Trong vòng một tiếng đồng hồ trước khi Chris và Jennifer Anne về nhà để tham gia bữa tiệc tối, tôi đã dọn sạch những lon Ensure lăn lóc ở sân trước và rải rác ở khắp nơi trong nhà, thẳng tay quăng chúng vào sọt rác. Mẹ tôi đi tắm cho tỉnh người, một mực bắt tôi phải tiếp tục bữa tiệc tối mặc kệ những chuyện đã xảy ra. Tôi cố gắng điều chỉnh vai trò mới của mình, nhưng những thói quen cũ vẫn thật khó bỏ. Hoặc ít nhất đó là những gì tôi tự nói với bản thân khi gỡ tấm hình khỏa thân xuống khỏi bức tường bếp, nhét vào phía sau tủ lạnh cho khuất mắt.
Sau cuộc nói chuyện, mẹ tôi kể tôi nghe những chi tiết khủng khiếp hơn. Hóa ra việc Don dan díu với Patty đã diễn ra từ lâu, trước cả khi mẹ tôi và Don gặp nhau. Patty đã có gia đình, nên cuộc tình vụng trộm này là cả một thiên tình sử chia tay rồi tái hợp, rời xa rồi quay lại, và cuối cùng chấm dứt bằng tuyên bố của Don rằng nếu cô không thể rời xa chồng mình thì ông ta sẽ có hướng đi riêng. Việc Don cưới mẹ tôi hóa ra lại là chất xúc tác cho sự tan vỡ sau đó của gia đình cô ta, bởi khi cả hai cố gắng rời xa nhau, họ phát hiện mình không thể làm được, theo lời Don thì việc đó giống như “đấu tranh với cảm xúc”. Mẹ tôi nhăn mặt khi nhắc lại lời này của ông ta, và tôi cũng nhăn mặt khi nghe nó. Patty chính là người đã gửi bức hình, bởi cô ta đã chán ngấy việc phải chờ đợi. Don, theo lời kể của mẹ tôi, không phủ nhận điều gì, chỉ thở dài và đi vào phòng xếp đồ vào giỏ. Việc này, theo tôi nghĩ, nói lên nhiều thứ. Loại doanh nhân gì mà lại không biết nói một lời nào sau sự việc bẩn thỉu này chứ?
- Ông ấy không thể. - Mẹ tôi nói khi tôi hỏi bà. - Ông ấy yêu cô ta.
- Ông ta chỉ là một kẻ khốn kiếp. - Tôi nói.
- Không may thôi. - Mẹ tôi đồng tình. Bà đã đón nhận việc này khá bình tĩnh, nhưng tôi tự hỏi liệu bà vẫn còn sốc? - Tất cả mọi thứ, cuối cùng, rồi cũng xảy ra khi đến lúc của nó thôi.
Tôi suy nghĩ mãi về câu nói này của mẹ khi đặt thịt bò vào đĩa, rồi bước tới lò nướng, mở nắp lò ra. Sau khoảng mười lăm phút đánh vật với kỹ thuật mới và hệ-thống-đánh-lửa-chống-lỗi-thời, tôi quyết định là tôi thích giữ nguyên cặp lông mày của mình hơn nên đã lôi chiếc lò nướng Weber cũ từ sau đống ghế xếp trong kho ra. Vài nắm than củi, chút chất lỏng dễ cháy, thế là xong.
Khi cời than trong lò, tôi vẫn vẩn vơ nghĩ về Dexter. Nếu trước đây tôi đã nghĩ anh ta chỉ là một việc chưa hoàn thành, giống như một đầu dây chưa buộc chặt của mình, thì nay, anh ta là một sợi thừng bện từ nhiều sợi nhỏ, có khả năng khiến tất cả rối bời chỉ bằng một lực kéo. Tôi quyết định xếp loại chuyện này như một trong những câu chuyện bạn trai tồi tệ khác, và sẽ không bao giờ phá rào tiêu chuẩn của mình lần nữa.
Khi tôi đang ở trong bếp, xếp khoai tây chiên và rau trộn vào đĩa thì Chris và Jennifer Anne về tới nhà. Họ nắm tay nhau băng qua bãi cỏ, mang theo mấy hộp đồ nhựa Tupperware đã được đánh dấu sở hữu “của Jennifer”. Tôi có thể tưởng tượng Jennifer Anne, người luôn nghĩ quan điểm hoài nghi của tôi là một sự kinh tởm đáng ghét, sẽ phản ứng thế nào trước tin mới này. Còn Chris, tôi nghĩ, sẽ lập tức xù lông lên bảo vệ mẹ trong khi ngầm vui mừng trước ý nghĩ từ đây sẽ được ăn nguyên vẹn ổ bánh mì trong tủ lạnh, bao gồm cả thân và cùi bánh.
Họ bước vào cửa trước, cười nói vui vẻ, lần này nghe còn rôm rả hơn mọi lần. Khi cả hai vào bếp, tôi nhìn lên, thấy khuôn mặt họ đều đỏ ửng. Trông Jennifer Anne hoàn toàn thư thái, như thể đã thực hiện gấp đôi ngày thường bài tập “xác nhận tình yêu bản thân” mà trong những cuốn sách xây dựng lòng tự tin trên kệ sách nhà cô ấy vẫn dạy. Chris cũng thật hạnh phúc, ít nhất cho đến khi trông thấy khoảng trống phía trên tường đối diện bàn ăn sáng.
- Ôi trời, - anh thốt lên, mặt căng ra. Cạnh anh, Jennifer Anne vẫn cười tươi rói. - Chuyện gì xảy ra vậy?
- Ừm... - tôi nói, - thực tế là...
- Tụi chị đính hôn rồi. - Jennifer Anne thét lên, đưa bàn tay trái ra trước mặt.
-... Don có nhân tình, và ông ta đã bỏ đi với cô ả rồi. - Tôi kết thúc luôn câu nói của mình.
Trong một lúc, chúng tôi hoàn toàn im lặng cho đến khi cả tôi lẫn Jennifer Anne bắt đầu hiểu ra những gì cả hai vừa thông báo. Rồi cả hai chúng tôi cùng hét lên một lúc:
- Sao?
- Ôi Chúa ơi, - Chris rên lên, đập rầm tay mình vào cửa tủ lạnh.
- Anh chị đính hôn rồi à? - Tôi hỏi.
- Nó chỉ... - Jennifer Anne nói, đưa tay lên mặt. Giờ tôi có thể thấy chiếc nhẫn trên ngón tay chị ta: viên kim cương kích cỡ khá lớn, lấp lánh khi bắt được ánh sáng từ chiếc bồn rửa.
- Thật tuyệt. - Mẹ tôi chen vào. Tôi quay lại, thấy bà tiến về phía sau lưng mình và đứng lại đó, mắt ươn ướt nhưng mỉm cười thật tươi. - Ôi trời, thật tuyệt vời quá.
Điều này nói lên phần nào về mẹ tôi: không những viết nên những chuyện tình lãng mạn, bà còn luôn tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu, đến mức bà có thể nói như vậy hai giờ sau khi cuộc hôn nhân lần thứ năm thất bại trong ê chề, đau đớn của sự lừa dối. Khi mẹ tôi bước qua căn phòng để ôm lấy Jennifer Anne trong vòng tay, tôi cảm thấy một sự cảm kích dâng trào - điều mà ba tháng trước đây hoàn toàn không có trong tôi. Mẹ tôi luôn mạnh mẽ ở những lĩnh vực tôi yếu đuối. Bà vấp ngã, đau đớn, và lại đứng lên. Bà thực sự sống cuộc sống của mình. Và dù những kinh nghiệm đã trải qua có tan nát, buồn đau đến thế nào, bà vẫn hy vọng. Có thể lần tiếp theo sẽ là một cú ngã khác, nhưng cũng có thể là không. Và bạn sẽ không bao giờ biết được điều đó, trừ khi bạn thực sự bước vào cuộc chơi.
Chúng tôi ăn bữa tối ở sân vườn phía sau nhà, dùng toàn đĩa giấy. Mẹ tôi phụ trách món bò bít tết Brazin, sa lát Atiso nhập khẩu, bánh mì Ý mới nướng trong ngày. Còn Jennifer Anne góp mì ống và phô mai, sa lát bắp cải với nước sốt, và món rau câu với kem tươi. Thế giới có thể đâm chém, xung đột, nhưng khi cuộc nói chuyện bắt đầu xoay quanh kế hoạch đám cưới và chuẩn bị, tôi biết ở nơi đây chúng tôi thật bình an.
- Biết bắt đầu từ đâu nhỉ? - Jennifer Anne nói. Cô ấy và Chris nắm tay suốt cả bữa tối. Như thế thì lãng mạn quá đáng, nhưng cũng có thể thông cảm vì việc đính hôn còn quá mới mẻ.
- Nào là sảnh tiếp khách, rồi bánh cưới nè, cả thiệp mời nữa... nhiều thứ quá. Ôi, sao mà chưa gì đã ngập đầu rồi vậy!
- Không đến nỗi tệ vậy đâu, - tôi nói, dùng nĩa nhón lấy một miếng bắp cải. - Cứ lấy một bìa hồ sơ, một cuốn sổ tay, và tính toán mọi thứ hai lần. Đừng chọn Inverness Inn vì họ lấy phí cao lắm, còn chẳng bao giờ có giấy trong toilet nữa.
- Ồ, đám cưới lúc nào cũng vui cả. - Mẹ tôi nhỏ nhẹ, nhấp một ngụm rượu trong ly của mình. Trong một giây, tôi trông thấy vẻ buồn bã lướt qua trên gương mặt bà, nhưng bà nhanh chóng rũ bỏ và quay sang Chris:
- Nếu có bất kỳ điều gì hai đứa cần, như giúp đỡ, hoặc tiền bạc,... thì cứ cho mẹ biết. Hứa với mẹ điều đó nhé.
- Dạ, tụi con sẽ nhờ mẹ mà. - Chris nói.
Tôi thu dọn bát đĩa khi mọi người vẫn huyên thuyên chuyện trò, thảo luận về thời gian, địa điểm và tất cả những thứ khác liên quan tới lễ cưới mà một năm trước, khi mẹ tôi chuẩn bị làm cô dâu, tôi cũng bắt đầu lên kế hoạch. Thật phi lý khi một cuộc hôn nhân kết thúc cùng ngày với sự bắt đầu của một cuộc hôn nhân khác, như thể đây là chương trình chuyển đổi của trường đại học hay cái gì đó tương tự, một cuộc trao đổi mà việc giữ số lượng cân bằng là một đòi hỏi bắt buộc.
Khi mở cánh cửa chớp, tôi quay lại, nhìn một lần nữa về phía sân sau, nơi bóng tối đã bắt đầu bao trùm. Tôi có thể nghe tiếng nói chuyện rì rầm, và trong một giây, tôi nhắm mắt lại, lắng tai nghe. Thời điểm này trông có vẻ như tôi đã đi khỏi, và cả gia đình tôi, với nhịp sống này, có thể tiếp diễn tốt đẹp mà không cần có tôi bên cạnh. Và một lần nữa, tôi lại cảm thấy cảm giác lẻ loi ấy dâng lên, nhưng tôi cố đẩy nó sang một bên. Tôi nấn ná ở ngưỡng cửa, cố ghi nhớ những thanh âm quen thuộc để khi tôi đi xa, nó sẽ là thứ tôi nhớ về mỗi khi cảm thấy cần một chỗ dựa.
Sau khi kết thúc bữa tối với món tráng miệng, Jennifer Anne và Chris thu dọn những hộp nhựa rồi ra về, cầm trên tay đống hồ sơ giấy tờ mà tôi vẫn còn giữ lại từ đám cưới của mẹ với Don - tập sách quảng cáo, bảng giá, số điện thoại cho mọi dịch vụ từ thuê xe limo đến chuyên gia trang điểm tốt nhất trong vùng. Với một người hay hoài nghi như tôi, tôi luôn nghĩ rồi sẽ lại sử dụng chúng lần nữa, và tôi đã đúng. Chỉ là nó diễn ra không như cách tôi nghĩ mà thôi.
Mẹ hôn tôi và hướng về phòng ngủ, rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn ổn. Tôi lên phòng, kiểm tra lại lần nữa những thùng đồ đạc của mình, sắp xếp lại vài món, và xếp thêm những thứ cuối cùng. Xong đâu đó, tôi ngồi trên giường, lắng nghe tiếng rì rầm nho nhỏ của máy lạnh cho đến khi không chịu được nữa.
Tôi tìm đến cửa hàng Quik Zip theo tiếng gọi của một ly Zip Diet loại lớn. Khi tới nơi, tôi ngạc nhiên thấy xe của Lissa cũng đang đậu trước một bốt điện thoại công cộng gần đó. Tôi rón rén lẻn vào, đứng ngay sau lưng cô bạn chỗ quầy kẹo, nơi cô ấy đang cân nhắc giữa gói Skittles trên một tay và gói Spree ở tay còn lại. Khi bị tôi thọc nhẹ vào lưng, Lissa nhảy dựng lên, thét inh ỏi, làm rớt cả hai gói kẹo trong tay.
- Remy, - cô ấy đập mạnh tay tôi, mặt xanh như tàu lá chuối.
- Chúa ơi, cậu làm tớ sợ chết.
- Xin lỗi, - tôi phì cười, - tớ không thể ngừng được. Cô ấy cúi xuống nhặt gói kẹo, cằn nhằn:
- Chẳng vui gì đâu nha! Mà sao giờ này cậu còn ở đây? Tớ tưởng cậu có bữa tiệc gia đình mà.
- Xong rồi, - tôi nói, bước về phía quầy nước Zip Fountain. Thật lạ là một thứ đơn giản như thế lại khiến tôi quyến luyến đến vậy. Tôi im lặng một lúc để tận hưởng cảm giác quen thuộc này, rồi lấy một ly nhựa khỏi chồng ly, cho đầy đá vào. - Bữa tiệc gia đình lớn hơn là những gì cậu có thể tưởng tượng. Cậu uống một ly Zip chứ?
- Chắc chắn rồi. - Lissa trả lời, và tôi đưa cho cô ấy ly đá. Cả hai chúng tôi không nói gì trong khi tôi lấy nước cho mình, tạm ngừng một lúc cho bọt lắng xuống rồi mới rót tiếp. Cách lấy nước này đôi lúc cũng khiến dòng mật đường chảy xuống ly nhiều hơn, khiến nó trở nên đặc biệt tuyệt vời. Tôi lấy nắp ly và ống hút, Lissa cũng làm tương tự với ly 7UP của mình. Khi tôi nhấp một ngụm nước, thưởng thức trọn vị của nó, tôi mới chợt để ý Lissa hôm nay trông rất xinh; mặc một chiếc váy mới, móng chân cái cũng được vẽ hoa văn. Chưa hết, cô ấy còn rất thơm, mùi hoa nhè nhẹ, và thậm chí còn uốn cả lông mi.
- Này, - tôi nói, - thú nhận đi, cậu định đi đâu tối nay vậy?
Cô ấy mỉm cười e thẹn, đặt gói kẹo lên bàn tính tiền. Trong khi anh chàng thu ngân chạy tới, cô ấy nói một cách tự nhiên:
- Tớ có một cuộc hẹn hò.
- Lissa, - tôi kêu lên, - không thể nào.
- Ba đô la bảy mươi tám xu. - Anh chàng thu ngân nói.
- Tôi sẽ trả tiền cho cô ấy luôn. - Lissa nói, hất cằm về phía ly Diet Zip của tôi.
- Ồ, cảm ơn nhé. - Tôi hơi ngạc nhiên.
- Không có gì. - Cô ấy đưa anh chàng vài tờ giấy bạc. - Cậu biết rồi đấy, P.J. và tớ cũng lòng vòng một thời gian rồi.
- Ừ, - tôi nói trong lúc Lissa nhận tiền lẻ rồi hướng ra cửa.
- Giờ sắp hết hè rồi. Hôm nay, khi chúng tớ có mặt ở buổi liên hoan KaBoom, tớ chợt quyết định phải làm gì đó. Tớ đã chán ngấy việc phải chờ đợi và việc tự hỏi liệu anh ta có mở lời gì trước không. Thế là tớ mời anh ta đi chơi tối nay.
- Lissa à, tớ ấn tượng đấy.
Cô ấy ngậm ống hút vào miệng, hút một hơi vừa phải, rồi nhún vai:
- Thực ra thì không đến nỗi khó khăn như tớ tưởng. Nó thậm chí còn khá thú vị. Cảm thấy mình làm chủ tình thế. Tớ thích vậy.
- Cẩn thận đấy, P.J. - Tôi nói khi đến chỗ xe của cô ấy, và không ai bảo ai, cả hai chúng tôi cùng leo lên ngồi trên ca pô. - Đây là một cô gái hoàn toàn mới mẻ.
- Uống mừng vì điều đó nào! - Lissa đáp, rồi chúng tôi cụng ly nước vào nhau.
Trong một lúc, hai chúng tôi chỉ ngồi yên nơi đó, nhìn ngắm những chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy vụt qua trên con đường trước mặt. Lại một buổi tối thứ Bảy ở Quik Zip, một trong rất nhiều những buổi tối tương tự mà chúng tôi đã trải qua suốt những năm là bạn bè.
- Thế đấy, - cuối cùng tôi lên tiếng trước, - mẹ tớ và Don đã kết thúc rồi.
Cô ấy phun ống hút ra khỏi miệng, quay sang nhìn tôi:
- Không thể như thế.
- Đúng vậy đấy.
- Không thể nào. Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Tôi kể lại câu chuyện, bắt đầu từ bức hình ở cửa hàng Flash Camera, dừng ở một số đoạn để Lissa có thể lắc đầu, hỏi rõ chi tiết và gọi Don bằng đủ mọi danh từ tệ hại mà tôi đã từng dùng để gọi ông ta. Tôi cũng không thể dừng việc tiếp tục phụ họa với cô ấy, chỉ để có nhịp điệu hơn mà thôi.
- Chúa ơi, - Lissa cảm thán lúc câu chuyện kết thúc. - Thật khốn nạn. Mẹ cậu thật tội nghiệp.
- Tớ biết, nhưng tớ nghĩ bà sẽ ổn thôi. Ồ, Chris với Jennifer Anne đính hôn rồi đấy.
- Cái gì? - Lissa hét lên, rõ ràng bị bất ngờ. - Tớ không thể tin là cậu chỉ đứng đó, điềm tĩnh và lạnh nhạt, lại còn rót Diet Zip và nói chuyện bình thường với tớ trong khi có một lố tin mới vậy đó hả Remy? Ôi lạy Chúa.
- Tớ xin lỗi, - tôi nói, - do ngày hôm nay quá dài với tớ. Cô ấy thở dài không giấu giếm, vẫn còn giận dỗi tôi:
- Thật là một mùa hè lắm chuyện không may. Thật khó tin là chỉ vài tháng trước, mẹ cậu với Don còn chuẩn bị cưới, còn tớ bị đá một cú đau điếng.
- Một mùa khốn kiếp cho các mối quan hệ. - Tôi đồng tình. - Quá đủ để cậu hoàn toàn từ bỏ tình yêu rồi đấy.
- Không. - Lissa đáp ngay, không màng cân nhắc trước sau. - Cậu không thể nào làm vậy được.
Tôi hút một hơi dài ly nước của mình, hất tóc ra khỏi mặt:
- Tớ không biết nữa, nhưng tớ đã làm vậy. Ý tớ là tớ không tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Và điều mới xảy ra với Don chỉ càng minh chứng cho điều đó thôi.
- Minh chứng gì?
- Là các mối quan hệ sẽ không bao giờ bền lâu. Tớ đã đúng khi chấm dứt với Dexter, bởi nó sẽ chẳng đi đến đâu cả. Một triệu năm nữa cũng chẳng đi đến đâu.
Cô ấy nghĩ một lúc.
- Cậu biết gì không? Thật tình tớ nghĩ chuyện đó hoàn toàn vớ vẩn.
Tôi gần như mắc nghẹn ống hút trong miệng.
- Cậu nói gì vậy?
- Cậu nghe rồi đó. - Lissa đưa tay vuốt lên đầu, vén một lọn tóc quăn ra phía sau vành tai. - Remy, ngay từ lúc tớ biết cậu, cậu đã luôn cho rằng mình biết hết mọi thứ. Và chuyện xảy ra hè này lại càng khiến cậu nghĩ là mình đúng. Nhưng tớ lại nghĩ rằng cậu luôn tin tưởng vào tình yêu, tận sâu thẳm bên trong con người cậu.
- Không, tớ không như vậy. - Tôi kiên quyết. - Mọi chuyện đều xảy ra với tớ rồi, Lissa. Tớ đã gặp nhiều chuyện khiến...
- Tớ biết. - Lissa vung tay. - Tớ chỉ là lính mới trong vấn đề này, tớ không tranh cãi chuyện này. Nhưng nếu cậu thực sự không tin vào tình yêu, sao cậu lại luôn tìm kiếm tình yêu mọi lúc như vậy? Hết anh này đến anh khác, hết mối tình này đến mối tình khác. Nhằm mục đích gì vậy?
- Tình dục. - Tôi nói. Nhưng cô ấy lắc đầu:
- Không. Bởi vì có một phần trong cậu muốn tìm kiếm tình yêu. Muốn chứng minh là bản thân cậu đã sai. Cậu có niềm tin đó. Cậu biết điều đó mà.
- Cậu sai rồi. Tớ mất niềm tin đó từ lâu lắm rồi. Cô ấy nhìn tôi, trên mặt lộ vẻ thấu hiểu:
- Có thể là không.
- Lissa à.
- Không, cậu nghe tớ đi. - Cô ấy nhìn ra đường trong một lúc, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi. - Có thể cậu chỉ đặt nó nhầm chỗ thôi, cậu có biết không? Lòng tin của cậu luôn nằm ở đó, chỉ là cậu chưa tìm đúng chỗ. Mất thì có nghĩa là vĩnh viễn không còn, nhưng còn nhầm chỗ, thì vẫn quanh quẩn đâu đây, chứ không phải ở nơi cậu vẫn nghĩ.
Khi Lissa nói điều ấy, hình ảnh những khuôn mặt của các cậu bạn trai mà tôi từng hẹn hò, dù là nghĩa đen thực sự hay chỉ là nghĩa bóng, cứ lờ mờ xuất hiện. Họ xuất hiện khá nhanh, nhòa lẫn vào nhau, như những trang sách hẹn hò của Barbie cũ mà tôi từng có, không người nào trong số họ được tách ra rõ ràng. Họ có nhiều điểm chung mà giờ tôi mới nghĩ đến: gương mặt điển trai, cơ thể đẹp, và còn nhiều những phẩm chất khác mà tôi vẽ ra trong đầu trong một bảng thống kê khác. Trên thực tế, tôi luôn có xu hướng xáp lại gần những anh chàng theo cách này, thận trọng, chắc ăn trước khi tiến thêm một bước.
Chỉ trừ một người.
Tôi nghe tiếng còi xe thật lớn, quay sang nhìn và phát hiện Jess đang lái xe lại gần. Thật đáng ngạc nhiên, Chloe ngồi ngay ghế bên cạnh.
- Này, - Jess nói khi cả hai người họ bước ra, đóng sập cửa xe lại. - Chẳng ai nói với tớ về cuộc gặp mặt tối nay hết.
Lissa và tôi ngồi yên, chỉ mở to mắt nhìn hai người bọn họ. Cuối cùng Lissa lên tiếng:
- Điều gì xảy ra tối nay vậy nhỉ? Hay là mọi người nổi điên cả rồi? Hai cậu làm gì ở đây vậy?
- Đừng có hào hứng vậy chứ. - Chloe thẳng thừng. - Xe tớ bị xẹp lốp ở ngay trung tâm thương mại, và hai cậu đều không trả lời điện thoại cầu cứu của tớ gì hết.
- Tớ thật sự ngạc nhiên, - Jess hài hước, - khi hóa ra tớ lại là phương án cuối cùng của cậu ấy đấy.
Chloe khẽ nhăn mặt, nhưng không phải ý móc mỉa như mọi ngày, mà như đụng phải vết sưng tấy nào đó trên da.
- Tớ đã nói cảm ơn rồi, - cô ấy bảo Jess, - và giờ tớ sẽ mua cho cậu ly Zip như tớ đã hứa.
- Thỏa thuận là cậu sẽ mua Zip cho tớ cả đời. - Jess nói. - Nhưng giờ tớ chỉ lấy một ly Coke thôi. Cỡ cực lớn, loại nhẹ, bỏ đá.
Chloe đảo mắt rồi bước vào bên trong. Lissa trượt xuống khỏi ca pô xe, lắc lắc ly nước trên tay:
- Tớ đi lấy thêm nước đây, còn cậu thì sao?
Tôi đưa Lissa ly của tôi, và cô ấy theo Chloe vào trong, mỗi tay cầm một ly. Jess bước tới, ngồi xuống cảng xe, mỉm cười hài lòng:
- Tớ thích cảm giác được làm chủ nợ của Chloe ghê. - Jess nói, mặt khoái trá trông theo Chloe đang lấy nước, với Lissa đang huyên thuyên bên cạnh. Từ việc Chloe cứ ngẩn mặt ra nhìn cô ấy, miệng há hốc vẻ kinh ngạc, tôi biết cô ấy đang kể lại chuyện giữa Don và mẹ tôi. Thế là tôi kể luôn cho Jess nghe, nhận được những phản ứng cũng tương tự, và khi Chloe và Lissa trở về với hai ly nước trên tay, mọi người chúng tôi đã gần như nắm được toàn bộ câu chuyện, hơn kém nhau chút ít.
- Tên khốn. - Chloe nói dứt khoát, nhấp một ngụm nước rồi nhăn mặt ho. - Ẹc, đây là ly Coke thường mà.
- Cảm ơn, - Jess nói, cũng nhăn mặt, - vì thứ nước mà tớ đang nếm này dở như hạch vậy.
- Vậy tớ nói thẳng vấn đề nhé, - Chloe phớt lờ, tiếp tục nói. - Patty gửi tấm hình tới cho mẹ cậu?
- Ừ. - Tôi trả lời.
- Nhưng cô ta đã rửa hình ở tiệm Flash Camera.
- Đúng.
Chloe nuốt, cân nhắc điều này một lúc:
- Và Dexter thì biết đó là cô ta, và điều dính líu ở đây là anh ta đưa cho cậu coi để trả thù vụ cậu đá anh ta?
- Chính xác.
Một lúc im lặng, chỉ nghe tiếng va đập của đá trong ly, tiếng lột rột của ống hút, và một vài tiếng ậm ừ chê bai. Cuối cùng Jess nói:
- Thực tình thì tớ chẳng thấy logic tí nào.
- Tớ cũng vậy, giờ tớ cũng đang nghĩ về chuyện đó đây. - Lissa đồng tình.
- Có gì mà logic ở đây đâu. - Tôi nói. - Anh ta là một tên dở người. Anh ta biết đó là cách có thể khiến tớ thật sự đau đớn nên anh ta đã làm, trong khi tớ đang cố gắng sửa đổi mình và hạ bức tường bảo vệ mình xuống nữa chứ.
Lại một lúc im lặng khác.
- Gì vậy? - Tôi nói, bắt đầu cáu.
- Tớ nghĩ, - Chloe ngập ngừng, - là chẳng có bằng chứng nào thực sự về việc anh ta biết là cậu biết cô ta.
- Sai bét. Anh ta đã gặp Patty ở bữa tiệc nhà tớ rồi. Và cô ta cũng có mặt ở triển lãm Toyota nữa mà.
- Nhưng đâu có trần như nhộng. - Lissa chen vào.
- Chuyện đó thì có làm sao chứ? Có trần truồng hay không thì khuôn mặt của cô ta vẫn vậy thôi.
- Nhưng, - Chloe tiếp, - làm sao anh ta biết chính Don chụp bức hình đó? Hoặc thậm chí làm sao biết đó là phòng của mẹ cậu? Tớ chưa vào đó bao giờ, còn anh ta đã vào rồi à?
Giờ thì tôi mới là người im lặng, vì logic này - nếu nó thực sự là logic - đột nhiên bắt đầu khớp nối với nhau trong đầu tôi. Tôi chỉ áp đặt, trong cú sốc lúc đó, rằng Dexter đã từng thấy phòng của mẹ tôi trước đây, đặc biệt là bức tranh thêu xấu xí đó. Nhưng có phải vậy không? Tất cả những gì anh ấy biết, chỉ là bức hình chụp một người phụ nữ làm việc cho cha dượng tôi, ưỡn ẹo trong bộ đồ lót trong phòng ngủ của ai đó. Phòng ngủ của bất kỳ ai.
- Tớ ủng hộ việc cậu điên lên với Dexter, - Chloe nói, gõ gõ móng tay trên cản xe. - Nhưng phải vì một lý do chính đáng nào đó. Đối mặt với nó đi, Remy Starr. Cậu đã sai ở đây rồi.
Đúng là tôi đã sai thật. Tôi đã đổ lỗi cho Dexter trong tất cả mọi vấn đề, từ sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của mẹ tôi, đến việc khiến cho tôi tin anh theo cái cách mà đã từ rất lâu trước đây tôi chưa từng có đối với một người nào khác. Nhưng không có vấn đề nào là lỗi của anh ấy.
- Ôi Chúa ơi, - tôi thốt lên nhẹ nhàng, - giờ biết làm sao đây?
- Tìm anh ấy và xin lỗi. - Lissa đề xuất.
- Thừa nhận đó là một sai lầm, nhưng đừng tìm anh ta, cứ thế mà đi tiếp thôi. - Chloe nói ngược lại.
Tôi nhìn Jess, nhưng cô ấy chỉ nhún vai, nói:
- Tớ không có ý kiến. Tùy thuộc ở cậu thôi.
Tôi đã hét lên với Dexter. Đã nói anh biến đi cho khuất mắt, ném bức hình vào anh và phăng phăng bước ra khi anh cố gắng để giải thích. Tôi đã đá anh bởi anh muốn có ý nghĩa với tôi nhiều hơn chỉ là một anh bạn trai mùa hè không rõ mặt, đầy mùi nắng và nước clo.
Vậy điều gì sẽ thay đổi? Chẳng có gì. Ngay cả khi tôi đến và giải thích với anh, thì cũng đã quá trễ. Không còn thời gian để thiết lập lại mối quan hệ trước khi chúng tôi đi về phía hai bờ khác nhau của đất nước. Và mọi người đều biết kiểu quan hệ như vậy sẽ không bao giờ mang lại kết quả gì tốt đẹp.
Thật đúng như mẹ tôi nói. Mọi thứ cuối cùng phụ thuộc vào thời gian. Một giây, một phút, một giờ đồng hồ có thể tạo nên những sự khác biệt. Rất nhiều thứ phụ thuộc vào những khoảnh khắc ấy, những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng có thể tạo nên cả thế giới.
“Chào”, - Dexter đã nói với tôi lời đầu tiên như vậy khi ngồi xuống cạnh tôi. Chỉ một từ đó thôi. Nếu tôi nấn ná thêm một chút ở văn phòng của Don, Dexter có thể đã được gọi và đi khỏi trước khi tôi ra. Nếu mẹ con tôi đến mua xe vào một lúc khác, Don có thể đã không có mặt ở cửa hàng. Và nếu Jennifer Anne không cần thay dầu vào ngày đó, trong tuần đó, có thể cô ấy đã không bao giờ nhìn vào quầy Jiffy Lube và trông thấy Chris. Điều gì đó, bằng cách nào đó, đã khiến những con đường cùng hội tụ ở một điểm. Bạn sẽ không bao giờ tìm thấy nó trong danh mục cần kiểm tra, hay đặt nó vào phương trình để tính toán. Nó chỉ đơn giản xảy ra mà thôi.
- Ôi trời, - Jess đột nhiên nói, kéo áo tôi, - nhìn kìa!
Tôi nhìn lên, tâm trí vẫn đang rối bời. Là Don. Ông ta đang lái một chiếc Land Cruiser mới keng, sáng loáng, đậu bên hông Quik Zip. Ông ta không trông thấy chúng tôi khi mở cửa xe bước ra, bấm nút khóa bằng điều khiển cầm tay rồi bước vào cửa hàng, đưa tay vuốt vuốt mái tóc mỏng phía sau đầu.
- Chúa ơi, - tôi kêu lên, - vừa nghĩ tới thì đã thấy.
- Gì? - Lissa thì thầm.
- Không có gì.
Chúng tôi cùng trông theo khi ông ta bước dọc theo lối đi của tiệm Quik Zip, nhặt một chai thuốc Aspirin và một bọc khoai tây chiên, thứ mà tôi nghĩ là thức ăn cho những kẻ ngoại tình. Ngay cả khi ra quầy tính tiền, ông ta cũng không trông thấy chúng tôi, chỉ nghịch vẩn vơ nắp chai thuốc rồi bước ra xe.
- Tên khốn. - Chloe nói.
Đó là sự thật. Ông ta làm tổn thương mẹ tôi một cách khủng khiếp, và tôi thì chẳng thể làm được gì để bà cảm thấy dễ chịu hơn. Có thể ngoại trừ một việc.
Don khởi động xe rồi hướng về phía chúng tôi. Tôi cầm ly Diet Zip của mình lên, cảm nhận sức nặng của nó trong bàn tay.
- Đúng rồi đó, - Lissa thì thầm.
- Cả ba chúng ta cùng hành động luôn nào. - Jess phát động. Ông ta vẫn không thấy chúng tôi cho đến khi đi sát tới xe của Lissa, và lúc đó thì tôi đã sẵn sàng vung tay hết sức. Ly nước của tôi vụt đi trong không khí, đập thẳng vào kính chắn gió, văng nước tung tóe khắp mui xe sáng loáng. Ông ta đạp thắng, loạng choạng một chút, và lãnh nguyên hai ly nước nữa vào kính sau và cửa mái. Nhưng đáng ngạc nhiên là cú ném của Lissa lại thành công nhất. Nó lao thẳng vào giữa khe cửa kính đang kéo xuống một nửa, nắp ly rơi ra lúc va chạm, hất cả đá lẫn nước 7UP vào mặt và người ông ta. Don chỉ đi chậm lại nhưng không dừng, những ly nước rơi xuống lúc ông ta rẽ vào đường chính, để lại những vệt nước kéo dài trên đường.
- Ném đẹp lắm. - Jess nói với Lissa. - Đường ném tuyệt vời.
- Cảm ơn. - Lissa nói. - Chloe ném cũng được lắm mà. Các cậu thấy tác động của nó không?
- Tất cả dựa vào cổ tay thôi. - Chloe nhún vai.
Rồi chúng tôi ngồi đó, cùng lặng yên. Tôi có thể nghe rõ tiếng vo vo không dứt của đèn huỳnh quang trên tấm bảng hiệu Quik Zip trên cao. Trong một phút, tôi đắm mình vào trong âm thanh đó, nhớ lại cảnh Dexter đứng ở ngay nơi này đây, cách đây không lâu, vẫy tay phía sau tôi. Hai tay anh giơ lên trời. Gọi tôi quay trở lại, hay vẫy chào tạm biệt. Hoặc có thể là cả hai.
Ở Dexter luôn có sự lạc quan không sợ hãi khiến những kẻ hoài nghi như tôi lúng túng. Tôi tự hỏi có phải liệu đã quá đủ cho cả hai chúng tôi. Lúc này đây, tôi không thể biết được. Và thời gian thì cứ trôi qua. Những phút, những giây quan trọng, có thể làm thay đổi mọi thứ.
Tôi lái xe đi, với các bạn của tôi dõi mắt trông theo, tất cả đều ngồi trên cản xe của Lissa. Khi tôi bắt đầu rẽ vào đường lớn, tôi liếc nhìn qua gương chiếu hậu và trông thấy họ: họ đang vẫy tay, tay giơ lên cao, hét lớn tiếng với theo. Tấm gương vuông vắn như thể một khung hình ghi lại hình ảnh của họ đang chào tạm biệt, động viên tôi tiến về trước, rồi dần biến mất khỏi tầm mắt, từng chút từng chút một, khi tôi ngày càng xa.