Chạm Đuôi [Truy Vĩ]

Chương 76: Chương 76: Kết thúc




_Hoàn chính văn_

________________________

Bởi vì cảnh sát đã vào cuộc điều tra nên “sự kiện truyền thông Hòa Thụy tẩy tiền” náo loạn đến mức mọi người ai cũng đều biết mới dần dần hạ nhiệt. Trước những chứng cứ vô cùng xác thực, cùng sự bức xúc của dư luận, Trần Thụy mặt xám mày tro mà chạy trốn ra nước ngoài, kế đó truyền thông Hòa Thụy cũng bị cảnh sát niêm phong, không thể tiếp tục kinh doanh đại cát nữa, thôi đóng cửa cho lành.

Không ít nghệ sĩ nhỏ vừa thấy Trần Thụy hoàn toàn rơi đài, sôi nổi đứng ra lên án hắn ở giới giải trí ỷ vào quyền thế mà hành vi ác liệt làm khó người khác, nhất thời tin tức về mặt trái của Trần Thụy phủ kín toàn bộ internet. Còn có không ít chuyên gia pháp luật nhân sĩ đứng ra, phân tích những tội danh Trần Thụy đang gánh đủ để hắn ta ngồi tù bao nhiêu năm.

Chiều thứ hai, Lý Dương Kiêu cùng trợ lý đi tới studio của Minh Thái để chụp ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập gia dụng mùa thu. Trước kia lúc không có phim để đóng, cậu vì sống tạm đã từng chụp qua không ít mặt bằng quảng cáo, nhưng những cái đó quảng cáo chỉ cần cậu đứng trước camera, pose vài kiểu dáng cứng đờ như vậy là đủ rồi.

Nhưng lần này thì khác, cậu phải làm đại ngôn cho nhãn hiệu của Trì Minh Nghiêu, về sau hình tượng của cậu sẽ gắn liền với những sản phẩm do Trì Minh Nghiêu thiết kế, đồng thời xuất hiện ở trên TV, trên mạng, trên những biển quảng cáo khổng lồ khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Cậu căng thẳng chết đi được, sợ biểu hiện của mình chưa đủ tốt mà hủy hoại mất hình tượng thương hiệu cao cấp mà Minh Thái vất vả xây dựng mấy năm qua.

Vị nhiếp ảnh gia có danh tiếng cực cao trong giới kia cứ một lần lại một lần bảo cậu thả lỏng trước ống kính, nhưng cậu vẫn khó mà tránh khỏi cảm giác căng thẳng, cử chỉ từ đầu đến cuối đều không đạt được sự thoải mái, tự tại như nhiếp ảnh gia yêu cầu.

Lý Dương Kiêu có chút sốt ruột, cậu biết chính mình khi quá để ý quan tâm thì sẽ bị loạn, chính là lại không có biện pháp nào khiến bản thân không quan tâm để ý cho được.

Trì Minh Nghiêu xử lý xong công việc, đi tới studio xem Lý Dương Kiêu quay chụp quảng cáo, anh đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, nhìn chằm chằm Lý Dương Kiêu, làm cho Lý Dương Kiêu càng không biết cái gì gọi là tự tại nữa.

“Anh đừng nhìn em,“ Lý Dương Kiêu bất đắc dĩ cười nói với Trì Minh Nghiêu, “anh càng nhìn em càng căng thẳng, vốn dĩ đã chụp không tốt, giờ càng chụp không tốt hơn.”

Trì Minh Nghiêu đi lên trước nói: “Sao lại chụp không tốt”

Lý Dương Kiêu mặt ủ mày ê: “Chính là chụp không tốt đó, sợ chụp không tốt phá nát bảng hiệu của anh mất. Càng sợ chụp không tốt, lại càng chụp không tốt.”

Trì Minh Nghiêu đứng ở một bên khuyên nhủ cậu: “Em phải nghĩ như này...”

Lý Dương Kiêu ngồi trên giường, hai tay chống sau lưng, ngửa cổ nhìn anh: “Ừm, anh nói đi.”

“Em phải nghĩ như này, nếu em quay chụp không tốt, công ty của bạn trai em sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản, nếu là phá sản, sau này bạn trai em có phải sẽ dựa vào em nuôi sống hay không? Em nói xem em lúc đó phải kiếm được bao nhiêu tiền mới có thể...”

Lý Dương Kiêu vốn dĩ cho rằng Trì Minh Nghiêu là thật sự muốn an ủi mình, chuẩn bị chăm chú lắng nghe, lúc này nghe hắn nói như vậy, vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh uy hiếp em......Xong rồi xong rồi, em càng chụp không tốt.”

Trì Minh Nghiêu cũng cười theo, lại nói: “Không có việc gì đâu, em chụp đi, có bạn trai của em chống đỡ đây rồi, không đổ được.”

Lý Dương Kiêu không tin Trì Minh Nghiêu tốt bụng như vậy, vẻ mặt hồ nghi chờ anh nói tiếp. Quả nhiên, Trì Minh Nghiêu nói tiếp: “Chẳng qua là anh dự định treo lên tấm biển quảng cáo bên cầu vượt lần trước, nghe nói bên kia có lưu lượng người lớn nhất, mỗi ngày có mấy trăm ngàn người có thể nhìn thấy...”

Trì Minh Nghiêu còn chưa nói xong, Lý Dương Kiêu liền cười rồi duỗi tay đẩy eo anh: “Anh đi đi, đừng tới phá em chụp quảng cáo nữa.”

Trì Minh Nghiêu phối hợp lui về phía sau vài bước, cười nói: “Đi thật đấy nhớ.”

Hai người đang chim chuột với nhau, nhiếp ảnh gia ở bên ngoài hút xong một điếu thuốc, đi trở lại studio, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn nhanh tay lẹ mắt đem camera nhắm ngay Lý Dương Kiêu. “Tách” một tiếng vang nhỏ,, cùng với ánh đèn flash mãnh liệt, cảnh tượng này được thu lại trên ảnh.

Lý Dương Kiêu bị ánh sáng mạnh làm chói mắt, lập tức có chút ngượng ngùng nói với nhiếp ảnh gia: “Thầy Dương hút xong thuốc ạ? “

Nhiếp ảnh gia triều hắn vẫy tay nói: “Lại đây xem, trạng thái này của cậu rất tốt, Trì tổng muốn xem cùng không?”

Lý Dương Kiêu đứng dậy đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia, Trì Minh Nghiêu đứng bên cạnh hắn ôm bả vai hắn, hai người hơi cúi người, nhìn tấm ảnh kia.

Lý Dương Kiêu bỗng nhiên hiểu được nhiếp ảnh gia muốn loại cảm giác như thế nào, chính là cái loại hoàn toàn thả lỏng, không kiêng nể gì, không hề giữ lại mà biểu hiện bản thân, mang theo một loại thái độ thưởng thức mà thỏa mãn hưởng thụ cuộc sống trước mắt.

Thì ra mình ở cùng một chỗ với Trì Minh Nghiêu là như thế này. Đuôi lông mày, khóe mắt, khóe môi... Tất cả đều mang theo niềm vui và sự hài lòng.

“Hình như em hiểu ra rồi...” Lý Dương Kiêu gãi gãi đầu nói.

“OK, thử lại lần nữa nhé.” Nhiếp ảnh gia hất cằm về phía trước, ra hiệu cho cậu ngồi xuống giường lần nữa.

Lý Dương Kiêu tìm được trạng thái lần này quay rất thuận lợi, tỷ lệ lấy hình ảnh đối cao, nhiếp ảnh gia không ngừng nói: “Rất tốt rất tốt, lại thêm một tấm nữa... OK quá tuyệt vời, chính là cảm giác này....Đúng đúng đúng, tốt lắm, perfect...”

Sau khi hoàn thành công việc, Trì Minh Nghiêu đang họp, Lý Dương Kiêu liền cùng nhiếp ảnh gia xuống lầu.

Đi ra khỏi thang máy, nhiếp ảnh gia đột nhiên thấp giọng hỏi: “Cậu với Trì tổng là...? “Lời này tuy chưa nói hết, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

Xuất phát từ cẩn thận, Lý Dương kiêu mơ hồ nói một tiếng: “Dạ?” Sau đó cười một chút.

Nhiếp ảnh gia cũng cười, nói: “Nhìn ra rồi, yên tâm đi, tốt xấu gì tôi cũng lăn lộn trong giới này mười mấy năm, sẽ không nói ra bên ngoài.”

Lý Dương Kiêu mím môi nói: “Rõ ràng như vậy sao ạ? “

Nhiếp ảnh gia cười nói: “Người dang yêu đương nồng nhiệt thì không giấu được đâu.”

Tiễn nhiếp ảnh gia đi, Lý Dương Kiêu đang định lên lầu, chợt lóe mắt thấy được một bóng dáng quen thuộc, đó là... Diệp Thiêm?

Diệp Thiêm ngồi trên sô pha đại sảnh, khẩu trang trên mặt kéo cao, chỉ lộ ra hai con mắt, lúc này đang nhìn Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu đi về phía cậu ta: “Cậu đến đây làm gì?”

Diệp Thiêm chỉ ngẩng đầu nhìn Lý Dương Kiêu, không nói lời nào.

Lý Dương Kiêu cười một chút: “Xem ra không phải tìm tôi rồi, là tìm Trì Minh Nghiêu nhỉ?”

Diệp Thiêm vẫn không nói lời nào.

“Tôi sẽ không để anh ấy tới gặp cậu đâu,“ Lý Dương Kiêu nói, “Không phải lo lắng cậu tạo uy hiếp gì với tôi, mà bởi vì anh ấy không muốn nhìn thấy cậu mà thôi.”

Diệp Thiêm lúc này mới mở miệng, nhỏ giọng nói: “Anh có thể bảo Minh Nghiêu ca buông tha cho Thụy ca được không?”

“Anh ấy cũng đâu có làm gì đâu nhỉ? Trần Thụy cống ngầm lật thuyền, không phải nên là tự trách chính hắn hay sao? Sử dụng ma túy, buôn lậu ma túy, đầu tư phim rác rửa tiền, chơi quy tắc ngầm trong giới, có cái nào mà hắn không làm không?”

“Nhưng mà,“ thanh âm của Diệp Thiêm thật sự rất thấp, tựa hồ sợ bị người khác nghe được, “Hắn cũng không có làm gì anh mà.”

Lý Dương Kiêu cảm thấy có chút buồn cười, cậu ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiêm: “Hắn không làm gì tôi vì hắn không làm nổi. Tựa như năm đó hắn muốn cậu uống lọ ma túy lỏng kia, cậu cảm thấy nếu không có người cứu cậu, cậu có thể sống đến bây giờ?”

Diệp Thiêm rũ mắt xuống, khóe mắt đột nhiên phiếm hồng, ủy khuất nói: “Nhưng bây giờ tôi xong rồi, tôi không còn gì nữa, cái vòng tròn này, tôi... Tôi không thể ở lại lâu hơn nữa. “

Lý Dương Kiêu không biết nói cái gì cho phải, Diệp Thiêm rõ ràng một bộ nhu nhược đáng thương, nhưng cố tình người đối diện cậu ta lại không sinh ra được một tẹo đồng cảm nào cả, Lý Dương Kiêu nói: “Cậu có nhân khí, có fans, chỉ là không có Trần Thụy chống lưng cho mà thôi, sao lại xong rồi?”

“Anh cái gì cũng có, đương nhiên sẽ không hiểu......” Diệp Thiêm nghiêng mặt nói, “Về sau anh sẽ nhằm vào tôi, nếu chúng ta có hợp tác.”

Lý Dương Kiêu tức đến bật cười: “Đừng nói là cậu xem tôi là loại người giống như cậu đấy chứ?”

Lông mi Diệp Thiêm khẽ run rẩy: “Nói cho cùng chúng ta cũng là một loại người còn gì.”

“Nếu cậu đã cố chấp nghĩ như vậy rồi, tôi cũng không muốn giải thích nữa. Cậu cứ coi như tôi sẽ không hãm hại đồng loại là được rồi, Trì Minh Nghiêu cũng sẽ không làm gì cậu đâu, về đi, về trị cho tốt chứng vọng tưởng người bị hại của mình đi.”

Lý Dương Kiêu nói xong liền đứng dậy đi luôn. Đi vào thang máy, thở dài một hơi.

Quảng cáo được chụp hôm đó rất nhanh đã xuất hiện trên tấm biển quảng cáo khổng lồ bên đường, một trong số đó chính là một tấm ảnh mà nhiếp ảnh gia tiện tay chụp lại, chỉ là hình Trì Minh Nghiêu ở trong ảnh đã được lược bỏ, chỉ để lại Lý Dương Kiêu cười đến tùy tâm sở dục.

Trên đường lớn người đến người đi, dòng xe cộ chen chúc chật chội, nhưng không ai biết trong mắt Lý Dương Kiêu trên màn hình chứa đầy hình ảnh của Trì Minh Nghiêu.

Mọi người khiếp sợ vì nhân khí và tốc độ nổi tiếng của Lý Dương Kiêu, càng thán phục giá trị thương mại được đẩy cao đến chóng mặt của cậu —— phải biết rằng gia dụng Minh Thái mấy năm gần đây luôn luôn nằm ở phân khúc mặt hàng cao cấp, mà dòng sản phẩm quốc tế hiện đang do Lý Dương Kiêu đại diện, trong mùa trước được một siêu mẫu quốc tế làm đại ngôn.

《 nếu như mây biết 》 phát sóng tập cuối vào thứ ba với thứ năm của tháng 10, cảnh khóc của Lý Dương Kiêu ngay đêm đó đã được đẩy lên hot search, đến ngày hôm sau hot search vẫn đứng đầu trên bảng xếp hạng luôn.

Lý Dương Kiêu không hiểu vì sao khán giả lại nhiệt tình với cảnh khóc của cậu đến như vậy, Thậm chí có một nhóm fans chạy đến weibo của cậu, lướt xuống một hàng toàn là “Kiêu Kiêu khóc một cái cho em xem đi“. Lý Dương Kiêu chỉ cảm thấy đêm đó Trì Minh Nghiêu hình như tâm tình rất khó chịu, tâm tình anh khó chịu là lại đến giày vò cậu, ở trên giường giày vò cậu đến chết đi sống lại, cuối cùng lại ôn nhu hôn khóe mắt ầng ậc nước mắt của cậu.

Chiều thứ bảy, Trì Minh Nghiêu cùng Lý Dương Kiêu chuyển nhà. Quần áo và đồ dùng sinh hoạt của Lý Dương Kiêu đã sớm chuyển qua, hiện tại chỉ còn lại một ít đồ vật nhỏ manh mún cần thu dọn.

Cậu cất chồng đĩa mình sưu tầm vào trong thùng, dùng băng dính niêm phong lại, ngẩng đầu nhìn, Trì Minh Nghiêu đang đứng ở bên tường, đem những tờ giấy viết đầy lời thoại, dán lên tường kia, cẩn thận gỡ từng tờ từng tờ xuống.

Những lời thoại dày đặc kia đã làm bạn với Lý Dương Kiêu trải qua một đoạn thời gian đen tối nhất, khi đó cậu không nhận được phim nào, vì bảo trì trạng thái diễn xuất, chỉ có thể mỗi ngày đối diện bức tường, hết lần này đến lần khác cùng mình diễn tập.

Hơn hai năm chật vật bất kham kia năm đến chính cậu còn muốn tránh còn mà không kịp, nhưng hiện tại Trì Minh Nghiêu lại coi như trân bảo mà giúp cậu bóc từng tờ từng tờ. Thật giống như bóc đi từng mảnh từng mảnh đêm tối.

Lý Dương Kiêu đi tới, từ phía sau ôm lấy eo Trì Minh Nghiêu, đầu tựa trên vai anh.

Trì Minh Nghiêu cười cười, hơi nghiêng mặt hỏi cậu: “Làm sao vậy? Thu dọn xong rồi?”

Lý Dương Kiêu nói: “Ừm, đột nhiên cảm thấy đặc biệt thích anh.”

“Đột nhiên?” Trì Minh Nghiêu nhướng mày nói, “Vậy trước kia là không thấy đặc biệt thích anh sao?”

“Trước kia là đặc biệt đặc biệt thích, hiện tại là đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt đặc biệt......”

Cậu không biết đã nói bao nhiêu từ “đặc biệt” nữa, nói đến khi thở không ra hơi nữa, mới cười nói tiếp “yêu anh“.

Trì Minh Nghiêu bị cậu chọc cười, nói: “Anh cũng yêu em.”

Lý Dương Kiêu nói “vâng”, lại ôm anh nói: “Gần đây dường như anh hơi mệt.”

“Vừa mới bắt đầu tiếp nhận mảng giải trí, có chút không quá quen thuộc, hơi mệt cũng là bình thường.”

“Lần trước anh nói, anh không có hứng thú đối với chuyện giới giải trí mà.”

“Hửm?”

“Nếu không muốn thì đừng làm nữa, làm về mảng gia dụng thôi.” Lý Dương Kiêu dựa vào bờ vai của Trì Minh Nghiêu nói, “Đừng chiều theo em, anh cứ ở bên em như này là được rồi.”

Trì Minh Nghiêu quay đầu nhìn cậu nói: “Trước kia chưa gặp được em, cho nên mới không có hứng thú.”

Lý Dương Kiêu cười khúc khích, một tay ôm Trì Minh Nghiêu, một bàn tay xê dịch xuống dưới, kéo khóa quần anh, cắn vành tai anh rồi nói: “Chúng ta làm ở chỗ này đi.”

Cậu đưa bàn tay vào trong quần Trì Minh Nghiêu, rất chuyên nghiệp mà vuốt ve. Trì Minh Nghiêu rất nhanh bị cậu trêu chọc mà nổi phản ứng, nghiêng mặt hôn cậu. Sau đó tránh thoát khỏi tay Lý Dương Kiêu, nhanh chóng ôm cậu trở mình, đè lên tường, sau đó tiến vào thân thể cậu, hung hăng va chạm.

Khuôn mặt Lý Dương Kiêu dán lên những tờ giấy nhớ tràn đầy lời kịch kia, cảm nhận khoái cảm mãnh liệt liên tiếp đánh úp từ dưới lên. Cậu dùng sức mà nắm cánh tay Trì Minh Nghiêu, ngửa đầu hôn sâu với anh hết lần này tới lần khác.

Trong nháy mắt, lúc cao trào cậu sinh ra một loại ảo giác, giống như đột nhiên trở về hai năm trước, chính tại căn phòng này, mình cùng Trì Minh Nghiêu hôn môi, sau đó làm tình, liều chết triền miên.

......

Ăn cơm xong trời đã tối đen, bọn họ lái xe đem hai cái thùng chứa đựng quá khứ về nhà. Vừa đặt chân vào cửa nhà thì trời chợt đổ mưa.

Lý Dương Kiêu tắm xong nằm trên sofa, nghe tiếng hạt mưa tí tách rơi trên cửa sổ, giở từng tấm ảnh chụp Trì Minh Nghiêu hồi còn học trung học ra xem. Cốt cách thiếu niên còn chưa phát triển sắc bén như bây giờ, nhưng mà Trì Minh Nghiêu khi đó hơi hơi nâng cằm, nhấp khóe miệng, như là muốn nhìn toàn bộ thế giới bằng nửa con mắt.

Lý Dương Kiêu nhớ tới chính mình khi đó, hình như cũng luôn là lộ ra biểu tình khinh thường hết thảy tựa như này, giống như chỉ cần muốn làm chuyện gì, toàn thế giới đều sẽ nhường đường cho mình vậy.

Lật qua mấy bức ảnh, động tác của Lý Dương Kiêu đột nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm một bức trong đó.

Trong bức ảnh kia, Trì Minh Nghiêu cao gầy đang quay lưng về ống kính mà cất bước đi, anh mặc áo thun đen cùng quần dài đen, trên tay còn cầm ván trượt —— cực kỳ giống với bức ảnh Lý Dương Kiêu 17 tuổi kia.

“Vẫn đang xem sao,“ Trì Minh Nghiêu cầm ly nước đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, “xem đến đâu rồi.”

“Anh cũng có một bức như này ư.”

Lý Dương Kiêu cầm bức ảnh kia lên, đưa cho Trì Minh Nghiêu xem.

Trì Minh Nghiêu uống một ngụm nước, gật đầu cười nói: “Ừm, lúc anh nhìn thấy bức ảnh của em, anh còn cảm thấy khó tin cơ mà.”

Lý Dương Kiêu cảm thấy có điểm thần kỳ, ở thời điểm bọn họ 17 tuổi cư nhiên từng có một bức ảnh chụp giống nhau tới như vậy, thật giống như định mệnh đã sắp đặt trước họ sẽ gặp nhau vậy.

Khi đó chính mình gặp được Trì Minh Nghiêu sẽ thế nào nhỉ? Đại khái ai cũng chướng mắt ai nhỉ, Lý Dương Kiêu cười cười, lắc đầu.

Bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, Lý Dương Kiêu bỗng nhiên rất muốn đi ra ngoài đi một chút. Cậu hiện tại đã rất ít đi ra ngoài, mỗi lần đi ra ngoài một chuyến đều lo lắng sẽ bị nhận ra, cùng Trì Minh Nghiêu đi ra ngoài lại càng lo lắng bị paparazzi chụp được, thật sự quá phiền toái.

Nhưng hiện tại bên ngoài trời mưa to như vậy, có lẽ paparazzi cũng sẽ không yêu nghề đến mức cầm máy ảnh đi chụp lén cậu trong cái thời tiết như vậy đâu ha.

Cậu đặt bức ảnh kia trở lại album, nói với Trì Minh Nghiêu nói: “Chúng ta đi ra ngoài một chút đi?”

Trì Minh Nghiêu nói: “Được, đi chỗ nào đây?”

“Không biết nữa, cứ đi rồi tính tiếp.”

Đêm mưa nhiệt khiến nhiệt độ thấp xuống. Lạnh lẽo bên ngoài thấm vào người nên cả hai bèn mặc áo gió dài ra khỏi cửa.

Lý Dương Kiêu chủ động xung phong muốn lái xe, cậu đã nghĩ xong mình muốn đi đâu rồi.

Mưa bên ngoài càng lúc nặng hạt, đường đã ngập đầy nước. Trên phố người ít xe đông, xe cộ kẹt ở giao lộ di chuyển rất khó khăn. Những đoạn đường như thế này cực kỳ dễ xảy ra sự cố chạm đuôi, đầu năm nay cậu đã được trải một lần rồi, nên lần này cũng lái xe hết sức cẩn thận.

Sau hơn hai mươi phút hết đi rồi lại nghỉ, Lý Dương Kiêu dừng xe lại gần cầu vượt, lấy khẩu trang đen đeo trên, nói: “Đi, xuống xe thôi.”

Trì Minh Nghiêu lấy chiếc ô dài màu đen phía sau, mở ra, giơ lên giữa hai người. Chiếc ô rất lớn, mặt tán cong xuống thừa sức che được hai người bên trong.

Dưới một chiếc ô, hai người cùng sánh bước. Mưa lớn trút xuống, có giọt trút xuống ô, có giợt rơi trên mặt đất, bắn tung tóe lên tạo thành vô số bọt nước nhỏ.

Họ đi lên cầu thang, đường trơn trượt, nhưng hai người sóng vai bước đi rất vững vàng.

Lý Dương Kiêu đút tay vào trong túi áo gió của Trì Minh Nghiêu, lén lút đan mười ngón tay vào nhau: “Anh còn nhớ cảnh chúng ta ở trên cây cầu này lần trước không?”

Trì Minh Nghiêu cười cười nói: “Đương nhiên là nhớ chứ, anh nói anh muốn theo đuổi em.”

Trì Minh Nghiêu còn nhớ rõ ước định nụ hôn trên cầu vượt lúc đó. Có điều hiện tại Trì Minh Nghiêu đã không còn ý định để Lý Dương Kiêu thực hiện nó nữa rồi. Mặc dù chiếc ô này lớn đến nỗi có thể che đậy mặt của họ một cách an toàn, nhưng anh vẫn lo sẽ bị người ta chụp lại. Anh không hy vọng Lý Dương Kiêu lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của dư luận.

Lý Dương Kiêu cũng nhớ tới cảnh tượng khi đó, chỉ là lúc cậu nghĩ lại, thật ra không phải là cậu được theo đuổi mà là cậu đã tự chạy về phía Trì Minh Nghiêu rồi.

Lý Dương Kiêu có rất nhiều lời muốn nói với Trì Minh Nghiêu, nói rằng cho tới tận bây giờ cậu cũng không biết mỗi bước mình đi có chính xác hay không, chỉ là có thể gặp được anh đã là may mắn to lớn lắm rồi.

Phía trước cầu vượt, tấm biển đèn khổng lồ đã đổi thành ảnh của Lý Dương Kiêu - trong đôi mắt cười cong cong kia chứa đựng hình bóng của Trì Minh Nghiêu.

Lý Dương Kiêu hơi nheo mắt lại nhìn mình trên biển quảng cáo.

Sau đó cậu bước nhanh hai bước, đi tới, dừng lại trước mặt Trì Minh Nghiêu, đưa tay kéo khẩu trang màu đen xuống cằm, khẽ nhón chân lên hôn Trì Minh Nghiêu giữa tiếng mưa ùn ùn kéo đến. Dường như Trì Minh Nghiêu đã hơi giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhiệt tình đáp lại cậu.

Họ mạnh dạn trao nhau một nụ hôn ướt át dưới trời đêm mưa ướt sũng.

Ngày mai có thể là ánh dương rực rỡ, cũng có thể sẽ có sóng gió, nhưng khoảnh khắc này, ai quan tâm chứ.

_hoàn chính văn_

________________________

Đôi lời của tác giả:

Ai nha, viết xong rồi, lúc đầu có rất nhiều lời muốn nói, nhưng là đánh xong ba chữ “hoàn chính văn” lại không biết nói gì nữa!

Tóm lại chính là, lại được nhìn thấy hai người thành đôi mới, nhìn xa xôi...

Hi vọng Kiêu Kiêu cùng Trì Tổng về sau mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ đi, hi vọng mọi người cũng vậy!

Cảm ơn mọi người, những lời còn lại tôi sẽ suy nghĩ rồi nói tiếp nhen, nhất thời bùi ngùi mãi không biết nên nói như nào đây nè hahahaha.

Sẽ có phiên ngoại! 17 tuổi, rồi về sau nữa, cũng sẽ có cả! Ừm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.