Chạm Vào Hạnh Phúc

Chương 33: Chương 33: Ăn miếng trả miếng




Chương 31: Ăn miếng trả miếng

Nhà hàng cao cấp có khác, vừa bước chân cửa đã có nhân viên phục vụ mở cửa và đưa đến tận bàn. Sam Y đảo mắt quanh phòng một lượt xác định mục tiêu rồi cố ý mà như vô tình đi qua bàn ăn của Phong Thần.

Sam Y gọi một phần bít tết chín 7 phần và một ly rượu vang. Ở bên kia Dương Chi đang hào hứng kể về bản kế hoạch của cô ta, ngồi cùng còn có mấy vị nữa chắc là đến để cùng thảo luận. Bỗng nhiên cô ả đột ngột đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, lúc về ánh mắt bỗng lướt qua chỗ Sam Y đang ngồi. Bên phía Nam Phong có vẻ không hài lòng với điều gì đó liên tục lắc đầu. Dương Chi luống cuống giải thích nhưng có vẻ không có kết quả, Phong Thần vẫn chưa lên tiếng.

“Là cô đúng không?” Dương Chi không biết từ đâu nhảy ra chất vấn.

Sam Y vẫn thong thả dùng bữa như thường.

“Cô đúng là loại lòng lang dạ sói, chỉ biết âm thầm giở trò sau lưng hãm hại người khác.”

“Tôi nghi ngờ cô đang bị loạn ngôn.”

“...” Dương Chi tức tối không biết phải đáp trả thế nào.

“Cô đừng vội đắc ý, tôi sẽ không để yên đâu.”

“Cô định quay về mách cha mẹ cô sao? Tôi đang có hứng thú thu mua một số công ty bé, cái đấy gọi là quy luật cá lớn nuốt cá bé đấy.”

“Cô tưởng Tinh Yên trong tay cô thì thích gì được nấy sao? Sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ trong tay cô mất thôi, cô tưởng cô có đủ bản lĩnh thu mua công ty nhà tôi chăng? Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Dương Chi khinh thường liếc Sam Y một cái.

“Vậy chúng ta thử xem nhé, cô thích ra ngoài làm việc bây giờ lại đòi về nhà mình làm, thật chẳng ra sao. Nhưng như thế càng hay, tôi lại có thêm việc để làm.” Sam Y chưa từng ngẩng đầu lên nhìn Dương Chi một lần.

“Đi thôi.” Phong Thần đi qua bàn Sam Y không hề dừng lại.

“Thần, đợi em với.” Dương Chi không quên quay lại: “Cô cứ đợi đấy, dù sao tôi vẫn có Thần bên cạnh, còn hơn là cô có chồng mà không giữ được, hahaha.”

Sam Y nhìn bề ngoài vẫn giữ được bình tĩnh nhưng trong lòng sóng đã dâng cao. Cô ta càng thú vị thế, cô lại càng có nhiều cơ hội để đùa giỡn cô ả hơn.

Cô lười nhác chẳng muốn quay lại làm việc nữa, quyết định tìm một quán cafe thư giãn. Chú mèo trong lòng cô mới đáng yêu làm sao! Bộ lông trắng muốt và mềm mại như cục bông nhỏ, đôi mắt xanh biếc lim dim buồn ngủ, gật gà gật gù trong lòng cô. Nói đến cục nợ này là phải hỏi tội Băng Băng.

Hẹn ăn trưa mà đến rõ muộn, cô nàng nhất thời bức xúc không được chứng kiến màn kịch hấp dẫn kia mà càu nhàu không ngừng. Đã thế còn tha thêm con mèo này đến vứt cho cô, ai bảo Sam Y cô cuồng dại mèo nhất chứ. Cô yêu loài động vật mềm mại dễ thương lại lười biếng này, tại nó chẳng khác cô là bao. Lúc nào cũng chỉ muốn nằm ườn ra ngủ và phơi nắng thôi!

Người yêu là bác sĩ thú y thì phải nuôi mèo chăng? Băng Băng đáng thương chắc mức độ yêu thích bị xếp sau mấy thú cưng rồi!

Nhâm nhi tách cà phê yêu thích, thoải mái nhàn nhã mà tận hưởng thật là một việc sung sướng biết chừng nào.

“Cậu cứ thẳng tay mà xử lý, tôi vốn luôn không ưa cô ta rồi, trực tiếp thu mua mà bán đấu giá cho rồi. Còn nữa, nghe nói cô em tốt tính Phương Huyền của tôi đang tham gia thi thố ca nhạc diễn xuất gì đấy đúng không? Cứ tước quyền tham gia luôn đi, dù sao tập đoàn ta cũng là nhà tài trợ chính. Cậu nghĩ ra việc cho cô ta làm thêm đi nhé, gia đình cũng nuông chiều con bé quá rồi.” Sam Y chẹp chẹp ra điều tiếc rẻ với Trịnh Vỹ qua điện thoại.

Sam Y tự nhận là mình vẫn còn lương thiện và tốt bụng chán, thử hỏi mấy kẻ muốn giết người làm gì có ai trả thù nhẹ nhàng như cô chứ! Dạo này không thấy Hạ Khuê ở nhà, không biết cô ta có trò gì nữa không, sớm muộn gì lũ vịt lắm chuyện kia cũng sẽ đến tìm cô ta mà gây chuyện với cô nữa cho xem. Đúng là một đám không bình thường!

Hài lòng ôm theo một nhóc mèo về nhà, Sam Y vui vẻ đi chọn một cái ổ mới và ít thức ăn cho chú. Mèo con vẫn lờ đà lờ đờ buồn ngủ, quả thật đây là con mèo lười nhất mà Sam Y từng thấy!

Tha lôi một đống đồ về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy bản mặt đáng ghét của Phong Thần chềnh ềnh ngồi ngoài phòng khách là Sam Y đã muốn bỏ nhà ra đi rồi. Mèo con được về nhà mới lập tức nhảy xuống khỏi vòng tay cô chạy lung tung khắp nhà. Phong Thần hơi hé mắt nhìn thấy con mèo liền giật mình, nhanh chóng tỏ vẻ chán ghét.

“Cô còn sợ nhà chưa đủ người nữa mà phải mang thêm cái con lông lá kia về?”

Phong Thần rất không vui khi nhìn thấy nó.

“Sao hôm nay lại về? Nhà tôi thì tôi thích mang gì về là việc của tôi. Còn nữa, anh nói cái gì mà con lông lá kia?” Sam Y cảm thấy bị xúc phạm một cách ghê gớm khi thú cưng của cô bị gọi là “lông lá“.

“Đương nhiên đã gọi là nhà thì phải về rồi. Tôi sẽ rất vui nếu như cô đem cái vật lông lá kia trả về chỗ cũ.”

“Còn tôi sẽ rất vui nếu như anh không gọi nó là vật lông lá.”

“...”

Sau khi thám thính một hồi chú mèo đến bên chân Phong Thần bắt đầu cọ cọ rồi duỗi người nằm dài ra đấy ngủ. Phong Thần dường như sợ mèo, cơ thể anh trở nên đông cứng lại không dám cử động.

“Này, cô ra bế cái con lông lá này ra chỗ khác đi. Tốt nhất là nhốt vào chuồng hay tống cổ nó đi là tốt nhất.”

“Đừng nói với tôi là anh sợ mèo.” Sam Y ra vẻ ta đây hiểu rất rõ

“...”

“Vậy nhờ anh làm gối ôm cho Miu vậy, tôi đi tắm đây.” Nói xong cô rất thoả mãn mà đi lên phòng để lại Phong Thần vẫn méo mó mặt mày ngồi im như bức tượng.

Sam Y đi xuống dưới vẫn thấy Phong Thần cau có đang ngồi im ở trạng thái ban đầu.

“Đáng đời, ai ngờ một nam thần như anh lại sợ con mèo đến rúm ró hết cả vào kìa.” Sam Y tiến đến bế chú mèo đi tắm, nó vẫn ườn ra kệ ai bế đi. Tắm xong vẫn không thấy chú ta ho he gì, Sam Y đành đi lấy thức ăn dụ nó. Con Miu uốn éo một hồi nhặt nhặt vài miếng thức ăn rồi không thèm ngó ngàng gì nữa. Đúng là ăn ít như mèo mà!

“Ôi cái gì thế này?” Từ xa đã vang lên giọng nói chua loét của Hạ Khuê khiến Sam Y nhăn mặt.

“Chị à, chị nuôi mèo đấy ư?” Hạ Khuê có vẻ ngạc nhiên nhìn Sam Y.

“Tôi nuôi đấy, có gì lạ à?”

“Hình như anh Thần dị ứng với mèo...” Hạ Khuê tỏ vẻ đồng cảm nhìn Sam Y.

“Dị ứng thì đi chỗ khác mà ở, cô xem nhà tôi như cái nhà trọ thế à? Thích là phải chiều ư? Còn cô thì sao? Cô có dị ứng mèo không? Chuyển ra ngoài mà ở luôn đi.” Sam Y vừa nói vừa bế mèo con đáng yêu lên.

“Ấy ấy, em không dị ứng gì đâu. Em vừa ra ngoài ăn tối với Phương Huyền và chị Dương Chi.” Nói xong còn nhìn nhìn Sam Y mấy cái.

“Ồ, thế hai chị em nhà ấy có kể chuyện gì với cô không? Ví dụ như Dương Chi chuẩn bị về Pháp “thăm” bố mẹ chẳng hạn?” Sam Y ngẩng đầu cười nhìn Hạ Khuê tay đang hơi run run.

“À, có đấy. Còn kể một số chuyện hay ho mà có người ban tặng cơ.”

“Vậy ư? Thế cô em có bị liên luỵ chút nào không?”

“Số em vẫn còn tốt chán, hà hà.” Hạ Khuê cười ngượng.

“Tôi phát hiện ra hôm nay cô ăn nói rất lễ phép và ngoan ngoãn.” Sam Y đăm chiêu suy nghĩ:“Cô đang âm mưu điều gì hả?”

“Không không em nào dám có gan lớn vậy, hì hì, sao em thấy chú mèo này đáng yêu quá thế này?” Hạ Khuê giơ tay định xin bế nhưng Sam Y lập tức quay đi như không thấy. Thái độ kiểu gì thế này? Hôm nay đầu cô ta đập vào đá à?

“Tôi lên phòng đây, cô ở đây không phải tôi nuôi cô đâu, dọn dẹp cơm nước nhà cửa đi, không có ngày tôi tống cổ ra khỏi nhà tôi đấy.” Tâm trạng Sam Y chưa bao giờ tốt như thế này, xem xem, cô mới là chủ nhân ngôi nhà này đấy!

Next:

Chương 32: Rốt cuộc là ai chờ ai?

P/s: Hôm nay hai chương không có đòi nữa nha, không giục truyện nhé :* Comment mà ad nhận được nhiều nhất là giục truyện, please, đừng làm ad sốt ruột, hãy động viên ad thay vì giục giã, hiệu quả hơn nhiều đấy ;))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.