Châm Phong Đối Quyết

Chương 71: Chương 71




CHƯƠNG 71

Nguyên Dương giả vờ không chút để ý ngồi dậy, vừa đưa lưng về phía Cố Thanh Bùi vừa mặc quần vừa nói: “Là một bằng hữu trước kia, ba tôi chướng mắt hắn.”

Cố Thanh Bùi trở mình, cũng ngồi dậy trên giường, trầm mặc nhìn Nguyên Dương.

Không biết vì cái gì, hắn cảm thấy sau khi Nguyên Dương đi ra khỏi cánh cửa này, bọn họ sẽ không còn trở lại như trước được nữa.

Loại dự cảm này làm cho tâm hắn bị xiết chặt. Hắn mở miệng, cuối cùng lại chẳng thể nói ra được gì.

Nguyên Dương quay đầu lại, cười với hắn, lộ ra một hàm răng trắng toát.

Cố Thanh Bùi miễn cưỡng cười cười, “Đi nhanh đi, người nhà đang chờ cậu về dùng cơm đấy.”

Nguyên Dương sáp lại hôn hắn một ngụm, “Tôi qua đó tùy tiện ăn một chút rồi sẽ trốn đi, ông chờ tôi về ăn cua a.”

“Ừ.” Cố Thanh Bùi níu cổ áo y, hôn hắn một ngụm thật mạnh, “Đi đi.”

“Chờ tôi a, rất nhanh sẽ quay lại.” Nguyên Dương khoác áo, hôn Cố Thanh Bùi mấy cái. Sự nặng nề không sao hất đi được trong lòng làm y đặc biệt bất an, y có thể tưởng tượng về nhà sẽ phải đối mặt với điều gì, cho nên y vô cùng không muốn rời khỏi nơi đây.

Cố Thanh Bùi nhàn nhạt cười nhìn y, thần sắc như thường, ít nhiều khiến Nguyên Dương an tâm một chút.

Sau khi Nguyên Dương vội vã rời đi, Cố Thanh Bùi mặc quần áo, đi đến phòng bếp nhìn nhìn món cua hắn đã làm được một nửa.

Vẫn là làm cho xong đi, nếu không thì lãng phí hết. Tuy rằng hắn biết Nguyên Dương hôm nay sẽ không trở về ăn nữa.

Một tay Cố Thanh Bùi chống lên bàn, một tay che kín mắt.

Nguyên Dương vừa tiến vào gia môn, liền cảm giác được áp suất thấp trong nhà.

Em trai em gái y ngồi ở phòng khách, tựa hồ đang chờ y, biểu tình của hai đứa bé đều rất sa sút.

Nguyên Anh sợ hãi nói: “Anh, papa cùng mama cãi nhau, papa nói sẽ ở thư phòng chờ anh.”

“Ừ.” Nguyên Dương xoa xoa đầu nó, “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, Nguyên Cạnh, đưa em về phòng đi.”

Nguyên Cạnh gật gật đầu, nó đứng dậy, nhưng không đi về phía em gái, mà tiến đến bên cạnh Nguyên Dương, hạ giọng nói: “Có chuyện gì đó mama không biết, papa không chịu nói, cho nên bọn họ mới tranh cãi, em đoán là có quan hệ với anh, anh cũng đừng nói với mama.”

Nguyên Dương miễn cưỡng cười cười, “Biết rồi, về phòng đi.”

Sau khi hai đứa về phòng, Nguyên Dương đi lên lầu, hít một hơi thật sâu, gõ vang cửa thư phòng.

“Vào đi.” Thanh âm lạnh như băng của Nguyên Lập Giang vang lên qua cánh cửa.

Nguyên Dương đẩy cửa vào phòng, “Ba.”

Nguyên Lập Giang đứng phía trước cửa sổ, chậm rãi quay người lại nhìn y, “Mày mấy ngày nay vẫn còn ở chỗ Cố Thanh Bùi phải không.”

Nguyên Dương gật đầu, “Phải”

“Vô liêm sỉ, lời tao nói mày coi như gió thoảng bên tai phải không?”

Nguyên Dương ngẩng đầu, nhìn thẳng phụ thân mình, “Ba, tôi thích ông ấy, tôi không dự định chia tay ông ấy.”

“Nhảm nhí! Cố Thanh Bùi là đàn ông!”

Nguyên Dương trầm giọng nói: “Tôi biết, nhưng tôi thích ông ấy.”

Nguyên Lập Giang tức giận đến run rẩy.

Nguyên Dương hít một hơi thật sâu, “Ba, tính tình tôi từ nhỏ đã như vậy, bao nhiêu năm nay đã khiến ba chịu không ít tức giận, tôi vẫn luôn không hiểu chuyện, thực xin lỗi.”

Nguyên Lập Giang ngẩn người, lời này có thể nói ra được từ miệng Nguyên Dương, tròng mắt ông như muốn trừng ra ngoài .

“Tôi sau này bất cứ chuyện gì có thể đều sẽ nghe lời ba, ba bảo tôi học cái gì tôi sẽ liền học cái đó, duy độc chỉ có chuyện này tôi không đáp ứng được. Tôi chính là thích ông ấy, tôi chỉ muốn ông ấy, người khác đều không được.”

Nguyên Lập Giang thận trọng ngẫm nghĩ, đây dường như là lần đầu tiên Nguyên Dương cúi đầu với ông.

Quan hệ cha con giữa hai người không thể nói không tốt, nhưng chung quy không quá thân mật, tính tình lại đều ngang ngược, không ai nhường ai, khiến ông cùng Nguyên Dương cơ hồ không có thời điểm cùng chung ý kiến, luôn luôn đối nghịch. Mặc cho ông đánh mắng trừng phạt thế nào, Nguyên Dương cũng sẽ không yếu thế.

Hiện giờ vì một người đàn ông, Nguyên Dương lại cúi đầu với ông, Nguyên Lập Giang là người làm cha, trong lòng ngũ vị trộn lẫn.

Không thể không nói, từ sau khi ông đem Nguyên Dương phó thác cho Cố Thanh Bùi quản giáo, thằng bé này trong thời gian chưa đến một năm đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Đáng tiếc, với chuyện Cố Thanh Bùi đã làm, thì công không thể bù đắp nổi cho tội.

Nguyên Lập Giang thở dài một hơi, để cho đầu óc bị tức giận đến nóng bừng nguội lạnh lại một chút, ông lạnh nhạt nói: “Mày thử đổi vị trí là tao mà suy nghĩ xem, làm một người cha, có thể nhìn con trai mình cùng một người đàn ông hơn nó mười một tuổi chung sống không? Mày định vứt thể diện Nguyên gia chúng ta đi đâu đây? Đây không phải là trò cười sao. Huống chi hắn có thể sinh con không? Hắn có thể giúp chồng dạy con không? Mày nếu là chơi bời cùng hắn, tao cũng sẽ không quản, nhưng mày còn đến ở nhà người ta nữa! Bây giờ còn vì hắn mà đối nghịch với tao, mày còn muốn tao đáp ứng việc này ư? Mày cảm thấy có khả năng sao?”

Mặt Nguyên Dương không chút thay đổi nói: “Ba, tôi không muốn làm ba giận, chỉ có chuyện này tôi một bước cũng không nhường. Ba đồng ý cũng được, không đồng ý. . . . . . Tôi cũng không có biện pháp, tôi sẽ không rời khỏi Cố Thanh Bùi.”

Nguyên Lập Giang nghiến răng nghiến lợi nói: “Tao thế nào lại sinh ra cái thứ như mày chứ, mày sao lại chẳng có chút bộ dạng nên có của con cháu gia tộc chúng ta chứ?”

Nguyên Dương cúi đầu, “Ba, thực xin lỗi.”

“Mấy ngày này mày thành thật ở nhà đi, không được phép ra ngoài.”

Trên mặt Nguyên Dương có một tia chần chừ.

“Làm sao? Mày không phải nói từ giờ trở đi cái gì cũng đều nghe tao hay sao?”

Nguyên Dương ngẩng đầu, “Vậy ba đồng ý. . . . . .”

“Xem biểu hiện của mày đã.” Nguyên Lập Giang trừng y, “Chuyện này mẹ mày còn chưa biết đâu. Bởi vì chuyện Cố Thanh Bùi, tao không đồng ý nói cho bà ấy, bà ấy liền cùng tao tranh cãi một trận, nếu để mẹ mày biết, tự mày nghĩ đến hậu quả đi.”

“Chỗ mẹ, tôi sẽ tự đi giải thích.”

Nguyên Lập Giang chỉ vào mũi y, “Mày đừng có nhiều lời, cái gì cũng không được nói với bà ấy. Mấy ngày này mày ngoan ngoãn ở nhà, tự mà kiểm điểm. Tao không canh chừng, nhưng nếu mày trốn ra ngoài, vậy chứng minh mày một chút cũng không tiến bộ.”

Nguyên Dương rũ mi mắt, “Tôi sẽ ở nhà, nhưng sau khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi sẽ đi tìm ông ấy.”

Nguyên Lập Giang hừ một tiếng nặng nề, “Về phòng mày đi.”

Nguyên Dương kiên định nói: “Ba, ba đừng có gây phiền toái cho Cố Thanh Bùi, tôi cái gì cũng có thể đáp ứng ba, nhưng ba tuyệt đối không thể đối phó ông ấy.”

Nguyên Lập Giang cười lạnh nói: “Chỉ bằng bộ dạng hiện tại của mày, có thể bàn điều kiện với tao sao? Mày ngoại trừ bản lĩnh quyền cước, thì còn có cái gì? Lấy chuyện Lưu Cường để nói, nếu chú Tần của mày không ngăn cản, mày mẹ nó không phải lại làm loạn đến mất mạng người hay sao? Nguyên Dương, mày làm việc chỉ dựa vào kích động, chưa bao giờ nhìn trước ngó sau suy nghĩ một chút, không, mày có nghĩ, là nghĩ cho bản thân mày. Mày không nghĩ đến cha mẹ lao tâm khổ trí vì mày, cũng không nghĩ đến bản thân còn có em trai em gái để làm gương. Mày chỉ nghĩ đến bản thân, nghĩ để bản thân làm sao được cao hứng, được thư thái, là mày cứ như thế mà hành sự. Với con người như mày, ta nghĩ không rõ Cố Thanh Bùi sao có thể coi trọng mày được chứ! Hắn ở thành Bắc Kinh liều mạng nhiều năm như vậy, có dạng người nào chưa thấy qua? Mày không nghĩ xem hắn toan tính gì từ mày? Vì bộ dáng mày ư? Thành Bắc Kinh lớn thế này, người đẹp có cả đống, tao nói rõ cho mày hay, mày nếu không phải mang cái họ ‘ Nguyên ’ này, mày nếu không phải con trai của Nguyên Lập Giang tao, mày xem hắn liệu có liếc nhìn mày một cái hay không! Mày còn tưởng bản thân cực phẩm ư, mày mẹ nó là đồ ngu.”

Sắc mặt Nguyên Dương khẽ biến, những lời này của Nguyên Lập Giang, đã tát cho y mấy phát.

Y quả thật không có tư cách gì bàn điều kiện với ba mình, ba y nói đúng, y hiện tại cái gì cũng không phải. Y vẫn luôn cho tằng bản thân sẽ cứ phóng khoáng vô dục vô cầu thế này mà vui vẻ sống hết đời, nhưng chỉ đến thời điểm y chân chính muốn có được một thứ, y mới phát hiện, chỉ dựa vào sức mạnh, cái gì cũng đều làm không được.

Nguyên Lập Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn y một cái, “Muốn bàn điều điện với Nguyên Lập Giang tao, mày phải đưa bản thân đến một địa vị tương đương rồi hẵng nói, bằng không, những lời mày nói, chẳng bằng cái rắm gì” Nguyên Lập Giang hung hăng trừng mắt liếc nhìn y, phẩy tay áo bỏ đi.

Nguyên Dương vẫn không nhúc nhích ngồi trong thư phòng, cả đêm không ngủ.

Buổi sáng hôm sau, Cố Thanh Bùi chống đôi vành mắt đen phờ phạc ủ ê rời giường .

Cho dù hắn đã muốn dự đoán được Nguyên Dương sẽ không trở về, song trong lòng lại vô pháp yên bình, trằn trọc cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.

Ngay tại thời điểm hắn vô công rồi nghề ngơ ngẩn, chuông cửa trong nhà liền vang .

Nhà Cố Thanh Bùi hiếm khi có người đến, hắn lập tức nhảy dựng khỏi sofa, hắn nghĩ có phải Nguyên Dương ngày hôm qua đi quá gấp gáp, đã quên mang chìa khóa hay không. . . . . .

Hắn vọt tới cửa mở ra, nhưng lại thấy Nguyên Lập Giang vẻ mặt nghiêm túc đứng bên ngoài.

Cố Thanh Bùi có loại kích thích đóng sập cửa, nhưng cuối cùng hắn bất chấp mở cửa, cũng cung kính nói: “Nguyên đổng.”

Nguyên Lập Giang bước vào trong phòng, mở miệng liền nói: “Tôi cứ tưởng mình sẽ không phải tới nơi này nữa.”

Cố Thanh Bùi không nói được một lời.

“Đáng tiếc sự tình so với tôi nghĩ còn khó giải quyết hơn, thằng con trai ngốc của tôi, lại thật sự rất thích cậu. Thanh Bùi, cậu nói chuyện này giải quyết thế nào đây?”

Môi Cố Thanh Bùi nhè nhẹ run, song không biết nên trả lời ra sao.

“Lần trước tôi hỏi cậu vấn đề này, cậu cho tôi một đáp án qua quýt, hôm nay tôi hỏi lại, hy vọng cậu đã nghĩ kỹ càng rồi.”

Cố Thanh Bùi ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Nguyên đổng, tôi biết tôi cùng Nguyên Dương không phù hợp, chúng tôi sẽ tách ra.”

Hắn cùng Nguyên Dương, cơ hồ tựa như người của hai thế giới, xuất thân, bối cảnh, tính cách, thái độ làm người, một trời một vực. Hai người bọn họ, bởi vì một nguyên nhân sai lầm mà miễn cưỡng đến với nhau, có lẽ nhất định từ đầu tới đuôi đều là sai rồi.

Cố Thanh Bùi cảm thấy bản thân không nên tiếp tục sai nữa.

“Tách ra như thế nào?” Nguyên Lập Giang hung hăng ép người.

“Cuối tuần tôi sẽ từ chức. . . . . .”

“Chỉ là rời khỏi công ty, đối với hai người căn bản không có ảnh hưởng thực chất gì.” Ánh mắt Nguyên Lập Giang sắc bén, gắt gao nhìn khóa vào Cố Thanh Bùi, ông nói: “Cậu xuất ngoại đi, tôi gần đây tại Canada có mua một dự án năng lượng thủy lợi, lương bổng gấp ba nơi đây, môi trường cũng rất tốt, rất thích hợp với cậu.”

Cố Thanh Bùi giật mình nhìn Nguyên Lập Giang.

Xuất ngoại?

Nhà hắn ở nơi đây, thân nhân, bằng hữu, công tác, tất cả của hắn, tất cả đều ở nơi đây, hắn vì cái gì phải xuất ngoại chứ? Hắn chưa từng nghĩ đến.

Cố Thanh Bùi chống lại ánh mắt của Nguyên Lập Giang, hai người không nói gì đọ sức, đều muốn từ trong mắt đối phương nhìn ra được điều gì đó.

——————–

Èo, cứ tưởng giông nổi để cho trời mát mẻ,

Ai dè đâu chỉ có toàn cuộn bụi cát mù zời mất phút =.=

Hôm nay đâu lại hoàn đó, hizBtw, vừa đọc xong Hoàng Thúc của Đại Phong tỷ

Lần đầu tiên, đến nước thịt cũng không được húp, hít tý hương hoa thoảng qua mà mình lại chả hề thấy dục cầu bất mãn =))

Thật sự là hết sức kỳ diệu =))

Tags: Châm phong đối quyết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.