Châm Phong Đối Quyết

Chương 30: Chương 30




CHƯƠNG 30

Hai người mua xong đồ về đến nhà, vừa mới qua 12 giờ trưa. Bọn họ dậy muộn, đã ăn bữa sáng, cơ bản liền bỏ qua cơm trưa.

Cả một ngày nghỉ dài đằng đẵng như vậy, Cố Thanh Bùi nghĩ đến việc cùng với Nguyên Dương mắt to trừng mắt nhỏ, lại lúc nào cũng phải phòng ngừa y quấy rối ***, trong lòng liền phát sầu.

Nguyên Dương cứ luôn dán mắt theo dõi hắn, giống như không ngại phiền, hắn đi đến chỗ nào, Nguyên Dương lập tức cũng bám theo.

Cố Thanh Bùi thở dài: “Cậu không có việc khác để làm sao?”

“Làm gì đây?” Nguyên Dương nhìn đảo mắt nhìn bốn phía một cái, “Tôi không thích xem TV, bằng ông ông cho tôi mượn máy tính đi.”

“Máy tính của tôi người khác không thể đụng vào.” Cố Thanh Bùi bổ sung nói: “Laptop cùng desktop đều không được.”

Nguyên Dương hừ một tiếng, “Có phải vì có film đen hay không a.”

“Phải” Cố Thanh Bùi thẳng thắn lưu loát trả lời, “Không hợp với trẻ em.”

“Tôi muốn xem.”

“Cậu xem cái rắm.” Cố Thanh Bùi đem remote TV ném cho y, “Cậu xem phim hoạt hình đi.”

Nguyên Dương cả giận nói: “Còn dám sỉ nhục tôi sẽ liền đánh ông, tôi muốn xem film sx trong máy tính của ông, là cái loại nam x nam đó.”

Cố Thanh Bùi phất tay, “Cậu xem không hợp đâu.”

“Tôi muốn xem. Ông không phải chê tôi kỹ thuật kém hay sao, để tôi học theo chứ.”

Cố Thanh Bùi nhẫn nhịn kích thích muốn tát y, thở dài một hơi, mở chiếc máy bàn, chọn ra một bộ GV Âu Mỹ cơ bắp lông lá, trực tiếp kéo thẳng đến đoạn chính giữa kịch liệt nhất, “Xem đi.”

Nguyên Dương nhìn thoáng qua liền trợn trắng mắt, “Fck, tởm chết được.”

Cố Thanh Bùi vui sướng khi người gặp họa nhìn y, “Xem a, không phải muốn học hay sao.”

“Ông không có mấy thứ bình thường chút à.”

“Tôi là thích mấy thứ bất bình thường thế đấy.”

“Tránh ra.” Nguyên Dương đẩy hắn ra, đoạt lấy con chuột, chịu đựng buồn nôn tắt đoạn film kia đi, tìm kiếm ở trong folder, thấy một bộ Châu Á liền mở ra.

Bên trong là một cậu thanh niên Nhật Bản, bộ dạng thực thanh tú, chính là Nguyên Dương vẫn là có chút nhìn ngứa mắt. Vì cái gì y thấy những gã đàn ông khác kêu rên liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, mà nhìn Cố Thanh Bùi như vậy thì lại có phản ứng chứ?

Cố Thanh Bùi ngồi trong ghế dựa, nhìn chằm chằm màn hình xem đến thích thú.

Nguyên Dương nhìn hắn một cái, cả giận nói: “Ông xem thật phấn khởi a.”

“Đúng vậy, đây là một diễn viên mà tôi thích nhất.” Cố Thanh Bùi nheo mắt cười nói: “Đây mới là loại hình tôi thích.”

Nguyên Dương quay đầu tắt đoạn vid, sau đó xóa sạch cả folder này.

Cố Thanh Bùi muốn cứu lại cũng không kịp, thời điểm nhào đến phát hiện Nguyên Dương đã xóa cả những GV khác có liên quan đến tên diễn viên này, hắn tóm lấy cánh tay Nguyên Dương, “Cậu mẹ nó có bệnh a, đây đều là bộ sưu tập của tôi đó.”

Nguyên Dương dùng một bàn tay nắm lấy tay Cố Thanh Bùi, tay kia thì tiếp tục thao tác, “Khẩu vị quá kém, thằng nhóc này bộ dạng mũi lệch mắt lé, phát tế tuyến lại cao như vậy, ông tìm đứa nào dễ coi hơn mà hâm mộ có được không.”

Phát tế tuyến: Giới tuyến từ khuôn mặt đến chân tóc, tỉ lệ cao thấp khác nhau sẽ ảnh hưởng đến phối hợp ngũ quan. Quá cao có thể dẫn đến việc trông già hơn hoặc hơi hói.

“Liên quan rắm gì đến cậu.” Cánh tay Cố Thanh Bùi vòng qua cổ Nguyên Dương, dùng sức lấy khuỷu tay kẹp vào cổ y.

Lần này Nguyên Dương chịu không nổi, buộc phải buông tay giữ chuột ra, bị Cố Thanh Bùi giữ cổ lôi xa ra khỏi vị trí.

Cố Thanh Bùi một phen đẩy y ra, muốn quay về cứu giúp bộ sưu tập của mình, đáng tiếc đã muốn bị xóa mất vài bộ.

Hắn hung tợn trừng mắt liếc Nguyên Dương một cái, “Cậu tuyệt đối là có bệnh.”

Nguyên Dương từ sau lưng ôm lấy hắn, tay theo cổ áo hắn luồn vào trong quần áo, xoa nắn cơ ngực hắn, “Tôi không muốn xem những đoạn film đó, đám đàn ông đó thật quá buồn nôn, vẫn là ông nên dùng thực thể để dạy học đi, thế nào?”

Cố Thanh Bùi lôi tay y ra khỏi quần áo mình, “Kỳ động dục của cậu như thế nào lại dài như vậy, mà cũng đến lúc rồi, tôi còn có công việc phải làm, cậu đừng quấy rầy tôi.”

Nguyên Dương hậm hực nói: “Cuối tuần còn làm việc.”

Cố Thanh Bùi châm chọc nói: “Có phải ai cũng giống cậu đâu, không cần ăn cơm nuôi gia đình.” Hắn mở laptop, lấy một ít tài liệu chuyển sang máy tính bàn, sau đó sửa một phần hợp đồng trên máy tính.

Nguyên Dương đem ghế đến ngồi bên cạnh hắn, yên lặng nhìn hắn.

Một lát sau, điện thoại Cố Thanh Bùi vang lên.

“Alo, Lý quản lí, công chuyện làm thế nào rồi?” Cố Thanh Bùi chăm chú nghe, biểu tình càng lúc càng nghiêm túc, đến cuối cùng hắn nghiến răng nói: “Con mẹ nó, cái đám người đó làm việc. . . . . . Nhất định là đối phương đã thu phục phó viện trưởng kia rồi. Vụ án này kiên quyết không thể để đưa lên thẩm ủy hội, lên đến chỗ thẩm ủy hội hơn chục cái miệng, không chừng lại nghiên cứu ra cái kết quả gì đó, hơn nữa ít nhất cũng phải kéo dài đến nửa năm. Chủ yếu chính là do gã phó viện trưởng phân công quản lý đó không chịu ký tên có phải không? Gã phó viện trưởng đó tên gọi là gì.” Đối phương một bên nói, Cố Thanh Bùi một bên nhập một cái tên vào baidu. Hắn mở lý lịch sơ lược của người nọ ra, nhìn quét qua, “Hắn trước kia đã từng làm bí thư đảng bộ thành phố XX , tôi có quen biết bộ trưởng tổ chức thành phố XX, tôi sẽ thử liên hệ xem sao. Chuyện này đừng để lộ ra, khiến Triệu thính trường lại lần lữa, tuyệt đối không thể để đưa lên thẩm ủy hội, kéo dài được một ngày là thêm được một ngày.”

Cố Thanh Bùi cúp điện thoại, sắc mặt không tốt lắm, hắn cúi đầu lật danh bạ điện thoại, sau đó gọi đến một số.

Nguyên Dương liền nhìn thấy vẻ mặt Cố Thanh Bùi biến đổi, chẳng những biểu tình, ngay cả khẩu khí cũng đều chuyển phong thái rạng rỡ, “Ai, Ngô ca, là em a, còn nhớ thằng em này hay không?”

“Ai nha, anh đến giờ còn còn nhớ rõ hai bình rượu đó sao, thế này đi, em sẽ bảo một người bạn từ Pháp mang hẳn một rương về, hai ngày nữa em sẽ bảo người kí gửi nửa rương đó cho anh. Khách khí gì chứ, thời điểm em đến XX Ngô ca đã chiếu cố em như vậy, đây là chuyện nên làm nên làm mà.”

Cố Thanh Bùi cùng đối phương khách sáo vài phút, mới nói đến vấn đề chính. Hai người chuyện nửa ngày về vụ phó viện trưởng kia, Nguyên Dương tuy rằng nghe không được đầu kia điện thoại đang nói cái gì, song theo sắc mặt Cố Thanh Bùi cũng có thể nhìn ra được, tình huống không phải quá lạc quan.

Cố Thanh Bùi sau khi cúp điện thoại, có chút mệt mỏi tựa vào trong ghế dựa, trầm mặc nhìn bản sơ yếu lý lịch trên màn hình máy tính, suy tư điều gì đó.

Nguyên Dương hỏi: “Làm sao vậy?Người chỗ vụ kiện tại An Huy kia không chịu ký tên à?”

“Đúng, thẩm phán chủ quản vụ kiện đã đồng ý, gã phó viện trưởng này không biết là sợ phải gánh trách nhiệm, hay là đối phương mua chuộc, không chịu ký tên. Vụ kiện rành rành là có lợi cho chúng ta, nếu hắn không ký tên, chỉ có thể đưa lên ủy ban thẩm phán, đối phương dù sao cũng là dân bản địa, pháp viện cũng sẽ có cân nhắc về bảo hộ địa phương, kết quả đến lúc đó sẽ khó mà nói được.” Cố Thanh Bùi lẩm bẩm nói, cuối cùng hắn liếc nhìn Nguyên Dương một cái, giễu cợt nói: “Tôi nói chuyện này với đại thiếu gia cậu để làm chi, cậu quan tâm hay sao?” Hắn vân vê ấn đường, vẻ mặt mỏi mệt.

Nguyên Dương nhìn bộ dáng ưu sầu của Cố Thanh Bùi, trong lòng không quá vui vẻ, ngay cả Cố Thanh Bùi châm chọc y cũng chẳng phản bác.

Cố Thanh Bùi lục tìm danh bạ điện thoại, một hồi sau lại gọi điện, muốn tìm người có quan hệ cùng phó viện trưởng này. Chuyện này nếu không giải quyết, chẳng những mạo hiểm quá lớn, còn có thể kéo dài thời gian của bọn họ ra quá mức, ảnh hưởng đến toàn thể tiến trình khôi phục niêm yết của công ty.

Hắn liên tiếp gọi hai cuộc điện thoại, tin tức cũng không quá lạc quan. Hắn nghĩ nghĩ, quyết gọi điện cho Nguyên Lập Giang. Nếu cứ chăm chăm đi tìm, chưa chắc đã không tìm được quan hệ, nhưng là khẳng định sẽ không nhanh hơn so với Nguyên Lập Giang.

Nguyên Dương nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, xem lý lịch sơ lược của người nọ.

Sau khi Cố Thanh Bùi treo điện thoại, Nguyên Dương hỏi: “Ba tôi nói như thế nào.”

“Ông ấy bảo sẽ hỏi xem, chung quy sẽ có biện pháp.”

“Thế nào rồi cũng sẽ có biện pháp ông không phải bận tâm đâu.”

“Nói dễ dàng ghê a Nguyên đại công tử.” Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, “Bộ dạng vô ưu vô lự này của cậu thật dễ khiến người ta phát ghét.”

Nguyên Dương có chút nổi cáu, cảm giác bị Cố Thanh Bùi xem thường này thật sự là khó chịu. Chỉ sợ ở trong mắt Cố Thanh Bùi, y chính là cái gã Thái tử đảng không ra hồn. Y luôn luôn đối với chuyện kinh hoanh hay làm lãnh đạo gì gì đó không có hứng thú, cũng không quan tâm người khác ghét bỏ y không thành tài. Cái thứ gọi là thành tài gì đó được phân định thế nào chứ, y chẳng thèm quản người khác nghĩ như thế nào. Thế nhưng cảm giác bị Cố Thanh Bùi coi thường lại làm cho y tức giận không thôi.

Hơn nữa, bộ dáng mệt mỏi kia của Cố Thanh Bùi nhìn thực chướng mắt.

Y đem màn hình máy tính xoay lại, thần tốc nhìn qua lý lịch một lần, nói: “Người này tôi có thể tìm được mối liên hệ.”

Cố Thanh Bùi nhíu mày, “Cậu?”

“Tôi có thể.” Y chỉ vào phần quá trình công tác từ năm 98 đến năm 03 trong bản sơ yếu lý lịch của người này, “Thính trưởng phòng hành chính pháp chế thành phố XX , chú đứa bạn thân của tôi từng đảm đương vị trí người đứng đầu hệ thống tư pháp thành phố XX, thời gian cơ bản trùng khớp.”

Cố Thanh Bùi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng lên, “Thật vậy sao?”

Nguyên Dương chìa tay, “Đưa di động của ông cho tôi, tôi gọi điện thoại.”

Cố Thanh Bùi hồ nghi nói: “Cậu sao không lấy của mình mà gọi.”

Nguyên Dương cắn răng nói: “Hết tiền rồi, đừng có để tôi nói lần thứ ba.”

Cố Thanh Bùi lại có chút muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống , “Nhu cầu công việc, tôi sẽ nạp phí điện thoại cho cậu nhé.” Nói xong mở máy tính, trực tiếp cấp cho Nguyên Dương một ngàn đồng chi phí.

Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, cầm lấy di động của mình đi về phía phòng khách.

Y đi được hai bước, lại quay đầu, “Nếu tôi thực sự làm được, ông sẽ cảm ơn tôi thế nào đây.”

Cố Thanh Bùi vểnh chân bắt chéo, lấy tay chống cằm, liếc mắt nhìn y, “Cậu có thành công cũng đừng có hòng muốn tôi ngủ với cậu.”

Nguyên Dương cười, lộ ra miệng răng nanh trắng bóc, “Đến lúc đó cũng không phải là ông được định đoạt.”

Tags: Châm phong đối quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.