Kinh nghiệm tìm hiểu từ trước giúp tôi biết được có khoảng chín nơi tổ chức tiệc cưới thuộc loại tốt (tức đủ tốt để thuê hẳn một ban nhạc phục vụ) trong thành phố nhỏ này. Ở nơi thứ năm, tôi tìm ra Truth Squad. Tôi thấy ngay chiếc xe thùng màu trắng của họ trong bãi đỗ xe của Hanover Inn. Nó đậu ngay phía sau, chỗ lối vào cho bộ phận dịch vụ, bên cạnh xe chuyên chở thức ăn. Khi ra khỏi xe, tôi đã có thể nghe thấy tiếng nhạc với nhịp guitar bass yếu ớt. Từ cửa sổ dài nhìn thẳng vào sảnh trong, tôi thấy mọi người đang khiêu vũ. Cô dâu ở giữa đám đông, đuôi váy cưới mềm mại lả lướt, dẫn đầu một nhóm người nối đuôi nhau đi vòng quanh thành một vòng tròn không được cân xứng cho lắm.
Tôi bước vào sảnh, đi ngang qua mấy cô gái trong bộ đồ phụ dâu màu xanh nhạt xấu tệ với chiếc nơ to tướng phía sau lưng, và một người đẩy một bức điêu khắc hình chuông cưới bằng đá lạnh. Tấm bảng cạnh cửa chính ghi MEADOWS-DOYLE. Tôi lẻn vào từ một cánh cửa của lối đi phụ, di chuyển dọc theo bức tường hậu, cố giấu mình.
Ban nhạc vẫn đang biểu diễn trên sân khấu, ăn mặc theo kiểu đúng chất Sol Thứ. Dexter đang hát một bài hát cũ của Motown, và tôi nhận ra họ hát lại bài này khá thường xuyên. Ngay phía sau anh là Ted đang uể oải đệm bập bùng với cây guitar của anh chàng, với khuôn mặt bực bội như thể chỉ việc đứng đó thôi cũng đủ khiến anh ta đau đớn.
Bài hát kết thúc với một đoạn ngẫu hứng của John Miller, người sau đó đứng lên chờ đón nhận những tràng pháo tay. Cũng có người vỗ tay tán thưởng, nhưng chỉ lẹt đẹt, và anh ta lại ngồi xuống với tiếng thở dài.
- Xin chào mọi người, - Dexter nói vào micro với giọng tự tin của người dẫn chương trình game show trên truyền hình. - Thêm nhiều lời chúc mừng cho Janine và Robert, giờ đã cùng hợp lại dưới chung một cái tên Doyle nào[24]!
Lần này, mọi người hưởng ứng nhiệt liệt còn cô dâu cười toét miệng, gửi những nụ hôn gió đến mọi người tham dự.
- Bài hát tiếp theo là một bài đặc biệt mà cô dâu muốn gửi đến chú rể của mình. - Dexter tiếp tục, liếc nhìn Lucas, và anh ta gật đầu. - Nhưng mọi người vẫn có thể tự nhiên hát theo nhé.
Ban nhạc bắt đầu đoạn nhạc dạo một bài hát mà tôi nhận ra là từ một bộ phim bom tấn gần đây. Đó là một bài nhạc nhẹ, rất ủy mị, khiến ngay cả Dexter, người vẫn được xem là dễ chịu nhất trong đám, cũng có vẻ ngao ngán khi hát đến đoạn yêu em cho đến khi các vì sao biến mất/ và trái tim tôi hóa thành hòn đá vô tri. Bước sang đoạn thứ hai, Ted bắt đầu làm trò và chỉ dừng lại khi phải tập trung vô đoạn độc tấu dẫn vào phần kết. Tuy nhiên, cả cô dâu lẫn chú rể đều có vẻ không hay biết gì về chuyện này, chỉ nhìn vào mắt nhau khi dìu nhau trên sàn nhảy, ôm nhau sát đến nỗi việc di chuyển rất khó khăn.
Bài hát kết thúc và mọi người đều vỗ tay. Cô dâu rơm rớm nước mắt cảm động, chú rể đưa tay ra âu yếm lau nước mắt cho vợ trong khi mọi người xí xa xí xồ ôi-ngọt-ngào-chưa-kìa xung quanh. Truth Squad rời khỏi sân khấu, lầm rầm cãi vặt nhau chuyện gì đó. Ted và Lucas đi trước, Dexter và John Miller đi sau. Họ cùng biến mất qua một cánh cửa bên hông trong khi tiếng nhạc thu âm sẵn vang lên và nhà hàng đẩy chiếc bánh cưới bốn tầng phủ hoa hồng đặt ngay chính giữa sàn nhảy.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, tôi định bụng sẽ theo sau, nhưng có điều gì đó chợt ngăn tôi lại. Tôi dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại. Việc đến đây là một cơn phấn khích nhất thời sau những khủng hoảng mà Don mang lại, còn việc thực hiện các bước điên khùng tiếp theo lại là chuyện hoàn toàn khác. Nó giống như lái xe phía ở làn đường bên trái, hoặc để cho kim xăng xe nằm bẹp dí ở mức báo thùng xăng rỗng không rồi mới chịu đổ: nó hoàn toàn không đúng với bản chất tự nhiên của tôi, hay tất cả những gì mà tôi đã luôn tin tưởng cho đến tận lúc này.
Nhưng thực chất thì tôi đã có gì? Một hàng dài các anh bạn trai. Tiếng tăm của một cô gái lạnh lùng, khô cứng. Và một bức tường an toàn tôi đã xây xung quanh mình, chặt đến nỗi không một ai, thậm chí cả những người có ý định tốt nhất, có thể bước vào, ngay cả khi chính tôi cũng muốn họ làm vậy. Cách duy nhất để đến với tôi là một pha tấn công chớp nhoáng, một cuộc tập kích gọn gàng không chớp mắt của chiến dịch cảm tử, bất chấp kết quả có ra sao.
Vào hôm ở Quik Zip, anh đã nói một cách giận dữ rằng mọi thứ anh nói với tôi, ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, đều là sự thật. Lúc đó tôi chẳng nhớ gì cả. Nhưng bây giờ, khi đẩy lưng mình dựa vào tường, mọi từ ngữ chợt hiện lên rõ ràng trong đầu óc tôi.
Tôi mới bất chợt nhận ra rằng chúng ta có điểm chung nào đấy. Phản ứng tự nhiên ấy mà.
Anh đã nói như vậy lúc va vào tôi như người từ trên trời rơi xuống. Tay tôi vẫn còn tê rần sau cú đụng mạnh vào tường đó.
Và tôi linh cảm có điều gì đó đặc biệt sẽ xảy đến với chúng ta, như thể chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau vậy.
Tôi nhớ là điều này lúc đó nghe thật nực cười, như thể nghe một ông thầy bói dạo đoán trước tương lai của tôi vậy.
... với hai chúng ta, như thể chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau vậy.
Lúc đó anh hoàn toàn không biết gì về tôi. Anh mới chỉ trông thấy tôi lần đầu tiên.
Em không cảm thấy vậy sao?
Không phải lúc đó. Hoặc có thể ở một chỗ ẩn giấu sâu kín nào đấy tôi cũng có. Và khi tôi không thể tìm ra nó, nó đến để tìm tôi.
- Họ chuẩn bị cắt bánh rồi kìa. - Một người phụ nữ trong bộ váy xanh lá cây lấp lánh gọi với ra khi tôi đẩy người khỏi bức tường, tiến ra chỗ cánh cửa hông. Tôi mắc kẹt giữa đoàn người đều đã đặt ly rượu đã trống không của họ xuống bàn rồi đi về phía sàn nhảy bên trong. Tôi cố định hướng khi đi xuyên qua giữa họ, qua những bộ comple, những bộ váy đã hơi nhàu và đủ mọi loại mùi nước hoa trộn lẫn để cuối cùng cũng thoát ra được. Cánh cửa hướng về bãi đỗ xe đang mở, và khi tôi bước ra, tôi thấy ban nhạc đã biến mất, chỉ còn vài miếng vỏ quýt còn vương vãi trên vỉa hè.
Từ bên trong sảnh tiệc, tôi nghe tiếng trống, theo sau là tiếng chũm chọe. Tôi thấy người phụ rể đang đứng trước micro, tay nâng ly rượu của mình lên. John Miller ngồi sau dàn trống, đưa tay xỉa răng lộ liễu, trong khi Lucas lén lấy thêm chai bia đặt bên hông sân khấu. Ted rầu rĩ đứng bên dàn loa, trông giống như vừa thua một vụ cá cược nào vậy. Tôi nhướng cổ lên, tìm Dexter, nhưng rồi một người phụ nữ to béo mặc váy hồng chợt đi đến đứng trước cánh cửa che mất tầm nhìn của tôi. Và lúc này thì tôi biết mình đã quá trễ.
Tôi bước ra ngoài cho thoáng hơn, vòng hai tay trước ngực. Thời gian lại không chính xác lần nữa. Không thể không nghĩ đây là dấu hiệu cho tôi biết việc này không phải là việc thích hợp mà tôi nên làm. Tôi đã thử, và tôi thất bại. Tất cả đã kết thúc.
Nhưng Chúa ơi, ai có thể sống như vậy chứ, chỉ riêng việc phỏng đoán thôi cũng khiến người ta có thể phát điên lên được. Chỉ giong buồm tiến về trước, đụng chạm chỗ này chỗ kia, không một hoa tiêu để định hướng rõ ràng, biết rằng một vài con sóng lớn nào đó cũng có thể khiến bạn chìm nghỉm. Thật điên rồ, ngu ngốc và...
Rồi tôi trông thấy anh. Ngồi trên bậc thềm vỉa hè, ngay dưới ánh đèn đường, đầu gối kéo vào tận ngực. Trong một giây, tôi có thể nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Vậy là cuối cùng mọi thứ cũng đã vào đúng vị trí của nó để giải trò xếp hình rối rắm này. Phía sau tôi, anh chàng phù rể nâng ly, giọng vang lên đầy xúc động : “Chúc hai bạn hạnh phúc!”. - Anh ta nói, và mọi người lặp lại, giọng hòa vào nhau: “Chúc hai bạn hạnh phúc!”.
Tôi bước về phía Dexter, tay nắm chặt lại. Phía sau tôi là tiếng hò reo khi đôi tân hôn cắt bánh cưới. Tôi nhanh chân bước thêm những bước cuối cùng của cuộc hành trình dài này, gần như chạy, trước khi ngồi thụp xuống, va vào Dexter, vừa đủ để anh loạng choạng một lúc. Bởi lúc này tôi đã biết đây là cách để bắt đầu. Cách duy nhất là tấn công bất ngờ.
Tôi đẩy anh ngã ngang sang bên, khiến anh giật nảy người. Nhưng khi định thần lại, anh chỉ nhìn tôi. Không một lời nào. Cả hai chúng tôi đều hiểu lần này, tôi phải là người bắt đầu.
- Chào, - tôi nói.
- Chào.
Tôi ghi lại vào trí nhớ mình những lọn tóc sẫm màu, mùi làn da anh, bộ comple rẻ tiền với một chỗ bung chỉ ngay trên cổ tay áo. Anh chỉ nhìn tôi, không né người ra sau, cũng không tiến sát lại. Tôi cảm thấy đầu mình quay cuồng, biết rằng một cú nhảy liều lĩnh vào lúc này là không thể tránh khỏi. Tôi không còn trên vách đá, với những ngón chân đang bấu chặt vào nền đất nữa. Tôi đã tung cả cơ thể mình vào không trung rồi.
- Có đúng là vào ngày đầu tiên đó, anh đã thực sự tin rằng chúng ta rồi sẽ ở bên nhau? - Tôi hỏi.
Anh nhìn tôi, rồi trả lời:
- Chẳng phải giờ em đang ở đây sao?
Giữa chúng tôi là một khoảng trống to đùng và hết sức lạ lùng. Đó không phải thứ khoảng cách trong không gian vẫn được đo bằng dặm, bằng mét, hay bằng centimet, hay những đơn vị có thể chỉ ra bạn đã đi được bao xa, còn cách đích đến bao nhiêu nữa. Đây là thứ khoảng cách vời vợi xa thẳm chỉ dành riêng cho tôi. Tôi phải tiến lên, khỏa lấp khoảng trống đó, với anh đang đứng sẵn phía bên kia, chờ đợi. Chỉ còn một chút nữa thôi, và tôi biết chắc khoảnh khắc cuối cùng này sẽ là điều tôi khắc cốt ghi tâm. Vậy nên, tôi hôn anh như để kết nối cả mùa hè này cùng mọi thứ khác thành một vòng tròn trọn vẹn. Tôi hôn anh và để mặc bản thân mình chìm vào cú rơi, không sợ rồi đây mặt đất sẽ cứng rắn thế nào khi đón lấy tôi. Thay vào đó, tôi chỉ kéo anh lại gần hơn, lướt tay mình theo đường viền da thịt quanh cổ anh, chỉ để tìm được điểm mà tại đó, tôi có thể cảm nhận nhịp đập con tim anh. Nó đang đập rất nhanh, cũng như tôi vậy. Và giờ, khi đã thấy nó rồi, tôi ấn mạnh ngón tay xuống, như thể đó chính là điểm đã kết nối hai chúng tôi lại với nhau. Và tay tôi đang giữ thật chặt lấy “điểm nút” ấy.
Tháng mười một
“... Em ơi, hãy khắc ghi
Khi gió tây ùa về
Ào ạt qua đồng lúa
Dạt dào một nỗi nhớ
Bóng hình anh hiển hiện...”
(Trích lời bài hát Fields of gold của Sting)
________________________________________
[24] Ở một số nước phương Tây, khi kết hôn, người phụ nữ đổi sang họ chồng, hoặc thêm họ chồng vào tên mình, hoặc cũng có thể giữ nguyên tên mình. Trong trường hợp này, Dexter muốn khái quát ý là từ giờ, cô dâu sẽ trở thành bà Doyle - Mrs Doyle.