Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 253: Chương 253: Hoàng! Không! Thể! Nhục! Cái gì? Nó là đứa con mồ Côi của muội muội ta? (2)




Dù Phương Ly có làm sai cái gì, thì cũng không được ra tay đánh nó.

Nói lời khó nghe, lần này chỉ là đánh hoàng tôn mình bị thương một chút, vậy tới lần sau, có phải là đánh nó nằm luôn không?

Nói câu khó nghe, có phải lần tới, là đánh tới ông luôn không?

Trong hoàng cung cấm dùng vũ lực, ngay cả hoàng tử mà muốn động võ với nhau, cũng phải tới lôi đài trong cung, tự ra tay động võ đánh người, là đại kỵ.

Huống chi là người ngoài.

Thiên tử Đại Càn dẫn Phương Ly đi.

Từ Dương công chúa vội đứng dậy, đuổi theo. Tô Trường Ngự lần này gặp xui rồi.

Nàng vừa vội vừa tức.

Vội là vì, không biết phụ hoàng sẽ làm gì Tô Trường Ngự.

Tức là vì, sao Từ Cẩn không cản Tô Trường Ngự?

Nếu đã có mặt Từ Cẩn, lẽ ra không thể xảy ra chuyện thế này.

“Người đâu, gọi Bạch Vũ cấm quân tới.”

Ngoài đại điện.

Thiên tử Đại Càn lạnh lùng kêu.

Ông đã nổi giận thật, nên mới gọi tới Bạch Vũ cấm quân.

Không phải ông giận vì Phương Ly bị đánh, mà vì có kẻ dám đánh Đại Càn hoàng thái tôn.

Đây là đại nghịch.

Thì ra vẫn có những kẻ dám ăn hiếp Tôn nhi của ông.

Đứa tôn nhi bảo bối này của ông.

Rất nhanh.

Những tiếng bước chân vang lên.

Là Đại Càn Bạch Vũ cấm quân.

Đội Bạch Vũ cấm quân, xuất hiện ở cửa đại điện, đồng loạt quỳ xuống, tâu với thiên tử Đại Càn.

“Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế.”

Bạch Vũ cấm quân hô vang.

Thiên tử Đại Càn không nói gì, quay người đi tới Trai Tâm điện.

Phương Ly đi theo.

Bạch Vũ cấm quân không nói nhiều, đi theo sau.

Lúc này.

Từ Dương công chúa cũng đi theo. Nàng biết dù nàng có cản thế nào, phụ hoàng cũng nhất định sẽ báo thù cho Phương Ly.

Bây giờ, nếu muốn giải quyết cái phiền toái này.

Thì phải lấy lòng Phương Ly.

“Ly nhi, không phải ngươi thích san hô vạn sắc nhà cô cô hả? Cô cô cho ngươi cái đó, ngươi nói giúp vài câu với hoàng gia gia có được không?”

Từ Dương công chúa kéo Phương Ly, dùng thần thức truyền âm nói.

Phương Ly nhưng không thèm nhìn Từ Dương công chúa. Y đang rất giận.

Trong đầu y bây giờ chỉ muốn báo thù.

Nói gì cũng không ăn thua.

Nghĩ tới cảnh tí nữa nhìn thấy Tô Trường Ngự khóc lóc thảm thiết trước mặt mình, y rất vui.

Ha ha ha ha ha!

Hì hì hì hì hì!

Phương Ly kích động lắm, chỉ ước gì thời gian trôi qua nhanh một chút.

“Ly nhi, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi làm thế này chính là khiến cô cô trở thành người bất nhân bất nghĩa. Ly nhi, nghe lời cô cô, cô cô sẽ đền bù cho ngươi.”

Từ Dương công chúa tiếp tục dụ dỗ.

“Cô cô, nếu ngươi đã coi ta là chất nhi, thì đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu ngươi không coi ta là chất nhi, vậy thì càng đừng nhúng tay.”

“Nói tóm lại, ta nhất định không bỏ qua chuyện này đâu. Tô Trường Ngự nhất định phải chết, thần tiên có tới cũng vô dụng.”

Phương Ly dùng thần thức truyền âm trả lời lại, thái độ rất là kiên quyết.

Từ Dương công chúa nghe vậy thì giận lắm.

Phương Ly này, còn nhỏ tuổi mà lại thù dai như vậy, sau này lớn lên sẽ thế nào?

Từ Dương biết Phương Ly được tạo thành loại tính cách này, chính là do nó được chiều quá mà hư.

Tiếc là, cả Đại Càn không ai thu thập được nó.

“Hết cách rồi, đi tìm đại ca vậy.”

Từ Dương công chúa biết mình không làm gì được, liền quay người chạy đi, tìm phụ thân của Phương Ly, đương triều Thái tử, đại ca của nàng.

Thiên tử Đại Càn đương nhiên biết Từ Dương công chúa biến mất.

Ông biết nó định đi đâu.

Nhưng ông không cản.

Ông còn muốn Từ Dương tìm Thái tử tới.

Vì Từ Dương nói không sai.

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng công chúa Đại Càn vương triều, trừng phạt thì được, nhưng không thể làm ra quá lớn, nếu không, sẽ bị mang tiếng xấu.

Nhưng không đánh thì không được, ăn hiếp đến tận trên đầu hoàng thái tôn rồi, nếu ông còn không ra tay, có khác gì bị người ta cưỡi lên đầu mà còn im lặng!

Hoàng không thể nhục!

Cứ như vậy.

Một lúc sau.

Thiên tử Đại Càn đi tới Trai Tâm điện.

Ông không đi vào trong, vì hoàng hậu đang tĩnh tu cầu phúc, tùy tiện quấy nhiễu bà, ông không làm được.

Bên ngoài Trai Tâm điện.

Bốn trăm Bạch Vũ cấm quân vây chặt Trai Tâm điện.

“Tô Trường Ngự đâu?”

Một khắc sau.

Thiên tử Đại Càn hỏi.

Bình tĩnh.

Không có tình cảm.

Phương Ly nghe thấy thì sướng lắm.

Mong muốn báo thù của nó đã lên tới đỉnh điểm.

Tô Trường Ngự a Tô Trường Ngự!

Ta thấy ngươi xong đời rồi đó!

Để ta cho ngươi biết, cái gì gọi là hoàng thái tôn, cái gì gọi là niềm vui bất ngờ!

Phương Ly kích động tới mức da mặt khẽ run lên.

Nhưng ngay lúc này.

Chử Nhu Vân đi ra.

Bước chân khá vội, nét mặt khá là kích động.

Thiên tử Đại Càn kinh ngạc.

Ông chưa kịp nói gì, Chử Nhu Vân đã nói trước.

“Bệ hạ tìm Trường Ngự làm gì?”

Chử Nhu Vân nhìn thiên tử Đại Càn, khó hiểu.

“Hắn ăn hiếp Ly nhi, trẫm tới đòi công bằng.”

Thiên tử Đại Càn tò mò.

Sao Chử Nhu Vân lại biết Tô Trường Ngự?

Tô Trường Ngự là ai?

“Ăn hiếp Ly nhi?”

Chử Nhu Vân càng khó hiểu. Phương Ly đứng ra, đầy đáng thương nhìn bà.

Nhưng không ngờ, ngày thường nghe nó bị đánh hoàng nãi nãi liền mắng ngay, lần này lại không hề quan tâm tới nó, mà nói với thiên tử Đại Càn.

“Không cần đòi. Trường Ngự không sai, bệ hạ, thần thiếp có chuyện này muốn nói với ngài.”

Chử Nhu Vân chẳng buồn nhìn Phương Ly, bà đang muốn nói chuyện Tô Trường Ngự cho thiên tử Đại Càn nghe.

Thiên tử Đại Càn cau mày.

“Nàng có nhầm không. Trẫm tới để xử hắn, bảo hắn ra đây.”

Thiên tử Đại Càn tức giận.

Tuy ông sợ vợ, nhưng chuyện mặt mũi như này, đương nhiên phải để ông làm chủ.

“Bệ hạ, Trường Ngự không sai, ngài nghe thần thiếp nói trước đã.”

Đại Càn hoàng hậu định nói gì đó.

Thiên tử Đại Càn đã hô to.

Cắt ngang lời bà.

“Hoàng không thể nhục!”

Thiên tử Đại Càn dùng bốn chữ, nói cho bà biết tâm ý của mình.

“Bệ hạ.”

Chử Nhu Vân vẫn có ý muốn nói.

“Hoàng! Không thể! Nhục!”

Thiên tử Đại Càn thật sự nổi giận.

Ông nhìn Chử Nhu Vân.

Ngày thường mình chiều hoàng hậu quá.

Nàng thật nghĩ hoàng đế mình là đồ để trưng bày à!

Phương Ly thấy thế, rất vui vẻ.

Lúc nãy nghe Chử Nhu Vân nói Tô Trường Ngự không sai, còn tưởng tại hoàng nãi nãi yêu tài, định giúp Tô Trường Ngự.

Nên bây giờ thấy hoàng gia gia bá đạo trấn áp, y vui lắm!

Hoàng gia gia, ngài, thật là mãnh nam.

Hình tượng Thiên tử Đại Càn trong lòng Phương Ly tăng lên vùn vụt.

Cảm nhận được suy nghĩ của thiên tử Đại Càn.

Chử Nhu Vân sầm mặt, dùng thần thức truyền âm.

“Bệ hạ, người biết Trường Ngự là ai không?”

Đại Càn hoàng hậu hỏi.

“Hoàng! Không! Thể! Nhục!”

Câu trả lời của thiên tử Đại Càn là lặp là bốn chữ này lần chót.

Ông đã giận thật rồi.

Vô cùng giận.

Có lẽ thường ngày ông dễ dãi quá, quá dễ tính với Chử Nhu Vân.

Nên bây giờ trước mặt bao nhiêu cấm quân, bà lại cứ cãi ông không chịu thua.

Tôn nhi của mình bị ăn hiếp, bà lại không giúp người trong nhà, ngược lại đi giúp cho người ngoài!

Tên đó là ai?

Đứa con mồ côi nào của hoàng thất à?

Dù đó có là con rơi của mình đi chăng nữa, thì sao?

Hoàng hậu a hoàng hậu.

Nàng làm trẫm quá thất vọng.

Ánh mắt Thiên tử Đại Càn vô cùng lạnh lẽo.

Ông đã quyết tâm.

Ông nhất định phải trừng phạt Tô Trường Ngự.

Không chỉ vì Phương Ly, mà còn vì thái độ của Chử Nhu Vân dành cho ông.

Ông là hoàng đế.

Là hoàng đế của Đại Càn.

Là thiên tử của Đại Càn.

Ai dám không vâng lời mình?

Ai có thân phận cao hơn mình?

Cảm nhận được suy nghĩ của thiên tử Đại Càn.

Chử Nhu Vân không nói gì.

Bà tiếp tục dùng thần thức truyền âm, giọng điệu đầy đùa cợt.

“Được, nếu bệ hạ quyết tâm muốn trừng phạt đứa con mồ côi của muội muội ngài, chất nhi ruột thịt của ngài, thì thần thiếp sẽ không nói gì nữa, chỉ hy vọng bệ hạ làm rồi, sẽ không thấy thẹn với Trường Linh tỷ tỷ là được.”

Chử Nhu Vân nói.

Bà vẫn dùng thần thức truyền âm.

Người khác không nghe thấy được.

“Cấm quân nghe lệnh, lập tức...”

Thiên tử Đại Càn hừ một cái.

Theo bản năng giơ tay lên, định lệnh cho cấm quân đi bắt người.

Nhưng rồi.

Ông giật mình.

Đứng sững ra.

Nhìn hoàng hậu chằm chằm.

Giờ khắc này.

Ông đã quên luôn cả thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.