Cái chân bị thương kéo theo cả đống bất tiện, rõ ràng nhất là không thể tự lo liệu cho bản thân được. Lâm Viễn trở thành Độc Cước tiên([12]), đi chỗ nào cũng phải nhảy lò cò.
Hạ Vũ Thiên mấy ngày nay không đến công ty, phần lớn thời gian đều ở với Lâm Viễn, nhưng Lâm Viễn vẫn có vẻ giận dỗi, lạnh nhạt với anh.
Sau ba hôm kể từ ngày bị trúng đạn, Hạ Vũ Thiên rời giường đi làm bữa sáng, gần đây được Lâm Viễn huấn luyện, anh đã biết nấu cháo, nướng sandwich,... Hôm nay là đồ ăn kêu người ta mang tới, Hạ Vũ Thiên đang hấp bánh chưng. Thật là, khẩu vị của Lâm Viễn làm anh không nói được câu nào.
Lâm Viễn từ trong toilet nhảy ra, vươn vai. “Cả người bứt rứt thật.”
Hạ Vũ Thiên lấy bánh chưng trong lò vi sóng ra ngoài, bóc vỏ, đặt một miếng bánh quẩy giòn tan ở cạnh, cầm cốc sữa đậu nành ngọt mát trong tay đi lại đưa cho Lâm Viễn.
“Khậc khậc.” nhận đồ ăn, lông mày Lâm Viễn giãn ra.
Hạ Vũ Thiên ngồi bên ăn sandwich, liếc Lâm Viễn. “Ăn thứ đầy mỡ đó không sao chứ? Cậu không ăn được rau sao?”
“Giữa trưa mới ăn.” Lâm Viễn trông cái sandwich trong tay Hạ Vũ Thiên. “Đồ Trung vừa ngon lại ít chất béo hơn đồ Tây!”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Nên cậu mới không cao bằng tôi.”
Lâm Viễn nghiến răng, cáu kỉnh cãi cùn, “Anh chưa từng nghe câu 'chắt lọc mới có tinh hoa' sao?”
Hạ Vũ Thiên cười. “Nói chắt lọc thì cậu vẫn còn cả đống cặn, vậy mới bảo, cao chẳng cao thấp chẳng thấp có cho cũng không ai thèm.”
Lâm Viễn miết lên tay áo Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên cười cười nhưng Lâm Viễn vừa bỏ tay ra, mặt Hạ Vũ Thiên đen lại, trên ống tay áo hàng hiệu là một dấu tay ngà ngà vàng cùng một ít bột dinh dính.
Hạ Vũ Thiên đứng bật dậy, Lâm Viễn trêu ngươi. “Sao? Muốn hành hạ người tàn tật?”
Lẳng lặng thu dọn chén đĩa, Hạ Vũ Thiên xoay người đi vào nhà bếp, tiện tay thay cái áo khác.
“Lâm Viễn,“ Hạ Vũ Thiên thay xong, cầm di động từ trong phòng đi ra. “Chốc nữa cậu có ra ngoài không?”
“Làm gì?” Lâm Viễn khó hiểu. “Giờ tôi đâu hoạt động thoải mái được.”
“Đừng lo, có xe lăn.” Hạ Vũ Thiên nói. “Đi dự lễ tang một người bạn với tôi.”
“Lễ tang?” Lâm Viễn khẽ chau mày, tự nhìn mình một lượt. “Tôi thế này mà đến không sao chứ?”
“Cậu cứ ở trong xe chờ tôi là được.” Hạ Vũ Thiên tìm trong phòng hai bộ quần áo đen, đưa cho Lâm Viễn một bộ. “Là một người khá quan trọng, không thể không đi.”
“Thế mình anh đi thôi.” Lâm Viễn ôm cái gối nằm nhoài trên sô pha. “Tôi định trưa sẽ dành thời gian xem một bộ phim Mỹ.”
Hạ Vũ Thiên quẳng đống quần áo lên người Lâm Viễn. “Mặc vào rồi đi với tôi, cậu ở một mình tôi lại lo.”
“Nguy hiểm gì đâu.” Lâm Viễn lầu bầu. “Lại định diễn trò tiếp?”
Hạ Vũ Thiên thoáng nhíu mày, thấy Lâm Viễn còn bất mãn chợt khoé miệng nhếch lên. “Lâm Viễn, cậu có biết người ngày đó nổ súng là ai không?”
Lâm Viễn nhăn mặt – có trời mới biết.
“Chính là người kia.” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Người đã chết kia?” Lâm Viễn giật bắn người.
“Không.” Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Là người cậu thế thân cho.”
“À...” Lâm Viễn cười. “Thì ra là người có thể trở thành người yêu của anh sau này, anh ta lợi hại ghê nhỉ, biết bắn súng, tôi còn tưởng mẫu người của anh như cô công chúa nhỏ cao quý lạnh lùng xinh đẹp cơ.”
“Chính xác lạnh lùng lôi cuốn là mẫu người của tôi.” Hạ Vũ Thiên cười. “Nhưng cậu ta không phải cô công chúa nhỏ mà là một con mèo hoang. Cậu không tin cũng chẳng sao, tôi chỉ ra lệnh cậu ta bắn lên đất mấy phát, chứ không làm cậu bị thương.”
Lâm Viễn khoé môi giật giật, tỏ vẻ không tin.
“Cậu ta thấy tôi đối tốt với cậu nên nổi cơn ghen. Nhưng cậu yên tâm, cậu ta đã bị tôi đuổi, trong khoảng thời gian này sẽ không xuất hiện.”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên. “Sao không lưu anh ta lại, dựa vào năng lực của anh ta chắc dư sức tự bảo vệ chứ?”
“Ngày đó tôi suýt nữa đã bắn gãy chân cậu ta.” Hạ Vũ Thiên dửng dưng châm một điếu thuốc.
“Vì sao?” Lâm Viễn đăm chiêu.
“Không biết.” Hạ Vũ Thiên nhún vai. “Nhưng tôi rất tức giận, sau đấy đã đuổi cậu ta đi.”
Lâm Viễn im lặng uống hết cốc sữa đậu nành.
“Nghe chuyện này cậu có thấy cao hứng không?” Hạ Vũ Thiên áp lại gần Lâm Viễn.
“Có cái gì mà cao hứng?” Lâm Viễn khinh khỉnh. “Không phải xã hội đen trước sau như một à, anh đúng là lòng dạ nham hiểm, đối với người yêu còn xuống tay được.”
“Nếu là bình thường, ai bị giết tôi đây mặc.” Hạ Vũ Thiên cười. “Nhưng vì là cậu, kẻ nào dám đụng đến cậu, bất kể thế nào tôi cũng sẽ không tha cho đâu.”
Lâm Viễn nhướn nhướn mắt – việc quái gì phải ngả ngớn như thế, gai cả người, anh là đồ mèo già hoá cáo, nhũn não mới tin anh. Nghĩ đoạn Lâm Viễn cầm lấy đống đồ, nhảy nhảy vào phòng ngủ để thay. Đến khi Lâm Viễn ra, Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu, bất giác huýt sáo một cái, “Lâm Viễn, cậu có biết bản thân cậu thật sự rất quyến rũ không?”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên với vẻ xem thường. “Có định đi không?”
“Đi luôn.” Hạ Vũ Thiên vẫy tay ra hiệu cho Lâm Viễn. “Ra tôi ôm.”
“Tìm cho tôi cái nạng hay gì đó cũng được, ôm gì chứ, thấy mà ghê.” Lâm Viễn nhảy tưng tưng. “Không thì để tôi nhảy đi... A!” chưa dứt lời đã bị Hạ Vũ Thiên túm lấy đặt Lâm Viễn ngồi lên đùi mình.
Lâm Viễn trợn trừng mắt. “Ê, anh... ưm...”
Bị Hạ Vũ Thiên bất ngờ hôn, anh không rõ hành động này mấy phần thực mấy phần hư, vấn đề là khi quá gần với Hạ Vũ Thiên, mặt anh bất giác nóng lên, tim cũng đập nhanh hơn.
“Nhịp tim của cậu tăng lên rồi kìa.” Hạ Vũ Thiên cọ cọ vào tai Lâm Viễn cười nhẹ thành tiếng.
“Vớ vẩn, là do bị anh sàm sỡ.” Lâm Viễn đẩy mặt Hạ Vũ Thiên. “Xê ra chút chút.”
Hạ Vũ Thiên ngó Lâm Viễn một hồi rồi hỏi, “Phải thế nào cậu mới bằng lòng cho tôi một đêm?”
“Thần kinh.” Lâm Viễn xoay người toan đứng dậy, nhưng tay Hạ Vũ Thiên giữ chặt lưng làm anh không ngo ngoe được gì. Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng ấn anh nằm xuống sô pha, bổ nhào đè lên anh, nhìn thẳng vào hai mắt người phía dưới. “Cậu sau này nếu bị kẻ nào lôi lên giường chắc tôi ghen tị chết mất.”
Lâm Viễn oán thầm – khỏi cần nói quá lên thế!
“Nè, anh có người trong lòng rồi, ít làm trò thôi, tôi ghét nhất là kẻ bắt cá hai tay.” Lâm Viễn chống vào sô pha nhỏm dậy. Hạ Vũ Thiên ôm lấy eo anh cười nói, “Cứ đà này không biết tôi còn có thể làm được chuyện gì nữa đây, cậu mặc đồ trắng vẫn hơn.”
“Có gì khác?”
“Màu trắng nhìn sạch sẽ, bớt ghẹo người.” Hạ Vũ Thiên đứng lên, chỉnh trang lại quần áo, đưa tay ôm lấy Lâm Viễn rồi xoay người tiến về phía cửa. “Màu đen nhìn quá cuốn hút, quá ngon miệng, Lâm Viễn, cậu có tố chất của ác ma.”
Lâm Viễn nhìn trời, chỉ chỉ cửa. “Đi nhanh đi, vội tới dự tang lễ còn lề mà lề mề.”
...
A Thường chạy xe đến một giáo đường, Lâm Viễn sững người. “Sao lại vào trong nhà thờ?”
“Ông ta là người theo đạo, không hoả táng mà chôn ở nghĩa địa đằng sau giáo đường.” Hạ Vũ Thiên giải thích rồi mở cửa, A Thường lấy xe lăn từ cốp xe ra, Hạ Vũ Thiên bế Lâm Viễn đặt vào đó.
“Bây giờ còn thổ táng được à?” Lâm Viễn khó hiểu. “Chẳng phải theo quy định thì chỉ được hoả táng?”
“Có tiền mua tiên cũng được.” Hạ Vũ Thiên vênh váo buông một câu xanh rờn, Lâm Viễn khoé miệng run run, nửa ngày sau mới thốt ra hai chữ, “Cặn bã!”
“À há.” Hạ Vũ Thiên đẩy xe lăn cho Lâm Viễn, hướng vào bên trong.
Lâm Viễn quay đầu lại hỏi, “Anh bảo ở trong xe chờ mà? Sao đẩy tôi đi thế, cứ làm như tôi là người tàn tật vậy.”
“Có mấy người cậu cần gặp, về sau mà thấy họ thì phải tránh mặt.” Hạ Vũ Thiên nói bâng quơ.
“Mấy người?” Lâm Viễn nhăn nhó rút di động ra. “Để tôi chụp đặng sau còn phải chuồn lẹ!”
“Tất cả những ai ở bên trong!” Hạ Vũ Thiên ghé tai Lâm Viễn. “Đặc biệt là mấy lão già.”
Lâm Viễn gật gật có chút bất đắc dĩ, đây là chuyện anh ghét nhất.
Vào giáo đường, hai bên đều có Men in Black đứng. Dân xã hội đen mang theo vệ sĩ ăn mặc giống nhau thế này liệu có khi nào nhìn nhầm không? Quân ta đánh quân ta thì hơi bị vui đó nha.
Hạ Vũ Thiên thấy trên mặt Lâm Viễn mang nét cười liền hỏi, “Nhìn gì thế?”
Lâm Viễn nghếch lên. “Này, anh đã bao giờ gặp chuyện nào mất mặt chưa?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt. “Mất mặt?”
“Ừm!” Lâm Viễn gật đầu. “Bảnh choẹ, ăn chơi đàng điếm như anh có khi nào gặp tình cảnh như rơi xuống hố phân không? Đã từng làm trò cười cho thiên hạ chưa?”
Hạ Vũ Thiên nhếch nhếch miệng. “Khi không sao lại nói đùa như thế?”
“Nói cho tôi đi, đừng keo kiệt.” Lâm Viễn cười tủm tỉm.
Hạ Vũ Thiên suy nghĩ rồi lắc đầu.
Lâm Viễn nheo mắt. “Anh không chịu nói?”
Hạ Vũ Thiên nhún vai. “Ở bệnh viện tâm thần giả điên ăn con gián có tính không?”
Lâm Viễn ngẩn người vài giây rồi cúi đầu không nói lời nào.
“Chuyện gì vậy?” Hạ Vũ Thiên nhìn xuống.
Lâm Viễn chỉ cảm thấy hơi rầu lòng. “Không có gì...”
“Vũ Thiên!”
Lâm Viễn chưa nói hết câu, đã bị một giọng nói trong trẻo xen ngang, anh cùng Hạ Vũ Thiên theo bản năng quay lại, một cô gái xinh đẹp yểu điệu thân vận trang phục dạ hội màu đen đi tới.
Lâm Viễn cố nén cười – từ thảm đỏ vội về chịu tang hay sao, có vội đến đâu cũng không cần mặc áo trễ như này? Người đã khuất có khi nào phun máu mũi đội quan tài bật dậy không ta?
Lâm Viễn thận trọng quan sát, cô gái này ước chừng khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, dáng vẻ từng trải, form người chuẩn, “ngực tấn công, mông phòng thủ”, khúc nào ra khúc nấy, khuôn mặt lẳng lơ, vừa thấy đã biết là hồ ly tinh. Anh gật gù, kiểu này phần lớn đều chỉ gặp trên TV hay trong manga, ở ngoài đời thật thì quả là hiếm có. Đúng là bám càng xã hội đen ắt có ngày được mở rộng tầm mắt.
“Tần tiểu thư.” Hạ Vũ Thiên gật đầu chào. “Đừng quá đau lòng.”
Vị Tần tiểu thư kia làm bộ ai oán rút khăn tay ra lau nước mắt, tiếc là động tác này trong mắt Lâm Viễn chẳng khác gì đang trát phấn lên mặt.
“Cám ơn anh.” Tần tiểu thư liếc sang Lâm Viễn một cái rồi hỏi, “Vị này là...”
“Lâm Viễn.” Hạ Vũ Thiên đáp.
“A...” vẻ mặt Tần tiểu thư cho thấy hiển nhiên đã rõ thân phận của Lâm Viễn, cô ta tỉ mỉ đánh giá anh từ đầu tới chân.
Lâm Viễn tỏ ra nghiêm túc, vẻ mặt buồn bã an ủi cô ta, “Tần tiểu thư, xin hãy nén bi thương.”
“Vâng.” Tần tiểu thư lại vờ vĩnh. “Cám ơn cậu Lâm đã quan tâm.”
“Bọn anh vào trong trước đây, em đang bận mà.” Hạ Vũ Thiên bỏ lại vẻ mặt si mê của Tần tiểu thư phía sau, đẩy Lâm Viễn vào.
“Cô ta là ai?” Lâm Viễn thấy đằng sau cô Tần tiểu thư vẫn còn đang dõi theo bóng dáng bọn họ.
“Thân nhân của người đã mất.” Hạ Vũ Thiên thuận miệng trả lời.
“Oa... là con ruột?” Lâm Viễn giật mình. “Đâu giống người có cha vừa qua đời ha?”
Hạ Vũ Thiên lạnh lùng cười. “Thế đã là gì, ông ấy chết là do cô ấy hại đó.”
“Rốt cuộc cô ta là ai?” Lâm Viễn kinh ngạc.
“Tần Dụ, hôn thê trên danh nghĩa của tôi.” Hạ Vũ Thiên điềm nhiên đáp.
Lâm Viễn tròn mắt nhìn Hạ Vũ Thiên.
“Thế nào?” Hạ Vũ Thiên nhìn lại. “Tôi từng này tuổi, có hôn thê cũng có gì đáng ngạc nhiên, huống chi gia đình của cô ấy là bạn làm ăn của Hạ gia.”
Lâm Viễn nghĩ bụng, thấy trớt quớt như thế còn tưởng chưa có bạn gái, ai dè còn có hẳn hôn thê.
“À.” Hạ Vũ Thiên cơ hồ nhìn ra tâm sự của Lâm Viễn, lắc đầu. “Cậu tưởng đây là phim tình cảm rẻ tiền sao?”
“Hả?” Lâm Viễn vẫn thấy mù mờ.
“Phụ nữ trong giới không ghen với đàn ông đâu.” Hạ Vũ Thiên giảng giải. “Mà còn ưa thích những người đàn ông biết tìm đồng tính mua vui.”
“Vì sao?” Lâm Viễn không hiểu, nữ giới bình thường nếu biết người mình thích đồng tính... không phải sẽ bị tổn thương ư?
“Những người phụ nữ đó đều được bồi dưỡng từ nhỏ đến lớn, đủ tư cách đường đường chính chính làm vợ người ta.” Hạ Vũ Thiên tỉnh bơ. “Đối với bọn họ, người tình là nam giới so với nữ giới dễ đối phó hơn nhiều, vì đàn ông vĩnh viễn không thể tranh cướp vị trí làm vợ hợp pháp của họ.”
Lâm Viễn thoáng chau mày. “Cuộc sống của anh quả là muôn màu muôn vẻ ha.”
“Có ý gì đó?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Lâm Viễn cười gượng. “Có nam có nữ, trái ẵm phải ôm, khỏi cần thật lòng cũng sống như vợ chồng được, quả thực đến heo giống còn chưa dư dả như thế.”
Mí mắt Hạ Vũ Thiên nheo lại. “Lâm Viễn, cậu càng ngày càng càn rỡ.”
Lâm Viễn nhướn mày. “Một người cả đời cũng chưa từng có ai càn rỡ với anh ta mới gọi là đáng thương.”
“Vì sao?” Hạ Vũ Thiên thấy hứng thú liền hỏi.
“Vì cả đời anh ta đều chỉ nghe được những lời dối trá.” Lâm Viễn chống tay lên thanh vịn của xe lăn, một tay chống cằm, thản nhiên nói. “Cả đời không bạn bè, không người yêu, chỉ toàn tiền, quyền, tình dục.”
“Những thứ người ta đeo đuổi không phải là thứ này sao?” Hạ Vũ Thiên lạnh giọng.
“Nên mới nói...” Lâm Viễn bĩu môi. “Tôi với anh không chung một loài, anh là cái loại xuyên không, hoặc giả bò sát chuyển thế đầu thai.”