Chạm Tay Vào Ký Ức

Chương 3: Chương 3: Lớp Trưởng Khó Tính Đạo Phong - Cuộc Đối Đầu Căng Thẳng.




Giờ ra chơi . . .

- Anh Kiệt !

Anh Kiệt quay lại.

- Mình . . . mình là Tố Miêu. Cho mình làm quen với cậu nhé ?

- Xin lỗi nhưng tôi không rảnh.

- Vậy à ?

- Nhưng tôi có thể cho cô số điện thoại.

- Thế cũng được.

- 0 9 4 4 . . . – Anh Kiệt bắt đầu đọc.

- Mình cảm ơn . – Tố Miêu ngượng ngùng.

Đạo Phong:

- Này , mày nhìn coi , Anh Kiệt đang làm gì Tố Miêu kìa .

- Theo em nghĩ thì chắc Anh Kiệt định giở trò gì đó .

- Đây là cơ hội để ta thể hiện cho Tố Miêu coi .

Rồi Đạo Phong bước nhanh đến chỗ Tố Miêu và Anh Kiệt đang đứng .

- Tên kia , mày định giở trò gì đó ?

Anh Kiệt bỗng dưng quay ngoắt đi.

Đạo Phong níu lấy tay áo .

- Định trốn à ?

Tố Miêu gạt tay Đạo Phong :

- Làm gì Anh Kiệt đấy ?

Đạo Phong đẩy Tố miêu ra xa :

- Em yên tâm , hắn không thể làm gì em cả .

Anh Kiệt quay lại , bắt gặp ánh mắt nảy lửa của Đạo Phong, cậu vẫn như thường , bình tĩnh . Mấy cô bé trong trường không dám lại ngăn , bởi tên Đạo Phong này là 1 tên khét tiếng .

Đạo Phong xông vào.

5 phút sau . . .

- Á ! – Tiếng kêu không phải của Anh kiệt mà là của Đạo Phong . Thì ra , trong 15 năm sống với mẹ nuôi Trang Phi , Anh Kiệt đã theo học lớp võ cao siêu của một ông thầy giỏi nhất nhì nước .

Dao Minh kéo Đạo Phong :

- Xin lỗi Anh Kiệt , hì hì .

Rồi lôi Đạo Phong đi về góc khác.

- Giỏi quá ! – Ánh mắt trầm trồ của hàng ngàn nữ sinh .

- Cũng khá ! – Sự ghen tị của lũ con trai .

Tố Miêu đặt tay lên vai Anh Kiệt :

- Không sao chứ ?

- Không . – Nói rồi Anh Kiệt gạt tay Tố Miêu rồi đi mất .

Những ánh mắt to dần hướng theo từng bước chân của Anh Kiệt .

* * *

- Anh Kiệt ! – Cô giáo vẻ mặt nghiêm trọng .

Anh Kiệt từ tốn bước đến chỗ cô giáo .

- Em đánh Đạo Phong kiểu gì mà ra nông nỗi này ?

- Vâng . . .

- Thưa cô , em sẽ nói ! – Tố Miêu đứng dậy .

- Mời em !

Rồi Tố Miêu tường thuật toàn bộ sự việc một cách lưu loát . Không hiểu cô giáo nghĩ gì mà gật đầu liên tục .

- Cho em xuống đấy , Anh Kiệt .

- Vâng !

* * *

- Anh Kiệt !

- Gì thế ?

- Cậu không cảm ơn tớ à ? – Là Tố Miêu .

- Ờ , cảm ơn !

Tố Miêu say chín mặt . Vẫn là điệu cười nhếch mép đó của Anh Kiệt .

* * *

- Từng tiếng bước chân cũng thấy quyễn rũ rồi . – Nữ sinh thì thầm với nhau .

- Tụi bay định cướp anh Kiệt từ tay tao à ? – Tố Miêu vẻ “Đại ca”.

- Đâu dám . – Lũ nữ sinh cười đểu.

Hóa ra, Tố Miêu nhìn hiền lành vậy mà cũng đứng đầu 1 băng đảng cơ đấy .

- Bye nha , đầu gấu ! – Mọi người chào Tố Miêu.

- Đầu người mà . – Câu nói đáng yêu của Tố Miêu đáp lại .

* * *

- Chào mẹ !

- Chào con ! – Bà Trang Phi không cười .

- Sao thế ạ ?

- Mẹ nghe đồn hôm nay con đánh bạn à ?

“ Rắc rối rồi ! ” – Anh Kiệt thầm nghĩ . Thế là lại mất cả buổi để giải thích , bà Trang Phi là người kĩ tính mà .

- Thôi được , con lên gác học đi .

- Vâng !

Bước chân Anh Kiệt thoăn thoắt , khẽ luồn lách trên cầu thang gỗ , cái tiếng sột soạt cứ vang mãi trong đầu bà Trang Phi .

* * *

“ Con yêu ơi , mẹ nghĩ rằng , con hãy sửa đổi lại tính cách đi . Cái tính kiêu kì của con sẽ chẳng tồn tại được lâu đâu . Cái cuộc sống này phức tạp lắm . ”

“ Vâng , con hiểu thưa mẹ . Nhưng cái tính lạnh lùng đã ăn sâu vào máu con rồi . ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.