Chương IV: Lễ tốt nghiệp – Lại mở ra 1 con đường mới.
“Tùng ... tùng ... tùng ...” – Tiếng trống bắt đầu làm đề thi tốt nghiệp.
* * * Lại “Tùng ... tùng ... tùng ...” – Nhưng lần này là kết thúc bài thi.
- Làm thế nào, Anh Kiệt? – Khải Hoàng, người bạn thân nhất trong đời của Anh Kiệt kể từ lúc sinh ra đến giờ.
- Bình thường. Thế Khải Hoàng thế nào?
- Cũng tốt.
- Đi chén 1 bữa đi.
- Anh Kiệt bao nhé.
- Ô kê Khải Hoàng.
* * *
- Làm bài thế nào, Anh Kiệt? – Bà Trang Phi cười tươi tắn.
- Vừa vừa ạ!
- Vào ăn đi.
- Vâng.
* * *
Cuối cùng, ngày mà cậu mong đến nhất cũng đã đến – ngày khai báo kết quả.
Top 5 học sinh xuất sắc nhận được học bổng từ nhà tài trợ:
STT
TÊN
ĐIỂM TRUNG BÌNH
1
Huỳnh Đạo Phong
8.75
2
Khấu Anh Kiệt
8.7
3
Lưu Khải Hoàng
8.5
4
Hoàng Tố Miêu
8.25
5
Tống Dao Minh
7.5
* * *
- Tên Đạo Phong mà hơn Anh Kiệt sao? Vô lí.
- Ừ, mình thấy hắn trong lúc làm bài cứ soi mói cái gì bên Anh Kiệt ấy.
- Vậy ư?- À, mà còn nghe nói người chấm thi lại là cô ruột của Đạo Phong.
- Ra thế.
Cả nhóm MIÊU MIÊU của Tố Miêu đang tán gẫu.
Đạo Phong tình cờ ngang qua.
- Tố Miêu, cậu thấy tớ thế nào?
- Ăn gian không biết xấu hổ, nói dối không biết ngượng mồm. – Tố Miêu bĩu môi rồi định đi mất.
- Đứng lại. – Đạo Phong ra lệnh. Tố Miêu bình tĩnh và dũng cảm quay lại.
- Cô nói thế là sao? – Đạo Phong bắt đầu thể hiện rõ hơn cái tính nóng nảy của mình.
- “Là sao?”
Rồi cả lũ MIÊU MIÊU cười phá lên, đi mất, để lại Đạo Phong sôi sục, đầu bốc khói.
* * *
- Anh Kiệt! – Lại là Tố Miêu.
- Sao thế Tố Miêu? – Anh Kiệt có vẻ khác hơn xưa thì phải. Gần 1 năm rồi mà.
- Làm bài siêu thế, hơn mình những 0,45 điểm.
- Có gì đâu. – Và giờ Anh Kiệt cũng biết xấu hổ, chứ không vô cảm như trước đây.
- Ừ, à mà nhà mình có việc bận, về trước nha.
- Bye Tố Miêu.
* * *
- Đứng thứ 2 hả con? – Chắc ai cũng đoán ra đây là lời nói của ai rồi.
- Con ... con ...
- Không sao, tốt lắm!
- Cảm ơn mẹ!
* * *
LỄ TỐT NGHIỆP ĐẾN RỒI ...
- Ú òa ! Anh Kiệt!
- Ủa, Tố Miêu?
- Sao đấy? Gặp ma à?- Đâu, gặp quỷ.
- Hừ, toàn trêu lung tung.
Cuộc đối thoại nghe có vẻ hấp dẫn.
- Anh Kiệt, cô nhờ em xíu. – Tiếng cô giáo nói vọng.
- Vâng.
- Cả Đạo Phong nhé?
- Sao ạ?
- Vậy để cô nhờ người khác. Khải ...
- Em làm được chứ cô. Cứ để em. – Đạo Phong cắt lời cô.
Ừm, 2 cặp mắt lại nhìn nhau nảy lửa. Có khi đây lại là sai lầm của cô giáo.
* * *
- Anh Kiệt, đứng lại. - Ồ, Đạo Phong gan thật. Nhớ hồi đó bị đánh, mặt sưng vù lên. Thế mà giờ, cái giọng nói năm xưa gần như cải thiện, trịch thượng và hống hách.
- Sao thế?
- Thôi cái giọng sến ớn đó đi.
- Xin lỗi, nhưng ba mẹ tôi sinh tôi ra thế này.Nói đến đây, Anh Kiệt nghẹn lại. Nhân lúc Anh Kiệt sơ hở, Đạo Phong ngáng chân, lấy tay giữ chặt tay Anh Kiệt, làm Anh Kiệt ngã lăn quay ra đất. 1 màn võ đẹp mắt nhưng hơi xấu về một cái gì đó.
- Đồ bỉ ổi thối tha. – Tố Miêu kêu lên.
- Nhất định trời không tha cho ngươi. – Tố Miêu chêm thêm câu nữa.
Rôi Tố Miêu dìu Anh Kiệt vào phòng y tế.
* * *
- Con sao đấy? – Bà Trang Phi hoảng hốt.
- Bạn ấy thương nhẹ thôi bác ạ. – Tố Miêu an ủi.
- Cảm ơn cháu, chứ không bây giờ nó đã ...
Rồi bà Trang Phi khóc.
- Bác yên tâm đi. – Khải Hoàng an ủi thêm.
- Ừ ... ừ ...
* * *
Ba ngày trôi qua ...
Chỉ vì một cú ngã nhẹ mà Anh Kiệt vẫn không tỉnh dậy?
Tại sao?Sẽ chẳng ai biết cậu ngất thật hay giả nữa.
Nhưng liệu ai có thể giả vờ được khoảng thời gian lâu như vậy?
Chỉ có cậu chăng?