Hoàng cung Đại Càn.
Ngoài Trai Tâm điện.
Phương Ly đang vô cùng kích động.
Bao nhiêu năm nay, từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng bị ai áp đảo bao giờ.
Thế mà lần này, lại có kẻ dám đánh nó một trận.
Phương Ly rất là tức giận.
Rất là khó chịu.
May thay, hoàng gia gia sẽ giúp y, dạy cho tên Tô Trường Ngự kia một bài học.
Phương Ly mặc kệ Từ Dương công chúa và phụ thân, chỉ cần mình báo được thù là được.
Cách đó không xa.
Từ Dương công chúa quỳ xuống, nhìn thiên tử Đại Càn, vội vã nói.
“Phụ hoàng, Tô tiền bối chỉ là nhất thời nóng nảy, trong này nhất định là có hiểu lầm, mong phụ hoàng minh giám.”
Từ Dương công chúa xin cho Tô Trường Ngự.
Thái tử Đại Càn cũng bước tới, quỳ trước mặt phụ thân.
“Phụ hoàng, Cửu muội đã kể lại mọi chuyện với nhi thần. Nhi thần nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó.”
“Ly nhi bướng bỉnh, không biết nặng nhẹ, Tô tiền bối dù gì cũng là ân nhân cứu mạng Cửu muội, nếu phạt người ta, chuyện truyền ra ngoài, Đại Càn chúng ta sẽ bị mang tiếng lấy oán trả ơn.”
Đại Càn Thái tử là người hiểu lý lẽ. Lúc Từ Dương công chúa tới tìm y, đã kể rõ mọi chuyện cho y nghe. Y hiểu ngay, Phương Ly nhà y đã lại gây ra đại họa.
Chuyện này dù có thế nào, cũng không nên trừng phạt Tô Trường Ngự.
Vì Tô Trường Ngự đã cứu Từ Dương công chúa, mà cứu Từ Dương công chúa, chính là ân nhân của Đại Càn, dù Tô Trường Ngự có đánh Phương Ly thật.
Thì cũng không có gì ghê gớm. Quá lắm thì ban thưởng cho Tô Trường Ngự ít đồ, cho hắn rời khỏi hoàng cung là được.
Không cần phải cứng rắn trừng phạt người ta.
Thái tử Đại Càn giận lắm, y rất giận nhi tử mình.
Chuyện lần này không phải là lần đầu. Phương Ly ỷ được Thiên tử Đại Càn cưng chiều, từ nhỏ đã không biết phép tắc, vô pháp vô thiên.
Y không có cách nào, chỉ còn biết khẩn cầu thiên tử Đại Càn bỏ qua cho Tô Trường Ngự.
“Trong chuyện này không có hiểu lầm gì hết, hắn thấy ta nhỏ, thấy ta dễ ăn hiếp mà thôi.”
“Hoàng gia gia, Tôn nhi không chịu nổi thiệt thòi này!”
Phương Ly rất cứng cổ, đánh nó rồi không thể nào không có chuyện gì được.
Nhưng vào lúc này.
Thiên tử Đại Càn cúi xuống nhìn Phương Ly, ông rất thương đứa tôn tử này.
Nhưng lời Tô Trường Ngự nói, đã làm ông tỉnh ngộ.
Ông cưng chiều Phương Ly, là vì Phương Ly còn nhỏ, còn là cháu đích tôn, hơn nữa, nó còn có một chút xíu khí chất giống với Trường Linh công chúa, thừa kế được một chút khí chất của mẫu hậu nó.
Nên ông mới cưng chiều Phương Ly như thế.
Nhưng bây giờ đã khác.
Phương Ly đã mười bốn tuổi, chưa tới hai năm nữa là sẽ cử hành lễ thành nhân, nếu vẫn làm việc không biết phép tắc như thế này, hậu quả sẽ giống như lời của Tô Trường Ngự.
Nên bây giờ, ông sẽ bắt đầu dạy dỗ Phương Ly cho đàng hoàng.
“Không chịu nổi thiệt thòi này?”
“Ly nhi, trẫm hỏi ngươi, tại sao Trường Ngự đánh ngươi?”
Thiên tử Đại Càn bình tĩnh hỏi.
Đại Càn Thái tử và Từ Dương công chúa ngẩn ra.
Họ nghe ra được mùi vị khác thường từ câu hỏi này.
Tại sao Trường Ngự lại đánh ngươi?
Thiên tử Đại Càn gọi Tô Trường Ngự là Trường Ngự? Nghe có vẻ hơi thân thiết đó.
Tiếc thay, Phương Ly nghe mà không hiểu, thậm chí còn hoàn toàn không ý thức được chi tiết này, quả nhiên là còn quá trẻ.
“Hoàng gia gia, chắc tại hắn ganh tị ta đẹp trai hơn hắn.”
Phương Ly trả lời.
Thiên tử Đại Càn nói ngay.
“Ly nhi, hoàng gia gia hỏi ngươi, ngươi có làm việc gì khác thường không?”
Ông hỏi tiếp.
“Tôn nhi không có.”
Phương Ly nhất quyết chối mình chẳng làm gì khác thường hết, dù có làm cũng sẽ nói là không làm!
Không thể thừa nhận được.
“Thật không?”
Ánh mắt Thiên tử Đại Càn trở nên sắc bén.
Nhìn Phương Ly chăm chú.
Phương Ly rợn tóc gáy.
Lần đầu tiên hoàng gia gia nhìn y như thế.
Rất đáng sợ.
Thiên tử Đại Càn, là hoàng đế của cả Đại Càn vương triều, tay cầm quyền sinh sát thiên hạ, cực kỳ uy phong.
Đừng nói một hoàng thái tôn, cả triều văn võ, ngay cả một số phong cương vương hầu, mà đối mặt với ánh mắt này của thiên tử Đại Càn cũng còn không dám thở.
Thế nên đương nhiên, Phương Ly sợ, rất sợ, nhưng còn thấy khó hiểu nhiều hơn.
“Hoàng gia gia, Tôn nhi... Tôn nhi, đúng là nói mấy câu nghe không hay lắm, nhưng đó không phải là lý do hắn đánh ta.”
Dù sợ, nhưng Phương Ly vẫn không chịu thua, vẫn tiếp tục cứng đầu, đổ hết lỗi cho Tô Trường Ngự.
“Càn rỡ!”
Thiên tử Đại Càn quát vang, làm Phương Ly sợ hết hồn, Từ Dương công chúa và Đại Càn Thái tử cũng run lên.
Hai người chưa từng nhìn thấy thiên tử Đại Càn sẽ tức giận như vậy bao giờ, hơn nữa còn là đối với Phương Ly.
Phải biết, thường ngày Phương Ly dù có gây ra đại họa, thiên tử Đại Càn cũng sẽ cưng chiều nó, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Không ngờ lần này, thiên tử Đại Càn lại nghiêm túc như vậy.
“Hoàng gia gia!”
Phương Ly nức nở kêu lên. Y bị dọa sợ rồi, nhưng cái chính là y không hiểu được tại sao lại như vậy.
Sao hoàng gia gia lại thay đổi vậy? Bình thường có phải như vậy đâu?
Phương Ly quả thực không nghĩ ra, nhưng y biết, lúc này, y không thể nói bậy một câu nào.
“Phương Ly, ngươi thân là hoàng thái tôn, trẫm đối với ngươi luôn rất thương yêu, là vì mặt mũi phụ thân ngươi, vì thấy ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện.”
“Ở trong hoàng cung, ngươi nhiều lần phạm phải sai lầm, vô pháp vô thiên, trẫm đều không nói gì, chỉ vì ngươi còn nhỏ, ngươi còn bé quá, trẫm không định ràng buộc ngươi quá cứng, không muốn rèn chặt ngươi.”
“Trẫm muốn ngươi thuở nhỏ được vui vẻ, nhưng càng ngày ngươi càng quá đáng, càng ngày càng ngang ngược, trên không tuân theo lời phụ mẫu, dưới không kính bề tôi.”
“Là gia gia đã chiều hư ngươi. Bây giờ, ngươi đã mười bốn tuổi, không còn là con nít nữa, không thể tiếp tục không hiểu chuyện như thế nữa.”
“Hôm nay, trẫm phải dạy ngươi cho đàng hoàng.”
Thiên tử Đại Càn nói rất lạnh lùng, Phương Ly bối rối.
Chuyện này không đúng.
Sao lại biến thành mình sai?
Y còn chưa kịp nghĩ ra, thiên tử Đại Càn đã rút ra một cây roi màu vàng.
Đây là roi đánh hoàng.
Roi này quất vào người, dù quất bao nhiêu roi, cũng không làm người bị đánh bị thương, vì mỗi một roi đánh xuống, đối phương sẽ cảm nhận được vô cùng đau đớn, nhưng chỉ một khắc sau sẽ có một đạo linh khí rót vào, chữa thương.
Loại roi đánh hoàng này, là roi dành riêng cho hoàng thất Đại Càn vương triều, chuyên dùng để trừng phạt những hoàng tử, công chúa không nghe lời.
Vì nếu đánh những người này bị thương, thì không được.
Mà nếu đánh không mạnh tay, thì lại không giúp bọn họ nhớ lâu.
Nên loại roi như này là tốt nhất, có đánh bao nhiêu cũng không chết, nhưng lại khiến đối phương thống khổ không chịu nổi.