Chân Mệnh Thiên Nữ

Chương 2: Chương 2




Hôm sau, trên Thái Cực điện.

“Phong Na Duyên Thích làm Tả thừa tướng, ban thưởng một ngàn mẫu ruộng!”

Thái giám cung kính đọc chiếu thư do Lang Gia Tĩnh viết, Toàn Hải Đường rơi vào trầm mặc.

Lang Gia Tĩnh tất nhiên là thấy biểu tình trên mặt của Toàn Hải Đường rồi, trong nháy mắt, nàng cảm thấy khoái ý sục sôi!

Na Duyên Thích từ trong đám đông bước ra, hắn hưng phấn tươi cười giống như đang ve vẫy cái đuôi cẩu, cất cao giọng nói: “Na Duyên Thích tạ ân nữ hoàng bệ hạ!”

“Ái khanh bình thân.”

“Khoan đã!” Toàn Hải Đường nghiêm mặt nhìn về phiá Lang Gia Tĩnh,”Đây là chủ ý của ai?”

“Là ý của ta.” Lang Gia Tĩnh khiêu khích nhin hắn, có vẻ đắc ý dào dạt, “Ta là nữ hoàng, ta hạ ý chỉ ai dám không theo? Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao? Giam quốc nhiếp chính vương.”

Chiếu thư đã hạ, ngàn vạn lần khó đổi! Cho dù Toàn Hải Đường là nhiếp chinh vương, cũng không có quyền lợi bác bỏ chiếu thư.

Toàn Hải Đường trừng mắt nhin nàng, vạn lần cũng không nghi tới nàng lại tự minh hạ chiếu.

Đối với uất giận của Toàn Hải Đường, Lang Gia Tĩnh lại làm một bộ “Nhìn ngươi có thể làm gi ta” bộ dáng ngả ngớn, hơi thở của hai người rõ ràng là không hoà thuận, ngay cả văn võ bá quan bên dưới đều biết được.

Sau một lúc nhìn chằm chằm nàng , Toàn Hải Đường đột nhiên vỗ mạnh long án.

“Bãi triều!” Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Nhìn thân ảnh hắn rời đi , Lang Gia Tĩnh không khỏi phi cười, cảm giác thắng lợi khiến cho nàng cực kỳ phấn khich, đắc ý.

Ha ha! Toàn Hải Đường, xem thử ngươi lợi hại, hay là ta cao tay!



Tư vị của thắng lợi, Lang Gia Tĩnh cũng không hưởng thụ được bao lâu.

Ngay tại lúc Lang Gia Tĩnh nghĩ Toàn Hải Đường chi có thể chấp nhận sự việc này thôi, một mảnh giấy từ tay Giam quốc nhiếp chinh vương đã xoá sạch nụ cười của nàng.

“Phụng theo ý chi của nhiếp chinh vương, phế truất danh hiệu tả thừa tướng của Na Duyên Thích!”

Lang Gia Tĩnh đang ngồi trên ghế nhảy bật lên, nổi giận đùng đùng hỏi tổng quản thái giám Phúc công công, “Mệnh lệnh của Nhiếp chinh vương có thể bác bỏ chiếu thư của nữ hoàng sao?”

Hắn nói phế là phế a? Vậy nàng làm nữ hoàng để làm gi?

Phúc công công cẩn thận nói: “Hồi bệ hạ, căn cứ luật pháp của nước ta, trước khi ngài trưởng thành, chiếu thư của ngài và nhiếp chinh vương có hiệu lực ngang nhau.”

Câu trả lời của Phúc công công chọc giận Lang Gia Tĩnh.”Bãi giá nhiếp chính cung! Ta muốn tự mình hỏi Toàn Hải Đường, hắn rốt cuộc muốn như thế nào!”



Lang Gia Tĩnh nổi giận đùng đùng tìm tới cửa là chuyện nằm trong dự kiến của Toàn Hải Đường, hắn đã sớm dự đoán được, Lang Gia Tĩnh sẽ nén giận chuyện phế truất Na Duyên Thích kia, quả thực còn khó hơn lên trời.

Toàn Hải Đường buông lỏng bút trong tay, khép tấu chương lại, chậm rãi khoanh hai tay ra sau rồi đứng dậy, đồng thời hỏi: “Bệ hạ sao lại không đi học?”

Lang Gia Tĩnh không khách khí hỏi,”Ai muốn đi học cái quái quỷ đó? Ta có việc hỏi ngươi!”

Toàn Hải Đường nâng mày kiếm, “Ta xin chăm chú lắng nghe.”

Hắn càng bình tĩnh càng làm cho Lang Gia Tĩnh thêm bốc hoả, nàng đem chiếu thư của Giam quốc ném vào hắn, “Ngươi vì cái gì lại trục xuất tả thừa tướng Na Duyên Thích hôm nay ta vừa phong? Ngươi thuận theo ta một lần cũng không được hay sao?”

Toàn Hải Đường đạm mạc nhìn khuôn mặt tức giận nhỏ nhắn của Lang Gia Tĩnh, “Ta vẫn không thể đồng ý việc này được, nguyên nhân ngày hôm qua ta cũng đã nói qua rồi.”

“Hừ! Ngươi nói hắn làm quan bất chính, phẩm đức không hợp, nịnh nọt cấp trên, ức hiếp cấp dưới, không phải là người đầy hứa hẹn. Bất quá, ta cho rằng kia căn bản đó chỉ là thành kiến của chính ngươi!” Lang Gia Tĩnh không hờn giận mà chỉ trích.

Hắn nhất đinh là có tâm tư khác, cho nên mới không chuẩn nàng trọng dụng đại thần ngoài tâm phúc của hắn!

Toàn Hải Đường thở dài một hơi, “Bệ hạ, quốc gia đại sự không phải trò đùa, nàng tuổi nhỏ ngây thơ, không hiểu rõ lòng người hiểm ác.”

Nàng không phục, “Hình như cái gì ngươi cũng biết, ngươi dám nói ngươi sẽ không nhìn lầm người sao?”

“Sẽ không.” Ánh mắt hắn thâm trầm nhin nàng, “Bởi vì ta không thể sai.”

Vì quốc gia xã tắc, hắn không thể sai; Vì nàng, hắn càng không thể sai.

Lang Gia Tĩnh nghe vậy, nghẹn họng nhìn trân trối.

Nàng như thế nào cũng không nghi tới, hắn lại trả lời quyết liệt như vậy, mà đôi mắt hắn bình tĩnh tinh nhuệ, lại lóe ra quyết đoán cùng cơ trí.

Không! Không! Hắn là kẻ thù của nàng, nàng như thế nào có thể nâng cao chí khí của hắn, diệt uy phong chính mình? Hắn muốn đoạt quyền thế nào, nàng cũng không thể khinh thường.

“Tuy rằng ta tuổi còn nhỏ, nhưng đường đường là vua của một nước, ngươi không thể lạm dụng quyền lợi tiên đế giao cho ngươi để thay ta định đoạt toàn bộ! Chuyện phong Na Duyên Thích ta tuyệt đối sẽ không khoan nhượng, nếu ngươi nhất định phải can thiệp, như vậy ngươi rõ ràng định soán vị ta, tự lập làm hoàng đế!”

Cho dù là quan hệ gì, nàng cũng là nữ hoàng, cho dù hắn là nhiếp chính vương, nàng cũng không phải việc gi cũng nghe lời y. Nàng biết hắn hiểu được, nàng có suy nghĩ của chinh minh, không phải để hắn tuỳ ý bài bố!

“Tĩnh Nhi!” Hắn thấp giọng kêu tên của nàng, “Không được hồ nháo!”

Hồ nháo? Hắn dám nói nàng hồ nháo! Lang Gia Tĩnh quả thực tức chết rồi!

“Dù sao ở trong mắt ngươi, ta làm cái gì cũng đều là hồ nháo, ta đây ngay lập tức sẽ nháo cho ngươi coi!” Lang Gia Tĩnh giận đùng đùng nói với cung nữ bên cạnh : “Hồi cung!”

Nhìn nàng tức giận rời đi, Toàn Hải Đường lại một lần nữa thở dài.

“Tĩnh nhi, ta nên bắt nàng làm sao bây giờ?”

Trước kia nàng là công chúa, hắn thân là giam quốc thủ phụ, lại là Vương gia, còn có thể dùng thân phận trưởng bối để dạy dỗ nàng, hôm nay nàng đã là vua một nước, chẳng lẽ thân là thần tử như hắn lại có thể đánh nàng một chút để răn đe sao?

Hắn không thể.

Chính xác, điều Toàn Hải Đường lo lắng đã trở thành sự thật rồi.

Nàng lại một lần nữa ở trước mặt hắn, cùng với văn võ bá quan hạ chiếu phong chức thừa tướng cho Na Duyên Thích.

Hắn không có ngăn lại, cũng không có hạ lệnh phế một lần nữa, bởi vì, hắn hiểu được nàng đã quyết định khư khư cố chấp, mặc kệ hắn có nói bao nhiêu.



“Phúc công công, nhiếp chính cung không có động tĩnh gì sao?”

Cách hôm nàng phong tả thừa tướng cho Na Duyên Thích kia, đã qua ba ngày rồi, nhưng mà, lần này hắn không có hạ chiếu Giam quốc mà phế truất, đối với việc làm của nàng lần này không hề xen vào, nếu không phải thời khắc tuyên chiếu hắn có ở đó, Lang Gia Tĩnh cơ hồ sẽ nghĩ chuyện này hắn chắc hẳn không hề hay biết.

“Hồi bệ hạ, không có động tĩnh gì.”

Kỳ quái! Chẳng lẽ hắn liền như vậy khuất phục rồi sao?

Lang Gia Tĩnh hỏi lại: “Nhiếp chính vương ba ngày nay không hề có gì khác thường sao?”

“Vương gia vẫn như bình thường, hay tới phê duyệt tấu chương, có khi lại ra cung tuần tra, mỗi ngày buổi tối Vương gia đều thường xuyên hội nghị quốc sự cùng các triều thần.”

Nghe xong, thật sự giống như không có gì khác thường, nhưng mà, Lang Gia Tĩnh chính là cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Không nên là như vậy, hắn cũng không phải là một nam tử có thể dung túng nàng, chẳng lẽ. . . . . . Ở trong lòng hắn đang tính toán cái gì sao?

“Nữ hoàng, vi thần cho rằng Vương gia nhất định là nhận định rõ thân phần thần tử của mình, cho nên không dám tiếp tục tự tiện quyết định việc triều chính.” Tả thừa tướng vừa mới nhậm chức Na Duyên Thích ở một bên mở miệng nói.

Lang Gia Tĩnh nhướng mày, “Là như vậy sao?”

“Đương nhiên đúng là như vậy!” Na Duyên Thích nói như trảm đinh tiệt thiết, “Từ khi nữ hoàng đăng cơ tới nay, nhiếp chính vương quá mức coi rẻ quân chủ, thường lộng quyền độc hành, xem nữ hoàng không ra gì. Vi thần cho rằng. . . . . . Vi thần cho rằng. . . . . .”

“Cho rằng cái gì?” Sự quan tâm của Lang Gia Tĩnh hoàn toàn bị khơi mào.

Hắn ấp úng, “Cái này. . . . . . Vi thần không dám nói.”

Lang Gia Tĩnh liếc trắng mắt, “Ta miễn ngươi vô tội, nói!”

“Tạ bệ hạ.” Na Duyên Thích cẩn thận tiêu sái đến gần Lang Gia Tĩnh, ở bên tai nàng lên tiếng gièm pha, “Rất nhiều người đều nói, Vương gia như vậy rõ ràng là chuyên quyền, rõ ràng là. . . . . . có tư tâm.”

“Có cái gì tư tâm?” Lang Gia Tĩnh hồ nghi hỏi.

Na Duyên Thích dụng tâm kín đáo tiếp tục bên tai nàng ném đá xuống giếng, “Tất nhiên là. . . . . . có âm mưu đoạt Lang Gia quốc, tự lập làm hoàng đế.”

Tuy rằng Lang Gia Tĩnh cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng mà không biết vì cái gì, lúc những lời này phát ra từ miệng Na Duyên Thích, nàng cũng không nguyện ý tin tưởng.

Lang Gia Tĩnh tách khuôn mặt nhỏ nhắn ra, một bộ mặt không cho là đúng. “Hắn sẽ không!”

Toàn Hải Đường không phải người như thế! Có một thanh âm ở đáy lòng nàng liên tiếp vang lên, tiếng vang ngày càng lớn.

“Nữ hoàng, tri nhân tri diện bất tri tâm! Nếu không phải, vì sao hắn lúc nào cũng cùng ngài đối địch? Đem việc phong ta làm thừa tướng mà nói! Nếu không phải sợ ngài trọng dụng ta ngược lại đối với Vương gia bất lợi, Vương gia cũng sẽ không hạ lệnh phế truất ta như vậy.” Na Duyên Thích ra sức phỉ báng Toàn Hải Đường.

Lang Gia Tĩnh thì thào tự nói: “Ngươi nói như vậy cũng không phải không có đạo lý, nhưng mà. . . . . .”

Nhưng mà. . . . . . Không biết là vì cái gì, nàng chính là không muốn tin.

Đôi mắt Toàn Hải Đường sâu như đáy cốc không lường được, vĩnh viễn không thể chạm được tâm tư của hắn, nhưng , hết thảy hành động của hắn đều là vì Lang Gia quốc, nàng không cảm giác được tâm tư hại người của hắn.

“Na ái khanh.”

“Có thần.” Na Duyên Thích lên tiếng.

Lang Gia Tĩnh nhìn thẳng hắn, từng chữ từng chữ một hỏi: “Ngươi cùng nhiếp chính vương từng có thù có phải hay không?”

Na Duyên Thích sửng sốt một chút, thoáng chốc toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ nàng nhận ra được cái gì rồi sao?

“Không, không có! Không có chuyện này.” Na Duyên Thích ra sức phủ nhận.

“Thật sự không có?”

“Vi thần tuyệt đối không dám lừa gạt bệ hạ.” Dừng một chút, hắn cẩn thận dò hỏi, “Bệ hạ tại sao lại hỏi điều này?”

Lang Gia Tĩnh phân tích không hề có một chút hàm hồ, “Nếu ngươi cùng hắn từng có hận, như vậy tình huống các ngươi như nước với lửa có thể giải thích rồi.”

Na Duyên Thích vội hỏi: “Lập trường chính trị mới là nguyên nhân bốc đồng chính, vi thần là người đứng về phía nữ hoàng, bất luận kẻ nào uy hiếp đến địa vị của bệ hạ, vi thần đều coi là địch nhân!”

Một phen lời nói dõng dạc này được Lang Gia Tĩnh ghi vào trong lòng.

“Ta quả nhiên không có nhìn lầm người, Na ái khanh.”

Na Duyên Thích lập tức quỳ xuống tạ ơn. “Tạ bệ hạ tán thưởng!”

Nhưng không ai chú ý, khi đôi mắt Na Duyên Thích hạ xuống, xẹt qua một chút giả dối . . . . . .



Bắc Lăng thành, tửu lâu Trường Phú. Bên dưới tửu lâu, khách quý chật nhà.

Người dân trong Bắc Lăng thành ai biết nói đều biết, Trường Phú lâu là tửu lâu số một trong số các Đại tửu lâu của thành, ước chừng có ba tầng lầu cao, người ra vào Trường Phú tửu lâu đa phần đều là thương nhân giàu có hoặc những kẻ quý tộc, ngoại trừ thức ăn nơi này làm người ta ăn hoài không ngán, thì đa số khách ngồi chật ních tại các ghế, chỉ là cùng nhau trò chuyện.

Trong phòng chữ Nhất Thiên Hào, ca kỹ đang đàn ca khúc do chính nhạc sĩ Đường Thiếu Dật phổ “Dáng em” , bên trong vài quan lớn trong triều đình đang ngồi, rượu vui nóng người, mỗi người đều ôm giai nhân trong lòng, nói chuyện ầm ĩ.

“Na Thừa tướng, ngài thật sự là có phúc tinh chiếu mạng a! Trong hai ngày ngắn ngủn đã trải qua thăng quan cùng giáng chức, trước đây chưa từng có ai như vậy!” Trình đại nhân cười nói.

“Trình đại nhân lời nói thật là,” Chí đại nhân cũng phụ họa , “Có thể làm cho nữ hoàng sủng hạnh như thế, tương lai Thừa tướng đại nhân tiền đồ nhất định là không thể đếm nha!”

Na Duyên Thích cười ha ha, “Nhờ phúc của các vị, Na mỗ ta nếu tương lai sung sướng, nhất định sẽ không quên các vị đại nhân ngài!”

Các vị đạ thần ở đây nghe vậy, đều cảm thấy cực kỳ hưởng thụ!

Mọi người cùng nhau lăn lộn ở chốn quan trường, ai lại không hy vọng có thể có quý nhân đề bạt, một bước lên mây?

Tôn đại nhân khuôn mặt tươi cười đầy nước miếng, nói: “Na đại nhân, hạ quan có một chuyện cần thỉnh giáo.”

“Tôn đại nhân mời nói.”

“Hạ quan rất muốn biết Na thừa tướng làm cách nào dành được sự tín nhiệm của nữ hoàng, thuận buồm xuôi gió mà thăng quan tiến chức.”

Na Duyên Thích nhíu lại đôi mi, đối với vấn đề này cũng không nghĩ để ý tới.

Đây chính là bí quyết hắn thăng quan tiến chức, làm sao có thể cùng mọi người chia sẻ? Tuy rằng khi nãy có nói có lợi mọi người sẽ cùng được hưởng, bất quá, lời nói kia chính là thuận miệng mà thôi, chỉ có ngốc tử mới có thể tin!

“Kỳ thật. . . . . . tất cả đều là ý của nữ hoàng, nàng cao hứng thưởng cho người nào thì người đó hưởng, làm gì có bí quyết?” Na Duyên Thích tránh nặng tìm nhẹ.

“Bất quá, Na Thừa tướng thật sự có bản lĩnh , có thể làm cho nhiếp chính vương cùng nữ hoàng đối chọi nhau gay gắt, Ngô mỗ thật sự là bội phục!”

Làm cho Lang Gia Tĩnh cùng Toàn Hải Đường đối chọi, thật là chuyện khiến cho Na Duyên Thích tự hào.

“Không có gì,” Na Duyên Thích giơ chén rượu lên, ngửa cổ mà uống, vẻ mặt đã có men say, “Nữ hoàng chẳng qua chỉ là một con bù nhìn vô tích sự, làm gì có năng lực phân biệt thị phi? Hiện tại quyền lực to lớn đều ở trong tay nhiếp chính vương Toàn Hải Đường, nếu có thể ở triều đình mà sống yên, một bước lên mây, phải nghĩ biện pháp ly gián tín nhiệm của nữ hoàng đối với nhiếp chính vương Toàn Hải Đường, như thế chúng ta mới có khả năng mà thừa dịp.”

Một đám đại nhân đều gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy! Toàn Hải Đường đối với nhóm đại thần chúng ta ghét cay ghét đắng, có hắn cầm giữ triều chính, chính luật nghiêm minh, thưởng phạt phân minh, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền tài trước mắt mà hóa thành không, nghĩ đến thật sự là muốn bóp cổ tay mà.”

“May mắn Na đại nhân được nữ hoàng tín nhiệm, có ngài hộ tống, tương lai chúng ta sau này nhất định sẽ cực kỳ khoái hoạt!”

Na Duyên Thích lúc đầu là cười cười, sau đó vỗ tay thanh thúy hoan nghênh, làm cho ca kỹ cùng nữ nhân trong lòng đều lui ra, mới lắc lắc đầu nói : “Sự tình nào có đơn giản như vậy? Toàn Hải Đường kia thực sự là khó giải quyết! Hắn không chỉ có xuất thân hoàng tộc, chức Giam quốc nhiếp chính vương lại là do tiên đế phong, nắm quyền trước khi nữ hoàng đến tuổi cập kê, phế hắn nhất định không thể, nếu muốn an ổn qua ngày, trừ phi. . . . . .”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi làm cho nữ hoàng không hề tín nhiệm hắn, hoặc là. . . . . .” Hắn làm một bộ dạng thủ thế. “Ám sát hắn!”



Tẩm cung nữ hoàng.

Mang theo một thân thơm ngát sau khi tắm rửa, bà vú Phú cùng cung nữ Thanh Thanh bên người giúp nàng mang quần áo.

“Bây giờ phải đi ngủ sao? Nhưng mà ta còn chưa muốn ngủ!” Lang Gia Tĩnh chu cái miệng nhỏ nhắn, một mặt cùng bà vú cò kè mặc cả.

“Bệ hạ, người nói không ngủ, ngày mai làm sao dậy sớm lâm triều được.”

“Như vậy hủy lâm triều.” Lang Gia Tĩnh nửa thật nửa giả nói.

“Bệ hạ thích nói giỡn.” Tuy rằng tuyệt đối không buồn cười.

Lúc này, Phúc công công đi đến, cung kính thông báo, “Bệ hạ, nhiếp chính vương cầu kiến!”

Toàn Hải Đường? Cái tên âm hồn bất tán kia đến đây làm chi?

Lang Gia Tĩnh phất phất tay, không kiên nhẫn nói : “Nói với hắn ta mệt, muốn đi ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Cái người vừa mới nói không muốn ngủ kia, lập tức sửa lại lời nói, Thanh Thanh ở một bên cười trộm, bị Lang Gia Tĩnh hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái.

“Nhưng mà. . . . . . Vương gia nói có việc rất quan trọng cần phải gặp ngài.”

Việc quan trọng! Chỉ cần chuyện quan trọng gì của hắn. Nàng nhất định sẽ không muốn nghe.

“Cho hắn vào.” Nàng mất hứng nói.

“Dạ!” Phúc công công lĩnh mệnh mà đi, chỉ chốc lát sau, Toàn Hải Đường lập tức đi vào. Hắn một thân y phục bình thường, đồng thời khoác áo khoác màu đen, anh tuấn trác tuyệt.

“Bệ hạ, mời ngài theo ta ra cung một chuyến.” Toàn Hải Đướng hướng đến Thanh Thanh, “Chuẩn bị toàn bộ, lấy áo khoác giữ ấm cho Nữ hoàng.”

“Chờ một chút!” Nhìn hắn lộng quyền độc hành khiến cho Lang Gia tĩnh nộ khí, “Ta cũng không có nói ta muốn đi với ngươi ra ngoài.”

Toàn Hải Đường quả thực làm càn! Căn bản không đem nàng là Nữ hoàng để vào mắt.

“Nàng nhất định phải đi.” Hắn ngữ khí kiên định chân thật đáng tin, “Ta muốn cho nàng chính mắt thấy, người nàng tín nhiệm, các đại thần được sủng hạnh đang làm cái gì!”

Những lời này khơi mào ý thức nguy cơ của Lang Gia Tĩnh. “Những lời này là có ý gì”

“Nàng rất nhanh sẽ biết.”



Na Duyên Thích lộ ra sát khí, các đại thần đều đổ mồ hôi.

“Na. . . . . . Na đại nhân, những lời này nếu truyền ra ngoài, là tội đáng chém đầu a !” Trình đại nhân nhát gan mặt như màu đất, những người khác sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.

Na Duyên Thích kia thần sắc lại cực kỳ tự nhiên.

“Không giết hắn, chẳng lẽ chờ hắn tới giết chúng ta sao?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau. “Không. . . . . . Sẽ không như vậy nghiêm trọng chứ?”

“Rất khó nói! Hiện tại hắn là Nhiếp chính vương quyền lực nhất, lấy tính mạng ai đều dễ như trở bàn tay! Các ngươi nghĩ hắn không biết đại thần bên dưới đang làm chuyện gì sao?”

Lời vừa mới nói ra, mọi người càng thêm bất an.

“Việc này. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?” Chí đại nhân vuốt cợ bộ dáng thập phần sợ hãi, giống như đầu trên đầu mình tự dưng sẽ biến mất không thấy tăm hơi vậy.

“Không cần lo lắng, hiện tại trên tay chúng ta có Vương Kỳ.” Na Duyên Thích mặt tràn đầy tự tin nói.

“Ý Na Thừa tướng nói bọn ta hiểu, nhưng còn nữ hoàng bệ hạ?” Ngô đại nhân hỏi.

“Đúng vậy! Chỉ cần chúng ta khống chế được vương Kỳ, cho dù Toàn Hải Đường cầm quyền to đến đâu cũng không có đất dụng võ! Dù sao hắn bất quá cũng chỉ là một tên Vương gia mà thôi.” Na Duyên Thích đắc chí nói : “Đến lúc đó chúng ta muốn như thế nào liền làm như thế đó, nữ hoàng tuyệt đối nói cái gì sẽ nghe cái đó, tiếp tục lợi dụng nàng giết Toàn Hải Đường, kể từ đó, chúng ta liền có thể vô tư rồi.”

“Thật sự là một kế sách hay, một hòn đá ném hai chim!” Giọng nữ lạnh lùng ở ngoài cửa vang lên.

“Không đúng sao?”

“Cao kiến! Thật sự là cao kiến!”

Mọi người đều gật đầu phụ họa, nhưng chỉ trong chốc lát sau, mọi người đột nhiên lâm vào tĩnh mịch.

Tại sao lại có thanh âm nữ nhi ?!

Tầm mắt mọi người đồng thời hướng ra cửa, chỉ thấy Lang Gia Tĩnh nhỏ nhắn đứng ở bậc cửa tựa tiếu phi tiếu, một đôi mắt hắc bạch phân minh phi thường tức giận, mà người cao to đứng bên người nàng lại là Toàn Hải Đường, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy hàn khí, lãnh liệt khiến người không rét mà run.

Thoáng chốc, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, miệng há to nhưng lại không thể phát ra nửa điểm âm thanh, nội tâm không hẹn mà cùng kêu, trời. . . . . . Trời ạ! Đại họa lâm đầu rồi!



Đó là lúc ta đăng cơ đến nay, lần đầu tiên sử dụng quyền hành hành quyết.

Đúng vậy, ta xử quyết Na Duyên Thích vì tội cầm đầu đại thần mưu đồ tạo phản.

Cho tới bây giờ, ta mới hoàn toàn hiểu được chính mình thực ra rất ngây thơ, cũng rốt cục hiểu được Toàn hải Đường là người rất quan trọng đối với ta. Trước kia hắn quản hết tất cả mọi việc khiến cho ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng, khi ta hiểu được dụng tâm lương khổ của hắn, từ nay về sau, ta trở nên phi thường tin cậy hắn, xem hắn là người quan trọng trong cuộc sống của mình.

Toàn Hải Đường, một người có dung mạo tuấn dật giống như tiên, khí chất tao nhã, ánh mắt tinh nhuệ như đao, thanh âm dễ nghe như một khúc nhạc, nụ cười ấm áp như nắng xuân, cao ngạo như núi, nam nhân có tâm tư quyết đoán, hắn không chỉ là một nam nhân xuất sắc, cũng là một nhiếp chính vương xuất sắc. Nếu không có hắn phụ tá, ta vốn cũng không có ngày hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.