Dịch: Tiểu Băng
***
“Bắt sống công chúa, thưởng một viên Kim Đan.”
“Giết chết công chúa, thưởng một món bảo khí cực phẩm.”
“Không được để công chúa chạy.”
Tiếng hô giết đinh tai nhức óc vang lên.
Tô Trường Ngự còn chưa kịp hồi thần, một người đã xuất hiện trước mặt Tô Trường Ngự.
Là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mặc đồ xanh, nét mặt đầy lo và gấp gáp.
“Các hạ, cứu mạng.”
Nữ tử vừa nhìn thấy Tô Trường Ngự, trong mắt liền đầy rung động và kinh ngạc.
Vì tướng mạo của Tô Trường Ngự thật sự là quá mức kinh người.
Thấy nữ tử trước mặt, cộng thêm âm thanh vừa nghe.
Tô Trường Ngự hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.
Nữ nhân trước mặt, hẳn là công chúa gì đó đang bị người đuổi giết.
Theo kịch bản thông thường, hắn tất sẽ ra tay giúp đỡ, sau đó hai người có tình cảm với nhau, cuối cùng sau khi trải qua đủ loại khó khăn, người hữu duyên cuối cùng thành quyến thuộc.
Kiểu kịch bản ấy, tiểu sư muội đã từng kể cho hắn nghe không chỉ một lần.
Nhưng vấn đề là, loại chuyện này, tuyệt không thể xảy ra trên người mình.
Vì Tô mỗ không thích nữ sắc.
Hơn nữa với tu vi thực lực của mình, Tô Trường Ngự cơ bản là không giúp được.
Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự bèn đi sang một bên, ánh mắt hết sức bình tĩnh, không nhìn nữ nhân kia.
“Các hạ, tại hạ là Cửu công chúa Đại Càn vương triều, đám người đó là giáo đồ Thiên Ma Giáo, nếu các hạ đồng ý ra tay giúp đỡ, Đại Càn vương triều tất sẽ hậu tạ.”
Nữ tử mở miệng nói ra lai lịch.
Tô Trường Ngự chẳng hề ngạc nhiên.
Đường đường Cửu công chúa Đại Càn, làm sao bị một đám tà tu đuổi giết được?
Chẳng phải tồn tại cỡ này, hễ đi ra khỏi nhà, là có cả một đống cường giả vây quanh hay sao?
Còn nữa, làm sao Cửu công chúa Đại Càn xuất hiện được ở Đại Hạ vương triều?
Mà, Đại Càn vương triều là nơi nào cơ?
Tô Trường Ngự thắc mắc lắm. Không phải hắn ít đọc sách, là hắn không hứng thú với kiến thức về địa lý.
Chưa kể, nơi Tô Trường Ngự ở, là Thanh Vân Đạo Tông, Thanh Vân Đạo Tông là nơi nào?
Thanh Châu là một trong ba mươi ba châu của Tấn quốc thuộc Đại Hạ vương triều, Bạch Vân cổ thành là một trong một trăm lẻ tám tòa cổ thành của Thanh Châu, Thanh Vân sơn mạch là một trong bảy dãy núi lớn của Bạch Vân cổ thành, Thanh Vân Đạo Tông lại là một trong mười chín tông môn trong Thanh Vân sơn mạch.
Thử hỏi, ở một nơi như Tô Trường Ngự có cần đi tìm hiểu vương triều như Đại Hạ, Đại Càn loại này không?
Nếu không phải vì Diệp Bình, ngay cả Thanh Châu Tô Trường Ngự cũng sẽ còn không tới, một là sẽ bị lạc đường, hai là không cần thiết.
Nên đương nhiên, bây giờ nghe thấy đối phương bảo mình là Đại Càn Cửu công chúa gì đó, Tô Trường Ngự tò mò lắm, nhưng trong đầu lại không một khái niệm nào.
Loại chuyện như này, tu sĩ với cấp bậc như hắn chưa có tư cách đi tìm hiểu.
Vì ở trong thế giới tu tiên, tất cả kiến thức, đều đến từ cổ tịch hoặc ngôn truyền, Tô Trường Ngự không biết là chuyện rất bình thường, giống như Diệp Bình đi học sách ba năm vẫn không biết đây là một thế giới tu tiên.
Nhưng, dù đối phương là thân phận gì, gặp phiền toái gì.
Quan điểm của Tô Trường Ngự đều rất rõ ràng dứt khoát.
Chuyện không liên quan mình thì không dính vào.
Không phải chuyện của mình, tuyệt không nhúng tay vào, hắn không muốn rước họa vào thân.
Nên nghĩ vậy, Tô Trường Ngự im lặng không nói một lời, thậm chí còn né người sang bên, đầy vẻ ‘đừng tìm ta, ta không quen biết’.
Nhưng trong mắt Đại Càn Cửu công chúa, Tô Trường Ngự giống hệt một kiếm tiên tuyệt thế, dù là tướng mạo hay khí chất, đều giống một cao nhân ẩn thế.
Thậm chí, mình bị đuổi giết, nếu đổi thành người thường, hẳn đã sớm co giò chạy trốn, thế nhưng Tô Trường Ngự lại chẳng có một nhúc nhích nào.
Ngay cả khi nàng bảo mình là Đại Càn Cửu công chúa, Tô Trường Ngự cũng không hề tỏ vẻ kinh ngạc.
Đây nhất định là cao nhân tuyệt thế.
Mặc dù không biết vì sao Tô Trường Ngự lại bước sang bên, nhưng nàng biết, Tô Trường Ngự nhất định sẽ cứu mình.
Ngay lúc này.
Mấy trăm người xuất hiện.
Đám người này đều mặc đồ đen, toàn thân tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt, hẳn nhiên tất cả đều là tà tu.
Chỉ cần đứng không thôi, cũng đủ làm người ta e ngại.
Đám người xuất hiện, điều đầu tiên họ làm, là nhìn Tô Trường Ngự.
Sự cuồng nhiệt và kích động trong mắt ngay tức khắc trở nên bình tĩnh.
Vì vẻ ngoài của Tô Trường Ngự quá không tầm thường.
Cao thủ tuyệt thế bình thường, đứng ở nơi đó, chẳng khác gì một người bình thường, còn Tô Trường Ngự lại mang tới cảm giác, như một cao thủ tuyệt thế không thể nào che giấu được.
Bọn họ thấy hơi sợ.
Theo bản năng cho là, Tô Trường Ngự là cao thủ Đại Càn vương triều phái tới.
Thấy đệ tử Thiên Ma Giáo do dự, Đại Càn Cửu công chúa mở miệng.
“Sư phụ, đồ nhi đã dẫn đám tà tu này tới, phần còn lại giao cho sư phụ ngài.”
Đại Càn Cửu công chúa nhanh trí, nhận luôn Tô Trường Ngự là sư phụ, tạo cảm giác mọi chuyện đều là một âm mưu.
Giáo đồ Thiên Ma Giáo biến sắc.
Nói thật, lần này bọn họ bất ngờ tấn công Đại Càn Cửu công chúa, thấy mọi chuyện sao quá đơn giản dễ dàng, bọn họ còn đang vô cùng khó hiểu.
Bây giờ thấy một màn này, mới biết mình trúng kế.
Tô Trường Ngự bối rối.
Sư phụ?
Sao ta lại thành sư phụ ngươi?
Tiểu cô nương, ngươi làm vậy là không nói võ đức!
Ngươi làm vậy không phải hại ta à?
Tô Trường Ngự định giải thích, nhưng hắn phát hiện, mình không mở miệng được.
Không biết lại bị phát bệnh hay vì căng thẳng quá.
Thấy Tô Trường Ngự im lặng không nói, Đại Càn Cửu công chúa thoáng thở phào, nàng còn lo Tô Trường Ngự sẽ bác lời mình.
Nhưng không ngờ, Tô Trường Ngự không nói lời nào, không hổ là cao nhân tuyệt thế.
“Cửu công chúa, ngươi đừng có ở đây giả thần giả quỷ, sư phụ của ngươi ở đâu ra? Sao bọn ta chưa nghe bao giờ?”
Nhưng, trong Thiên Ma Giáo cũng không phải toàn người ngu. Có ai đó kêu lên, mắt nhìn Đại Càn Cửu công chúa chăm chú.
“Chư vị, đừng có để mình bị mắc lừa, tu vi của người này chỉ là Luyện Khí Kỳ, bọn ta nhảy mũi một cái, là giết được hắn, đừng để Cửu công chúa ở đó dọa chúng ta.”
“Không sai, nếu hắn đúng là cao thủ tuyệt thế, thì đã sớm diệt bọn ta rồi, còn đứng đây chờ chúng ta à?”
“Đúng, đứng ở đây giả thần giả quỷ, vị dũng sĩ nào dám lên trước, giết hắn, bắt sống công chúa, thưởng một viên Kim Đan.”
Mấy giọng nói tranh nhau vang lên, đám người này không ngu, không phải Cửu công chúa nói gì, bọn họ tin cái đó.
Đúng là Tô Trường Ngự nhìn rất giống cường giả tuyệt thế, nhưng cảnh giới của hắn không lừa người được, nhìn một cái là biết Luyện Khí tu sĩ.
Dĩ nhiên, cũng có một khả năng, đó là Tô Trường Ngự áp chế cảnh giới.
Cũng vì khả năng này, bọn họ mới không dám tiến lên, chỉ dám đứng đó kêu gào, củng cố can đảm cho mình.
Có điều, kêu tới kêu lui, cũng không ai dám xông lên chịu chết.