Chân Lộ

Chương 238: Chương 238: Bàn Chuyện Cùng Giao Tần




Vô Thường đi đến sát vách trái của căn phòng liền dừng lại, hắn dùng sức mạnh linh lực hóa thành một bàn tay vô hình vươn lên cao, chạm vào một điểm cách đầu hắn khoảng 70cm theo một góc 94 độ.

- Ù ù ù.

Âm thanh gạch đá di chuyển từ từ vang lên, từ điểm bàn tay linh lực của hắn vừa chạm chợt xuất hiện một lỗ hổng, bên trong có thế thấy được một viên bạch ngọc đang lấp lánh ánh sáng khá chói lòa.

Vô Thường lấy xuống viên ngọc, nhìn nó cười nhạt.

- Các ngươi sẽ mang viên ngọc khác thay thế viên ngọc này, lấy viên ngọc này đem về và dùng công cụ để xem hình ảnh được lưu lại bên trong viên ngọc. Nhưng tiếc là ta không để các ngươi thấy được những gì đã xảy ra đối với ta.

Bóp nát viên ngọc thành bột phấn, đóng lại khe hở tựa như chưa từng đụng chạm đến, Vô Thường xoay người, nhàn nhạt lụm cục đá nằm ở một góc lên mở cửa phòng rồi bước nhanh ra ngoài, rời khỏi Tháp cùng với chiếc mặt nạ của hắn. Để lại trong phòng chỉ là một lửa xanh lục đang thiêu đốt một bộ đồ rách cùng với hai chân, hai tay đang thối rửa của một đứa trẻ mang tên “Vô Thường của ba mươi ngày trước” trong góc.

Nếu không phải quá trình đột phá có biến, hắn sẽ cho họ nhìn thấy quá trình đột phá của hắn, mà kể ra lúc ấy hắn cũng không có cách nào khác ngoài bất đắc dĩ để họ biết. Còn giờ, hắn sẽ để họ thấy, biết được nhiều thứ phá hoại kiến thức họ chỉ khi nếu hắn muốn bản thân trở thành tế phẩm mặc cường giả mổ xẻ, nghiên cứu, thậm chí là điên cuồng đoạt xá từ những lão quái đã già khọm, sắp về trời.

Bóp nát viên ngọc cộng thêm một chút diễn kịch tựa như chưa từng biết trận pháp hay vị trí của viên ngọc, hắn tin rằng họ sẽ cho là đã quên bỏ viên ngọc vào chứ không thể nghi ngờ một tiểu tử miệng còn hôi sữa như hắn.

Và quả thật như hắn đoán. Ngay tại sáng sớm, khi hắn vừa tròn 30 ngày liền có một trung niên đến mở cửa phòng số 3, tiến vào để lấy viên ngọc nhưng không thấy. Kết quả là chỉ vài ngày sau, trung niên này đã chết trong khi bỏ trốn khỏi Nam Linh Khu hòng thoát tội đã quên bỏ Lưu Quang Tinh Thạch vào mắt trận.

Bất quá đó là tương lai.

Còn hiện tại, ở bên ngoài tòa Lung Linh Tháp sáng rực trong đêm nhờ những viên dạ minh châu gắn xung quanh mỗi tầng, dưới những chiếc đèn lồng phập phồng ngọn lửa rọi đường vẫn đang còn khá nhiều tu luyện giả chờ đợi con cháu của mình đột phá đi ra.

Nhược Gia Thủy sau một đoạn thời gian mỏi mòn chờ đợi cuối cùng cũng đã lộ ra nụ cười tươi hô lên.

- Hắn kìa, hắn đã ra… ….

Thế nhưng nụ cười trên môi nàng chưa hiện bao lâu thì dừng lại, gương mặt trở nên chua xót, sau đó thì hai hàng nước mắt cũng chảy nhanh xuống trong sự không cam lòng của nàng.

- Hắn? Là tiểu tử kia… sao…

Đứng gần nàng, Nhược Vĩnh Khanh đứng cạnh Giao Lão tuy không nhìn nàng nhưng kỳ quái hỏi.

Người đi ra đích thị là một đứa, vóc dáng cũng đúng là có chút na ná tên nghiệt chủng Vô Thường nhưng quần áo lại không hề giống, trông rất dị và quái. Đặc biệt từ thân thể của tiểu tử này, một loại khí chất làm cho lão không thể nói nên lời, chỉ biết sửng người hiểu rằng đây tuyệt đối là một tiểu tử bất phàm, tương lai không lâu sẽ là người đứng đầu thiên hạ đang không ngừng tỏa ra tứ phía, điều này lại càng khiến lão không tin đó là Vô Thường.

“Tiểu tử này là ai. Tại sao lại có thể bất phàm như vậy? Chỉ nhìn vào hắn thôi cũng đã khiến ta có một ý nghĩ thua thiệt trong đầu. Chiến ý, sát ý hay mọi ý nghĩ đối địch với hắn đều không thể phát sinh, cứ như hắn là người một nhà vậy”.

“Tiềm lực của tiểu tử này chắc chắn là cực lớn. Chỉ có hạng người như thế này mới xứng được kết đôi với Thủy nhi nhà ta. Ừm, bất kể gia thế hắn như thế nào, trước tiên ta phải đến làm quen đã”.

- Thủy nhi, cháu ở đây đợi ta một lát.

Không quay đầu, không thấy được Nhược Gia Thủy lệ rơi từng hạt đau nhói, Nhược Vĩnh Khanh nói xong cũng bay nhanh về phía Vô Thường hòng thực hiện mưu đồ chiêu tài.

Nhưng tiếc là xung quanh nơi đây cũng không chỉ có mình lão có ý định như vậy. Những cường giả Đế cảnh khác sau khi nhìn thấy Vô Thường cũng đều cảm nhận giống lão, vả lại khoảng cách họ lại gần hơn rất nhiền nên đã đến cạnh Vô Thường trước lão.

- Tiểu hữu ngươi tên gì, con cháu của ai?

- Tiểu tử, ngươi đến từ nơi nào? Ta là gia chủ Yến tộc ngự trị khắp vùng Lưu Nguyệt Sâm Lâm.

- Ngươi có vợ chưa, à không, ngươi có người đính ước chưa?

- Cháu gái lão phu năm nay mới 20 tuổi, là đệ nhất mỹ nữ ở Hải Lam quốc, ngươi có muốn làm thiếp của cháu ta không? (lão này nói nhầm).

- Lấy cháu gái ta đi, nó còn trẻ lắm, mới 119 tuổi thôi.

- Hay ngươi lấy cháu trai ta nhé?

- …

Trong khi đó, tại chỗ của Giao lão đang bên cạnh Nhược Gia Thủy thút thít dần dần thành tiếng, nhưng lão nào có thời gian rãnh để chú ý đến nàng. Lão từ lúc nhìn thấy Vô Thường trong tháp đi ra, gương mặt đã trở nên cứng đờ từ lâu, trong lòng là tràn ngập sự kinh diễm và khó tin.

“Thiên phú không thể xác định rõ, sức mạnh linh lực Linh Nhân cảnh của hắn quá mức mạnh mẽ. Nếu đem so với cô bé Nhược Gia Thủy thì khoảng cách cực lớn, tựa như thiên và địa. Đây vốn không phải sức mạnh mà một Linh Nhân cảnh chưa phân tầng nên có, nó quá mức vô lý”.

Vô Thường không còn một vạn sợi xích, nhưng với việc trăm sợi xích quy nhất cũng đã khiến hắn có nguồn linh lực khủng khiếp hơn bình thường. Bề ngoài tu vi hắn chỉ là Linh Nhân cảnh chưa phân tầng với thiên phú 100 sợi xích nhưng sức mạnh linh lực của hắn đã sánh ngang với Linh Sư cảnh chưa phân tầng 100 sợi xích.

Đó chính là sự khủng bố của trăm sợi xích quy nhất và khả năng phá vỡ luật lệ của một Tiên khi chính Vô Thường là người làm khiến trăm sợi quy nhất.

Hạ Giới sinh ra tự có luật do Thiên Địa Hạ Giới đặt, nhưng nhờ vào Đạo Quả, là kết tinh và là thành phần của một luật lệ lớn hơn, một luật lệ đang điều khống luật lệ Hạ Giới, Tiên có thể làm ra một số khả năng vượt xa người bình thường. Thần không thể sánh bằng.

Khiến trăm sợi xích quy nhất thành một sợi.

Mượn thiên địa lực lượng nâng cấp sức mạnh bản thân.

Lấy năng lượng thiên nhiên làm quần áo.

Che giấu linh lực vào không khí.

Ngoài ra còn rất, rất nhiều khả năng khác.

Những khả năng này không mang tính công kích, không có khả năng giết người, mà là phụ trợ, hỗ trợ cho con đường lớn mạnh của Vô Thường, của những vị Tiên không may đánh mất thân thể, phải tu luyện lại từ đầu.

Đây chính là chênh lệch năng lực giữa Phàm, Thần và Tiên.

“Chiến lực không rõ, nhưng nếu ta hóa làm Linh Nhân cảnh, một kích ta cũng không thể đánh trúng lên người hắn. Ngược lại còn chết rất nhanh, phải, chỉ là trong chớp mắt”.

Là Thánh cảnh viên mãn, đứng ở giữa ranh giới Thánh cảnh và Phá Giới cảnh, điều Giao lão nhìn thấy được từ trên người Vô Thường dĩ nhiên là càng nhiều hơn so với những Thánh cảnh, Đế cảnh nhỏ bé khác. Nhưng mà cũng vì vậy mà lão lại càng khiếp sợ, càng không tin tưởng, càng bị phá vỡ kiến thức gấp rất nhiều lần so với bọn họ.

“Chưa kể, luồng khí thế này… Linh Nhân cảnh không thể làm ra! Cho dù hắn là cường giả chuyển thế được ghi trong sách sử thì cũng như vậy, chỉ cần hắn còn là Linh Nhân cảnh thì hắn tuyệt đối không thể làm ra được cái loại cảm giác thống trị, xem mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay mà không ai có thể đối nghịch như thế này”.

“Hử? Xung quanh thân thể hắn dường như có thứ gì đó chuyển động? Không, chắc là ta bị hoa mắt. Cơ thể của hắn ngoài tỏa ra khí thế thì không có thứ khác…”

Tu luyện giả hấp thụ linh khí, chuyển hóa thành linh lực sức mạnh nên họ chỉ mẫn cảm đối với linh khí, linh lực. Thế nên đối với năng lượng tư nhiên đã trở thành quần áo trên người Vô Thường, hay linh lực đang được năng lượng tự nhiên (không khí) che dấu, Giao Lão hay bất kể Thiên Nhân cảnh nào thấy hắn cũng rất khó nhận thấy được, trừ những người đã có cơ may tiếp xúc với năng lượng tư nhiên và thuộc dòng dõi có được những cặp mắt tựa như Mị Ảnh Lam, họ ít nhiều sẽ phát hiện ra.

Nhưng phát hiện ra rồi thì họ làm gì khi thứ đó chỉ là quần áo?

“Hừm… hắn đã che giấu khí thế của hắn. Bây giờ nhìn tới nhìn lui, hắn ngoài ăn mặc dị thì trông rất bình thường”.

“Ta cũng đến lúc đi qua chào hỏi”.

Đến lúc này, Giao Lão hừng hực khí thế quát lên.

- Lão phu họ Giao tên Tần, một trong 16 trưởng lão của Nam Linh Khu. Tiểu hữu này chính là người mà lão phu có chuyện cần trao đổi, thỉnh các ngươi cút ra khỏi chỗ của tiểu hữu ngay lập tức.

Vừa nói, khí thế như tràng giang đại hải, mang tính áp đảo vô cùng mạnh mẽ cũng vừa từ người Giao Tần lao ra, đè ép đến trên người của tất cả các vị Đế cảnh đang vây quanh người Vô Thường. Khiến họ giật mình hoảng sợ, đổ mồ hôi hột mà lập tức mang mạng bỏ chạy ra ngoài.

Các vị Đế cảnh này tuy không biết lời của người vừa rồi nói là thật hay giả nhưng họ biết người đó chắc chắn là Thánh cảnh có sức mạnh kinh khủng, với lại tại Nam Linh Khu, ai lại dám ăn gan hùm mật gấu bật thốt to “ta là trưởng lão Nam Linh Khu”? Do vậy họ chỉ có thể cắn răng rời đi, trả lại khoảng trống cho Vô Thường. Bao gồm cả Nhược Vĩnh Khanh.

Cho đến khi họ về chỗ, quay mặt nhìn Giao Tần lão giả không hề đeo mặt nạ thì mới âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng. Không đeo mặt nạ, tu vi còn là Thánh cảnh thì đúng là trưởng lão Nam Linh Khu, không thể sai vào đâu được.

- Vụt.

Chỗ trống đã có, Giao Tần lập tức phóng lên, chỉ trong tích tắc đã từ khoảng cách 100m nhảy đến vị trí của Vô Thường.

- Hức… hức…

Cũng đồng lúc đó, trong khi Nhược Vĩnh Khanh chỉ vừa mang vẻ mặt kỳ quái quay, tiếc nuối về thì Nhược Gia Thủy cũng đã xoay người, nàng mang theo những dòng lệ mà không ai hiểu tại sao lại rơi mà chạy đi, tìm đến một chỗ yên tĩnh để được ngồi khóc cho thỏa nỗi lòng.

Vô Thường bây giờ trong mắt nàng là quá mạnh, mạnh đến mức mà nàng đã cảm thấy hai người như hai thế giới khác biệt, một chênh lệch mà không thể bù đắp và đuổi kịp, một tương lai không thể bên nhau, kề vai sát cảnh như nàng từng nghĩ, từng mong ước và hy vọng.

Nàng khóc, chua xót, không cam lòng, không muốn chấp nhận chỉ đơn giản là vì nàng đã không còn thấy được một cơ hội nào dành riêng cho nàng để nàng có thể vươn tay chạm vào góc áo của hắn nữa.

Ở thế giới Tu luyện này, sức mạnh không thể đuổi kịp người mình yêu, chỉ có thể giương đôi mắt đỏ, ướt nhòe những dòng lệ nhìn người yêu dần dần bỏ xa mình, dần dần khuất bóng sau áng mây trắng phía trên trời cao. Đó là một nỗi đau không thể tả cho một nữ nhân..

Có Thánh thể trong truyền thuyết thì như thế nào? Bắt đầu từ hôm nay, nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối đứng ở dưới đất, xót xa nhìn Vô Thường đang dần dần biến mất trên bầu trời.

- Thủy nhi, cháu đi đâu vậy? Đợi ta.

Nhược Vĩnh Khanh tuy chẳng hiểu gì, nhưng vì lòng yêu thương cháu gái, lão theo bản năng cứ đuổi theo nàng, lo lắng, ân cần hỏi han nàng cho đến khi cả hai khuất bóng sau một ngã rẽ gần một con sông.

Tại bên này. Vô Thường nhìn nàng rời đi cũng chẳng hiểu vì sao, hắn tạm bỏ qua điều đó, tập trung nhìn lão giả có vết sẹo giữa trán tựa như bao chuẩn trong phim truyền hình Bao Thanh Thiên, bất quá chỉ là giả lão, da không đen và tóc trắng hơn một chút mà thôi.

Giao Tần nhìn hắn hỏi.

- Tiểu hữu, ngươi phải chăng tên Vô Thường?

- Vâng, chính ta.

Vô Thường đã trở lại con người trước kia, xưng “ta” một cách bình đạm nhưng cũng đậm chất lãnh ngạo sẽ cách xưng hô thường xuyên được hắn dùng dù là gặp cường giả mạnh mẽ hơn hắn gấp triệu lần bởi vì hắn…

Tuy nhiên cũng có những trường hợp cần thiết để an toàn, hắn vẫn sẽ tiếp tục hạ mình nếu cảm thấy cần thiết.

Đối với cách nói chuyện Vô Thường, Giao Tần có chút không vui nhưng điều này cũng là điều được lão biết trước, bởi giả sử nếu hắn thật là một lão quái chuyển sinh, cách xưng hô này xem như đã là bình thường nhất.

- Ngươi có từng được một ai đó kêu đến trước cổng Bạch Thư Quán?

Mặc dù đã có đáp án trong lòng nhưng lão vẫn muốn xác nhận chính xác nhất có thể.

- Đã từng, là một lão nhân thu phí bên ngoài cổng Nam Linh Khu.

Vô Thường đáp.

Giao Tần yên tâm với đáp án, sau đó lão nghiêm mặt nói.

- Không biết chúng ta có thể đến một nơi yên tĩnh bàn chuyện không nhỉ?

- Đây là ý hay, và ta, cũng có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi, tiền bối.

Vô Thường nở ra một nụ cười nhạt đầy tiếu ý nhưng cũng đầy vẻ khó hiểu, tà ý.

- Vậy thì mời theo lão phu đến đây một chuyến.

- Được.

Hai người rời đi.

Tại một căn phòng tuyệt đối kín âm trong vùng cự ngụ của trưởng lão Nam Linh Khu.

Lúc này Vô Thường và Giao Tần ngồi đối diện nhau trên một bàn tròn trong phòng rộng, sang trọng. Giao Tần cũng biết Vô Thường là gì nên cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng.

- Người tài tất phải ở những nơi thích hợp cho họ. Ngươi với thiên phú, với năng lực của bản thân nếu ở lại Thủy Long quốc sẽ chỉ làm chậm đi sự phát triển ngươi. Thay vào đó, ngươi nếu đến với chúng ta, gia nhập Kim Vương Điện, ngươi sẽ có được một nơi phát triển tốt nhất tại trên Hải Hoàng tinh cầu này, trở thành cường giả đứng đầu tinh cầu là điều chắc chăn. Ngươi có bằng lòng không?

- Vậy à?

Vô Thường khẽ nhếch miệng, sau đó hắn nhàn nhạt nhìn Giao Tần hỏi mà không phải trả lời có hoặc không. Chuyện còn dài, hắn vẫn từ từ.

- Xin hỏi Giao tiền bối, ngươi gia nhập tổ chức khi nào, đến nay đã bao nhiêu năm và đạt được chức vị gì trong tổ chức rồi? Mong tiền bối trả lời thực giúp ta, nhờ nó ta mới có thể biết được “nơi phát triển tốt nhất cho ta” có thật sự đúng như mong đợi.

Mục đích câu này của hắn chỉ đơn giản là muốn hỏi “lão già, ngươi có tu vi Thánh cảnh viên mãn vậy đảm nhận chức vị gì?” hòng để hắn xác định được quy mô của tổ chức lớn hay nhỏ, người đứng đầu tổ chức mạnh hay yếu. Nếu Thánh cảnh mà có chức vị nhỏ thì tổ chức tất nhiên lớn, còn nếu Thánh cảnh mà chức vị quá lớn, tổ chức tất nhiên nhỏ hơn.

Những câu hỏi phía trước của hắn chỉ là để đánh lừa nhận thức của Gia Tần, khiến lão lầm tưởng hàm ý ẩn đằng sau câu hỏi sang một hướng khác.

Đã từng là người thống trị, có tài mưu lược, hắn chí ít vẫn còn nhớ được rằng trong một cuộc nói chuyện giữa những người lãnh tụ, nham hiểm “sai một từ, cửa vong chính là đã chờ ngay ở trước mặt”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.