Dịch: Tiểu Băng
Quốc đô Tấn quốc.
Diệp Bình vừa rời khỏi truyền tống trận.
Một bóng người cực kỳ quen thuộc, xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Là Tô Trường Ngự.
Cách đó không xa.
Tô Trường Ngự mặc một bộ trường bào màu trắng nhạt, bộ trường bào này cực kỳ bất phàm, trông từ xa chẳng khác gì sương lạnh vậy, tơ như tuyết, áo như bảo, như tỏa ra những bông hoa trăng trắng nhàn nhạt.
Chưa nói tới tướng mạo như thế nào, chỉ nói mỗi bộ quần áo này, cũng đã hấp dẫn vô số con mắt của người qua đường.
Hơn nữa Tô Trường Ngự còn có dung mạo tuyệt thế, khí chất thần tiên, có thể nói cả nguyên con đường chính, gái trai già trẻ gì cũng không thoát khỏi phải quay đầu nhìn Tô Trường Ngự.
“Đại sư huynh!”
Diệp Bình kêu to, cười rạng rỡ, ánh mắt thậm chí còn có chút kích động.
Trên đường.
Tô Trường Ngự lặng lẽ cảm thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Chợt nghe thấy một tiếng kêu quen thuộc, làm hắn hơi giật mình.
“Tiểu sư đệ?”
Tô Trường Ngự sửng sốt, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Hắn xoay người lại, nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy Diệp Bình.
Tô Trường Ngự nhìn thấy Diệp Bình ngay tức khắc.
“Tiểu sư đệ.”
Tô Trường Ngự kêu lên, trong lòng rất vui, nhưng vì khí chất đặc biệt của hắn nên ngoài mặt nhìn vẫn bình thản như thường.
“Ra mắt đại sư huynh.”
Diệp Bình bước nhanh thẳng tới trước mặt Tô Trường Ngự, chắp tay, không che giấu được sự vui sướng trên mặt.
“Ừ.”
Tô Trường Ngự gật đầu, tò mò hỏi Diệp Bình.
“Không phải đệ ở Tấn quốc học phủ à? Sao lại ở đây?”
Tô Trường Ngự thắc mắc lắm, không phải tiểu sư đệ ở Tấn quốc học phủ sao? Vì sao quay trở lại?
“Sư huynh, mấy ngày nay sư đệ tham gia thi đấu mười nước, hôm nay đấu xong, nên ta trở lại.”
Diệp Bình đáp.
“Thi đấu mười nước?”
Tô Trường Ngự hơi sững ra. Với kiến thức chẳng mấy phong phú của mình, hắn không biết thi đấu mười nước là cái gì.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
“Thi đấu mười nước? Hôm nay lẽ ra thi đấu mười nước chưa kết thúc mới đúng chứ?”
Là tiếng của Thái Thượng Huyền Cơ.
Ông ta hỏi, trong lòng hơi khó hiểu.
Đúng vậy, thi đấu mười nước vẫn chưa kết thúc, nhưng đó là đối với những người khác mà thôi, chứ với Diệp Bình, thi đấu mười nước đã kết thúc lâu rồi.
“Vị này là?”
Diệp Bình ngạc nhiên nhìn Tô Trường Ngự, hắn cũng nhìn thấy sư huynh đi chung với hai người lạ này.
“À, hai vị này là đạo hữu của sư huynh, lão Hạ và lão Huyền.”
Nhắc tới Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ, trong lòng Tô Trường Ngự vô thức trở nên vui vẻ.
Đây là hai người tốt.
Là người tốt thật sự, cho mình rất nhiều quần áo, mà không hề đòi ngược lại cái gì.
Tô Trường Ngự giới thiệu với Diệp Bình.
“Đạo hữu?”
Diệp Bình nhìn Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ, cung kính chào: “Ra mắt Hạ sư huynh, ra mắt Huyền sư huynh.”
Diệp Bình rất là cung kính và khéo léo.
Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ nghe thế thì hơi sững ra.
Đương nhiên lại có thêm một sư đệ, hai người có chút dở khóc dở cười, nhưng mà suy nghĩ lại, hai người thấy đây cũng là chuyện nhỏ, nhất là Hạ Đế, chỉ cần Tô Trường Ngự vui vẻ, ông chẳng vấn đề gì.
“Sư đệ, dù thành tích thi đấu mười nước của đệ không tốt, thì cũng đừng quá buồn. Lần này đệ về tông môn, định ở lại mấy ngày, hay là ở lâu dài luôn?”
Tô Trường Ngự hỏi Diệp Bình.
Theo bản năng, hắn nghĩ hẳn là Diệp Bình thi đấu mười nước bất lợi, nên mới lên tiếng an ủi.
Mặc dù Tô Trường Ngự biết tiểu sư đệ này của mình có thiên phú rất cao, là tuyệt thế thiên kiêu, nhưng mà phóng mắt ra mười nước, Tô Trường Ngự không còn tự tin nữa.
Nên hắn mới nghĩ Diệp Bình thi không tốt.
“Sư huynh, thi đấu mười nước lần này, sư đệ biết mình còn thiếu sót rất nhiều, nên lần này trở về, định sẽ ở lại một thời gian.”
Diệp Bình đáp rất nghiêm túc.
Thi đấu mười nước lần này, hắn đã nhận ra rất nhiều điều, nhận ra mình còn rất nhiều điểm chưa đạt, nên Diệp Bình quyết định, sẽ ở tông môn tu luyện cho thật tốt, cho tới khi trở nên mạnh mẽ thật sự, mới rời khỏi tông môn.
“Rất tốt.”
Tô Trường Ngự gật đầu, vẻ hết sức bình thản, tạo ra cảm giác cao thâm khó lường.
“Ngươi có thể nhận ra mình chưa đủ.”
“Sư huynh rất yên tâm.”
“Một cường giả chân chính, không phải lúc nào cũng là mạnh mẽ, mà là lúc nào cũng biết rằng mình còn chỗ thiếu sót.”
“Sư đệ, đệ có tấm lòng của một tuyệt thế cường giả, rất tốt.”
Tô Trường Ngự nói.
Kết hợp với khí chất bất phàm, ánh mắt cao thâm của hắn, khiến người ta có một cảm giác như cảm ngộ.
Thậm chí ngay cả Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế cũng ngây ra.
Vì, lúc Tô Trường Ngự nói lời này, đương nhiên xuất hiện một ảo giác rất là khó tả.
Giống như có ẩn chứa đạo lý vô thượng thật sự.
Nhìn kĩ lại cảnh giới và tu vi của Tô Trường Ngự.
Ách...
Không dám nhìn thẳng.
Chỉ trong nháy mắt, Thái Thượng Huyền Cơ đã biết, Tô Trường Ngự đây là đang giả bộ trâu bò, khiến ông không khỏi hơi căng thẳng.
Vì Hạ Đế ghét nhất, chính là loại người cố làm ra vẻ như này, Thái tử đã từng cố làm ra vẻ trước mặt Hạ Đế, kết quả suýt nữa là bị cắt đứt chân.
Tô Trường Ngự làm như này, có khi nào Hạ Đế cũng sinh ra ác cảm với Tô Trường Ngự không?
Thái Thượng Huyền Cơ không khỏi quay qua nhìn Hạ Đế.
Nhưng Hạ Đế chẳng những không có vẻ bất mãn, ngược lại trong mắt còn có ý cười, có vẻ rất hài lòng về Tô Trường Ngự.
Thế này... Thái Thượng Huyền Cơ không biết nên nói gì.
Thôi thì.. mặc niệm dùm Thái tử vậy.
Nhưng mà đúng là, mặc dù Tô Trường Ngự là đang cố làm ra vẻ, nhưng mà hắn giả bộ cũng giống lắm.
Nếu Tô Trường Ngự che giấu được cảnh giới của mình, vậy thì rất là hoàn mỹ.
Nghĩ vậy, Thái Thượng Huyền Cơ chợt giật mình, đương nhiên nhớ tới một chuyện, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói gì.
“Đa tạ sư huynh đã quá khen.”
Nghe thấy Tô Trường Ngự khen mình, Diệp Bình mừng rỡ trong lòng.
Nhưng một khắc sau, Tô Trường Ngự đã bình thản nói với Diệp Bình.
“Sư đệ, lần này đệ trở về lâu dài, sư huynh sẽ tiến hành huấn luyện ma quỷ cho đệ.”
“Không chỉ ta, những sư huynh còn lại cũng sẽ tiến hành huấn luyện ma quỷ cho đệ, hiểu không?”
Giọng Tô Trường Ngự rất hờ hững.
Giờ đã có được Thất Vương Truyền thừa, mặc dù chỉ là lấy được một thanh Sương Bạch phi kiếm, nhưng Tô Trường Ngự là ai cơ?
Thường ngày chả làm gì, cũng đã tự cảm thấy mình quá tốt đẹp, bây giờ còn có được truyền thừa, Tô Trường Ngự càng thấy mình sắp thăng thiên.
Nên, Tô Trường Ngự định sẽ chỉ điểm cho Diệp Bình càng tốt hơn nữa, đã quá lâu không chỉ điểm đàng hoàng cho tiểu sư đệ rồi.
Hôm nay tiểu sư đệ thi đấu mười nước bất lợi, vừa vặn chỉ điểm một chút, cũng coi như không tệ.
“Vâng.”
Nghe thấy được huấn luyện ma quỷ, Diệp Bình chẳng những không thấy khó chịu, ngược lại còn tỏ vẻ rất vui.
Hắn bây giờ chỉ mong học được thêm chút gì, thi đấu mười nước lần này, hắn thật sự rất muốn tăng thực lực của mình.
“Đi thôi.”
Tô Trường Ngự không nói thêm, dẫn Diệp Bình một đường trở về Thanh Vân Đạo Tông.
Từ quốc đô Tấn quốc đến Thanh Vân Đạo Tông, nếu đi bình thường, sử dụng truyền tống trận thì không mất bao nhiêu thời gian cả.
Nhưng Tô Trường Ngự không chọn đi bằng truyền tống trận, mà quyết định đi bằng phi kiếm, bay qua hết tòa thành này tới tòa thành khác.
Diệp Bình thì chả sao cả, Thái Thượng Huyền Cơ thì nhìn mặt Hạ Đế, Hạ Đế rất vui vẻ.
Cứ thế, sau chừng bảy ngày.
Mọi người đi tới Thanh Vân Đạo Tông.
Có một điểm khác thường là.
Thường ngày, ở Thanh Vân Đạo Tông chẳng có con ma nào, nhưng lần này về tới Thanh Vân Đạo Tông, dọc theo đường đi lại nhìn thấy khá nhiều thợ mộc.
Tô Trường Ngự có chút hiếu kỳ.
Không biết Thanh Vân Đạo Tông đang xảy ra chuyện gì.
Diệp Bình cũng thấy thắc mắc, nhưng mà suy nghĩ lại thấy chả có gì, chắc là chưởng môn xây sửa gì thôi.
Bốn người cùng đi lên núi.
Không lâu sau, đã nghe thấy tiếng của Thái Hoa đạo nhân.
“Các ngươi nhẹ tay một chút, đừng có làm vỡ, đó là ngói lưu ly thượng đẳng, một tấm cũng phải hai lượng bạc đấy!”
“Chừng nào mới mang gỗ chống cháy tới? Về nói với chưởng quỹ các ngươi, giao chậm vậy ta trừ tiền nha.”
“Đúng đúng đúng, kim đỉnh này đặt ở cửa đó.”
Cửa sơn môn Thanh Vân Đạo Tông, Diệp Bình và Tô Trường Ngự vừa đi tới, đã nghe thấy tiếng của Thái Hoa đạo nhân.
Tiếng của Thái Hoa đạo nhân rất là vang, đang chỉ huy rất nhiều thợ mộc, bận rộn xây sửa.
“Sư phụ.”
Đi vào sơn môn, Diệp Bình kêu một tiếng.
Thái Hoa đạo nhân giật mình, quay qua nhìn, thấy Diệp Bình và Tô Trường Ngự.
Quả nhiên, Trường Ngự này mạng cứng thiệt.
Khi Thái Hoa đạo nhân thấy Tô Trường Ngự, ông không khỏi thở phào, trước ông còn thấy hơi lo lắng, giờ nhìn thấy Tô Trường Ngự rồi, ông không còn lo nữa.