Melanie biết cô có quyền lựa chọn. Có những lúc cô sẽ chạy theo Luc và cảm giác an toàn anh mang lại. Nhưng những lúc khác, xa hơn, Brock dường như là câu trả lời cho mọi câu hỏi vẫn đánh thức cô dậy mỗi đêm, tim loạn nhịp, tự hỏi tại sao cô lại ở nơi này. Sự lựa chọn là rõ ràng, nhưng sao mọi thứ vẫn chưa rõ ràng gì hết. Khi Melanie bắt chuyến tàu lửa sẽ đưa cô đến sân ga ở Paris, cô chọn một toa có cửa sổ, ngả người vào ghế, rồi ấn một bàn tay vào tấm kính. Cảnh nông thôn sẽ mau chóng biến mất, nhường chỗ cho đường chân trời đẹp như tranh, cảnh tượng gắn bó với cô khá nhiều trong quá khứ. Cô thực hiện cuộc hành trình này là để tìm hiểu bước tiếp theo của mình sẽ nên là gì. Và khi con tàu bắt đầu chuyển mình, tăng dần tốc độ, cô ngả lưng vào ghế, thích thú với chuyển động tiến về trước khi nó đưa cô đến với định mệnh mình.
- Remy?
Tôi ngẩng lên, thấy cô bạn cùng phòng Angela đang đứng trước cửa phòng của chúng tôi.
- Gì vậy?
- Có thư nè. - Cô ấy bước tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, chia những phong bì thư thành hai. - Mấy thông báo vớ vẩn của trường. Quảng cáo thẻ tín dụng. Thứ gì đó từ Hội truyền giáo... cái này chắc là của cậu nè...
- Cuối cùng thì cũng tới. - Tôi nói. - Tớ đợi lâu lắm rồi.
Angela là người Los Angeles, dạy aerobic bán thời gian, và chẳng bao giờ dọn giường ngủ của mình. Cô ấy với tôi không phải là cặp bài trùng, nhưng khá hòa hợp trong những sinh hoạt chung.
- Ồ, cái phong bì bự này cũng là của cậu nè. - Cô ấy nói, chuyền cho tôi một phong bì lớn phía dưới cuốn sách toán đang cầm trên tay. - Quyển sách thế nào?
- Hay lắm. - Tôi nói, đánh dấu trang và gấp sách lại. Nó chỉ là bản in thử quyển tiểu thuyết mới nhất của nhà văn Barbara Starr, nhưng đã có ba cô bạn trong ký túc xá hỏi mượn khi nào tôi đọc xong. Tôi nghĩ họ sẽ ngạc nhiên khi đọc đoạn kết của cuốn sách này, cũng giống như người biên tập và nhà xuất bản trước đó đã ngạc nhiên. Chính tôi cũng cảm thấy hơi sốc khi đọc bản viết tay suốt quãng đường đi máy bay tới trường đại học. Trong những quyển tiểu thuyết lãng mạn, mọi người đều mong chờ nữ nhân vật chính sẽ ở bên một người đàn ông nào đó. Nhưng Melanie, thay vào đó, lại chọn cách không chọn một người nào cả, chỉ hồi tưởng lại những ký ức ở Paris và đi nửa vòng trái đất để bắt đầu một cuộc sống mới mà không một mối tình mỏng manh nào đó có thể níu kéo cô về. Không tệ cho một đoạn kết, tôi nghĩ vậy. Dù sao đó cũng là kế hoạch mà tôi đã chuẩn bị cho bản thân mình không lâu trước đây.
Angela rời khỏi phòng để đi đến thư viện, còn tôi nhặt phong bì lên, mở ra, lôi hết những thứ bên trong ra đặt trong lòng mình. Thứ đầu tiên tôi thấy là một xấp hình được cột lại bằng dây thun: bức trên cùng chụp tôi đang nheo mắt, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mặt. Có gì đó không ổn với bức ảnh này, bởi màu sắc nó không hài hòa. Có một đường rìa mờ mờ ngay trên đầu bức ảnh, thêm một kiểu dư ảnh kỳ kỳ xiên về phía bên trái. Tất cả các bức ảnh trong xấp hình đều bị lỗi như vậy, tôi nhận ra điều này khi xem qua chúng một lượt. Phần lớn chúng chụp Dexter, một ít chụp tôi, và nhiều kiểu tạo dáng của John Miller. Cũng có vài bức chụp tĩnh vật, như lốp xe hay một quả quýt, và tất cả cũng đều có chung một chất lượng. Cuối cùng, tôi nhận ra chúng là gì khi nhớ lại tất cả những chiếc máy chụp hình cong queo mà Dexter và các anh chàng của mình mang theo suốt cả mùa hè. Vậy là cuối cùng ai đó cũng rửa được những tấm hình này, như Dexter đã dự đoán. Chúng thực sự không phải là những sản phẩm hoàn hảo. Nhưng đến phút cuối cùng, như mọi thứ khác, hóa ra chúng lại không đến nỗi nào.
Một thứ khác trong phong bì là một đĩa CD được gói bằng bìa cứng, cột dây cẩn thận. Nhãn đĩa đề Hãng thu âm Rubber, và bên dưới là dòng chữ nhỏ hơn: TRUTH SQUAD. Tôi biết rõ bài hát đầu tiên: Bài ca Khoai tây, lời Một. Nhưng bài thứ hai tôi thậm chí còn biết rõ hơn nữa.
Tôi cầm lấy máy hát đĩa và đeo tai nghe vào, cho đĩa vào máy rồi bấm nút chạy. Máy đĩa rít lên cọt kẹt tìm kiếm rãnh ghi âm, và tôi bấm nút tới, như nhiều người vẫn làm, để nghe bài thứ hai trước. Tạm xong việc, tôi nằm xoài ra giường, nghe đoạn nhạc dạo, và nhặt tấm ảnh cuối cùng trong xấp hình.
Đó là tấm chụp tôi và Dexter ở sân bay, ngày tiễn tôi đi học. Đường viền phía trên cùng cũng bị mờ một chút, nhưng phần còn lại đều tuyệt. Chúng tôi đang đứng phía trước cửa sổ, tôi dựa đầu vào vai anh, cả hai chúng tôi cùng mỉm cười. Tôi rất buồn hôm đó, nhưng không phải kiểu buồn cho-một-kết-thúc-từ-đây. Cũng giống như Melanie, tôi đi đến một thế giới mới. Nhưng tôi mang theo một phần của quá khứ, và cả tương lai bên mình trong suốt cuộc hành trình đó.
Bài hát bắt đầu vang lên trong tai nghe của tôi, những từ đầu tiên chuẩn bị bắt đầu theo phong cách nhạc jazz hoài cổ. Tôi lật mặt sau tấm ảnh, và thấy có gì đó ở phía rìa. Đó là một dòng chữ nguệch ngoạc bằng mực đen, hơi bị lem (tất nhiên rồi): D.C., Baltimore, Philadelphia, Austin... và em. Anh sẽ đến sớm thôi.
Tôi đưa tay vặn to âm thanh, để giọng hát của Dexter ngập tràn trong tai mình, ngọt ngào và êm ái. Và mặc dù đã nghe bài hát này biết bao lần, tôi vẫn cảm thấy tim mình rộn lên một chút khi những lời ca bắt đầu.
Tôi biết rằng không có một sự đảm bảo nào. Không cách nào để biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo với tôi, với anh, hay với bất kỳ một người nào khác. Một vài thứ sẽ không bao giờ tồn tại mãi mãi, nhưng một vài điều khác lại có thể. Như một bài hát hay, một quyển sách tốt, một kỷ niệm tuyệt vời, bạn có thể lại lôi nó ra và nghiền ngẫm trong những thời điểm u tối nhất của mình, lúc giấu mình vào trong góc khuất, nhìn lại bản thân để hy vọng vẫn còn thấy con người cũ của mình ở đó. Dexter và tôi đang ở hai đầu xa tít của đất nước. Nhưng tôi có cảm giác là anh sẽ tìm đến với tôi bằng cách này hay cách khác. Và nếu không, sẽ là tôi. Tôi sẽ đến gặp anh ở nơi nào đó giữa khoảng cách này.
Nhưng giờ đây, tôi chỉ ngồi trên giường và lắng nghe bài hát của mình. Bài hát đã được viết lên bởi người cha không biết gì về tôi, giờ lại được hát bởi một người xa lạ mà lại hiểu tôi nhiều nhất. Có thể nó sẽ thành công vang dội như hãng thu âm đã tiên đoán, thúc đẩy cơn sóng hoài cổ có thể mang Dexter và ban nhạc của anh đến bất cứ nơi nào họ từng mơ đến. Hoặc có thể chẳng có ai muốn nghe nó cả.
Vấn đề là ở đấy: bạn không biết trước được điều gì. Ngay lúc này, tôi không muốn day dứt về cả quá khứ lẫn tương lai. Tôi chỉ muốn đắm chìm trong lời bài hát. Tôi ngả người ra nệm, nhắm mắt lại, và để bài hát ấy tràn ngập tâm trí tôi, vừa quen thuộc, vừa mới mẻ, lúc trầm lúc bổng theo nhịp thở của tôi, đều đặn, khi chúng đưa tôi vào giấc ngủ dịu êm.
Chỉ vài từ,
Tôi viết khúc ru ca
Thêm vào chút hợp âm,
À ơi, ru em ngủ
Giản dị và chân chất
Lặng yên căn phòng trống
Thanh âm này vẳng xa,
Dịu dàng vỗ về em
Dù nơi nào em qua,
Dẫu muộn phiền anh trao
Khúc ru ca
Vẫn dìu dặt
Tìm về bên em...