Dịch: Tiểu Băng
“Diệp Bình, Trường Ngự, các ngươi về rồi.”
Thái Hoa đạo nhân chỉnh lại áo khoác, đi về phía Diệp Bình và Tô Trường Ngự.
Chợt, Thái Hoa đạo nhân khẽ cau mày nhìn Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ.
Diệp Bình và Tô Trường Ngự không nhìn ra, nhưng Thái Hoa đạo nhân tinh mắt cỡ nào, liếc một cái là nhìn ra, Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ không phải loại người bình thường.
“Hai vị này là?”
Thái Hoa đạo nhân nhìn Thái Thượng Huyền Cơ và Hạ Đế đầy nghi ngờ.
“Đây là đạo hữu của đồ nhi, lão Hạ và lão Huyền.”
Tô Trường Ngự đáp.
“À.” Thái Hoa đạo nhân gật đầu, nói: “Nếu đã là đạo hữu của Trường Ngự, vậy cũng là khách của Thanh Vân Đạo Tông ta, để tí nữa ta sẽ tự mình xuống bếp, tiếp đãi hai vị khách quý.”
Thái Hoa đạo nhân nói. Ông vốn là người hiếu khách, nhưng lâu nay Thanh Vân Đạo Tông chả ai lui tới, ông không thi triển được tài nấu nướng của mình, hôm nay Thanh Vân Đạo Tông đã tốt lên rồi, đương nhiên không thể đãi khách kém được.
“Khách khí.”
“Tiên sinh khách khí.”
Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ đáp lại, nở nụ cười nhạt, dù gì cũng là tới làm khách, không thể bày ra cái mặt sầm sì được.
“Đâu có đâu có, Trường Ngự, mau đi xếp chỗ ở cho khách, dạo này ngươi không ở nhà, vi sư đã cho xây phòng mới, vừa vặn có thể để cho khách vào ở.”
Thái Hoa đạo nhân cười vui vẻ.
Tô Trường Ngự gật đầu, dẫn Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ vào trong.
“Diệp Bình, ngươi ở lại, vi sư có chuyện hỏi ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân lại nói.
“Vâng.”
Diệp Bình gật đầu.
Tô Trường Ngự đi rồi, Thái Hoa đạo nhân mới hỏi.
“Diệp Bình, hai người kia là ai?”
Thái Hoa đạo nhân hỏi Diệp Bình.
“Sư phụ, ta không biết, ta cũng chỉ gặp đại sư huynh ở truyền tống trận của Tấn quốc thôi, ta không biết họ.”
“Nhưng mà nghe đại sư huynh nói, hình như là gặp nhau trên đường, hơn nữa hai người này cũng rất là rộng rãi, quần áo trên người đại sư huynh, chính là bọn họ tặng cho đó.”
Diệp Bình đáp, hắn cũng không biết gì về Hạ Đế và Thái Thượng Huyền Cơ.
“Quần áo đó là bọn họ tặng? Hèn chi, bộ đồ trên người Đại sư huynh ngươi nhất định không rẻ, ít nhất cũng phải mấy ngàn lượng hoàng kim, đúng là phô trương lãng phí.”
Thái Hoa đạo nhân gật đầu.
“Diệp Bình, sao ngươi trở lại tông môn?”
Nếu Diệp Bình đã không biết lai lịch của Hạ Đế, Thái Hoa đạo nhân cũng không hỏi nữa, chuyển sang hỏi vì sao Diệp Bình lại trở về.
“Sư phụ, mấy hôm trước đệ tử có tham gia thi đấu mười nước, cảm thấy bản thân vẫn còn chưa đủ, nên hôm nay trở về, muốn ở lại tông môn học tập thêm cho giỏi, khiến căn cơ vững chắc hơn.”
Diệp Bình đáp.
“Thi đấu mười nước?”
Rất không khéo là, chuyện Diệp Bình nói lại nằm ở điểm mù kiến thức của Thái Hoa đạo nhân, ông chẳng biết gì về thi đấu mười nước hết.
“Vâng.”
Diệp Bình gật đầu.
“Được rồi, nếu ngươi đã muốn về, vi sư cũng không có ý kiến gì hết, vừa vặn mấy sư huynh kia của ngươi cũng mới nhận được một ít vận may mấy ngày trước, nói không chừng có thể sẽ dạy được cho ngươi một ít thứ.”
Thái Hoa đạo nhân nghĩ nghĩ, gật đầu, ông cũng giống như Tô Trường Ngự, nghĩ là Diệp Bình thi đấu mười nước không được tốt, bị đả kích tinh thần, nên mới quyết định trở về tông môn nghỉ ngơi một thời gian.
Nghĩ kĩ thì cũng phải thôi, Diệp Bình mới tu hành chưa tới nửa năm, dù có là thiên kiêu tuyệt thế của Thanh Châu ở Tấn quốc nhưng đi ra gặp mười nước, thì gặp chút thất bại cũng là chuyện bình thường.
“Vận may?”
Diệp Bình khó hiểu nhìn Thái Hoa đạo nhân.
“Ừ, mấy hôm trước, Đại sư huynh của ngươi tình cờ tìm được một bí cảnh, nhưng một mình xông vào hơi khó, nên gọi những sư huynh còn lại đi cùng, đương nhiên, vi sư cũng đi vào chung.”
“Không phải vi sư nói khoác, nhưng lúc đó nếu không phải có vi sư ở đó, e là đám Đại sư huynh của ngươi không có lấy được cơ duyên đâu.”
Nhắc tới bí cảnh Thất Vương, Thái Hoa đạo nhân không khỏi có chút đắc ý.
“Cùng đi vào bí cảnh?”
Diệp Bình giật mình kinh hãi.
Các sư huynh trong tông môn ai cũng là thiên tài, vậy mà cái bí cảnh đó lại khiến tất cả họ đều cùng phải xông vào?
Không nói quá đấy chứ?
Đó là cái bí cảnh gì?
Diệp Bình chợt cảm thấy hơi khó chịu. Sao mình đi rồi mới phát hiện ra bí cảnh? Biết thế mình đã không thèm đi cái Tấn quốc học phủ kia.
Không đi tham gia cái tỉ thí mười nước kia.
Thi đấu mười nước có thơm như bí cảnh không?
Chợt, Thái Hoa đạo nhân lại lên tiếng.
“Đúng rồi, Diệp Bình, vi sư cho ngươi xem một thứ.”
Từ khi lấy được bát quái đồ, Thái Hoa đạo nhân chưa có cơ hội nào để thi triển, hôm nay Diệp Bình về, đương nhiên ông phải ra vẻ với Diệp Bình một phen.
Nếu không lỡ Diệp Bình nghĩ ông là một chưởng môn bỏ đi thì làm sao!
“Vâng, làm phiền sư phụ.”
Diệp Bình gật đầu.
Thái Hoa đạo nhân lấy bát quái đồ ra.
Bát quái đồ tỏa ánh sáng, những hư ảnh phù văn vờn quanh trong lòng bàn tay của Thái Hoa đạo nhân.
“Thái thượng thiên cơ.”
Thái Hoa đạo nhân dùng tay phải làm dẫn, khẽ quát.
Ngay tức khắc, có hai chữ bùa xuất hiện.
[Đại hung]
A!
Thái Hoa đạo nhân cau mày.
“Không tốt.”
Ông nói, nét mặt cực kỳ ngưng trọng, khiến Diệp Bình vô thức căng thẳng theo.
“Sư phụ, sao vậy?”
Diệp Bình không hiểu hỏi.
“Diệp Bình, sắp tới ngươi sẽ có một trận đại kiếp, ngươi nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là nên ở trong tông môn, không nên đi đâu hết, hiểu không?”
“Mấy ngày này, vi sư sẽ tìm cách hóa giải cho ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân cất bát quái đồ, nghiêm túc nói với Diệp Bình.
“Đại kiếp? Dạ, sư phụ ngài yên tâm, dạo này ta sẽ không đi đâu hết, chỉ ở trong tông môn.”
Nghe Thái Hoa đạo nhân dặn vậy, Diệp Bình chẳng hề thấy sợ, ngược lại còn đầy vui mừng.
May mà trở về tông môn.
Chứ nếu không trở về sẽ gặp phải đại kiếp, không biết mình chết thế nào rồi.
“Được rồi, ngươi đi về nghỉ trước, chuyện còn lại để vi sư nghĩ cách cho ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân gật đầu.
Nói thật, nếu Diệp Bình gặp phải đại kiếp thật, ông nhất định đã dùng hết toàn lực để giúp hắn hóa giải kiếp nạn.
Sau đó.
Thái Hoa đạo nhân tự bói thêm cho mình một quẻ.
[Đại cát].
Thái Hoa đạo nhân thở phào, có nghĩa kiếp nạn của Diệp Bình là kiếp nạn của cá nhân, không phải là kiếp nạn của tông môn.
Thấy Diệp Bình có đại kiếp, Thái Hoa đạo nhân khá là lo lắng, sợ Thất Vương bí cảnh kia có liên quan tới Diệp Bình.
Nhưng bây giờ xem ra, không phải là chuyện Thất Vương bí cảnh.
Không phải Thất Vương bí cảnh thì tốt.
Có thể từ từ hóa giải.
Quá lắm thì lấy đại cát của mình hóa giải đại hung cho Diệp Bình, đâu có sao đâu.
Nghĩ vậy, Thái Hoa đạo nhân không khỏi ngước mắt nhìn theo bóng Diệp Bình đã đi xa.
Cùng lúc đó.
Một chỗ khác.
Khu nhà mới xây vô cùng đẹp của Thanh Vân Đạo Tông.
Chẳng những khắc rồng vẽ phượng, mà còn mang theo khí thế bàng bạc, tốt hơn trước đó không chỉ trăm lần.
“Trường Ngự tiểu hữu, trước đây ngươi ở chỗ nào?”
Nhìn tòa lầu mới tinh, Hạ Đế hết sức tò mò, hỏi Tô Trường Ngự.
“À, ta không để ý tới chỗ ở cho lắm, ở kia kìa.”
Tô Trường Ngự chỉ căn phòng trệt cách đó không xa.
Căn phòng trệt này trông hết sức đơn sơ, chỉ cần nhìn bên ngoài là biết, nó chẳng có gì tốt cả.
Hạ Đế đương nhiên cảm thấy khó chịu.
Ông im lặng, Thái Thượng Huyền Cơ bèn lên tiếng thay.
“Nhìn dáng dấp, có vẻ tông môn của Trường Ngự tiểu hữu vừa mới thăng chức nhanh, xây được thêm nhà mới, đúng là không tệ.”
“Có điều, sao lại chọn vật liệu là gỗ chống cháy? Chẳng lẽ nơi này thường có núi lửa à?”
Thái Thượng Huyền Cơ cười khẽ, trong mắt cũng có ý tò mò.
Ông liếc một cái là nhìn ra, vật liệu gỗ ở đây đều là gỗ chống cháy, cho nên ông tò mò.
Tô Trường Ngự: “Không biết.”
“Đúng rồi, Trường Ngự tiểu hữu, vị ở ngoài kia, là sư phụ ngươi hả?”
Thái Thượng Huyền Cơ không hỏi chuyện gỗ chống cháy nữa, mà hỏi sang chuyện khác.
Thái Thượng Huyền Cơ hỏi.
Hạ Đế nghe mà cũng hồi hộp theo.
Ông nhìn Tô Trường Ngự, không hiểu sao, lại thấy hồi hộp.
“Đương nhiên.”
Tô Trường Ngự trả lời theo bản năng.
Thái Thượng Huyền Cơ liền hỏi tiếp.
“Vậy phụ mẫu của tiểu hữu đâu?”
Thái Thượng Huyền Cơ hỏi.
Tô Trường Ngự khẽ cau mày.
Cả đường đi, hai người này luôn cứ hỏi mình mấy vấn đề kì cục.
Khiến Tô Trường Ngự không hiểu cho lắm.
Sao cứ hỏi về phụ mẫu của mình làm gì?
Chẳng lẽ các ngươi quen biết?