Châm Phong Đối Quyết

Chương 70: Chương 70




CHƯƠNG 70

Sau khi về đến khách sạn, Nguyên Dương không thể chờ nổi lấy di động ra gọi điện thoại cho Cố Thanh Bùi.

Điện thoại rất nhanh được tiếp, thanh âm lãnh đạm thản nhiên của Cố Thanh Bùi từ đầu kia điện thoại kia truyền đến, “Nguyên Dương.”

“Ông đang ở đâu vậy? Gặp Vương Tấn xong chưa? Không ăn cơm cùng hắn đấy chứ? Đã về nhà chưa?”

“Tôi cùng anh ta dùng cơm xong mới về nhà.”

Nguyên Dương bất mãn hừ một tiếng,”Vậy hai người nói chuyện gì ?”

Cố Thanh Bùi cười khổ một tiếng, “Nguyên Dương, cậu đừng có như thẩm vấn vậy, một mình cậu đã đủ khiến tôi mệt đến người ngã ngựa đổ rồi, còn đâu tâm tư đùa bỡn người khác đây.”

Nguyên Dương trầm mặc một chút, “Sau khi rời khỏi công ty, cứ nghỉ ngơi thỏa thích một khoảng thời gian đi, ông đi đâu, tôi sẽ theo đó.”

Cố Thanh Bùi thở dài: “Cậu theo không được đâu, tự làm chuyện của mình đi.”

“Tôi chỉ muốn đi theo ông, hoặc là ông đi theo tôi.”

“Nguyên Dương, cậu không thể đi theo tôi, tôi cũng sẽ không đi theo cậu, nếu cậu không mau trưởng thành. . . . . . Tôi không thể cả đời mang theo trẻ con được.”

Nguyên Dương khó chịu một trận trong lòng, “Ông chỉ cần ở tại nơi tôi có thể nhìn thấy là được, tôi nhất định sẽ làm ông nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Cố Thanh Bùi trầm mặc.

Nguyên Dương đem điện thoại dán sát vào mặt, tựa như làm vậy có thể gần Cố Thanh Bùi thêm một chút, y nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ ông.”

Cố Thanh Bùi che kín mắt, cái cảm giác cô đơn lại bất đắc dĩ này, thật sự có thể làm tổn thương tâm can người, hắn khàn khàn nói: “Cậu đi đâu thế.”

“Xử lý chút chuyện thôi, ngày mai sẽ quay về.”

“Ngày mai mấy giờ? Tôi làm Cà ri cua cho cậu nhé.”

“Khả năng là buổi tối, được, món đó ăn ngon.”

Hai người tựa như tình nhân bình thường, tán gẫu dông dài những nội dung không có ý nghĩa, vô biên vô hạn, không có suy nghĩ cụ thể gì. Bọn họ cũng không nhắc tới áp lực đến từ khắp chốn, tựa như những trắc trở đó đều chẳng hề tồn tại, bọn họ chỉ là trao đổi điện thoại, thảo luận buổi tối ăn cái gì.

Chỉ đơn giản như vậy.

Chỉ có Cố Thanh Bùi hiểu rõ, sau khi kỳ nghỉ chấm dứt, bọn họ sẽ phải. . . . . . Kết thúc.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thanh Bùi nhìn gian nhà vắng vẻ, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thời gian sung túc như vậy.

Nghĩ đến bản thân sắp tới không còn công việc, rất nhiều chuyện không còn cần vội vã, hắn không cần tăng ca, cũng khỏi phải nhân dịp lễ tết tặng quà, định ngày hẹn khách hàng, hắn hiện tại thậm chí không biết bản thân nên làm cái gì.

Nhìn nhìn thời gian, siêu thị hẳn là còn chưa đóng cửa, hắn quyết định đi mua chút đồ, ngày mai nấu một bữa cơm thật ngon cho Nguyên Dương.

Siêu thị này là hắn cùng Nguyên Dương thường xuyên lui tới, hắn đẩy xe đi xuyên qua từng dãy hàng hóa, xem một ít đồ ăn vặt, lại nhớ đến Nguyên Dương. Mấy thứ này hắn là chưa bao giờ ăn, nhưng là Nguyên Dương thích ăn, bình thường đến đây đều nhét đầy nửa xe, hắn không tự giác mà đem những món ăn vặt Nguyên Dương bình thường thích ăn đều ném vào trong xe.

Siêu thị sắp tan tầm, người đặc biệt ít, Cố Thanh Bùi theo bản năng quay đầu nhìn, từng dãy hàng vắng vẻ đứng sau lưng hắn, lẻ loi chờ người chọn lựa.

Chính là không có ai.

Hai tay Cố Thanh Bùi run rẩy nắm chặt tay cầm xe đẩy, hắn cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy được cô độc như thế.

Thời gian hắn sống chung cùng Nguyên Dương không tính quá dài, chính là, có lẽ bởi vì cảm giác tồn tại từ con người Nguyên Dương quá mãnh liệt, hắn trong bất tri bất giác, đã muốn đem Nguyên Dương trở thành một bộ phận trong cuộc sống của hắn. Nhà của hắn, xung quanh hắn, thậm chí còn có siêu thị bọn họ thường xuyên lui tới, khắp chốn đều là bóng dáng của Nguyên Dương, nếu Nguyên Dương đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của hắn. . . . . .

Cố Thanh Bùi không thể nào nghĩ tiếp nữa.

Hắn vội vàng thanh toán, bỏ chạy trối chết.

Về đến nhà, hắn gửi tin nhắn cho Nguyên Dương: Cậu ở đâu vậy, tôi đến tìm cậu được không?

Điện thoại của Nguyên Dương rất nhanh gọi lại, ngữ khí có chút khẩn trương, “Ông sao vậy? Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, chính là ở nhà nhàm chán quá, cậu ở đâu thế? Có tiện để tôi qua không?”

“Tôi không ở Bắc Kinh.”

“À.” Ngữ khí của Cố Thanh Bùi khó nén thất vọng, “Bỏ đi, ngày mai quay về sớm một chút nhé.”

“Nhớ tôi à?”

Cố Thanh Bùi cười thấp nói: “Nhớ chứ.”

Khóe miệng Nguyên Dương nhịn không được cong lên, “Tôi ngày mai xử lý xong việc, lập tức sẽ trở về, chúng ta lại sắp xếp kỳ nghỉ nhé? Tôi còn muốn cùng ông đi nghỉ đó.”

Cố Thanh Bùi chua xót cười, “Ừ.”

Sau khi cúp điện thoại, hai người đều ôm tâm sự, trắng đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, đương lúc Nguyên Dương cùng Tần Trách từ trên thân Lưu Cường truy ra được đoạn video, Cố Thanh Bùi nhận được điện thoại của Nguyên Lập Giang, hẹn hắn ra ngoài bàn giao chút đồ.

May sao Nguyên Lập Giang không có đích thân tới, chính là phái mấy quản lý cao cấp của tập đoàn cùng hắn tiến hành kết nối dự án, để bảo đảm năm sau có thể thuận lợi triển khai công tác.

Mà bên Nguyên Dương, quả nhiên không ngoài dự liệu, Lưu Cường trước khi đi, liên hệ với đứa con lớn vợ trước sinh cho gã, thằng nhóc này mười sáu mười bảy tuổi, không học vấn không nghề nghiệp, hơn nữa thái độ làm người to gan lớn mật, cái gì cũng dám làm.

Thằng nhóc này hiện tại đang ở vùng khác, là thân thích duy nhất của Lưu Cường, bọn y trong khoảng thời gian này vốn không tìm được, lại vì lần tiếp điện thoại này mới bị bại lộ hành tung. Tần Trách liên hệ đồng sự của mình, trước tìm người, sau giam giữ.

Sau khi tóm được con trai Lưu Cường, vợ trước của Lưu Cường, vợ hai cùng cả cha mẹ gã sớm đã bị bọn họ giám thị hồi lâu, tất cả đều bị quản thúc.

Nguyên Dương liên hệ chiến hữu của mình, trước khi Lưu Cường lên máy bay tìm bắt lấy gã.

Lưu Cường bị bắt không bao lâu, Tần Trách liền nói cho gã hay đồ vật đã được tìm thấy trong nhà trọ nhỏ con trai Lưu Cường ở, hiện tại đang điều tra, xem còn có bao nhiêu bản backup nữa.

Nguyên Dương vốn tính toán đích thân đi thẩm vấn Lưu Cường, bất quá y còn vội trở về gặp Cố Thanh Bùi, nghĩ thằng khốn Lưu Cường này hẳn phải bị giam trong ngục cả đời, y nhất thời cũng không cần quá nôn nóng.

Nguyên Dương trước giờ cơm chiều đã về đến nhà, Cố Thanh Bùi đang quấn tạp dề chế nước cà ri, cả phòng đều là hương vị ngào ngạt mê người kia.

Nguyên Dương sau khi vào nhà, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Thanh Bùi ôm lấy cổ hắn, hung hăng hôn môi hắn. Nghĩ đến chuyện đoạn vid kia tạm thời được giải quyết, tảng đá lớn đè nặng trong lòng y rốt cục cũng có thể hạ xuống, y rốt cục cũng dám đối diện cùng Cố Thanh Bùi mà không phải chột dạ đến mức khó chịu.

Cố Thanh Bùi một tay ôm lấy bờ vai y, ấn gáy y, đảo khách thành chủ, dùng sức mút làn môi của Nguyên Dương, hai đầu lưỡi linh hoạt ám muội dây dưa, một nụ hôn đơn giản khiến cho người nhiệt huyết sôi trào.

Bàn tay của Nguyên Dương tiến vào trong quần áo của Cố Thanh Bùi, tận tình vuốt ve.

Cố Thanh Bùi gấp gáp thở thấp nói: “Cậu không đói bụng ư? Muốn ăn cơm không?”

“Tôi muốn thưởng thức ông trước đã. . . . . .” Nguyên Dương kéo rớt tạp dề của hắn, nửa kéo nửa ôm mà lôi người ra khỏi phòng bếp, áp đảo trên sofa da thật rộng rãi mềm mại.

Cố Thanh Bùi cười nhẹ, “Trên người tôi toàn mùi cà ri thôi.”

“Vừa vặn khai vị.” Nguyên Dương kéo vạt áo trước của hắn, nụ hôn như mưa rơi xuống ngực Cố Thanh Bùi. Ngón tay của Cố Thanh Bùi xuyên vào trong mái tóc đen dày của y, không ngừng dùng hạ thân cọ thân thể Nguyên Dương, khiêu khích *** của y.

Hai người đối với thân thể của nhau đều đã muốn phi thường quen thuộc, thực biết rõ cách khơi gợi *** của đối phương. Bọn họ tựa như hai dã thú đói khát, xé rách quần áo trên thân đối phương, liếm cắn làn da đối phương, dùng hành vi nồng ấm nhất, điên cuồng nhất, đáp lại nhiệt tình của đối phương.

Hai người mây mưa điên đảo từ trên sofa rồi lại lăn lộn xuống mặt đất, từ phòng khách làm đến phòng ngủ, đến khi bọn họ hoàn toàn tận hứng, trời đã tối đen.

Cố Thanh Bùi mệt nhoài trên giường không muốn nhúc nhích, Nguyên Dương nhẹ nhàng ôm hắn, liếm mồ hôi trên lưng hắn.

Thời khắc tĩnh lặng tốt đẹp này, chẳng ai nguyện ý mở miệng nói chuyện trước, sợ hãi phá hủy sự yên lặng này.

Cuối cùng, là tiếng chuông điện thoại chói tai đưa bọn họ bừng tỉnh lại từ trong ngơ ngẩn.

Nguyên Dương cầm lấy điện thoại, khi nhìn đến màn hình biểu hiện tên người gọi, mày nhíu lại thật sâu .

Cố Thanh Bùi nhìn y nửa ngày không tiếp, liền quay đầu nhìn thoáng qua, trên màn hình di động viết hai chữ “Ông già”. Cố Thanh Bùi cho dù biểu hiện thật sự trấn định, song theo bản năng lại đem tần suất hô hấp đè thấp xuống.

“Alo, ba.”

“Mày về nhà một chuyến đi.”

“Tôi còn có việc.”

“Mày có việc rắm gì, lập tức về ngay.”

Nguyên Dương trầm giọng nói: “Chờ tôi cơm nước xong đã.”

“Trong nhà không có nổi một miếng cơm cho mày ư, năm mới mà mày chỉ ở nhà có một ngày, thế là sao hả! Quay về, giải thích cho tao coi mày chạy tới Đường Sơn tìm hắn để làm gì.”

Trong phòng quá im lặng, nội dung trò chuyện của hai người bọn họ Cố Thanh Bùi nghe được đến rõ ràng, Nguyên Dương không dám nói thêm gì đi nữa, sợ ba y lại nói ra điều gì, y nói: “Được rồi, tôi biết rồi, lập tức về đây.”

Cúp điện thoại, Cố Thanh Bùi hồ nghi nhìn y, “Cậu hôm qua là đi Đường Sơn ư? Tìm ai a?”

—————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.