhưng ông vẫn suy nghĩ, rồi trả lời.

“Ta ủng hộ Thái tử.”

Nói xong, ông bỏ đi.

‘Ta ủng hộ Thái tử’, câu nói này rất là thâm ý.

Nếu Hạ Càn là Thái tử, đương nhiên là ông ủng hộ hắn ta, nhưng nếu Hạ Càn không phải Thái tử, vậy thì khó nói.

Lấy được câu trả lời này.

Hạ Càn không hề nổi giận, không hề có vẻ không vui, mà còn cười.

“Cữu cữu đi thong thả.”

Nói xong, trong đại điện, chỉ còn một mình hắn.

Hắn im lặng hồi lâu.

Cùng lúc đó.

Thanh Vân Đạo Tông.

Tiêu Mộ Tuyết thật sự buồn bực.

Nàng đã ngồi đây nhìn Diệp Bình cầm kiếm lên để kiếm xuống cả một ngày rồi.

Mà vẫn không hiểu Diệp Bình rốt cuộc là muốn làm gì.

Nàng không tiện cắt ngang quấy rầy Diệp Bình, nên chỉ còn cách cứ ngồi im đó chờ.

Nhưng mà Tiêu Mộ Tuyết nghĩ rồi, nếu Diệp Bình cứ tiếp tục làm như này một ngày nữa, thì nàng sẽ cắt ngang cho xem.

Thời gian từ từ trôi qua.

Sau núi Thanh Vân.

Sau chừng nửa tháng.

Thời gian này, Diệp Bình không ngừng cầm kiếm lên, để kiếm xuống.

Mắt hắn, đầy mê mang.

Ban đầu, hắn đúng là không lĩnh ngộ ra cái gì thật, nhưng khi thời gian từ từ trôi qua, hắn dần dần phát hiện có ảo diệu bên trong.

Nhưng tiếc là, có cảm giác đó, nhưng lại không sao bắt được nó.

Diệp Bình rất khổ não, cực kỳ khổ não.

Mười lăm ngày.

Sau mười lăm ngày, một người bình thường, mười lăm ngày không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, cứ cầm kiếm lên để kiếm xuống, thì hầu như không còn biết khái niệm về thời gian nữa.

Cơ bản là một người bình thường không thể làm được chuyện như vậy.

Khổ não!

Khổ não!

U mê!

U mê!

Diệp Bình cảm thấy đầu mình sắp nổ, rốt cuộc cái này hàm chứa đạo lý gì vậy chứ.

Hắn nhắm mắt lại.

Đây là lần đầu tiên trong mười lăm ngày nay, hắn nhắm mắt lại.

Lần đầu tiên hắn nghỉ ngơi.

Vào giờ khắc này, Diệp Bình thậm chí muốn quên đi hết.

Nhưng ngay lúc hắn nhắm mắt lại.

Chợt...

Có một ngọn gió mát thổi tới.

Cơn gió thổi tới, thổi bay sợi tóc trên trán Diệp Bình.

Hắn chợt hiểu ra.

Diệp Bình đột ngột ngộ ra.

Ý đại sư huynh không phải muốn hắn cứ cầm kiếm lên để kiếm xuống, mà muốn hắn lĩnh ngộ, muốn hắn ngộ đạo.

Không sai, chính là để cho mình đi ngộ đạo.

Muốn lĩnh ngộ những thứ này.

Thì đầu tiên là phải hiểu, vì sao đại sư huynh lại bảo mình ở đây, cầm kiếm lên, buông kiếm xuống.

Thời gian qua, hắn chưa hiểu được, nên cứ cầm kiếm lên, buông kiếm xuống.

Song thanh kiếm đại sư huynh bảo hắn cầm, không phải là thanh kiếm trước mặt.

Mà là thanh kiếm ở trong lòng mình.

Nghĩ kĩ lại lời đại sư huynh đã nói.

Cầm kiếm và buông kiếm, đầu tiên đại sư huynh bảo mình để kiếm xuống.

Bình thường, hai người nói chuyện với nhau, đều là bảo đối phương cầm kiếm lên, rồi mới khiến đối phương buông kiếm xuống đúng không?

Đằng này, đại sư huynh lại bảo mình buông kiếm trước, sau đó mới cầm kiếm lên.

Ảo diệu chính là chỗ này.

Buông kiếm xuống! Buông kiếm xuống!

Để kiếm trong lòng xuống.

Mà kiếm trong lòng là gì?

Chính là chấp niệm ở trong lòng.

Diệp Bình hít sâu, nhắm mắt lại.

Nhanh chóng quên đi mọi kiếm pháp ở trong đầu.

Tứ Lôi kiếm pháp, quên!

Thiên Hà kiếm pháp, quên!

Vô Tận Kiếm Đồ, quên!

Diệp Bình quên dần toàn bộ những kiếm pháp mình có.

Quá trình này cực kỳ thống khổ, nhưng Diệp Bình vẫn cố gắng để quên mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.