Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 254: Chương 254: Bây giờ, hoàng gia gia sẽ dạy ngươi cách làm người cho tốt (1)




Dịch: Tiểu Băng

***

Thiên tử Đại Càn ngây ra.

Ông nghĩ mình nghe lầm.

Mờ mịt nhìn Chử Nhu Vân.

Chử Nhu Vân im lặng, không nói gì nữa, dáng vẻ ‘mời quân tùy ý’.

Sự im lặng của họ, làm cấm quân và Phương Ly đều không hiểu.

Nhất là Phương Ly.

Y càng nhìn càng không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sao tự nhiên lại im hết rồi?

Hoàng gia gia, cấm quân nghe lệnh, câu sau là cái gì?

Có cần ta ra lệnh dùm ngài không?

Cấm quân bối rối.

Rốt cuộc là cần làm gì? Bệ hạ, ngài không thể nói hết luôn cả câu hả?

Mọi người tò mò nhìn nhau.

Không ai biết phải làm gì.

“Vân nhi, lời nàng là ý gì?”

Thiên tử Đại Càn nhìn hoàng hậu, giọng run run.

Ông đang bối rối.

Không biết nên nói gì cho phải.

“Bệ hạ, thần thiếp đã tìm thấy đứa con mồ côi của Trường Linh tỷ tỷ.”

Chử Nhu Vân truyền âm đáp. Bà cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh, nhưng nói tới đây, vẫn không nhịn được mà run run.

“Tìm thấy rồi?”

“Vân nhi, nàng không lừa trẫm đó chứ? Trẫm!...”

Thiên tử Đại Càn thấy cả người tê rần, đầu óc đông đặc.

Trường Linh là muội muội ông thương yêu nhất, tuy không cùng một mẫu thân, nhưng còn thân hơn cả huynh muội ruột.

Lúc muội muội muốn gả cho Thiên tử Đại Hạ, ông nhất quyết phản đối, nếu không phải muội ấy cứ nhất quyết muốn lấy.

E là không ai cản được ý tưởng của ông.

Có thể nói, cả Đại Càn vương triều, chỉ có Trường Linh là có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của ông.

Sau đó khi nghe tin Trường Linh chết, ông đã rất thương tâm trong ba năm.

Suốt ba năm.

Thậm chí ông đã nghĩ, sẽ tuyên chiến với Đại Hạ vương triều, lấy máu trả nợ máu.

Nhưng cuối cùng ông vẫn nhịn được, ông không muốn người dân chịu khổ, như thế chỉ tổ tăng thêm tội nghiệt.

Dù gì muội muội cũng có để lại một đứa con mồ côi.

Nhưng không ngờ đứa con duy nhất của muội muội lại bị mất tích ngay trong hoàng cung Đại Hạ.

Vì chuyện này, Đại Càn với Đại Hạ mới trở nên căng thẳng với nhau. Hai mươi năm qua, con dân Đại Hạ mà muốn vào Đại Càn vương triều, phải qua rất nhiều kiểm tra. Nếu không có chuyện thật quan trọng, cơ bản sẽ không được cho vào.

Nhiêu đó đủ chứng minh, thiên tử Đại Càn hận thiên tử Đại Hạ tới mức nào.

Suốt hai mươi năm qua, thiên tử Đại Càn không ngừng đi tìm Thập hoàng tử, nhưng tới nay vẫn chưa tìm ra.

Dù không muốn tin, nhưng ông biết, đứa ngoại sanh (cháu ngoại) đáng thương kia của ông có lẽ đã chết rồi.

Không ngờ, ngày hôm nay, lại nghe thấy hoàng hậu bảo, đã tìm thấy nó.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Chử Nhu Vân hoàn toàn là đang nói thật.

Thiên tử Đại Càn chợt hiểu ra, vì sao hoàng hậu của ông hôm nay lại khác mọi ngày, làm mất mặt ông trước mặt mọi người.

Thường ngày nàng ấy không bao giờ ương ngạnh với ông như vậy.

Giờ thì ông đã hiểu tại sao.

“Bệ hạ, thần thiếp không lừa người.”

Chử Nhu Vân nghiêm túc trả lời.

Thiên tử Đại Càn kích động, giọng run run nhìn Chử Nhu Vân.

“Là ai, cháu ngoại ta là ai? Nó đang ở đâu? Mau, mau, mau dẫn trẫm đi xem nó.”

Thiên tử Đại Càn dùng thần thức truyền âm, dù đang kích động, ông vẫn biết không thể để người thứ ba biết chuyện này.

“Bệ hạ, nó chính là Tô Trường Ngự, nó đang trong đại điện.”

Chử Nhu Vân trả lời.

Thiên tử Đại Càn hiểu ra ngay.

Không thể trách ông hiểu chậm, vì từ đầu chuyện đã không đầu không đuôi.

Chưa kể, khi nghe được tin, ông còn bị kích động.

Nên mới phản ứng hơi chậm lụt.

“Tô Trường Ngự?”

“Mau, mau, mau dẫn trẫm đi qua nhìn một cái.”

Thiên tử Đại Càn cực kỳ kích động nói.

“Bệ hạ, dẫn ngài đi gặp cũng được, nhưng ngài chỉnh trang lại bộ dạng trước đã. Hơn nữa, thần thiếp chưa nói cho Trường Ngự biết thân thế của nó, nên...”

Chử Nhu Vân truyền âm đáp lại.

Tô Trường Ngự chưa biết gì về thân thế của mình, nếu lỗ mãng cứ thế nói ra, e là thằng bé nhất thời không tiếp nhận được.

“Chuyện này trẫm biết, trậm hiểu mà. Mau dẫn trẫm đi gặp nó.”

Thiên tử Đại Càn vô cùng kích động

Ông bây giờ không muốn làm gì khác nữa, chỉ muốn gặp thằng cháu trai của mình.

“Bệ hạ, đi theo ta.”

Chử Nhu Vân không nói nhiều, dẫn thiên tử Đại Càn vào trong điện.

Phương Ly chợt xen vào.

“Hoàng gia gia, hoàng nãi nãi, hai người làm gì vậy?”

Phương Ly không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không phải tới giúp ta báo thù à?

Thiên tử và hoàng hậu Đại Càn quay lại nhìn y một cái.

Một cái nhìn rất đầy thâm ý.

Nhưng Phương Ly nhìn mà không hiểu, y không giải thích được.

Đối với thiên tử và hoàng hậu Đại Càn.

Hoàng thái tôn đúng là quan trọng, hai người đúng là rất yêu chiều nó.

Nhưng mà, ngoại sanh còn quan quan trọng hơn.

Hoàng thái tôn còn được sống trong hoàng cung, ăn ngon mặc đẹp, phụ thân mẫu thân nó đều còn!

Được bọn họ yêu chiều, trong hoàng cung hoành hành bá đạo!

Hai người không phải không biết hành vi của hoàng thái tôn, nhưng họ thấy nó chỉ là con nít, chỉ là mấy trò nghịch ngợm của con nít mà thôi.

Nhưng Tô Trường Ngự thì không. Từ nhỏ nó đã không cha không mẹ, sống biết bao khổ sở.

Họ vô cùng yêu thương và áy náy với Trường Linh.

Nên đương nhiên, họ cũng sinh ra sự thương yêu, và áy náy tương tự với Tô Trường Ngự.

Cho nên, tình yêu không còn.

Thiên tử Đại Càn đi theo Chử Nhu Vân, vào trong điện.

Trong Trai Tâm điện lúc này.

Tô Trường Ngự không biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Hắn ngồi trong đại điện.

Còn đang bận suy nghĩ làm sao rời khỏi Đại Càn vương triều.

Hắn vốn không hề muốn tới Đại Càn vương triều, mà muốn mau đi Đại Hạ vương triều, tìm lão Huyền.

Nói rõ ràng mọi chuyện.

Không hiểu nổi làm sao lại tới Đại Càn vương triều, còn dây dưa lung tung đây.

Mới vừa rồi còn nghe hình như có người gọi tên mình.

Tô Trường Ngự tự nhiên thấy luống cuống.

Vì hắn loáng thoáng nhớ ra, hình như thằng nhóc gấu bị hắn đánh có tự nhận nó là hoàng thái tôn gì đó.

Tô Trường Ngự không biết hoàng thái tôn là cái gì, nhưng nghe cảm thấy rất là lợi hại.

Không biết Nhu Vân cô cô chống đỡ nổi không.

Nếu không chống đỡ nổi, thì… mình chạy trước rồi tính.

Ài, quả nhiên, người có bề ngoài đẹp trai, đi đâu cũng gặp phiền hết.

Tô Trường Ngự thở dài trong lòng.

Ngay lúc này.

Có hai người, xuất hiện trong đại điện.

Một người là Chử Nhu Vân, người còn lại là một nam tử trung niên, mặc bào đen, trên áo bào có thêu hình rồng vàng, toàn thân tỏa ra một loại khí tức đáng sợ.

Tô Trường Ngự càng thêm luống cuống.

Làm sao bây giờ.

Đây là tới hỏi tội hắn đúng không?

Xong rồi, xong rồi, sao mình lại rơi vào chuyện như này cơ chứ.

Nội tâm Tô Trường Ngự đau khổ.

Hắn rất hoảng, rất sợ, muốn lên tiếng biện giải cho mình.

Không biết đối phương có chịu nghe mình giải thích không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.