CHẠM TAY VÀO KÝ ỨC
Chương I – Con đường mới. (chương này có thể không hay nhưng hứa hẹn từ chương 5 sẽ rất thú vị ^^)
“Long lanh giọt sương tinh khiếtCùng màu bằng lăng tím biếc Có cô bé đưa mắt liếc Vẻ đẹp thiên nhiên ban cho…”Những lời hát kia gắn liền với đứa trẻ khôi ngô. Sự trong sáng còn đó, sự ngây thơ còn đó, sao nỗi đau lại đến nhanh quá vậy? Một đứa trẻ còn thơ dại, vậy mà người làm cha, làm mẹ sao nỡ bỏ nó mà đi?
Nó được sinh ra trong ngôi nhà nghèo, mẹ làm nông, bố nó bị tai biến, nằm một chỗ như đống tượng. Một mình mẹ nó gánh vác mọi công việc trong nhà. Bố nó hồi trước vay một số tiền của lũ xã hội đen, giờ bị tai biến, mẹ nó làm cũng chỉ đủ ăn, tiền đâu trả nợ. Lũ đó đã đến nhà và cướp đi sinh mạng của những con người tội nghiệp. Chút lương tâm còn lại, chúng gửi gắm vào cậu bé 3 tuổi đang còn khóc nức kia.
Cậu bé nghèo giờ trở thành vô gia cư. Nó lang thang kiếm ăn cho qua ngày đoạn tháng. Dù nhớ bố mẹ, Nó vẫn tự an ủi bằng những câu thơ kia:
“Long lanh giọt sương tinh khiếtCùng màu bằng lăng tím biếc
Có cô bé đưa mắt liếc Vẻ đẹp thiên nhiên ban cho…” * * *
“Bố mẹ ở trên thiên đường vui nhé, con sẽ cố tồn tại và vươn lên.” – Suy nghĩ của cậu bé giờ đã 18 tuổi.
15 năm trôi qua mau quá! Nó được 1 gia đình khá giả nhận nuôi. Cuộc sống lên tiên, nhưng đấng sinh thành thiêng liêng kia sẽ mãi chẳng trở dậy. Lòng nó quặn đau từng ngày. Sức sống nổi dậy, niềm tin trở lại từ khi nó gặp đôi vợ chồng đó….
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
15 năm trước…
-Bác ơi, có gì cho cháu một chút, cháu đói quá! – Giọng nói thều thào của cậu bé ăn xin.-Sao đấy? – Người đàn bà nheo mắt.
-Cháu… đói…
Nói rồi cậu bé gục xuống và …
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
-Cháu bé, tỉnh chưa?
Màu trắng xóa của bệnh viện làm nó gần nổ mắt.
-Ơ, bác…
-À, lúc cháu ngất, ta đã đưa cháu vào đây.
-Cảm ơn bác!
-Không có gì.
Nói rồi người phụ nữ dúi vào lòng nó bát cháo hành thơm ngon nóng hổi. Nó húp soạt 1 hơi hết nhẵn.
-Ngon không cháu?
-Ngon lắm ạ!
Người phụ nữ cười hài lòng.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Rồi chẳng hiểu từ lúc nào, người phụ nữ nhận nó về nuôi, còn xưng mẹ, con thân thiết.
Nó chẳng hiểu nổi.
-Con thích ăn gì? – Người mẹ mới dịu dàng.
-Gì cũng được ạ. – Nó chưa hết ngỡ ngàng.
Đối với nó, đây là một cuộc sống thiên đường.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
-Chào các em! – Giọng cô giáo ngân vang.
-Chào cô! – Cả 44 cái miệng nói nhưng 88 cái mắt hướng về phía nó.
“Ai kia?” – Dưới lớp xôn xao.
-Đây là bạn Khấu Anh Kiệt.
-Chào… chào…
Nó đưa ánh mắt dữ dằn lướt qua 1 lượt rồi nhếch mép cười nhạt như khinh rẻ:
-Chào.
Dưới lớp, có những suy nghĩ chê bai nó, nào là coi thường người khác, rồi khó chịu, hay bất lịch sự… được bật ra thành tiếng, nhưng đó là lời nói của lũ con trai thôi. Còn riêng đám nữ sinh thì mê khuôn mặt điển trai của nó.
-Từ hôm nay, Kiệt sẽ học chung với chúng ta. – Cô giáo ngắt lời.
-Gì??? – Những câu nói thốt ra từ cửa miệng.
-Hân hạnh! – Những câu nói cộc lốc cứ tuôn ra, mà nó có muốn thế đâu.
-Được rồi, về chỗ đi Kiệt, cô có chỗ cho em rồi.
Nó được xếp ngồi cùng lớp trưởng Huỳnh Đạo Phong – Vốn là một tay khó tính, nghiêm túc nhưng dạng ăn chơi.
-Chào! – Giọng nói “không sợ mưa rơi” của Phong.
-Chào! – Nó đáp lại.
Cuộc chào hỏi giữa nó và lớp trưởng như những lời thách thức khó nghe. Cặp mắt nhìn nhau căng thẳng.