CHƯƠNG 69
Nguyên Dương quấn chặt cổ áo, kéo thấp vành mũ, đi về phía khu dân cư không chút bắt mắt trên địa chỉ kia.
Mùa đông sắc trời tối sớm, vừa mới qua năm giờ, ánh sáng đã có phần tối tăm, mà đến lúc tìm được, lại chính là thời điểm dùng cơm, trong tiểu khu có rất nhiều người lui tới. Vóc dáng Nguyên Dương quá cao, đặc biệt bắt mắt, một đường đi tới, vẫn luôn khiến người ta nhịn không được liếc nhìn.
Y tận lực cúi đầu, hồi tưởng lại dung mạo của Lưu Cường một lần nữa trong đầu.
Tới chân tiểu khu, Nguyên Dương trước tiên đi quanh một vòng, đánh giá bề ngoài một chút, sau đó thoáng mô phỏng phương hướng Lưu Cường có thể chạy trốn từ lầu bốn , tiếp đó mới xiết chặt nắm tay, chậm rãi lên lầu.
Sau một phút, y đứng trước cánh cửa chống trộm cũ nát, trực tiếp ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang nửa ngày, trong phòng mới truyền đến tiếng bước chân có chút cấp bách, một giọng nam ở bên trong nói: “Ai đó.”
“Quản lý nhà đất.” Nguyên Dương hạ giọng nói. Y hơi hơi cúi đầu, đèn hành lang đã sớm bị hỏng, từ trong phòng xuyên thấu qua mắt mèo, không thể thấy y được quá rõ ràng.
“Quản lý nhà đến để làm gì.”
“Dưới lầu nói phòng vệ sinh của anh bị rò nước.”
Bên trong do dự một chút, mới hé cửa phòng, “Nhà ai. . . . . .” Thanh âm của Lưu Cường vướng lại trong yết hầu.
Một họng súng tối om đối diện gã.
Nguyên Dương từ trên cao nhìn xuống gã, “Mở cửa.”
Lưu Cường cười lạnh một tiếng, trong nụ cười lộ vẻ trào phúng, “Bé con, đồ chơi này không hợp để cậu nghịch đâu, cẩn thận cướp cò đó.”
Nguyên Dương lưu loát kéo chốt, “Mở cửa, hay nổ súng?”
Trên trán Lưu Cường toát ra mồ hôi lạnh, gã mở cửa chống trộm, giơ cả hai tay lên, nhếch miệng vặn vẹo cười, “Tự dẫn xác đến cửa, mày cũng đừng hối hận đó.”
Nguyên Dương một cước bước vào phòng khách, thời điểm dư quang liếc thấy trong phòng khách có người khác, y tung cước đá Lưu Cường ngã lăn trên mặt đất, nòng súng đồng thời nhanh chóng thay đổi phương hướng, nhắm về phía cửa sổ.
Nòng súng tối đen cùng giằng co, song phương sau khi nhìn rõ người kia, đều sửng sốt.
“Nguyên Dương?”
Nguyên Dương nhíu mày nói: “Chú Tần, chú sao lại ở đây vậy.”
Người trong phòng kia là cảnh vệ trưởng của ông nội y, từ nhỏ đã chăm sóc y lớn lên. Sử dụng khí giới gì dó, lúc nhỏ đều là do Tần thúc này chỉ dạy, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tồi.
Tần Trách lập tức hạ súng, Nguyên Dương cũng buông tay, y cho Lưu Cường đang bò dậy từ mặt đất một cước, lại gắt gao giẫm lên ngực gã, dùng súng dí lên đầu gã, hung ác nói: “Tao không thừa lời với mày, vụ kiện của mày đã muốn rút đơn, nếu muốn còn đủ tay chân mà ra khỏi đây, thì đem đoạn vid với ảnh chụp giao ra đây cho tao.”
Lưu Cường quệt máu mũi, dữ tợn cười, “Đó là cần câu cơm giữ mạng cho tao, tao sao có thể giao ra chứ.”
Nguyên Dương dùng báng súng đập cho gã chảy máu đầy mặt.
Tần Trách đi đến lôi Nguyên Dương ra, “Nguyên Dương, cậu bình tĩnh một chút, tôi cũng chính là vì chuyện này mà tới đây.”
Nguyên Dương vùng khỏi hắn, ngữ khí không tốt nói: “Chú Tần, chú thực sự biết đây là chuyện gì sao? Ba tôi nói hết cho chú ư?”
Tần Trách ngẩn người, có chút xấu hổ, “Đại khái là biết, bất quá cũng không kỹ càng, tóm lại ông ấy dặn tôi nói có thứ đồ muốn lấy lại.” Hắn liếc nhìn Lưu Cường một cái, “Thứ anh muốn tôi đã mang đến, anh còn muốn thế nào nữa, mau đem đồ ra đây.”
Lưu Cường vật lộn bò dậy khỏi mặt đất, “Tao hiện tại không có khả năng đưa mày, chờ tao xuất ngoại, đến một chốn an toàn rồi nói. Bằng không giờ tao giao ra, chúng mày lại đối phó thì tao phải làm sao, tưởng tao là đồ ngu chắc.”
Nguyên Dương nhổ một ngụm, “Mày mẹ nó chính là thằng ngu, chú Tần, chú cư nhiên bàn điều kiện cùng hắn sao? Bố đây hôm nay sẽ lăng trì sống mày, xem mày có thể chịu được mấy dao đây.” Nguyên Dương một phen bóp cổ Lưu Cường.
Mặt Lưu Cường trướng đến đỏ bừng, khò khè nói: “Có bản lĩnh giết tao đi, sau khi tao chết, đoạn film ngoạn mục của mày sẽ được tung đầy trời, ha ha ha.”
Tần Trách cau mày cứng rắn tách hai người ra, hắn trầm giọng nói với Nguyên Dương: “Cậu bình tĩnh một chút, cha cậu làm như vậy đương nhiên là có lý của ông ấy.”
Nguyên Dương xiết chặt nắm tay, hung tợn trừng Lưu Cường.
Y căn bản không tán đồng phương thức của ba y, nếu thực sự để đồ khốn này xuất ngoại, đến lúc đó tìm gã sẽ lại càng thêm khó khăn, ở nước ngoài làm cái gì cũng không tiện. Nguyên Dương căn bản không tính toán buông tha gã, Lưu Cường đã nhìn thấy bộ dáng trên giường của Cố Thanh Bùi, đã là tội đáng chết của gã, huống chi gã khốn này còn đem ảnh chụp đưa cho ba y, y không lấy đi của gã một hai cánh tay, là tuyệt đối không thể nghỉ ngơi được.
Bất quá y vẫn giữ thể diện cho Tần Trách, y tính toán nhìn xem Tần Trách xử lý như thế nào, rồi tùy thời mà đối phó Lưu Cường.
Tần Trách có chút khinh thường nhìn Lưu Cường, “Ý tứ của Nguyên đổng, là thiết lập một tài khoản đồng quản lý, song phương đồng thời xác nhận mới có thể lĩnh tiền. Chuyển khoản vào đó, anh tới chỗ mà anh cho là an toàn, tiêu hủy thứ đó đi, bên chúng tôi sẽ đồng ý cho anh rút.”
“Hừ, vạn nhất đến lúc đó không chuyển cho tao thì sao?”
“Vạn nhất đến lúc đó anh giữ lại đồ thì sao?” Tần Trách lạnh lùng nhìn gã, “Chúng ta đồng dạng gánh vác mạo hiểm, chuyện này chúng ta chỉ có thể tin tưởng đối phương. Nếu anh vẫn như cũ không đồng ý. . . . . . Lưu tiên sinh, tôi xin khuyên anh một câu, không cần phải gia tăng mâu thuẫn, chuyện xóa bỏ anh khỏi thế giới này, là chuyện rất dễ dàng.”
Sắc mặt Lưu Cường tái mét, gã cân nhắc vài giây, “Ok, cứ quyết định vậy đi.”
Tần Trách lấy ra một túi văn kiện, “Bên trong này có thông tin về tài khoản đồng quản lý, còn có hộ chiếu, vé máy bay cùng tiền mặt, đến Đức rồi anh muốn đến đâu cũng rất tiện. Âu Châu nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, không ai có thể dễ dàng tìm được anh, chờ anh đến chỗ an toàn, thì liên hệ chúng tôi.”
Nguyên Dương nhìn Lưu Cường, sương lạnh đầy mắt, tựa như nhìn một người chết.
Lưu Cường bị ánh mắt của Nguyên Dương làm sợ đến mức trống ngực đập dồn, gã tiếp nhận túi văn kiện kia, rút ra nhìn kỹ một lần, “Chuyến bay ngày mai ư?”
Tần Trách nhíu mày, “Anh còn muốn tiếp tục lưu lại đây sao?”
Biểu tình của Lưu Cường có một tia chần chừ, “Không có.”
Tần Trách lôi cánh tay Nguyên Dương, “Sự việc tôi đã dặn dò xong, hy vọng anh tự biết lo thân. Nguyên Dương, đi thôi.”
Nguyên Dương ác liệt nhìn Tần Trách, Tần Trách đưa mắt ra hiệu cho y, ý bảo y mau đi nhanh.
Nguyên Dương thoáng do dự, bị Tần Trách lôi xuống lầu, kéo vào trong một chiếc xe bên ngoài tiểu khu.
Nguyên Dương cả giận nói: “Chú cứ như vậy buông tha hắn sao? Tôi thì không được, chính là có đuổi đến Châu Âu tôi cũng muốn phế thằng khốn này.”
“Cậu đừng vội, hắn đối với chúng ta là một tai họa ngầm cực đại, đương nhiên không thể buông tha như vậy.” Tần Trách nói: “Ngày mai trước khi lên máy bay, hắn khẳng định sẽ liên hệ người nhà, thứ hắn nắm giữ, nhất định đang nằm trong tay người thân cận nhất của hắn. Sau khi lấy được đồ rồi, chúng ta mới có thể đối phó hắn, hiện tại không thể ép hắn nổi nóng được.”
Sắc mặt Nguyên Dương lúc này mới dịu xuống, y lạnh nhạt nói: “Tốn công tốn sức, tôi hiện tại đi vào, có cả trăm biện pháp làm cho hắn phải phun đồ ra, căn bản không cần lăn lộn như vậy.”
Tần Trách xoa xoa đầu y, cười nói: “Cậu đừng có tanh máu như vậy, đây là xã hội văn minh, nếu chuyện không đáng thì đừng có phạm tội, chẳng bõ đâu. Lại nói tính tình cậu kích động như vậy, thực sự giết chết hắn thì phiền toái lắm.”
“Tôi hạ thủ rất chuẩn xác, chú sợ gì chứ.”
Tần Trách lắc đầu, “Nguyên Dương, cậu nể mặt chú Tần, cứ làm theo phương pháp của cha cậu đi, cho dù phiền toái một chút, chính là ổn thỏa.”
Nguyên Dương bực bội cào tóc, “Tôi sẽ chờ ở đây cho đến mai.”
Tần Trách thở dài, “Ở trong xe khó chịu lắm, tôi đặt khách sạn rồi. Cậu yên tâm, có người chuyên trách theo dõi hắn, mỗi một câu hắn nói, đều nằm trong tay chúng ta.”
Nguyên Dương lúc này mới miễn cưỡng gật gật đầu.
Tần Trách vươn tay, “Cho tôi xem súng của cậu.”
Nguyên Dương đưa cho hắn.
“Không tồi, bất quá về sau đừng mang bừa ra ngoài.”
“Tôi nghe nói gã Lưu Cường này trước kia là xã hội đen, ai biết ngay cả khẩu súng cũng không có, sớm biết thế tôi đã không mang theo.” Nguyên Dương lấy lại súng, dùng quần áo lau lau, bộ dáng thực quý trọng.
“Rảnh rỗi thì sưu tập mấy thứ bình thường chút, đừng động vào mấy đồ nguy hiểm thế này, cậu nha, đừng gây thêm phiền toái cho ông cậu nữa.”
“Ông nội tôi mấy ngày này làm gì vậy?”
“Mỗi ngày đều chơi mạt chược . . . . . .”
Hai người một bên nói chuyện phiếm, một bên lái xe đến khách sạn.
Nguyên Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu khu kia, ánh mắt âm u, sâu không thấy đáy.
——————
Nóng vậy để làm chi hả ôngtrời T^T
Tags: Châm phong đối quyết