Dịch: Tiểu Băng
“Cữu cữu.”
Hạ Càn khẽ gọi ông.
“Đừng gọi ta là cữu cữu.”
“Thái tử điện hạ, ngươi quả thật là vô cùng hồ đồ.”
“Không độc đan, chính là cơ bản để Đại Hạ ta quật khởi đó, ngươi có hiểu không? Có biết lúc bệ hạ lấy được không độc đan, vui thế nào không?”
“Đại Hạ vương triều nhiều năm liền gặp tai họa, khiến bệ hạ luôn cho rằng đó là thiên ý.”
“Đến khi không độc đan xuất hiện, bệ hạ mới thở phào, vì không độc đan chính là căn cơ của Đại Hạ tương lai.”
“Những thứ này, chính là cơ bản để tạo phúc cho vô số dân chúng Đại Hạ, thế mà ngươi lại tiết lộ vật trân quý như vậy cho địch quốc.”
“Ngươi đúng là, ngu không ai bằng, ngu không chịu nổi!”
Thái Thượng Huyền Cơ gầm lên. Lúc đầu còn tôn trọng, gọi người ta là Thái tử, đến lúc này thì chỉ còn ầm ầm la mắng.
Ông biết, dù Hạ Đế có thích Tô Trường Ngự thế nào, sẽ vẫn yêu thương Thái tử.
Có lẽ ở trong mắt người khác, Hạ Đế luôn hà khắc với Thái tử, nhưng ông biết, đó là vì Hạ Đế thích Thái tử.
Nên ông mới hà khắc như thế.
Không ngờ, Thái tử lại đi làm ra chuyện hồ đồ này, quả thực là... không chấp nhận được.
Bất chấp lý lẽ.
Ông không hiểu nổi, rốt cuộc Thái tử nghĩ cái gì, mà ngu như vậy.
Phụp.
Thái tử quỳ phụp xuống, nhìn Thái Thượng Huyền Cơ, mặt đầy nước mắt.
“Cữu cữu, ngoại sanh chỉ là nhất thời nóng ruột, đâu có ngờ sẽ gây ra sai lầm to như vậy.”
Hạ Càn không quỳ với thân phận Thái tử, mà dùng thân phận ngoại sanh, nên cái quỳ này hợp tình hợp lý.
“Ngươi!”
“Ài! Thật không biết phải nói cái gì với ngươi nữa!”
Thái Thượng Huyền Cơ tức tới mức choáng đầu hoa mắt.
Ánh mắt ông trở nên sắc bén, nhìn Hạ Càn chăm chú.
“Càn nhi, cữu cữu hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải thành thật trả lời, nếu ngươi dám nói dối, giấu giếm cữu cữu, từ nay về sau dù ngươi có bị phế địa vị đông cung.”
“Cữu cữu cũng sẽ không thương hại ngươi đâu.”
Thái Thượng Huyền Cơ bỗng nghĩ tới một chuyện, liền hỏi Thái tử, ánh mắt cực kỳ đáng sợ.
“Cữu cữu mời nói.”
Hạ Càn ngơ ngác, sao cữu cữu lại nói như thế với mình?
“Có phải ngươi cố ý báo tin không độc đan cho Đại Trạch vương triều, để ép phụ hoàng ngươi thoái vị hay không? “
Thái Thượng Huyền Cơ trầm giọng hỏi.
Câu hỏi như một tiếng sấm, bổ vào đầu Hạ Càn.
“Cữu cữu, ngươi... Ngươi... sao ngươi có thể nói lời như thế?”
“Dù ta có muốn làm hoàng đế, cũng không thể nào làm như vậy.”
“Nếu làm như vậy, có khác gì súc sinh đâu?”
Hạ Càn choáng váng, không ngờ cữu cữu lại hỏi mình như thế.
Thấy phản ứng của Hạ Càn, Thái Thượng Huyền Cơ thở phào, nhẹ hết cả người.
Nói thật, ông không thể nào hiểu được, vì sao đứa ngoại sanh này của ông, lại để lộ chuyện không độc đan ra ngoài.
Hạ Càn nhất định là biết, tầm quan trọng của không độc đan.
Loại vật này, đối với Đại Hạ vương triều, chính là đồ cực kỳ trân quý, vì nếu chế luyện ra được, nó chính là quốc lực của Đại Hạ vương triều.
Không quá năm trăm năm, sẽ có thể dòm ngó ngôi báu năm đại vương triều, nên nó mới là vật căn cơ.
Dù đây là chiến công của Hạ Đế, nhưng Hạ Càn cũng sẽ được hưởng lây, sau khi kế vị, nhờ không độc đan, vương vị của hắn sẽ càng thêm vững chắc.
Thậm chí còn có thể lấy được thiên mệnh tiên vị, không chừng có thể thành tiên.
Cho nên, lẽ ra Thái tử không thể nào lấy một thứ như vậy ra làm tiền cược được.
Chỉ có một khả năng duy nhất, là Thái tử cố ý tiết lộ, để nhờ sức mạnh của Đại Trạch vương triều, chèn ép Đại Hạ vương triều.
Nếu không độc đan gặp trắc trở, có nghĩa thiên ý không cho, đến lúc đó Hạ Đế có lẽ sẽ phải thoái vị trước thời hạn, để cho Hạ Càn lên chức.
Nếu là vì lý do này, thì Hạ Càn thật quá điên cuồng.
Bệ hạ nhất định sẽ không tha cho Hạ Càn, quyền giám quốc chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí có khả năng phế luôn địa vị đông cung.
“Hạ Càn, nếu ngươi thật sự không có ý nghĩ này, vậy thì mọi việc vẫn còn cứu được.”
“Dù hiện giờ ngươi đã làm sai một chuyện lớn, nhưng bệ hạ chỉ tước quyền giám quốc của ngươi, đây là một chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện tốt.”
“Ít nhất là dù có thế nào, ngươi vẫn là chủ đông cung, ngươi vẫn là Thái tử, trong lòng phụ hoàng ngươi, ngươi vẫn là đế vương tương lai của Đại Hạ vương triều.”
“Phụ hoàng ngươi chỉ là thất vọng về ngươi mà thôi, nhưng không phải là hoàn toàn thất vọng.”
“Thời gian kế tiếp, ngươi đừng tham dự vào bất kỳ chuyện gì nữa.”
“Kết bè kết đảng, lôi kéo quan viên, nhúng tay vào việc trong triều vân vân, đều phải dừng lại, im lặng ở yên trong cung, uống rượu làm vui, đi học dưỡng tâm, hiểu không?”
Thái Thượng Huyền Cơ trấn an Hạ Càn.
Tình huống bây giờ, bất động là tốt nhất, nếu còn gây ra chuyện nữa, thật không dám bảo đảm sẽ không xảy ra bất trắc gì đâu.
Dù như thế nào, ông cũng vẫn mong ngoại sanh của mình trở thành Đế vương Đại Hạ.
Mong muốn thật lòng.
Nên ông mới dặn dò Hạ Càn, để hắn không phạm sai lầm nữa.
“Được, ngoại sanh đã hiểu, đa tạ cữu cữu chỉ điểm.”
Hạ Càn thở phào, chỉ cần cữu cữu còn bày mưu tính kế cho mình, chứng tỏ chuyện chưa tới mức không thể nào cứu vãn.
Song, hắn vẫn không nhịn được mở miệng nói.
“Cữu cữu, có một số việc, ngoại sanh cảm thấy cổ quái.”
“Phụ hoàng rõ ràng là rất giận ta, vậy sao vẫn bảo Thượng Y Phường làm trường bào theo yêu cầu cho ta?”
Hạ Càn hỏi.
Hắn chỉ là không biết nên nói gì, nên tìm đại một đề tài mà thôi.
Nhưng lại làm Thái Thượng Huyền Cơ trầm mặc.
Hạ Càn nhìn thấy ngay cữu cữu mình biến sắc.
Hắn là một người thông minh, một người thông minh thật sự, không thông minh, làm sao trở thành Thái tử?
“Cữu cữu? Quần áo đó không phải là làm cho ta?”
Hạ Càn hỏi ngay.
“Chuyện này ta không biết, Thái tử điện hạ cũng đừng hỏi tiếp nữa, chỉ là mấy bộ quần áo mà thôi, có là gì đâu!”
Thái Thượng Huyền Cơ không muốn nói về chuyện này.
Ông lắc đầu phủ nhận.
Nhưng Hạ Càn biết chuyện này có vấn đề, vì hắn rất hiểu cữu cữu mình.
Gặp phải chuyện khó giải quyết, cữu cữu né được sẽ né ngay, nên đương nhiên trong chuyện này có điều gì đó.
“Cữu cữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Phụ hoàng vi phục ra ngoài, trở về liền tính tình thay đổi.”
“Ngài chắc chắn biết gì đó đúng không.”
“Cữu cữu, ta là ngoại sanh ruột thịt của ngài, người có thể lừa gạt người trong thiên hạ, nhưng ngài không thể gạt ta.”
“Mẫu hậu từng nói, ta sanh ra, người đầu tiên được gọi, chính là cữu cữu ngài.”
“Toàn bộ Đại Hạ vương triều, ta không tin ai, chỉ tin một mình cữu cữu ngài, nếu ngài biết cái gì đó, mà không cho ta hay, chẳng phải ta thành cô độc thật hay sao?”
Hạ Càn vô cùng kích động.
Nói đến phần sau, thậm chí còn bật khóc.
Quả nhiên, Thái Thượng Huyền Cơ lắc đầu, thở một hơi dài.
Ông biết mình đã nói sai.
Vốn là ông không muốn nói, nhưng Hạ Càn nói cũng có lý.
Mình là cữu cữu ruột của Hạ Càn, Hạ Càn sanh ra, người đầu tiên nó gọi, là mình.
Nghĩ vậy, Thái Thượng Huyền Cơ cuối cùng cũng nói.
“Càn nhi, ta nói cho ngươi nghe cũng được, nhưng ngươi nhất định phải nhớ, nghe rồi…”
“Thì phải coi như mình chưa từng nghe thấy, không được làm bậy, nếu không, ta lo ngươi... khó mà giữ được vị trí Đông cung.”
Thái Thượng Huyền Cơ nói.
Hạ Càn nghe mà kinh hãi, cả chuyện nói không độc đan cho địch quốc nghe, cũng chỉ mất quyền giám quốc.
Còn có chuyện gì, lớn hơn cả chuyện đó?
Hạ Càn đầy tò mò.
“Cữu cữu, ngài nói đi, ngoại sanh nhất định sẽ làm như chưa từng nghe thấy.”
“Ngoại sanh có thể thề.”
Hạ Càn còn không ngừng gật đầu, bày tỏ sự chắc chắn của mình.
Nhưng Thái Thượng Huyền Cơ không nói gì, mà đi tới bàn trà trước mặt, lấy ngón tay chấm nước trà, viết một chữ lên bàn.
[Thập]
Nhìn thấy chữ này.
Hạ Càn như bị sét đánh, đứng sững ra.
Thập!
Hắn biết chữ này có ý nghĩa gì.
Thập hoàng tử.
Là Thập hoàng tử có thể mang tới phúc trạch vô thượng cho Đại Hạ vương triều trong truyền thuyết.
Cũng là tồn tại mà mình sợ nhất.
Vì Thập hoàng tử chưa có chết, nghe đồn chỉ là thất lạc vào dân gian.
Hôm nay Thái Thượng Huyền Cơ viết ra chữ này.
Làm sao mà Hạ Càn không hiểu?
Hắn đã hiểu cả rồi.
Hèn gì.
Phụ hoàng lại đối xử như vậy với mình!
Hèn gì, phụ hoàng lại có ý nghĩ đổi trữ quân.
Thì ra phụ hoàng đã tìm ra...Thập hoàng tử!