Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 237: Chương 237: Người này là sư phụ ta, Tô Trường Ngự:??? (2)




Dịch: Tiểu Băng

***

“Đúng là ngu ngốc!”

Đại Càn Cửu công chúa cười khẩy. Thái độ của nàng đã thay đổi hẳn, không còn sự kinh hoàng sợ hãi, thay vào đó là sự tự tin.

Nàng nhìn đám người chăm chú, giọng khinh miệt.

“Cường giả chân chính, lại để các ngươi nhìn một cái thấu cảnh giới hả?”

“Hèn gì bao nhiêu năm nay Thiên Ma Giáo chẳng làm nên trò trống gì ở Đại Càn, thì ra chỉ là một đám người ngu ngốc.”

Đại Càn Cửu công chúa cực kì tự tin và khoe khoang.

Không phải nàng nhập diễn quá sâu, vì nàng rất tin rằng, Tô Trường Ngự là cao nhân tuyệt thế, chỉ là trời sinh tính lạnh lùng thôi.

Mặc dù Tô Trường Ngự không chủ động giúp mình, nhưng cũng đâu có từ chối, chứng minh đối phương vẫn sẽ giúp nàng.

Quả nhiên, nói xong, đám người kia càng cẩn thận hơn.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả đám đều không biết làm sao, không biết nên làm gì.

Lên thì không dám lên.

Lùi cũng không dám lùi.

Ngay lúc này, có người bước lên, chỉ vào Tô Trường Ngự.

“Chư vị, đừng để bị gạt, trang phục ăn mặc của người này không phải là đồ của Đại Càn vương triều, đây là kiểu đồ của Đại Hạ vương triều.”

“Hắn không phải sư phụ của Cửu công chúa, hẳn chỉ là một người qua đường thôi.”

Người kia nói. Khả năng nhận biết của người này không tồi, nhìn một cái đã nhận ra quần áo trên người Tô Trường Ngự không phải là đồ của Đại Càn vương triều.

Đám người nghe vậy, không khỏi nhìn Tô Trường Ngự cho thật kĩ.

Tô Trường Ngự không khỏi mừng rỡ trong lòng.

Đúng đúng đúng, ngươi nói đúng, ta không biết nàng ta đâu, đừng có tưởng nhầm, thật không quen đó.

“Buồn cười, sư phụ ta không thể tới từ Đại Hạ vương triều hả?”

Đại Càn Cửu công chúa tiếp tục quật cường, nàng biết, hy vọng chạy thoát duy nhất hiện giờ chính là mượn Tô Trường Ngự tới chấn nhiếp đám giáo đồ này.

“Ngươi lo rồi!”

Người vừa lên tiếng bóc trần trang phục của Tô Trường Ngự lại xấn lên thêm một bước, giọng đầy tự tin.

Đại Càn Cửu công chúa rõ ràng bối rối.

“Quả nhiên ta không đoán sai, Cửu công chúa à Cửu công chúa, thế nhân đều nói con cháu hoàng thất đều chỉ biết hưởng lạc, ăn chơi vui thú, không ngờ ngươi lại thông minh như vậy.”

“Nhưng tiếc là, sự may mắn của ngươi, tới đây là kết thúc.”

Người kia lên tiếng, y chính là thủ lĩnh của đám giáo đồ Thiên Ma Giáo này.

Mặc dù che mặt, nhưng y không giấu được sự vui sướng trong mắt.

Còn tưởng Tô Trường Ngự là thần binh trên trời hạ xuống, phá hỏng kế hoạch của bọn họ, không ngờ, Tô Trường Ngự chỉ là một người qua đường.

Bọn họ đương nhiên mừng rỡ.

“Đại nhân, vậy người này làm thế nào? Cần giết không?”

Có người chợt hỏi, mắt nhìn Tô Trường Ngự.

Đám đệ tử Ma Thần Giáo đều biến sắc, tên thủ lĩnh cau mày.

Tô Trường Ngự nghe đầy sợ hãi.

Các ngươi muốn bắt Cửu công chúa thì cứ bắt, sao lại dính tới ta?

Ta chỉ là tới tìm người thân, thật sự là đi ngang qua thôi, không biết Cửu công chúa này đâu, thật đó.

Trong lòng Tô Trường Ngự vô cùng rầu rĩ.

Nhưng thủ lãnh Ma Thần Giáo đã chợt ra tay, tát cho kẻ mới vừa nêu ý kiến một cái.

“Hỗn láo!”

Y quát, mắt đầy sát ý, xá Tô Trường Ngự một cái.

“Mong tiền bối bớt giận, bọn ta biết, tiền bối chỉ là đi ngang qua thôi, không muốn nhúng tay vào chuyện này, thuộc hạ của ta không biết nói chuyện, mong tiền bối bớt giận.”

Thủ lãnh Thiên Ma Giáo nghiêm túc nói với Tô Trường Ngự.

Mặc dù y không biết Tô Trường Ngự có phải đang giả thần giả quỷ hay không.

Nhưng có một điều là, dù Tô Trường Ngự có phải là giả thần giả quỷ hay không, thì mục tiêu của bọn họ, vẫn là Đại Càn Cửu công chúa, chứ không phải Tô Trường Ngự.

Nên bọn họ không muốn gây thêm rắc rối, dù Tô Trường Ngự có phải cao thủ thật hay không, không chọc vào Tô Trường Ngự là được.

Nên khi thủ hạ nói bậy, y phải ra tay liền, để khỏi làm Tô Trường Ngự tức giận.

Tô Trường Ngự nghe vậy, không khỏi thở phào.

May người trong ma đạo còn biết để ý.

Cơ mà đối phương đã hỏi mình, Tô Trường Ngự cảm thấy mình vẫn nên có câu trả lời, nếu không, chả phải lộ ra là mình sợ sao?

Nghĩ vậy, Tô Trường Ngự tận lực khiến mình trở nên bình thường.

Chậm rãi mở miệng nói.

“Một đám hỗn tạp.”

Thanh âm không lớn, nhưng lại truyền vào trong tai từng người.

Cả đám im phăng phắc.

Tình cảnh lại trở nên vô cùng khó xử.

Nhất là tu sĩ Thiên Ma Giáo.

Bọn họ không biết nói gì.

Người vui vẻ nhất lúc này, đương nhiên là Đại Càn Cửu công chúa.

Còn tưởng mình đã xong đời, không ngờ, Thiên Ma Giáo lại tự đi tìm chỗ chết.

Bảo sao nàng không vui vẻ cho được?

Người khó chịu nhất lúc này.

Chính là Tô Trường Ngự.

Hắn nhận ra, mình lại phát bệnh.

Lần này, Tô Trường Ngự rất tức.

Bình thường phát bệnh, cũng còn chịu được, ngay cả lần phát bệnh trong di tích, hắn cũng nhịn được.

Vì cường giả ở trong di tích, chỉ là một linh thể phân thân, cơ bản là không quan tâm tới hắn.

Nói mấy câu nói thôi, coi như con nít nói bừa là được.

Nhưng lúc này, sao lại còn phát bệnh?

Tô Trường Ngự giận điên.

Giả trâu bò cũng không phân biệt được trường hợp!

Mặc dù mình thích giả trâu bò, nhưng trong trường hợp chết chắc như này, hắn không muốn giả bộ.

Tô Trường Ngự vừa hận vừa tức bản thân, chỉ ước gì tự tát mình một cái.

Cũng may, Tô Trường Ngự nói xong, đệ tử Thiên Ma Giáo lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì vào một lúc như thế này, người dám nói ra những lời như thế, đương nhiên phải là cường giả, nếu không, chả lẽ tới lúc này rồi, còn giả trâu bò?

Làm vậy chả phải đầu óc có vấn đề hay sao.

“Tiền bối, lần này đúng là thuộc hạ của ta nói bậy, nếu tiền bối cảm thấy không thoải mái, vãn bối sẽ lấy đầu hắn, để làm ngài hả giận, có được không?”

Y nói, không muốn gây thêm rắc rối.

Nhưng, Tô Trường Ngự không đáp, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ.

Cả đám bị ánh mắt đó của Tô Trường Ngự làm sợ.

Không ai biết nên làm gì.

Đánh, đương nhiên là không đánh được.

Tô Trường Ngự trông tự tin như vậy, rõ ràng là không phải diễn rồi.

“Tiền bối, chọc vào Thiên Ma Giáo ta cũng không phải hay đâu. Đại Càn Cửu công chúa và tiền bối không quen không biết, nhưng nếu tiền bối cố tình gây sự, sẽ mang phiền toái tới cho ngài đó.”

Đối phương lên tiếng khuyên bảo.

Để Tô Trường Ngự đừng làm to chuyện thêm nữa.

Nhưng, lúc này Tô Trường Ngự đã không còn khống chế được mình.

Nhất là khi nghe thấy giọng điệu uy hiếp kia.

Hắn chẳng những không khống chế được lời nói, hắn còn không khống chế được cơ thể mình.

Ting!

Ánh sáng trắng lạnh lóe lên.

Sương Bạch tiên kiếm xuất vỏ.

Nhiệt độ xung quanh lập tức điên cuồng hạ xuống.

Mọi người đều cảm nhận được hơi lạnh thấu tim.

Như bị rớt vào hầm băng.

“Tuyệt thế tiên kiếm!”

“Đây là tuyệt thế tiên kiếm.”

“Hắn quả thật là cao thủ tuyệt thế.”

“Ôi!”

Giáo đồ Thiên Ma Giáo biến sắc.

Nói thật, lúc Tô Trường Ngự chưa rút ra Sương Bạch tiên kiếm, bọn họ vẫn còn nghĩ hắn chỉ đang giả thần giả quỷ.

Nhưng bây giờ, khi Sương Bạch tiên kiếm xuất hiện.

Bọn họ đã hoàn toàn luống cuống.

Nhưng, Tô Trường Ngự còn chưa kịp ra tay.

Một làn kiếm khí vô địch đã chém ra.

Toàn bộ giáo đồ Thiên Ma Giáo tại hiện trường đều mất mạng.

Tô Trường Ngự càng thêm bối rối.

Mình còn chưa ra chiêu mà.

Chuyện gì thế?

Một giọng nói vang vang truyền tới.

“Bảo vệ công chúa!”

“Công chúa, thần tới cứu giá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.