CHƯƠNG 31
Cố Thanh Bùi có chút ngoài ý muốn, bởi vì Nguyên Dương đối với chuyện này giống như thật sự rất để tâm, chỉ riêng gọi điện đã gọi liền hơn bốn mươi phút.
Có nhiều thêm một phần hy vọng lúc nào cũng tốt, lại nói nếu Nguyên Dương thật sự có thể trưởng thành thêm một chút, nói không chừng Nguyên Lập Giang có thể sẽ sớm dắt thằng nhóc này đi.
Cố Thanh Bùi còn có chuyện khác cần xử lý, mới nãy vừa tiếp một cuộc điện thoại, Triệu Viện hẹn hắn ra ngoài. Đợi Nguyên Dương nói chuyện điện thoại xong quay về, Cố Thanh Bùi đã muốn thay đổi thân thường phục vàng nhạt trang nhã đẹp đẽ, tính toán xuất môn .
“Ông đi đâu đấy?” Nguyên Dương hỏi.
“Gặp một người.”
Nguyên Dương nhíu mày nói: “Quần áo của tôi không mặc được nữa, tôi sao ra ngoài được đây?”
“Không cần cậu đưa đi.” Cố Thanh Bùi nói: “Cứ ở lại đây đi, khi nào về tôi sẽ mang quần áo tới cho cậu.”
Nguyên Dương ngăn hắn lại,”Ông muốn đi gặp ai?” Cố Thanh Bùi phi thường chú trọng lễ nghi thương vụ, chỉ cần là gặp người có liên quan đến công việc, chắc chắn sẽ mặc tây trang giày da. Từ lúc y quen biết Cố Thanh Bùi cho đến bây giờ, tổng cộng cũng chưa thấy qua mấy lần hắn mặc thường phục, hơn nữa Cố Thanh Bùi ngay cả tóc cũng không dùng keo xịt cố định, chính là để tùy ý buông rủ, toàn thân nhìn qua trẻ thêm vài tuổi, tựa như muốn đi. . . . . . Muốn đi hẹn hò vậy.
Lại còn không để y theo nữa. . . . . .
Nguyên Dương có điểm nổi nóng, “Tôi muốn đi.”
“Cậu đi làm cái gì? Đây là việc riêng của tôi.” Cố Thanh Bùi xịt chút nước hoa, soi gương.
Hắn cũng không phải cố ý muốn sản sinh sức quyến rũ trước mặt Triệu Viện, chẳng qua muốn biểu hiện đến xuân phong đắc ý trước mặt người cũ, là tâm lý không tránh được của mỗi con người.
Nhưng những thứ này qua con mắt Nguyên Dương, hiển nhiên chính là vụng trộm hẹn hò tình nhân.
Nguyên Dương thô lỗ nói: “Ông không phải là muốn đi hẹn hò đấy chứ.”
Cố Thanh Bùi cười nhạo một tiếng, cũng không cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải trả lời, hắn sửa sang lại quần áo, xoay người muốn đi ra ngoài.
Nguyên Dương chắn trước người hắn, từ cao nhìn xuống hắn, “Tôi muốn đi, bằng không ông đừng hòng ra khỏi cửa.” Y phải đi xem coi Cố Thanh Bùi là lén lút vụng trộm với ai.
Cố Thanh Bùi khẽ nhíu mày, “Cậu có thể chín chắn hơn chút được hay không?”
Nguyên Dương hừ một tiếng, “Đừng có khích tướng, tôi vẫn sẽ đi. Lại nói, ông hôm nay phải quay về ăn cơm chiều, đồ ăn tôi đã mua đầy đủ rồi.”
Cố Thanh Bùi nói: “Có trở về hay không còn phải xem tình huống.”
“Cho nên tôi nhất định phải đi, ông muốn vứt tôi lại một mình trong nhà ư? Đừng có mơ.”
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ nói: “Cậu thích đi thì cứ đi, nhưng mà đừng có gây rối đấy.” Hắn cầm lấy chìa khóa xe.
“Chờ một chút, quần áo tôi thì phải làm sao đây?”
Cố Thanh Bùi nhìn thoáng qua áo sơmi quần đùi của hắn, mỉm cười, “Mua trên đường đi.”
Hiện tại đang là giữa mùa đông, tuy rằng trong phòng thực ấm áp, nhưng quãng đường từ nhà tới bãi đỗ xe, chính là bốn bề lộng gió.
Quần của Cố Thanh Bùi Nguyên Dương mặc ngắn, áo khoác ngược lại miễn cưỡng có thể choàng tạm, y mặc áo sơmi cùng quần đùi dài đến gối, khoác áo choàng của Cố Thanh Bùi đi theo hắn xuống lầu .
Tuy rằng chặng đường không dài, song Nguyên Dương vẫn lạnh cóng đến run rẩy như cũ.
Trong thang máy gặp được một đôi tình nhân dắt chó đi dạo, cứ luôn lấy ánh mắt kinh dị nhìn Nguyên Dương mặc quần đùi xuất môn giữa ngày đông.
Cố Thanh Bùi mỉm cười không nói.
Hệ thống sưởi ấm trong xe phải sau bốn năm phút khởi động mới nâng nhiệt độ lên, sắc mặt lạnh giá đến trắng bệch của Nguyên Dương lúc này mới có một tia dịu lại.
Nguyên Dương đem xe chạy đến bãi đỗ xe một khu mua sắm, để Cố Thanh Bùi đi xuống mua quần áo cho y.
Cố Thanh Bùi mới vừa mở cửa xe, Nguyên Dương một phen tóm lấy cánh tay hắn.
“Làm gì vậy?”
Nguyên Dương nheo mắt nhìn hắn, “Ông không phải là muốn chạy đấy chứ?”
Tâm sự bị vạch trần, Cố Thanh Bùi cũng không chút hoảng loạn, trấn định nói: “Cậu cho rằng tôi cũng ấu trĩ như cậu sao?”
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, “Ông cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này .”
“Vậy cậu nói coi phải làm sao đây? Tôi chờ ở đây, tự cậu đi mua hở?” Cố Thanh Bùi giễu cợt nhìn nhìn quần đùi y.
Tuy rằng không đến mức quần áo không che nổi thân, nhưng giữa mùa đông mặc quần đùi xuất môn hơn phân nửa sẽ bị người cho là đồ thần kinh, sau đó sẽ thành tâm điểm bị chú ý chỉ trỏ, chỉ cần ô tô không bị nổ tung, thì Nguyên Dương thật sự không muốn xuống xe để mọi người vây xem.
Nguyên Dương nghĩ nghĩ, nhất thời thật sự nghĩ không ra phương pháp nào tốt. Y quan sát trên dưới Cố Thanh Bùi một phen, trực tiếp thò tay vào túi áo khoác hắn, đoạt lấy di động của hắn.
Cố Thanh Bùi muốn ngăn cản mà không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy Nguyên Dương bật di động của hắn lên, lật mở thứ gì đó.
Có một tin nhắn mới nhất, là địa chỉ một quán cafe, người gửi lại là “Viện Viện” kia.
Nguyên Dương bĩu môi, con mẹ nó, hôm nay thế nào cũng phải nhìn xem ả “Viện viện” này là người thế nào.
Cố Thanh Bùi nghiêm mặt, “Trả lại cho tôi.”
“Di động đợi ông quay về sẽ trả lại cho.” Nguyên Dương trực tiếp nhét vào túi mình.
“Cậu không thể tùy tiện xem di động của tôi.”
Nguyên Dương hừ một tiếng, “Lằng nhằng quá đấy, bên trong có riêng tư a, ông khóa mã lại là được rồi còn gì.”
Cố Thanh Bùi thật sự tiếp nhận di động, lập một mật mã. Nguyên Dương lại càng thêm bức bối, nghĩ thầm trong di động khẳng định có rất nhiều thứ gì đó không thể cho người ngoài xem .
Hắn thiết lập mật mã xong, đem di động ném cho Nguyên Dương, “Thành thật ở đó đi.”
“Chờ một chút!” Nguyên Dương vẫn không yên lòng, giữ hắn lại, thuận tiện đem cửa xe cũng đóng lại luôn.
Cố Thanh Bùi nhíu mày nói: “Cậu còn muốn làm gì.”
Nguyên Dương lộ ra một nụ cười xấu xa, “Tôi cũng cần phải thêm một mật mã.”
“Cái gì.”
Nguyên Dương đột nhiên nhào tới, một tay đè ngực Cố Thanh Bùi, một tay lột quần hắn.
Lúc này vừa mới qua trưa, bãi đỗ xe thực tối, người rất ít, bọn họ lại đỗ ở trong góc, nếu không đi lại đây, không thể dễ dàng phát hiện ra chiếc SUV này đang kịch liệt lắc lư.
Sắc mặt Cố Thanh Bùi trận xanh trận trắng, “Cậu mẹ nó muốn làm gì!”
Hắn liều mạng muốn ngăn cản Nguyên Dương, nhưng nếu so sức mạnh thì hắn có nhân ba cũng không chưa chắc đã là đối thủ của Nguyên Dương, quần vải thường không mang dây lưng, vừa kéo liền tụt xuống, hắn rất nhanh đã bị lộ quần lót ra.
Nguyên Dương không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc bút nước, dùng hai hàm răng đều tăm tắp kẹp chặt, dưới tay không ngừng một khắc đem quần lót của Cố Thanh Bùi lột xuống nốt.
Tiểu huynh đệ của Cố Thanh Bùi e lệ lộ ra.
Hai tay Nguyên Dương đều bận rộn, một bên đè cánh tay Cố Thanh Bùi, một bên giữ chân Cố Thanh Bùi, sau khi lột sạch hạ thân Cố Thanh Bùi, y cúi đầu, dùng bút nước vẽ loạn trên tiểu huynh đệ của Cố Thanh Bùi.
Sắc mặt Cố Thanh Bùi căng đến đỏ bừng. Ngòi bút tinh tế kia vẽ trên phần thịt non mềm của hắn, khiến toàn thân hắn run rẩy không thôi. Hơn nữa, từ góc độ hắn nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy đầu Nguyên Dương di chuyển giữa hai chân hắn, nhìn qua quả thực giống như là đang. . . . . .
Mạch tư duy của Cố Thanh Bùi không chịu khống chế chạy như điên theo phương hướng cấm kỵ, những chuyện phát sinh buổi tối hôm đó, lại hiện lên ở trong đầu .
Khốn kiếp!
Nguyên Dương sau khi vẽ xong, nhổ rơi bút, nâng đầu dậy, vừa lòng ngắm “Kiệt tác” của bản thân, sau đó quay đầu đắc ý cười với Cố Thanh Bùi, “Cố tổng, tôi cho rằng cả ngày hôm nay ông cũng không có cơ hội cởi quần nữa đâu”. Nguyên Dương nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Ông chỉ có thể để cho tôi nhìn mà thôi.”
Cố Thanh Bùi bởi vì mới nãy giãy dụa, có chút thở hổn hển, sắc mặt đỏ hồng, lại kết hợp với quần áo lộn xộn không chỉnh tề cùng hốc mắt vì tức giận mà hơi hơi phiếm hồng, thực khiến cho người ta muốn làm điều gì đó với hắn.
Cố Thanh Bùi hung tợn trừng mắt liếc y một cái, rất nhanh sửa lại quần áo, che đậy sự thảm hại của mình.
Nguyên Dương thật sự rất thích bộ dáng hoảng loạn này của Cố Thanh Bùi. Bất cứ điểm gì của Cố Thanh Bùi không giống với đại tổng tài tại công ty, đều rất đáng giá để y ngắm nhìn, sau đó sẽ ghi tạc trong đầu.
Y thật muốn ngay lúc này đem Cố Thanh Bùi đè xuống ghế ngồi, hung hăng xỏ xuyên qua.
Nguyên Dương vươn tay, “Khuy chưa cài hết này.”
Cố Thanh Bùi “Bốp” hất tay y ra, đẩy cửa xuống xe, sau đó nặng nề mà đóng sầm cửa lại, bước nhanh bỏ đi.
Nguyên Dương nằm xoài trên tay lái, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng Cố Thanh Bùi rời đi, khóe miệng giấu không được ý cười. Y chính là muốn cười, không thể nào ngừng được.
Mắt thấy Cố Thanh Bùi lên thang máy, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt y, y vẫn cảm thấy chưa hết hào hứng.
Không chỉ có khiến Cố Thanh Bùi cam chịu là càng hứng thú càng thú vị, hàng mày nhăn lại, hốc mắt phiếm hồng, ánh mắt căm phẫn, khóe miệng cứng ngắc của hắn, đều thú vị cực kỳ. Khiến cho người ta nhịn không được muốn nhìn xem nhiều nhiều hơn nữa những diện mạo bất đồng với Cố tổng ngày thường luôn tỏ vẻ đạo mạo trang trang nghiêm. So với cái vẻ đạo đức giả đoan chính ấy Cố Thanh Bùi này còn dễ coi hơn rất nhiều.
Nguyên Dương cười tựa vào ghế dựa, thò tay sờ di động của Cố Thanh Bùi.
Hử?
Y nhướn mày, sờ soạng kỹ lưỡng hai bên túi một lần, lại đều sờ thấy trống trơn.
Chẳng lẽ rớt xuống phía dưới ghế ngồi ?
Hắn khom người tìm kiếm một lần hết những vị trí di động có khả năng rơi xuống, song cũng không thu hoạch được gì. Nghĩ đến thời điểm vừa rồi hai người quấn quýt, tay Cố Thanh Bùi thi thoảng đập vài cái vào y, dường như là quanh quẩn xung quanh chỗ túi áo, nhưng lúc ấy y quá hưng phấn, hoàn toàn không chú ý tiểu tiết này.
Chẳng lẽ thật sự là bị Cố Thanh Bùi móc túi mất rồi?
Y lấy ra di động của mình, vừa định gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi, một tin nhắn liền được gửi tới.
Cố Thanh Bùi gửi cho y một tin nhắn MMS, y mở ra liền thấy, là hình ảnh một bàn tay giơ ngón giữa, Nguyên Dương cẩn thận phân biệt một chút, mu bàn tay trắng trẻo, ngón tay thon dài, móng tay mượt mà kia, rõ ràng là bàn tay của chính Cố Thanh Bùi.
Nguyên Dương hung hăng nện xuống bánh lái, còi ô tô sắc nhọn ré lên một tiếng.
Quả nhiên bất cứ thời điểm nào cũng không có thể thiếu cảnh giác với Cố Thanh Bùi.
Y vội vã khởi động xe, nhanh chóng lái khỏi bãi đỗ.
Mới nãy tuy rằng chỉ lướt thoáng nhanh qua cái tin nhắn kia, nhưng cái địa chỉ đó y vẫn còn có chút ấn tượng, bất quá, chỉ e có muốn tới, bọn họ cũng đã sớm đổi chỗ rồi.
Chính là hiện tại ngoại trừ đến đó xem xem, y cũng không biết nên đi chỗ nào.
Tên khốn kiếp Cố Thanh Bùi này, cư nhiên dám đùa bỡn y như vậy.
Nguyên Dương càng nghĩ càng tức, đến cuối cùng từ tức y chuyển thành hưng phấn.
Xem ra, trò chơi xem ai chế ngự được ai giữa bọn họ này, còn lâu lắm mới chấm dứt. Cố Thanh Bùi có gan lén lút vụng trộm với gái sau lưng y, xem ra căn bản là không có ghi nhớ giáo huấn, y thực không nên khách khí với Cố Thanh Bùi, trực tiếp đem người lột sạch rồi thượng thêm mấy lần, nói không chừng Cố Thanh Bùi sớm đã ngoan ngoãn.
Y lái đến nửa đường, không tính toán đến quán cafe đó nữa, Cố Thanh Bùi khẳng định sớm đã thông tri với ả Viện Viện gì đó để đổi địa phương, y đi cũng là tốn công vô ích.
Y đem xe lái về nhà mình, thay một bộ quần áo. Sau đó lái xe chạy đến nhà Cố Thanh Bùi.
Ở trên xe, y gọi điện thoại cho một người bạn, “Alo, anh bạn, nhờ mày một chuyện chút chuyện, giúp tao điều tra một người, cả quan hệ xã hội mấy năm gần đây của hắn nữa. Người này tên Cố Thanh Bùi, chú trọng xem quanh người đó có một người phụ nữ tên ‘ Viện Viện ’ hay không.”
Tags: Châm phong đối quyết