Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên đi vào thấy gia quyến ai cũng tỏ vẻ tiếc thương, liếc qua người đã khuất – một ông lão phúc hậu. Lâm Viễn từ khi đụng phải Hạ lão gia ra đi ngay trên bàn phẫu thuật liền sinh ra ám ảnh trong lòng, bây giờ vừa thấy người kia cũng là một ông già thì dạ dày quặn cả lên.
Hạ Vũ Thiên cũng những người đến truy điệu nói đôi ba câu, Lâm Viễn ngồi yên trên xe ngẩn người. Đang buồn thối ruột chợt có cảm giác ai đó vỗ nhẹ anh, quay đầu, Tôn Lâm mỉm cười đứng phía sau.
Hơi giật mình, Lâm Viễn quay lại cười xã giao, quả nhiên “bạn” của Hạ Vũ Thiên cũng là “bạn” của thằng nhóc này.
“Vết thương thế nào?” Tôn Lâm hỏi.
“Ờ.” Lâm Viễn đung đưa cái chân cười đáp, “Sắp lành lại rồi.”
“Hạ Vũ Thiên chăm sóc anh chu đáo nhỉ.” Tôn Lâm mỉm cười. “Anh ta đối với người tình nào cũng quan tâm thế à?”
Nghe Tôn Lâm nói vậy, không hiểu sao anh có cảm giác chói tai. Đưa mắt lên nhìn cậu ta, bỗng nhiên cảm thấy người này sao lại trở nên xa lạ đến vậy? Người trước kia cùng anh chơi bóng cười nói rôm rả, thật sự là cậu ta sao? Anh còn cho rằng Tôn Lâm là đứa nhỏ ngốc nghếch khờ dại, giờ ngẫm lại, thằng nhóc này đích thị sói đội lốt cừu. Khác với Hạ Vũ Thiên, nhìn cái mặt thì biết ngay là cái loại lăng nhăng lố nhố, từ đầu đến chân đều toả ra mùi “du côn chính hiệu, thứ dữ lâu năm, ngon thì cứ rờ.”
Nghĩ tới đây, Lâm Viễn tự nhiên bật cười. Đang ở giữa lễ tang, dù trong lòng ai muốn ông già kia đi quách cho rồi nhưng trên mặt phải cố mà bày ra một bộ nuối tiếc xót thương, thế nhưng Lâm Viễn dám cười trắng trợn thành tiếng, việc này khiến không ít người hồ nghi, ánh mắt trách cứ.
Lâm Viễn vội cúi gằm mặt, tai ửng hồng.
Tôn Lâm ở bên ngồi xuống quan sát kỹ một bên mặt Lâm Viễn, nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện gì mà vui đến thế?”
Lâm Viễn nhướn nhướn mày, nhún vai – không có.
Hành động của hai người hoàn toàn thu vào tầm mắt Hạ Vũ Thiên ở cách đó không xa, thoạt nhìn có vẻ như Tôn Lâm nói gì đấy chọc cười Lâm Viễn. Hạ Vũ Thiên thầm tức giận, Lâm Viễn đúng là đồ vô tâm. Bình thường mở miệng là móc mỉa, thế mà xem chừng không phát giác ý đồ của thằng nhóc Tôn Lâm kia.
Càng nghĩ càng bất mãn, mấy ngày nay kêu gọi đầu tư, thằng nhóc kia lại không thèm ra mặt, bực cả mình.
Đang nhìn chòng chọc Lâm Viễn đến ngây ra, cánh tay bỗng bị ai đó ôm. Tần Dụ không biết từ khi nào đã tới gần anh. “Sao thế? Tròng mắt như sắp rớt ra rồi kìa. Ghen à?”
Hạ Vũ Thiên xoay người lại nhìn cô ta rồi hỏi, “Ông ấy sao đột nhiên lại đi?”
“A, bệnh tim tái phát.” Tần Dụ bình tĩnh đáp. “Cũng có thể... ai đó đã ra tay nhanh hơn em.”
“Mọi chuyện đã được lo liệu ổn thoả?”
“Yên tâm.” Tần Dụ lấy khăn che miệng lại, hai mắt đầy bi thương nhưng khoé miệng lại loé lên nụ cười. “Em làm việc anh còn phải lo ư? Chắc chắn anh sẽ thu phục được cậu ta.”
Dùng khăn chấm nước mắt xong, Tần Dụ rời đi.
Hạ Vũ Thiên quay người thấy Lâm Viễn một tay chống cằm, tựa vào xe lăn với vẻ chán chường, Tôn Lâm đã đi chỗ khác nói chuyện phiếm, nhưng đôi khi vẫn không quên ngoảnh lại nhìn Lâm Viễn, Lâm Viễn có ngáp một cái cũng nhìn không chớp mắt.
Hạ Vũ Thiên chậm rãi đi đến, kéo một cái ghế ra ngồi xuống cạnh Lâm Viễn, gác chân hỏi, “Cậu thiệt tình... đi dự tang lễ còn cười sằng sặc?”
“Còn không phải tại anh.” Lâm Viễn lẩm bẩm.
“Gì?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
“Không.” Lâm Viễn vểnh môi, đưa mắt ra chỗ khác. “Chúng ta phải ở đây bao lâu nữa? Ngồi ở đây hút gió lạnh không tốt cho cơ thể.”
“Sắp xong rồi.” Hạ Vũ Thiên trả lời. “Đúng rồi, tí nữa đi theo tôi đến công ty một lúc, giải quyết xong chuyện là có thể về.”
“Ờ.” Lâm Viễn gật gật, Hạ Vũ Thiên đứng dậy, xếp hàng đi cáo biệt người đã khuất. Lâm Viễn chẳng có việc gì làm đành đi tìm nơi khuất gió rồi ngồi yên tại chỗ.
Dưới bóng cây, Lâm Viễn phát hiện Tôn Lâm tách ra khỏi đám người, đi vào sau giáo đường. Hành động này nói như thế nào cũng thật lén lút. Anh thoáng bối rối, Hạ Vũ Thiên đang cùng Tần Dụ đứng cạnh di thể đón tiếp thân bằng cố hữu đến phúng viếng. Ờm, dù sao cũng coi như vợ chồng, người kia đối với Hạ Vũ Thiên có thể xem là cha vợ. Lâm Viễn ngẫm ngẫm rồi lăn bánh tới cửa giáo đường. Cửa khép hờ – không bằng đi vào thăm thú giáo đường một chút ha?
Đúng lúc này, bên trong loáng thoáng truyền đến tiếng trò chuyện.
Lâm Viễn tò mò, dỏng tai lên nghe được giọng thì thầm của Tôn Lâm. “Ông ta sao lại chết bất ngờ như thế? Người ra tay là cậu hay Tần Dụ?”
“Ông ấy chết vì bệnh tim tái phát.” có tiếng một người thanh niên. “Là ngoài ý muốn.”
“Không phải do Hạ Vũ Thiên nhúng tay vào?”
“Không phải. À, lát nữa khi Tần Dụ lên đọc diễn văn...”
“Suỵt.” Tôn Lâm thình lình cắt ngang lời người kia, Lâm Viễn cả kinh, đừng bảo là anh bị phát hiện chứ. Nhưng chắc không phải, anh đâu có nhúc nhích cũng không phát ra âm thanh nào.
“Ha ha... an tâm, mọi người đang đi cáo biệt ông ta, không có ai ở đây đâu. Chỉ cần Tần Dụ chết, sợi dây duy nhất còn lại giữa Hạ Vũ Thiên và Tần gia sẽ bị chặt đứt, liên minh của Hạ gia sẽ không còn một ai.” người kia nói. “Nhưng đến lúc đó anh phải giữ lời, Tần gia là của tôi.”
“Yên chí...”
Lâm Viễn nghe đến đó liền vội vàng lăn xe ra xa. May mà xe này là hàng xịn, di chuyển nhanh lại không có tạp âm, đúng chuẩn thiết bị nghe lén cao cấp.
Tới dưới tán cây, Lâm Viễn quay lại, vừa lúc cửa giáo đường mở ra. Tôn Lâm thong dong sải bước. Lâm Viễn nấp sau gốc cây cẩn thận quan sát, thấy cậu ta thản nhiên hoà vào đám người, chẳng một ai phát hiện.
Lâm Viễn tiếp tục nhìn đăm đăm vào cửa giáo đường, anh muốn xem đến tột cùng là ai cùng cậu ta bí mật mưu đồ, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy ai ra, anh hơi sốt ruột.
“Này.” Lâm Viễn còn đang mải mê, bả vai bất chợt bị người ta đụng nhẹ, anh hoảng hốt ngước lên.
“Ô... doạ cậu rồi sao?” người cất lời là Tần Dụ, cô ta dùng khăn giấy che miệng để không cho người khác thấy, chỉ có Lâm Viễn trông rõ biểu cảm kia – một nụ cười nhạt, vốn chẳng phải là vẻ mặt con gái người vừa qua đời nên có.
“Á...” Lâm Viễn ngây ngốc nhìn Tần Dụ, Hạ Vũ Thiên cũng đã đi tới, liếc liếc Tần Dụ.
Tần Dụ bất đắc dĩ nhún vai. “Em chỉ mới gọi cậu ta một tiếng, có làm gì đâu.”
Hạ Vũ Thiên cau mày trông vẻ mặt thất thần của Lâm Viễn.
“Đáng yêu thế này... Vũ Thiên sao lại chưa động đến chứ?” Tần Dụ đưa tay nhéo nhéo hai má Lâm Viễn rồi xoay sang dặn Hạ Vũ Thiên, “Lát nữa nhớ đến giáo đường nhé, em phải đọc lời cảm ơn. Nhân tiện vài ngày nữa sẽ tuyên bố di chúc, anh cũng phải có mặt.”
Hạ Vũ Thiên gật đầu, ý bảo mình khắc biết.
Lâm Viễn mặt nhăn mày nhíu nhớ đến lời người nọ, “chỉ cần Tần Dụ chết...”, xem chừng có kẻ muốn lấy mạng Tần Dụ, muốn tranh giành gia sản nên bắt tay với Tôn Lâm, mục đích của Tôn Lâm quả nhiên là Hạ Vũ Thiên.
“Cậu sao vậy?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu nhìn Lâm Viễn, đưa tay sờ nhẹ gáy anh. “Sao ngẩn ngơ như thế? Không thoải mái à?”
Lâm Viễn gãi má, bỗng nhiên tỏ ra đau khổ ôm chầm lấy Hạ Vũ Thiên. “Đều tại anh, tại anh hết. Hại tôi xui xẻo thế này, phiền chết đi.”
Hạ Vũ Thiên bị Lâm Viễn quấy đến sững sờ, người chung quanh ngoảnh qua nhìn không ít, vẻ mặt như đang chứng kiến trò hay. Ai chả biết Hạ Vũ Thiên phong lưu ngất trời, bên cạnh toàn người đẹp, chắc lại muốn diễn cảnh lâm ly gì đây.
Hạ Vũ Thiên xấu hổ, tóm cổ Lâm Viễn kéo ra, trừng mắt. “Làm cái trò gì thế?!”
Lâm Viễn xoa xoa tai mình. Cái tai này, cái tai này, tai hoạ tai hoạ! Sao lại nghe được chuyện sống chết của người quan trọng chứ?
“Nè.” Lâm Viễn liếc mắt nhìn về hướng giáo đường, hỏi Hạ Vũ Thiên. “Trong đó có người không?”
Hạ Vũ Thiên chẳng hiểu ý Lâm Viễn, anh trả lời, “Trong giáo đường đương nhiên là có người, cha cố, các sơ, người theo đạo, còn có nhóm cô nhi.”
“Trừ những người này?” Lâm Viễn hỏi. “Người đi dự lễ tang có thể vào không?”
“Trong chốc lát mọi người sẽ đi vào cầu nguyện cho người quá cố.” Hạ Vũ Thiên nói. “Thân nhân của người quá cố sẽ nói lời cảm ơn, cảm tạ bạn bè người thân đã đến dự.”
“Liệu có ai vào trước được không?”
Hạ Vũ Thiên càng mơ hồ. “Rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?”
“Hừm.” Lâm Viễn không lên tiếng. Không bằng không chứng, liệu có phải mình nghe lầm không? Tôn Lâm kia quỷ quyệt, không nên tin lời cậu ta nói.
Hạ Vũ Thiên không quá bận tâm, Lâm Viễn trước giờ lúc nào chẳng cằn nhằn, có phải ngày một ngày hai đâu. Thấy tất cả mọi người đều đi về phía giáo đường, anh cũng đưa Lâm Viễn vào.
Lâm Viễn lòng nặng trĩu được Hạ Vũ Thiên đẩy vào giáo đường, giương mắt dò xét bốn phía quan sát đám người, khó có thể phân biệt được, bọn họ đều mặc đồ đen, vẻ mặt nghiêm trang. Lại nhìn quanh giáo đường, nào có gì khả nghi.
Ngó nghiêng, Lâm Viễn chú ý tới phía bên kia giáo đường, chỗ Tần Dụ đang diễn thuyết, trên đầu cô ta có một cái đèn chùm hoa lệ.
“Hừ...” Lâm Viễn lòng hơi động, lúc này, Tần Dụ sắp đi lên, cô ta dùng khăn tay che miệng, lộ vẻ đau buồn đọc diễn văn cảm ơn. Anh nhớ đến vẻ mặt cười trộm của cô ta, khoé miệng nhịn không được run rẩy. Người này thật sự... nói không chừng chết đi cũng tốt.
Khi Tần Dụ đang nói thì Lâm Viễn bất giác ngắm cái đèn chùm treo phía trên, càng xem càng thấy kỳ quái. Hình như nó sụt sụt xuống vài nhát.
“Này.” Lâm Viễn túm góc áo Hạ Vũ Thiên muốn bảo anh ta coi.
Hạ Vũ Thiên chưa hiểu, đưa mắt nhìn qua lập tức nhăn mày.
Sau đó, anh ta vọt ra khỏi đám người, không đợi Tần Dụ đọc xong đã xông lên kéo mạnh Tần Dụ sang một bên, đồng thời ngay tại chỗ Tần Dụ vừa đứng, đèn chùm “kịch” một tiếng ầm ầm rơi xuống.
Cái đèn cực lớn làm bằng thuỷ tinh rơi trên mặt đất đánh uỳnh. Lâm Viễn kinh hồn bạt vía, trong lòng thầm vẽ chữ thập, niệm, “A di đà Phật([13]), may mà vừa rồi không nghĩ là hoa mắt, bằng không Tần Dụ đã nát bét, Hạ Vũ Thiên sẽ thành goá phu.”
Mải nghĩ, tự dưng Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Thiên chỉ tay lên phía trên, lo lắng vung tay ra hiệu, bảo anh tránh ra.
Lâm Viễn lơ mơ, chợt nghe trên đầu có tiếng kẽo kẹt. Đùa hả?
May mắn Lâm Viễn sắc bén hơn người. Anh không nhìn lên trên, chẳng nghĩ ngợi gì mà lăn nhanh sang một bên. Cùng lúc, “ầm” một tiếng, một cái đèn chùm nhỏ hơn cái trước từ trên cao đổ rầm xuống đè nát chiếc xe lăn. Lâm Viễn ngồi dưới đất mắt trắng dã, vẫn chưa hoàn hồn, sau một lúc mới tỉnh lại – Chúa ơi, con không nên ở trong giáo đường niệm “A di đà Phật”! Con sai rồi!
Làm người ta không thể tưởng tượng được chính là lại có tiếng nổ vang lên. Một chùm đèn cách đó không xa rớt xuống nữa, có người trốn không kịp đã bị liên luỵ.
“Chuyện gì vậy? Động đất sao... Mọi người mau ra ngoài!” Lúc đó có một người hô to lên. “Nhanh rời khỏi giáo đường!”
Vừa nghe tiếng kêu này, Lâm Viễn khựng lại, chính là người vừa cùng Tôn Lâm nói chuyện. Ngẩng đẩu muốn xem đó là ai, chỉ là mọi người đã bắt đầu hỗn loạn, nam đẩy nữ thét, tình cảnh này cho dù là xã hội đen cũng sợ run người.
Lâm Viễn không tiện hoạt động, thấy mọi người đều ùa ra liền nhảy lại gần một cái ghế rồi ngồi thụp xuống ôm đầu. Thật kém hiểu biết! Nếu có vật rơi xuống thì thực tế nhất chính là tìm một góc mà núp vào!
Lúc anh còn đang núp dưới ghế như con rùa, thân mình giấu biệt thì đã bị ai đó ôm xốc lên.
“Á?” Lâm Viễn nhận ra là Tôn Lâm.
“Nơi này không an toàn.” Tôn Lâm nói. “Để tôi giúp anh.” rồi ôm Lâm Viễn theo dòng người chạy ra.
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn đèn chùm – không biết còn rơi được nữa không. Cậu không biết cách tự bảo vệ mình cũng khỏi cần hại chết tôi!
Anh cười gượng. “Ưm... tôi có thể tự nhảy ra được.”
Tôn Lâm không phản ứng, tiếp tục chạy.
Lâm Viễn cảm thấy có chút xóc nảy, Tôn Lâm không khoẻ bằng Hạ Vũ Thiên. Đang vẩn vơ thì thấy xa xa trên bục, Hạ Vũ Thiên nhảy vào đám người chạy về phía anh. Lâm Viễn chợt loé lên suy nghĩ, sau khi Hạ Vũ Thiên cứu Tần Dụ, sao có thể ngay lập tức chú ý đến chuyện cái đèn trên đầu anh? Lâm Viễn hồi tưởng lại thật chi tiết – Hạ Vũ Thiên không hề ngẩng lên.
Trong nháy mắt, đầu óc oang oang, nhìn Hạ Vũ Thiên đang nhào về phía mình, Lâm Viễn cắn răng – khỉ thật, so với phim tình cảm rẻ tiền còn mắc ói hơn, Hạ Vũ Thiên, quân dối trá!