Chạm Vào Hạnh Phúc

Chương 34: Chương 34: Rốt cuộc là ai chờ ai?




Chương 32: Rốt cuộc là ai chờ ai?

Nuôi thêm động vật trong nhà nói bận hơn thì không đúng mà rảnh rỗi lại càng không. Miu rất lười nhác nên không cần phải lo nó quậy phá hay nghịch ngợm gì nhưng chính vì thế mà tiêu chuẩn của chú ta rất cao. Đồ ăn phải đúng hãng, sữa tắm phải đúng loại mùi đấy không thì vùng vẫy không chịu tắm, chưa kể chú ta toàn chọn loại đồ hàng hiệu đắt nhất thì thôi. Đây chính là mèo quý tộc sao? Sao tiêu chuẩn còn cao hơn cả con người thế này!

Sam Y thích nhất là lúc đi ngủ sẽ có vật gì đó chui vào chăn cuộn tròn ngủ trong lòng cô. Cảm giác ấy thật tuyệt làm sao! Ấm ấm mà mềm mềm! Thường là mỗi sáng sẽ có một cái đồng hồ báo thức nhưng con mèo này còn lười hơn cả cô, ngủ chổng hết cả chân cả đuôi lên ấy chứ, nói gì mà báo thức.

Trời hôm nay khá đẹp làm tâm trạng con người cũng tốt hơn. Sau khi chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho Miu cô mới đi làm. Không biết Hạ Khuê có ở nhà không, nhỡ cô ta dám bắt nạt Miu của cô thì cứ đợi đấy. Sam Y thích nhất là ghi hận người khác mà.

Đến công ty việc đầu tiên Sam Y làm luôn là gọi Trịnh Vỹ đến báo cáo công việc.

“Cậu giải quyết cái công ty chết tiệt kia chưa? Tôi muốn xem thử phản ứng của cô ta thế nào? Cái gì mà cứ đợi đấy chứ, chỉ mạnh mồm mà thôi, cô ta có mấy phần bản lĩnh chứ. Không những công ty nhà cô ta mà công ty cô ta đang làm cũng giải tán luôn đi. Ai bảo không có mắt nhìn người chứ, chọn ai lại chọn đúng người mà tôi đây ghét nhất.” Sam Y tuôn một tràng khiến Trịnh Vỹ bị doạ đến mặt mày xanh lét.

“Cậu không khoẻ à? Có cần xin nghỉ phép không?” Sam Y rất nhiệt tình hỏi thăm nhân viên.

“Không sao, không sao ạ.” Trịnh Vỹ vừa nói vừa lén lén lau mồ hôi tuôn ra trên trán không ngừng.

“Tốt, tôi chờ kết quả công việc của cậu.”

“Vâng, thưa TGĐ.” Trịnh Vỹ vừa đi vừa chạy ra khỏi phòng mà tim vẫn đập mạnh. Ai mới là người đáng sợ nhất? Chính là sếp tổng của Tinh Yên chứ ai? Tất cả nhân viên của công ty đều đã được lĩnh hội rồi!

Một chồng giấy tờ cao ngất ngưởng đang chờ xét duyệt, Sam Y buồn phiền, lật lật tờ đầu tiên liếc một cái rồi lại đặt xuống. Cô đau đầu quá! Thôi không làm nữa, đợi Trịnh Vỹ đến tóm tắt cho nghe rồi kí mấy cái là xong! Đấy! Cô thông minh lắm mà! Sam Y tự khen mình một hồi rồi lại biết tự kiểm điểm bản thân. Y à! Y ơi! Mày lười lắm rồi đấy, không được dựa dẫm vào người khác đâu, không là có ngày bị phản bội đấy! Đấy, cô có tinh thần cảnh giác rất cao, không có chuyện gì đâu!!! Vậy rảnh rỗi thế này làm gì bây giờ? Sam Y chán đến mốc người lên rồi, chẳng có ai dám đến quầy rầy cô làm việc cả. Đọc tiểu thuyết chăng? Xem phim? Nghe nhạc? Hay lại quay lại làm việc? Không không chán chết mất! Đúng lúc này điện thoại réo vang:

“Anh đây.”

“Anh nào? Điên à? Hay chán sống? Bà đây đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm đây nhé!” Sam Y bực bội lên tiếng.

“Quân Hàn.”

“Ai nhỉ?” Sam Y thốt lên một tiếng mới biết mình lỡ lời, “À rồi, nhớ rồi, có chuyện gì?”

“Em không thể nói lời nào tử tế hơn được à?” Quân Hàn bên kia khẽ cười, “Nghe nói tiểu thư đang rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy có thời gian đi chơi với thiếu gia đây không?”

“Anh nói mà không ngượng à? Thôi thì đang rảnh rỗi nên tôi đành miễn cưỡng nhận lời mời của anh vậy.”

“Em mới là người nói không biết ngượng đổi trắng thay đen.”

“Thế có đi không? Tôi là người đổi ý rất nhanh.”

“Xuống đi.”

“Anh ở dưới công ty tôi à?”

“Không thì ở dưới công ty anh chắc.”

“Tôi chẳng hiểu loại người rảnh rỗi như anh quản lý công ty kiểu gì suốt ngày trốn việc đi chơi thế này.”

“...” Cho tôi xin, cô nói mà không thấy chột dạ à?

Sau khi đã yên vị, Sam Y mới nhớ ra một việc quan trọng:

“Anh định đưa tôi đi đâu?”

“Bây giờ mới nhớ ra à? Nhỡ anh bán em đi thì sao?” Quân Hàn quay sang hỏi.

“Anh tưởng tôi là loại thiểu năng chắc.”

“Sao em ăn nói càng ngày càng...không bình thường thế? Hay hôm nay ai chọc giận Sam Y cô nương?”

“...” Cô nương gì mà cô nương!

“Em muốn đi đâu?” Quân Hàn tỏ ra rất lịch sự hỏi han.

“Không biết.”

“Hay là anh và em đi du lịch đến...”

“Sao tôi cứ có cảm giác chúng ta đang ngoại tình thế nhỉ? Lại còn đi du lịch? Anh đang nghĩ cái gì thế hả?”

“Trong cái thành phố chật hẹp này em nói xem chúng ta nên đi đâu? Anh đã gợi ý tốt thế còn gì. Chưa kể đi miễn phí chả thiệt cái gì.”

“Thôi tôi đi về đây, tưởng anh có ý kiến gì hay ho lắm chứ.”

“Anh bao công mới dụ được em mà em bảo anh thả em về? Anh không phải là sói nhưng em cũng đừng quá coi thường anh thế chứ?”

“Thôi được, vậy chúng ta đi xem phim.” Sam Y tuyên bố rất hùng hồn.

“...”

“Sao? Anh có ý kiến gì hả?”

“Anh quên mất là em vẫn ở trong độ tuổi teen.”

“Anh chưa bao giờ nhắc đến tuổi của mình, biết đâu anh kém tuổi tôi thì sao mà xưng anh như thật.” Sam Y nhìn bộ mặt trẻ măng của Quân Hàn không có cách nào tin nổi anh ta hơn tuổi cô.

“Ừ, có lẽ thế thật. Nhưng quen rồi, không sửa được.” Quân Hàn đăm chiêu suy nghĩ, “đi xem phim vậy, được hôm tìm lại tuổi thanh xuân.”

“...” Sam Y cô không còn gì để nói đâu.

Rạp chiếu phim vào buổi trưa mà vẫn đông người. Sau khi xem xét một hồi, Sam Y quyết định chọn phim khoa học viễn tưởng.

“Em thích mấy bộ phim ảo tưởng sức mạnh này à?” Quân Hàn ra vẻ già đời phán.

“Anh không thấy là mấy anh siêu nhân trong phim rất đẹp trai sao?”

“Quanh em thiếu mỹ nam sao? Chưa kể là anh đây đang đứng cạnh em, ông chồng ở nhà của em không phải là nam thần à?

“Nhìn nhiều quen mắt.”

“... Em nhìn xem, bao nhiêu ánh mắt nóng bỏng đang bắn về phía anh này.”

Quân Hàn rất tự hào vỗ ngực khoe khoang.

“Đi ăn thôi, còn lâu mới chiếu phim. Thật là, mọi người đình công hết hay sao mà lắm người đi xem phim thế không biết.” Sam Y vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Em cứ làm như có mỗi anh với em là biết trốn việc ý.”

“Anh không nói không ai bảo anh câm đâu.” Quân Hàn bị chặn họng một cách không thương tiếc liền im lặng.

Chọn một nhà hàng cách rạp không xa, Sam Y và Quân Hàn đi bộ đến đó.

“Đúng là oan gia, đi đâu cũng gặp. Này, vị hôn thê của anh kia đúng không?” Sam Y chỉ tay vào chỗ Phương Huyền đang ngồi.

“Anh bỏ cô ta rồi, loại người thâm hiểm như thế sao anh dám ở cùng chứ?”

“Anh đang chỉ trích tôi à?”

“Sao em cứ suy bụng ta ra bụng người thế? Rõ ràng là đang nói về cô ta.” Quân Hàn liếc mắt nhìn Sam Y.

“Anh chị chọn bàn nào ạ?” Cô nhân viên rất lịch sự lên tiếng.

“Không cần chọn, cứ đến ngồi cùng bàn với em gái thôi nào.” Sam Y hiếm khi có dịp thích đi gây sự với người khác, bình thường tránh được thì tránh, nhưng hôm nay cô thích đi khiêu chiến đấy!

“Ồ, Phương Huyền hôm nay cũng đến đây ăn sao?” Sam Y liếc mắt nhìn Quân Hàn một cái thấy anh đang ngó lơ chỗ khác, “chẳng phải vị hôn thê anh sao, chào hỏi một tiếng đi chứ?”

Trong lòng Quân Hàn đang rủa thầm Sam Y ngàn vạn lần nhưng vẫn phải giả bộ chào hỏi. Nếu cô ả Phương Huyền tức giận vụ anh huỷ bỏ hôn ước thì cũng vẫn có tấm khiên là Sam Y che chắn. Lòng dạ đàn bà vẫn là thâm hiểm nhất! Quân Hàn không khỏi rùng mình một cái.

Phương Huyền nhìn thấy Quân Hàn thì sững người, Dương Chi thấy thế đành giúp cô ta chữa ngượng:

“Phải rồi, chúng tôi không được đến đây ăn sao?”

“Chị chưa về Pháp sao?” Sam Y tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Dương Chi.

“...” Dương Chi lửa giận bốc phừng phừng trên đầu không thể nói gì.

“Cô cứ đợi đấy, xem nào, rốt cuộc là ai đợi ai đây hả? Sam Y vừa gọi menu vừa không quên châm chọc thêm vài câu.

Phương Huyền thì vẫn đắm đuối nhìn Quân Hàn, anh ta thì giả vờ nghịch điện thoại, Dương Chi tức đến nghẹn họng rồi, cuối cùng thì chỉ có mỗi Sam Y là còn bình thường.

Ngồi với một đám người chẳng có ai bình thường thế này làm gì có ai tiêu hoá nổi thức ăn? Sam Y ăn qua loa mấy tiếng rồi rời đi, không quên kéo theo Quân Hàn vẫn giả vờ “Mọi chuyện không liên quan đến tôi” đi theo.

“À, sếp lớn của cô sáng nay đến công ty tôi muốn trao đổi hợp tác đấy, nghe nói cô bị đuổi việc rồi hả?” Làm người phải có đạo đức chứ, Sam Y đang hỏi thăm người ta mà.

“Cô...” Đấy, cô ta vẫn bị nghẹn họng!

“Thôi nhé, về mà mách cha mẹ cô đấy, tôi đi đây.” Sam Y chào tạm biệt với nụ hôn gió thân thiện trước khi rời đi.

“Em càng ngày càng đáng sợ.” Quân Hàn rút ra được câu kết luận sau khi rời khỏi nhà hàng.

“Tôi vẫn thế mà, có gì đâu mà càng ngày càng. Anh nên xem lại bản thân thì có, có gan từ hôn người ta mà không dám đối diện.”

“Em không cần phải khích bác anh.”

“Sự thật là thứ không thể chối cãi.”

“...” Im lặng.

Sam Y thấy mỗi lần đối diện với Quân Hàn rất thoải mái và vui vẻ, cho nên cô mới thích cãi tay đôi với anh ta thế chứ. Coi như hôm nay là một ngày tốt đẹp, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ. Nhưng ai mà biết được ngày mai có chuyện gì chứ?

Next:

Chương 33: Bất ổn

p/s: Ad yêu các bạn lắm luôn ý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.