Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 256: Chương 256: Hoàng gia gia, đừng đánh, đừng đánh, đánh nữa sẽ xảy ra chết người đó (2)




“Hoàng gia gia, hoàng gia gia...”

Phương Ly thấy roi đánh hoàng, thì trợn tròn mắt, hét to gọi hoàng gia gia.

Nhưng đáp lại y, chính là một roi.

“A!!!!!!”

Y hét lên thảm thiết như heo bị làm thịt.

Phương Ly đau tới nghi ngờ cuộc đời.

Một roi này đánh xuống, làm y đau đớn gấp mười lần so với bị Tô Trường Ngự đánh, vì nó đau tới tận xương.

Một khắc sau, một luồng linh khí nhẹ nhàng truyền vào cơ thể y, trong nháy mắt đã chữa lành vết thương, nhưng vẫn đau ngoài da thịt.

Chát!

Lại một roi đánh xuống.

Phương Ly hét lên tê tâm liệt phế, y nằm dưới đất, khóc váng lên, không còn để ý thân phận hoàng thái tôn, lăn lộn dưới đất.

“Hoàng gia gia, đừng đánh, hoàng gia gia, đừng đánh nữa.”

Phương Ly nước mắt nước mũi tèm lem, khóc vang trời xin thiên tử Đại Càn tha cho.

Nhưng thiên tử Đại Càn không hề suy suyển, ngược lại đánh xuống còn mạnh hơn.

“Mới hai roi ngươi đã không chịu nổi, ngươi có biết năm đó phụ thân ngươi bị bao nhiêu roi không?”

“Mấy năm nay, ngươi quá là vô pháp vô thiên, thương yêu cưng chiều ngươi đã khiến ngươi không còn biết đúng sai, phép tắc.”

“Ngươi có biết, ngươi ra đời đã trong cao quý, sống trong hoàng cung, cơm tới há mồm, y phục tới đưa tay, muốn chơi cái gì, cũng có người đưa cho ngươi, muốn ăn cái gì, cũng có người làm cho ngươi.”

“Ngươi có biết, có người, sinh ra đã không còn phụ mẫu, chỉ trong một tông môn nhỏ, mỗi ngày ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mới gần mười bốn tuổi, đã phải ra đời đi tìm cái ăn không.”

“Ngươi không biết, ngươi chỉ quan tâm chính ngươi.”

“Nghịch tôn!”

“Không được khóc.”

Thiên tử Đại Càn vừa đánh vừa nói. Những lời ông nói, là do ông tự tưởng tượng ra. Trong lòng ông, thuở bé thơ của Tô Trường Ngự nhất định rất là khổ sở.

Nhất định là ăn uống khổ sở thiếu thốn, trong khi thằng tôn nhi này, ăn ngon uống tốt, vậy mà còn cứ thích đi gây chuyện.

Bây giờ không dạy dỗ nó, còn chờ tới bao giờ?

“Hoàng gia gia, đừng đánh, đừng đánh nữa, đánh nữa tôn nhi chết mất.”

“Hoàng gia gia, ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai thật rồi, hu hu hu!”

“Hoàng gia gia, Tôn nhi thật sai rồi, đừng đánh, đừng đánh nữa, đánh nữa là mất mạng thật đó.”

Phương Ly nằm dưới đất, khóc lóc váng trời, mấy roi đánh xuống người, làm y thừa sống thiếu chết.

Phương Ly nhìn Từ Dương công chúa và phụ thân mình.

“Cô cô, cứu mạng, mau cứu ta.”

“Phụ thân, phụ thân cứu ta.”

Phương Ly khóc vô cùng thương tâm.

Từ Dương công chúa nhìn y, chẳng hề thấy thương chút nào.

Hồi nàng còn nhỏ, từng bị roi đánh hoàng đánh xuống, nàng biết rất đau, nhưng nàng biết, có vài người không đánh không được, tính tình rất là vô tâm, không đánh sẽ không nhớ lâu.

Thái tử thấy vậy, nhìn thiên tử Đại Càn.

“Phụ hoàng.”

Y gọi, có vẻ là muốn xin tha cho Phương Ly.

“Sao?”

“Ngươi cũng muốn ăn một roi?”

Thiên tử Đại Càn tức giận.

Thái tử Đại Càn lắc đầu, hắn từ nhỏ ăn roi mà lớn, tới bây giờ, vẫn còn thấy sợ.

Nên sau khi nghe nói vậy, Thái tử luống cuống.

Phương Ly thấy phụ thân như vậy thì cảm động, thường ngày y luôn chống đối phụ thân, không ngờ tới lúc như thế này, phụ thân vẫn là người đứng ra đỡ cho mình.

Quả nhiên, trời đất có to chừng nào, cũng không lớn bằng phụ thân.

Phụ thân, ngài thật là một mãnh nam.

Phương Ly cảm động lắm.

Không ngờ, Thái tử Đại Càn không phải là định xin tha.

Y quỳ xuống.

“Phụ hoàng, ngài hiểu lầm ý nhi thần, ý nhi thần là, hãy để nhi thần đánh nó.”

Đại Càn Thái tử đầy nghiêm túc nói.

Mọi người ngây ngẩn.

Phương Ly: “???”

Thiên tử Đại Càn: “???”

Từ Dương công chúa: “???”

Cấm quân: “???”

Nhất là Phương Ly, y còn tưởng phụ thân định xin giúp cho mình, không ngờ phụ thân là muốn góp tay đánh y?

Ngài thật đúng là phụ thân ruột của ta.

“Được, con không dạy, phụ có lỗi, cuối cùng cũng là nhi tử của ngươi, tới ngươi đánh.”

“Nhưng mà, nếu ngươi dám đánh nhẹ tay, trẫm sẽ đánh cả ngươi.”

Thiên tử Đại Càn nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý, ném roi đánh hoàng cho Đại Càn Thái tử.

Sợ Đại Càn Thái tử muốn bao che, nên còn dằn thêm một câu.

Thái tử nhận roi đánh hoàng, nhìn Phương Ly.

Phương Ly nhìn nét mặt của phụ thân, không nhìn ra được phụ thân đang nghĩ gì.

Vụt!

Một roi đánh xuống.

Tiếng hét lần này còn thảm hơn trước đó.

“A!!!!!”

“Phụ thân!!!!!”

“Người đánh thật à????”

Phương Ly hét lên đau đớn, khiến ai nấy đều cau mày.

Thiên tử Đại Càn bối rối.

Ông nhìn ra được, nhi tử của mình không hề nương tay, ngược lại, quất vô cùng ác.

Thậm chí có thể nói.

Còn ác hơn cả ông.

Thiên tử Đại Càn cau mày.

“Cho ngươi không nghe lời!”

“Cho ngươi cả ngày làm xằng làm bậy!”

“Cho ngươi lớn lối làm càn!”

“Còn ồn ào hoành hành không?”

“Còn phách lối không?”

Đại Càn Thái tử đã nén giận rất lâu. Từ nhỏ y bị ăn roi mà lớn, hễ phụ thân gặp chuyện gì không vui, là đều đánh y.

Đến khi y có nhi tử. Theo lý thuyết y chính là trữ quân tương lai, kết quả thì sao? Nó được sủng ái tận cùng, không ai dám chọc.

Phương Ly như cha y vậy.

Chỉ cần nói nó mấy câu, là nó đi méc ngay tức khắc. Lần gần đây nhất, y chỉ định dọa cho Phương Ly biết sợ, kết quả, vừa mới quay đi, nó liền đi méc với phụ hoàng.

Làm hại y bị đánh mấy roi.

Giờ thì tốt rồi.

Không biết phụ hoàng gặp chuyện gì, tự nhiên dổi tính.

Đổi như thế rất tốt.

Thường ngày không đánh được nó, bây giờ không phải là có cơ hội đánh cho nó một trận rồi sao!

Con không dạy, phụ có lỗi.

Trẻ con không đánh là không tốt được.

Y biết, Phương Ly chính là thiếu bị đòn mà thôi.

Nên, Thái tử Đại Càn không buồn nói một lời, quất xuống hết roi này tới roi khác.

Quất tới mức da đầu Phương Ly tê dại.

Quất tới mức Phương Ly không thở nổi.

Đánh còn dữ hơn cả hoàng gia gia.

Đại Càn Thái tử càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh hơn, thiên tử Đại Càn nhìn thấy không ổn, vội kéo nhi tử lại.

“Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ gây ra mất mạng.”

Thiên tử Đại Càn kéo Thái tử lại, thấy tức cười.

Ông không ngờ, nhi tử này của mình thường ngày trông nho nhã yếu ớt, vậy mà khi đánh người lại dữ dằn như vậy, không biết di truyền từ ai.

Thái tử đã đánh tới mù quáng cả người. Y đã quá giận, hơn nữa người y đánh là nhi tử của y, đánh nó, y không có cảm giác có tội.

Nếu không phải phụ thân cản lại, chắc y đã đánh Phương Ly tới chết đi sống lại.

Trong thời gian đó.

Trong Trai Tâm điện.

Tô Trường Ngự nghe thấy những tiếng kêu la.

Lạ nha, giọng kêu này nghe khá quen.

Cũng vào lúc này.

Đại Hạ vương triều.

Trong hoàng cung.

Tiếng Hạ Đế vang lên.

“Cái gì? Ngươi nói, Trường Ngự mất tích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.