Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 220: Chương 220: Một kiếm phá vạn pháp, Tiêu Mộ Tuyết đặc huấn (2)




Dịch: Tiểu Băng

Ầm.

Đạo lôi đình thứ tư rơi xuống.

Diệp Bình dừng việc mở Chúc Long tiên khiếu.

Bảy mươi hai Chúc Long tiên khiếu tạm thời đã đủ, chuyện gì cũng vậy, không thể làm quá nhanh, phải làm từ từ theo tuần tự.

Tới mức độ thấy được là được.

Nếu cứ tham lam cố cưỡng cầu, sẽ dễ dàng đưa đến căn cơ bất ổn.

Đạo lôi đình thứ tư này, Diệp Bình dùng để củng cố tu vi.

Đạo lôi đình thứ năm rơi xuống.

Hình như đây là đạo lôi đình cuối cùng, vì năng lượng ẩn chứa trong nó còn mạnh hơn bốn đạo lôi đình trước đó.

Nó to cả một thước, lúc nó đánh xuống, ánh điện tóe ra khắp nơi, che khuất cả Diệp Bình.

Đây là đạo lôi kiếp cuối cùng.

Diệp Bình không hề chống cự, cũng không dẫn dắt lôi kiếp tu luyện, mà là tập trung cảm ngộ lôi kiếp.

Lúc lôi kiếp đánh vào trong cơ thể, hắn có một cảm giác không thể tả được thành lời, không phải là đau, cũng không phải khó chịu, mà là một loại cảm giác tỉnh ngộ, thoát thai hoán cốt.

Nhờ một đạo lôi kiếp cuối cùng này, Diệp Bình đã hoàn toàn hiểu ra kiếm trong lòng mình.

Một đạo kiếm ý, xuất hiện ở quanh người hắn.

Là kiếm ý vô thượng của Diệp Bình.

Đạo kiếm ý này, không có chiêu thức, không ẩn chứa đạo pháp thần thông, nhưng nó đại diện cho kiếm tinh thần, kiếm thân thể, kiếm thần thông của Diệp Bình.

Tinh khí thần hợp nhất, là kiếm ý vô thượng.

Chỉ một đạo kiếm ý, một chiêu kiếm pháp, nhưng có thể phá hết vạn pháp.

Giờ khắc này, Diệp Bình đã chính thức bước vào cảnh giới thứ nhất của kiếm tiên tuyệt thế.

【 kiếm ý vô thượng 】

Nắm giữ kiếm ý vô thượng, về mặt kiếm đạo, Diệp Bình gần như đã trở thành vô địch, nếu kẻ địch không có kiếm ý, vậy thì dù người đó có thành tựu kiếm đạo mạnh tới cỡ nào, Diệp Bình cũng chỉ cần một chiêu là đánh bại.

Đây chính là kiếm ý vô thượng của Diệp Bình.

Mỗi một loại kiếm ý vô thượng đều khác nhau, kiếm ý vô thượng của Diệp Bình, là loại một kiếm phá vạn pháp.

Lúc này, tất cả ánh sáng dị tượng, đều biến mất.

Sau núi Thanh Vân.

Diệp Bình nở nụ cười hài lòng.

Quả nhiên hắn đoán không sai, trở về tông môn, đúng là có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ.

Mới trở về chưa được bao lâu, mà mình đã lĩnh ngộ ra kiếm ý vô thượng, còn thăng cấp thân thể và đạo pháp thần thông lên cả một đoạn lớn.

Nếu ở Thập Quốc học phủ, có làm được vậy không?

Không phải Diệp Bình mù quáng tự đại, nhưng thậm chí hắn còn nghĩ, dù ngay cả ở Đại Hạ học cung, cũng không có ai hơn được Tô Trường Ngự! =))

Đại sư huynh, vĩnh viễn là thần.

Diệp Bình đang vui vẻ, thì ngửi thấy một mùi thơm tràn vào mũi.

Một bóng người xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn.

Là Tiêu Mộ Tuyết.

“Đại sư tỷ?”

Diệp Bình kinh ngạc, không ngờ người đầu tiên tới nhìn mình lại là Đại sư tỷ Tiêu Mộ Tuyết.

“Sao? Thấy sư tỷ ta, đệ có vẻ không vui lắm hả?”

Giọng Tiêu Mộ Tuyết lười nhác.

“Không! Đại sư tỷ, vui, rất là vui.”

Diệp Bình nặn ra nụ cười tươi tắn.

Nhưng nụ cười này, lại làm Tiêu Mộ Tuyết tức giận.

“Chả biết các ngươi nghĩ thế nào, ta chim sa cá lặn thế này, mà đệ lại không động tâm, ài, cả ngày đi theo Đại sư huynh của đệ lăn lộn, đệ có ổn không đấy?”

Giọng Tiêu Mộ Tuyết ai oán.

Diệp Bình nghe mà buồn bực.

Nữa, nữa, lại tới nữa rồi.

Chỉ cần gặp phải Đại sư tỷ, thế nào câu chuyện cũng chạy đi đâu xa lắc.

“Đại sư tỷ, lời này của ngài...”

Mặt Diệp Bình như đưa đám, không biết trả lời làm sao.

“Được rồi, không đùa đệ nữa.”

Tiêu Mộ Tuyết bật cười, chuyển sang thái độ vô cùng nghiêm túc.

“Tiểu sư đệ, tiếp theo đệ có định làm gì không?”

Tiêu Mộ Tuyết hỏi.

“Có.”

Diệp Bình đáp ngay, hắn còn nhiều việc muốn làm.

“Chuyện gì?”

Tiêu Mộ Tuyết hỏi, gương mặt đẹp tuyệt trần đầy khó hiểu.

“Các sư huynh sẽ truyền pháp cho đệ, thời gian tới, đệ sẽ tập trung học đạo pháp cho thật giỏi.”

Diệp Bình trả lời.

Tiêu Mộ Tuyết lắc đầu.

“Đạo pháp đám phế vật đó truyền cho đệ, không học cũng được.”

“Nhưng mà Đại sư tỷ không phải là loại người bá đạo. Ta cho đệ ba tháng chuẩn bị, ba tháng sau, tỷ sẽ tới tìm đệ.”

Tiêu Mộ Tuyết nói.

Nàng quyết định cho Diệp Bình ba tháng.

“Đại sư tỷ, có thể nói trước là chuyện gì không?”

Diệp Bình có hơi tò mò.

“Đi làm việc.”

Tiêu Mộ Tuyết không nói rõ, chỉ đáp qua loa.

“Làm việc? Việc gì?”

Diệp Bình càng khó hiểu hơn.

Đang yên đang lành, đi làm việc gì?

Tiêu Mộ Tuyết chỉ cười, rõ ràng, nàng hiểu ý Diệp Bình muốn nói.

“Thế đệ nghĩ là làm gì?”

Nàng ngồi xuống trước mặt Diệp Bình, môi cười tủm tỉm, tay từ từ đưa lên, làm tim Diệp Bình đập bình bịch.

Thế này ai mà chịu nổi.

Bụp.

Trán Diệp Bình đau nhói, bị Tiêu Mộ Tuyết búng một cái.

Lập tức, mọi ảo tưởng tan biến, Diệp Bình xoa trán, nghe Tiêu Mộ Tuyết nói tiếp.

“Lần này sư tỷ đến tìm đệ, là định đưa đệ đi đặc huấn. Đệ phải nhớ, đặc huấn này, không giống như tỉ thí tông môn, có thể sẽ nhìn thấy máu thật, nên trong ba tháng này.”

“Đệ có thể học được cái gì thì nên học hết, nếu không ba tháng sau, nếu đệ gặp phải nguy hiểm, sư tỷ cũng không bảo đảm đệ toàn mạng đâu.”

Tiêu Mộ Tuyết nói vô cùng nghiêm túc.

Nàng phải dẫn Diệp Bình đi di tích tiên vương, nhưng trước khi đi, nàng sẽ đặc huấn cho Diệp Bình một phen.

Vì, theo nàng thấy, Diệp Bình vẫn là đóa hoa trong nhà ấm, dù có trải qua mấy lần hung hiểm, nhưng vẫn chưa thật sự tiếp xúc với thế giới tiên hiệp này.

Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa biết.

Con đường thành tiên khó khăn, khó như lên trời.

Hôm nay Diệp Bình đã đột phá lên Kim Đan cảnh, nàng không còn do dự nữa, quyết định đưa hắn đi đặc huấn.

Thấy Tiêu Mộ Tuyết nghiêm túc, Diệp Bình liền nhận ra, lần này đại sư tỷ tìm mình là có chuyện thật.

“Đại sư tỷ, nhưng sư phụ nói, sắp tới đệ sẽ gặp đại hung, bảo đệ không được xuống núi á.”

Diệp Bình nói. Hắn không sợ đặc huấn, nhưng mà hôm trước Thái Hoa đạo nhân đã bảo, hắn có quẻ đại hung, phải tận lực không được xuống núi.

“Đệ tin quẻ của chưởng môn?”

Tiêu Mộ Tuyết hơi bực.

“Tin, Đại sư tỷ.”

Diệp Bình thành thật gật đầu.

Tiêu Mộ Tuyết câm nín, không biết phải giải quyết quái tượng của Thái Hoa đạo nhân làm sao.

“Được rồi, khoảng ba tháng đó, đệ tự chuẩn bị cho tốt đi.”

“Hơn nữa, phúc họa khó tránh, đợi ở tông môn chưa chắc đã là chuyện tốt, nói tóm lại, ngươi có nghe lời sư tỷ ta không?”

Tiêu Mộ Tuyết không biết làm sao, liền lấy thân phận đại sư tỷ ra, để ép Diệp Bình.

Đương nhiên, Diệp Bình không dám cãi lời Đại sư tỷ.

Nghĩ dù sao cũng còn tới ba tháng, nên Diệp Bình gật đầu, đồng ý.

Thấy hắn gật đầu, Tiêu Mộ Tuyết hết sức hài lòng.

Vỗ vỗ vai hắn.

“Đệ không phải sợ. Nếu đệ giúp được cho tỷ lần này, nhất định tỷ sẽ kiếm lợi lại cho đệ.”

Tiêu Mộ Tuyết nói, nàng không có nhờ Diệp Bình giúp không.

“Kiếm lợi? Lợi gì?”

Diệp Bình nghe được từ quan trọng, lập tức tinh thần tỉnh táo.

Lợi lộc bình thường, đương nhiên hắn không quan tâm, nhưng lợi lộc của Đại sư tỷ, đọc chương mới nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách, Diệp Bình đương nhiên quan tâm.

“Lợi gì hả? Tặng đại sư tỷ cho đệ, đệ chịu không?”

“Chỉ cần đệ giúp sư tỷ làm xong chuyện này, sư tỷ sẽ cho đệ muốn làm gì thì làm, chịu không?”

Tiêu Mộ Tuyết cười khẽ, giọng vừa lười biếng vừa quyến rũ, làm Diệp Bình không chịu nổi.

Diệp Bình: “...”

Lại nữa, lại nữa.

Đừng có chơi cái trò này nữa được không?

Diệp Bình im lặng.

Tiêu Mộ Tuyết hớp một hớp rượu, vỗ đầu Diệp Bình một cái, giọng bực bội.

“Thật không biết trong đầu đệ là cái gì, ở bên ngoài có vô số kẻ mơ tưởng sư tỷ của đệ đấy, sao tới đệ, tặng không cho đệ, mà đệ còn chê?”

Giọng Tiêu Mộ Tuyết hơi bực.

“Đại sư tỷ, đừng quậy.”

Diệp Bình cúi đầu, quả thực không biết nên nói gì cho phải.

“Được rồi, khoảng thời gian này sư tỷ sẽ đợi ở trong tông môn, ba tháng sau, đệ đừng có mà lý do gì nữa đó.”

Tiêu Mộ Tuyết nói.

Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.

Đợi Tiêu Mộ Tuyết đi rồi.

Một giọng nói chợt vang lên.

Là tiếng của Hứa Lạc Trần.

“Tiểu sư đệ!”

Hứa Lạc Trần gọi.

Ở cách đó không xa.

“Tới ngay.”

Diệp Bình ngạc nhiên, Nhị sư huynh tìm mình làm gì nhỉ, nhưng vẫn lập tức đi qua.

Hắn nhanh chóng nhận ra.

Không chỉ Nhị sư huynh.

Đại sư huynh, Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, cả tiểu sư tỷ Trần Linh Nhu cũng đều ở đây.

Như có chuyện hệ trọng gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.