Dịch: Tiểu Băng
Trên sườn núi Thanh Vân.
Diệp Bình nhanh chóng đi tới.
Tò mò nhìn đám người Tô Trường Ngự.
Hắn không biết đang có chuyện gì, nên rất tò mò.
“Nhị sư huynh, sao thế?”
Diệp Bình hỏi, Hứa Lạc Trần đáp.
“Tiểu sư đệ, hôm nay là lần đầu tiên tiểu sư tỷ đệ xuống núi, bọn ta cùng đưa sư muội xuống, đệ tiện thể đi tham gia khảo hạch luyện đan sư với ta.”
Hứa Lạc Trần nói.
“Khảo hạch luyện đan sư?”
Diệp Bình không hiểu. Hắn không thắc mắc gì chuyện Trần Linh Nhu xuống núi.
Vì hôm trước đã nghe nhắc tới rồi, nhưng chuyện khảo hạch luyện đan sư, Diệp Bình không thể không kinh ngạc.
“Nhị sư huynh, với khả năng luyện đan của huynh bây giờ, còn cần đi tham gia loại khảo hạch đó à?”
Diệp Bình biết khảo hạch luyện đan sư, nhưng mà theo hắn thấy, Hứa Lạc Trần đã có trình độ luyện đan sư như thế rồi, còn cần tham gia loại khảo hạch này nữa ư?
Hứa Lạc Trần nghe hỏi, không chút giật mình, ngược lại còn như đã có chuẩn bị trước, từ tốn đáp trả.
“Tiểu sư đệ, sư huynh đúng là đã đạt tới đan đạo đỉnh phong, nhưng sư huynh luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó, nên định thử thể nghiệm lại làm một luyện đan sư bình thường.”
Giọng Hứa Lạc Trần đầy vẻ đương nhiên, câu trả lời cũng đầy vẻ cao thâm khó lường.
“Ta hiểu rồi, Nhị sư huynh, ngài thật không hổ là luyện đan sư tuyệt thế.”
Diệp Bình nghe một cái là hiểu ngay đạo lý trong đó.
Nói trắng ra là trọng tu chứ gì?
Thế nên, Diệp Bình đương nhiên thấy phục, từ xưa tới nay, người trọng tu đều là những người có nghị lực lớn, trí tuệ lớn và cực kì khí phách.
Đã là tu sĩ đứng trên đỉnh cao nhất, vậy mà lại quyết định tu luyện lại, chuyện như vậy, không phải là trí tuệ lớn, khí phách lớn hay sao?
Dù đây là đan đạo, nhưng Diệp Bình vẫn thấy rất khâm phục Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần thấy Diệp Bình đầy vẻ ‘hiểu ra’, bèn nói tiếp.
“Có điều, lần này sư huynh định sẽ quên đi tất cả, dùng một cách khác để tham gia khảo hạch, có lẽ cách này, người bình thường không thể nào hiểu được, có khi còn không vượt qua được khảo hạch.”
“Nhưng sư huynh vẫn muốn thử một lần, coi như là mở ra một con đường mới cho đan sư đời sau, dù có thất bại hay thành công, ít nhất cũng đã bỏ ra cái gì đó.”
Giọng Hứa Lạc Trần rất bình tĩnh, nhưng đằng sau sự bình tĩnh ấy là sự bi hùng, cứ như hắn đi tham gia khảo hạch luyện đan sư này không phải vì mình, mà là vì người trong thiên hạ.
Đám Tô Trường Ngự thấy vậy thì đều kinh dị.
Nhất là Tô Trường Ngự, hắn không ngờ, chỉ mới một thời gian ngắn, tên sư đệ của mình lại trở nên lợi hại như vậy.
Không hổ là sư đệ của ta.
Ba người Vương Trác Vũ, Tiết Triện, Lâm Bắc thì muốn ói, Hứa Lạc Trần đang dần trở nên mê làm màu rồi.
Trần Linh Nhu thì không quan tâm Hứa Lạc Trần nói gì, vì hiện giờ nàng đang rất lo lắng.
Lần đầu tiên xuống núi, bảo nàng không lo sao được?
Lỡ xuống núi gặp phải kẻ địch thì sao?
Lỡ xuống núi gặp phải phiền toái thì sao?
Lỡ xuống núi gặp phải kẻ muốn cướp sắc thì sao?
Nói tóm lại, đối với Trần Linh Nhu, xuống núi là chuyện rất kinh khủng.
“Được rồi, giờ không còn sớm nữa.”
“Sư muội, cùng đi xuống núi thôi.”
Tô Trường Ngự lên tiếng, đưa lưng về phía mọi người, lần này, hắn mặc trường bào Vạn Lý Lam Vân, phô bày phong thái vô cùng xuất sắc, bản thân vốn đã anh tuấn lắm rồi, giờ mặc thêm loại quần áo này vào.
Muốn bảo người ta không quay qua nhìn cũng khó.
Mọi người nghe thế, vội đi theo hắn rời khỏi Thanh Vân đạo tông. truyện ngôn tình
Nhưng Diệp Bình không đi.
“Tiểu sư đệ, sao đệ không đi?”
Hứa Lạc Trần không hiểu.
Y gọi Diệp Bình đi chung với mình, là có ý đồ. Y muốn dạy cái thuật luyện đan kì dị kia cho Diệp Bình.
Y không thể lần nào cũng bịa ra được, thay vì để Diệp Bình bắt đầu từ cơ sở, y vừa vặn sẽ là người làm mẫu.
Bỏ thêm mấy câu, đại đạo chí giản, chả phải là tuyệt cú à?
Không dè, Diệp Bình lại không đi.
“Nhị sư huynh, sư phụ nói sắp tới ta có điềm đại hung, bảo ta không nên xuống núi.”
Diệp Bình giải thích, hắn rất muốn đi với Hứa Lạc Trần.
Nhưng nhớ tới lời dặn của Thái Hoa đạo nhân, hắn thấy không tiện đi.
Hứa Lạc Trần thở phào, còn tưởng chuyện gì.
“Không sao, quẻ của chưởng môn đều là ngược lại, nói ngươi có đại hung, chính là đại cát đó.”
“Mọi người nói đúng không?”
Hứa Lạc Trần vô cùng thoải mái.
Ai nấy đều gật gù, Hứa Lạc Trần nói đúng.
Nhưng một khắc sau.
Mọi người nhìn thấy có một người tới, là Thái Hoa đạo nhân.
Thế là, ai nấy thi nhau lên tiếng.
“Nhị sư huynh, ngươi nói linh tinh gì thế?”
“Đúng đó, chưởng môn sư phụ tính quẻ, đều là đúng hết, không hiểu huynh nói cái gì nữa!”
“Nhị sư đệ, sao tự nhiên đệ đi nói xấu người khác?”
Vương Trác Vũ, Trần Linh Nhu, Tô Trường Ngự chen nhau kêu lên, Lâm Bắc thì đưa mắt ra dấu cho Hứa Lạc Trần.
Tiếc là, Hứa Lạc Trần không lĩnh hội được ý của bọn họ, ngược lại còn tưởng mọi người uống lộn thuốc.
“Các người nói cái quái gì thế? Sư phụ tính quẻ, vừa bậy bạ vừa bị ngược, có lần nào ông ấy tính đúng đâu?”
“Ô, không phải… không phải là các người đều muốn làm chưởng môn, nên nói không biết xấu hổ như vậy đấy chứ?”
“Tiểu sư đệ, Thanh Vân đạo tông chúng ta có một cái luật sắt, thà tin quỷ, chứ đừng tin quẻ của sư phụ.”
“Còn đệ nữa, Ngũ sư đệ, đệ cứ nháy nháy mắt làm gì? Có bệnh thì đi uống thuốc đi!”
Hứa Lạc Trần hơi bực.
Ta nói là thật mà, thường ngày các ngươi mắng còn dữ hơn ta, sao tự nhiên lại trở quẻ quay đầu mắng ta?
Thấy Hứa Lạc Trần không ngừng tìm đường chết, mọi người im bặt.
Còn nói gì giờ, người ta muốn đi tìm chết, không sao cứu được.
Hứa Lạc Trần còn đang tức giận.
Một giọng nói chậm rãi vang lên.
“Lạc Trần a Lạc Trần, không ngờ ở trong lòng ngươi, vi sư lại tệ như vậy.”
Giọng Thái Hoa đạo nhân rất trầm, ông đã tới sau lưng Hứa Lạc Trần.
Hứa Lạc Trần hết hồn.
Y nhìn mọi người, đương nhiên không ai nhìn lại y. Lời không nên nói đều nói rồi, là Hứa Lạc Trần tự tìm đường chết.
Bọn họ không làm gì được đâu.
“Tiểu sư đệ, vừa rồi là sư huynh nói linh tinh thôi, thật ra là ta ghen tị với tài hoa, bản lĩnh của sư phụ.”
“Đệ đừng có coi là thật nhé.”
“Sư phụ, ngài nghe ta giải thích được không?”
Hứa Lạc Trần xoay người lại, nhìn Thái Hoa đạo nhân, ánh mắt đầy dục vọng cầu sinh.
“Sư phụ, để bọn ta xử lý cho, khỏi làm dơ tay ngài.”
“Tiểu sư đệ, đi đào hố đi.”
Vương Trác Vũ và Tiết Triện cùng kêu lên.
“Được rồi, đừng có ồn ào.”
Không ngờ, Thái Hoa đạo nhân không hề nổi giận, chẳng những thế còn lên tiếng trấn an mọi người.
Ông vỗ vai Hứa Lạc Trần.
“Lạc Trần, lần này ngươi xuống núi, nếu không thông qua được khảo hạch luyện đan sư, thì nhớ mua thêm cho mình ít cây nến nguyên bảo, hiểu không?”
Thái Hoa đạo nhân trong cười ngoài không cười, làm Hứa Lạc Trần càng thêm luống cuống.
Đương nhiên y nghe ra được ý của lời này, rõ ràng là sư phụ đang đùa với y.
Thật ra lúc này Thái Hoa đạo nhân tới đây, là vì Diệp Bình.
“Bình nhi, vi sư đã dùng điềm đại cát của mình, hóa giải điềm đại hung của ngươi.”
“Có câu phúc họa đi chung, hôm nay đại hung của ngươi đã hóa thành đại cát, ngươi theo các sư huynh xuống núi đi, nói không chừng sẽ gặp đuọc cơ duyên may mắn.”
Thái Hoa đạo nhân tới đây, chính là để nói chuyện này.
Diệp Bình vui lắm, nhưng sau đó thì cảm thấy âu lo.
“Sư phụ, ngài hóa giải điềm đại hung cho ta, vậy chẳng phải ngài sẽ... gặp phải nguy hiểm sao?”
Ban đầu Diệp Bình đúng là rất vui, nhưng sau khi nghĩ lại, sư phụ hóa giải điềm đại hung cho mình, để mình gặp dữ hóa lành, vậy còn sư phụ?
“Bình nhi, hơn nửa năm nay, vi sư không dạy cho ngươi được cái gì, cũng không đưa được thứ gì cho ngươi, điềm may này coi như là làm lễ bái sư đi.”
“Vả lại, cả đời vi sư, cũng không phải chỉ gặp hung hiểm một lần, nên ngươi không phải lo cho vi sư, nhớ phải cố gắng bắt lấy vận may, đừng để cố gắng của vi sư thành lãng phí vô ích.”
Giọng điệu của Thái Hoa đạo nhân khiến người ta cảm thấy ông đã hy sinh bản thân mình.
Làm Diệp Bình rất là cảm động.
Nhưng đám Tô Trường Ngự thì mặt mày quái dị, họ chả hơi đâu mà đi tin lời lẽ quái quỷ này.
Lời này chỉ lừa được Diệp Bình thôi.
Thế nên, Tô Trường Ngự lên tiếng.
“Được rồi, sư phụ, giờ không còn sớm, chúng ta phải đi, nếu còn lần chần nữa, tiểu sư muội không tới được Bạch Vân cổ thành trước trời tối đâu.”
Tô Trường Ngự mở miệng, cắt đứt trò giả ngầu của Thái Hoa đạo nhân.
Thái Hoa đạo nhân gật đầu. Ông biết phân nặng nhẹ, nếu còn làm mất thời gian, Trần Linh Nhu sẽ phải ngủ ngoài đường thật mất.
“Được rồi, các ngươi đi đi. Trường Ngự, ngươi đưa sư muội tới chân núi thì trở lại, vi sư có việc cần nói với ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân dặn.
“Vâng.”
Tô Trường Ngự đáp lời, dẫn mọi người rời đi.
Điềm đại hung đã không còn, đương nhiên Lạc Bình rất vui vẻ đi với Hứa Lạc Trần.
Lỡ học được thêm cái gì đó, chả phải lời to sao?
Cứ thế, mọi người từ từ rời khỏi Thanh Vân đạo tông.
Thái Hoa đạo nhân đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng họ.
Ông nhìn Trần Linh Nhu một hồi, sau đó chuyển sang nhìn Diệp Bình dừng lại một hồi, cuối cùng thì nhìn chằm chằm vào Tô Trường Ngự.
Thanh Vân sơn mạch.
Tiếng Diệp Bình vang lên, phá vỡ yên lặng.
“Đại sư huynh, ta hiểu rồi.”
Diệp Bình mở miệng, đi tới trước mặt Tô Trường Ngự, nói.
Ai nấy quay qua nhìn hắn.
Tô Trường Ngự vốn đang suy nghĩ, chưởng môn tìm mình để làm gì.
Đột ngột nghe thấy Diệp Bình nói, hắn ngẩn ra.
Hả?
Hiểu?
Ngươi lại hiểu ra cái gì?
Tiểu sư đệ, ngươi cũng không nên bằng miệng nói bậy bạ?
Ta lúc này thật không dạy ngươi thứ gì?
Tô Trường Ngự hơi mộng.
“Ngươi ngộ cái gì?”
Nhưng khiếp sợ thì khiếp sợ, Tô Trường Ngự vẫn thấy rất tò mò, Diệp Bình đã hiểu cái gì?
“Đại sư huynh, ngài bảo ta cầm kiếm lên, đặt kiếm xuống, là muốn ta buông bỏ chấp niệm về kiếm của mình, để tìm ra ý kiếm vô thượng.”
“Lúc đầu sư đệ ngu muội, không lĩnh ngộ ra được ý của ngài, nhưng may là sau đó sư đệ đã hiểu ra, hôm nay đã ngưng tụ được vô thượng kiếm ý.”
Diệp Bình nói với giọng khiêm tốn.
Tô Trường Ngự: “???”
Hứa Lạc Trần: “???”
Vương Trác Vũ: “???”
Mọi người bối rối, cái đấy mà cũng lĩnh ngộ ra được vô thượng kiếm ý?
Nhất là Tô Trường Ngự.
Hắn bảo Diệp Bình đặt kiếm xuống, cầm kiếm lên thuần túy là để làm Diệp Bình tốn thời gian thôi, không định cho Diệp Bình lĩnh ngộ ra cái gì cả.
Là muốn nói với Diệp Bình, ta là tu sĩ, phải làm sao để cầm kiếm lên kẻ địch sợ, đặt kiếm xuống kẻ địch cũng sợ, nên nhất định phải sớm ngưng tụ ra kiếm ý.
Nhưng không dè, Diệp Bình lại lĩnh ngộ ra thành chấp niệm gì gì đó!
Tiểu sư đệ, đúng là thần.
“Ừ, coi như không tệ, chuyến này đệ đi trở về, sư huynh sẽ truyền thụ cho đệ phần kiếm đạo tiếp theo.”
Tô Trường Ngự không nói gì nhiều, hắn đã quen rồi.
“Đa tạ đại sư huynh.”
Diệp Bình mừng rỡ, chuyến này xuống núi quá lắm là đi theo Nhị sư huynh thôi, đâu có đi đâu khác, nên đương nhiên sẽ không mất nhiều thời gian, sẽ trở về tông môn rất nhanh.
Nên Diệp Bình mừng lắm.
Một nén nhang sau.
Tô Trường Ngự đưa tiểu sư muội tới chân núi Thanh Vân đạo tông, thì chia tay mọi người, xoay người rời đi.
Hắn còn có việc, chỉ đưa tới đây.
Vương Trác Vũ thì đưa tiểu sư muội đến Bạch Vân cổ thành, sau đó cũng sẽ trở về.
Tiết Triện và Lâm Bắc sẽ tiếp tục đưa tiểu sư muội đến Thanh Thường cổ thành, mới được quay về.
Vì đây là lần đầu tiên tiểu sư muội xuống núi, đương nhiên phải làm long trọng một chút, ai bảo Thanh Vân đạo tông chỉ có một tiểu sư muội làm chi!
Tô Trường Ngự đi rồi.
Những người còn lại tiếp tục đi về phía Bạch Vân cổ thành.
Một nén nhang sau.
Tô Trường Ngự trở lại.
Thái Hoa đạo nhân vẫn còn đứng chờ ở trên núi, làm Tô Trường Ngự tự nhiên cảm thấy nghiêm trọng.
“Ra mắt sư phụ.”
Tô Trường Ngự nói, nhìn Thái Hoa đạo nhân với ánh mắt tò mò.
“Trường Ngự, đi theo ta.”
Thái Hoa đạo nhân xoay người, đi về phía đại điện.
Tô Trường Ngự đi vào theo.
“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Trường Ngự tò mò lắm rồi.
Thái Hoa đạo nhân vẻ muốn nói lại thôi.
Một lát sau, ông thở dài, giọng chậm rì rì.
“Trường Ngự, vi sư thực không biết có nên nói hay không.”
Thái Hoa đạo nhân do dự.
“Sư phụ, có việc gì cứ nói ra đi.”
“Ngài lại vay bao nhiêu tiền?”
Thái Hoa đạo nhân nghe hắn hỏi, mà bực mình.
Sao tự nhiên lại đi hỏi cái này!
“Không phải chuyện đó.”
Thái Hoa đạo nhân phủ định.
“Thế rốt cuộc là chuyện gì? Sư phụ, sao người cũng thích chơi trò này vậy?”
Tô Trường Ngự thấy bực, rốt cuộc sư phụ có ý gì.
Thái Hoa đạo nhân lên tiếng.
“Trường Ngự, ngươi... Có muốn biết tin tức về phụ mẫu thân sinh của mình không?”
Thái Hoa đạo nhân mở miệng.
Vừa nghe.
Như một tiếng sấm, nổ tung trong đầu Tô Trường Ngự.
Nhưng bề ngoài, Tô Trường Ngự trông vẫn hết sức bình tĩnh.
Một lát sau, Tô Trường Ngự mới chậm rãi mở miệng.
“Sư phụ, rốt cuộc người thiếu bao nhiêu ngân lượng?”
Tô Trường Ngự đầy nghiêm túc hỏi.