Mùa đông năm Minh Đức thứ ba, tuyết bay ngập trời.
Lang Gia Tĩnh mang cung trang màu hồng,
khoác chiếc áo ấm màu lông thỏ, trong lòng ôm một con thỏ tên Tiểu Tuyết Điêu, nằm úp sấp ở cửa sổ xem tuyết. Tiểu Tuyết Điêu liếm bông tuyết
lạnh lẽo trong lòng bàn tay nàng, hướng nàng cười khanh khách không
ngừng. (vâng, là ‘cười’ ạ )
“Nữ hoàng, các đại thần đều đến đông đủ rồi, cung thỉnh nữ hoàng vào triều.” Phúc công công nói.
Lang Gia Tĩnh cũng không quay đầu lại hỏi: “Toàn Hải Đường đâu?”
“Vương gia đã ở triều sẵn, đợi ngài đến.”
“Ai! Có chuyện gì hắn đều xử lý hết rồi, ta lên hay không có quan hệ gì” Nàng hờn dỗi.
Na Duyên Thích phản bội nàng quả thực là
một đả kích lớn, cũng làm cho nàng thức tỉnh chính mình, nguyên bản nàng rất thích chuyện lên triều, nhưng từ khi nhận biết được người trong
cung hay lục đục với nhau , Lang Gia Tĩnh lại đối với chính trị lại trở
nên thiếu hứng thú.
“Bệ hạ đã mười ba tuổi rồi, nói chuyện như thế nào vẫn trẻ con như thế?”
“Hải Đường!” Nàng vui vẻ chạy vội vào trong lòng hắn, vô cùng thân thiết mà cọ xát .”Sao ngươi lại tới đây?”
Mà tiểu Tuyết Điêu thông minh sợ bị đè bẹp giữa hai người, sớm nhẹ nhàng phóng qua đầu vai Lang Gia Tĩnh chạy trốn mất dạng.
“Đến xem ngươi như thế nào còn chưa vào
triều.” Hắn phủi ít bông tuyết trên người nàng, rồi lại liếc mắt nhìn
cửa sổ đang mở rộng, trong lòng hết thảy đã hiểu hết.
“Đầu ta hôm nay choáng váng không thoải mái, hôm nay xin nghỉ rồi.” Nàng giả một bộ dạng suy yếu.
Toàn Hải Đường cười, không bị con quỷ linh tinh này lừa gạt.
Hắn điểm chóp mũi nàng một chút, vạch
trần tiểu kế của nàng. “Ta xem, ngươi chắc chắn là thích ngắm tuyết đến
nỗi không muốn vào triều?”
Nói dối bị vạch trần, Lang Gia Tĩnh không khỏi bĩu đôi môi oán giận nói, “Ngươi có biết là tốt rồi, vạch trần ta để làm gì nữa?”
Chán ghét, nàng làm Nữ hoàng lâu lâu nhàn hạ một chút, hắn không thể một mắt nhắm một mắt mở sao?
“Bởi vì ngươi là vua của một nước, lời
vua không thể đùa, chỉ sợ chỉ là một câu nói dối nhưng lại liên lụy tới
nhiều người.” Toàn Hải Đường đột nhiên nghiêm giọng nói.
Đối mặt hắn lúc hắn ray dạy. Nàng luôn không có cách đối phó.
“Ai, ai — ngươi lại tới nữa.”
Lang Gia Tĩnh sợ hắn muốn giáo huấn nàng, liền đồng ý nói :”Vào triều thì vào triều, ta không có nói là không đi.”
Mới là lạ! Vừa mới nãy nàng còn giả bộ bị bệnh mà.
Hắn nhìn nàng, trong mắt có chú ý thân thiết.”Lâm triều đối với ngươi mà nói, thật sự khổ sở như vậy sao?”
Lang Gia Tĩnh nhăn mặt, “Đương nhiên rồi! Mới sáng sớm bị người khác kéo ra khỏi ổ chăn, lên triều luôn có cái
bản này, tấu chương kia, không thú vị chút nào! Dù sao ta đi hay không
cũng không quan trọng, ngươi là Giam quốc Nhiếp chính vương, có thể xử
lý mọi việc thỏa đáng, toàn bộ ngươi đều làm tốt rồi.”
“Bệ hạ!” Lời nói phủ bỏ trách nhiệm của
nàng khiến cho Toàn Hải Đường thở dài, “Ngươi là vua của một nước, mà ta chỉ là một đại thần phụ trợ, ta không thể mọi chuyện đều thay ngươi
quyết định, ngươi cũng không thể như thế ỷ lại ta.”
Lang Gia Tĩnh không cho là đúng còn ngỗ ngịch cười, đem luôn toàn bộ trách nhiệm đổ cho hắn.
“Trước khi tiên hoàng lâm chung đã đem ta phó thác cho ngươi, ta không thuận theo người ỷ lại ngươi thì ta ỷ lại
ai đây? Trong triều đình này, ta chỉ có thể tín nhiệm một mình ngươi a!”
Hơn nữa là hoàn toàn tín nhiệm, hoàn hoàn toàn toàn giao phó.
“Ngươi. . . . . .”
Lang Gia Tĩnh ôm lấy tiểu Tuyết Điêu, thản nhiên cười.
“Đi thôi! Nên vào triều rồi.”
Toàn Hải Đường nhíu lại khởi mi, “Ngươi muốn dẫn nó vào triều sao?”
“Trên triều đã rất nhàm chán rồi, nếu
không cẩn thận để ngủ quên làm sao bây giờ? Tuyết Điêu đúng lúc có thể
giải trí cho ta a!” Thấy hắn hơi hơi giận tái mặt, nàng làm nũng , “Cho
ta mang đi đi ! Ta sẽ đem nó giấu trong tay áo, được không?”
Toàn Hải Đường mặc dù biết rõ không nên
dung túng nàng như thế, nhưng mà, khi hắn thấy con mắt nàng sáng mang
theo hàm xúc khẩn xầu, hắn lại không đành lòng cự tuyệt.
“Lần sau không được viện dẫn lời lẽ này nữa!” Hắn cảnh cáo.
Lang Gia Tĩnh nở ra nụ cười, đối với tiểu Tuyết Điêu nói: “Thật tốt quá! Tuyết cầu, ngươi có nghe thấy không?
Ngươi có thể đi theo ta rồi!”
Nhìn bộ dáng nàng vui vẻ như nhánh hồng
mai nghiêng ngả, thân thể nhu nhược như cành liễu, làm trong lòng hắn
bất giác động, ánh mắt nóng rực di chuyển theo thân thể yểu điệu của
nàng, thật lâu không dời đi. . . . . .
—
“Có việc dâng tấu, vô sự bãi triều.” Lang Gia Tĩnh máy móc nói cái câu trước giờ không chút thay đổi nào, trong
lòng đồng thời cầu nguyện các đại thần không có việc gì để tấu.
Đáng tiếc lão thiên gia không có nghe
thấy lời cầu nguyện của nàng, một gã đại thần tách khỏi mọi người bước
ra, cất cao giọng nói:”Thần, Chu Tử Duy có việc cần tấu!”
Aizzzz. . . . . .”Nói đi!”
“Những ngày gần đây có tuyết lớn, làm lở
tuyết ở núi Băng Sơn, vây khốn năm trăm hộ ở bên dưới núi, vi thần đã
điều đi một ngàn quân lính cứu viện, cũng đem dân chúng trôi giạt khắp
nơi định cư tại một chỗ, thỉnh nữ hoàng định đoạt.”
Lang Gia Tĩnh gật gật đầu,”Tăng số người
cứu trợ để giúp đỡ toàn bộ dân chúng, ban trợ cấp cho người thương vong, dàn xếp chỗ ở cho người sống sót, đồng thời khai thương cứu tế, qua mùa tuyết sẽ tập trung lại.” Nàng lại chuyển hướng nói với Toàn Hải Đường
đang ngồi bên phải, “Vương gia, ngươi nghĩ thế nào?”
“Thỉnh bệ hạ ra lệnh cho công bộ đưa
người đến chân núi đào mương máng, từ bắc đến nam hai mươi dặm, sau khi
tuyết tan sẽ có nước mà tưới tiêu.” Kể từ đó, có thể giải quyết được
việc Bắc lăng thành đến mùa hạn lại thiếu nước.
Toàn Hải Đường luôn mưu tính sâu xa như
thế, thật sự là khí chất trời sinh, Lang Gia Tĩnh không thể tưởng tượng
được tại sao trước đây nàng lại chống đối hắn, xem hắn như kẻ thù.
Lang Gia Tĩnh vuốt ve tiểu Tuyết Điêu trong lòng, vui vẻ đồng ý, “Theo ý của Nhiếp chính vương.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Sau khi Chu Tử Duy lui ra, lại có một gã đại thần tiến lên.
“Khải tấu bệ hạ, bệ hạ đã mười ba tuổi,
đúng vào thời điểm Phương Hoa, quốc gia của ta có tập tục tảo hôn của
Hoàng thất, bệ hạ có nên đám hỏi hay không?”
Nghe vậy, Lang Gia Tĩnh không khỏi dừng
tay lại, hình như có một chút bỡn cợt liếc mắt nhìn Toàn Hải Đường
“Vương gia, ý của ngươi thế nào?”
Nếu không phải đại thần nhắc nhở, hắn căn bản là đã xem nhẹ hôn sự của Lang Gia Tĩnh rồi.
Chỉ thấy Toàn Hải Đường nhíu mày, lãnh đạm đáp lại, “Nữ hoàng tuổi còn nhỏ, không vội.”
Toàn Hải Đường cự tuyệt làm cho đại thần
có chút kinh ngạc, “Tuy rằng nữ hoàng tuổi nhỏ, cũng có thể định hôn ước trước, đợi cho nữ hoàng đủ mười lăm tuổi sẽ bắt đầu tổ chức hôn lễ.”
Thấy Toàn Hải Đường mày mặt nhăn càng
sâu, Lang Gia Tĩnh không khỏi âm thầm buồn cười, mà tiểu Tuyết Điêu
trong lòng nàng dường như hiểu được tính người, hơi hơi nhếch cái miệng
nhỏ.
Ngoan, thật sự tuyết cầu rất ngoan! Ta cuối cùng không chọn sai ngươi a!
“Như vậy, đối tượng là ai?” Toàn Hải Đường hỏi ,”Triệu đại nhân có danh sách người thích hợp trong tay?”
“Danh sách ở đây.”
Triệu đại nhân lấy trong người ra một tập giấy, nhờ thái giám đưa đến trong tay Toàn Hải Đường.
Toàn Hải Đường mở ra, đảo qua từng cái
tên được liệt kê; Mà Lang Gia Tĩnh ngay cả cái liếc mắt xem cũng không
có hứng thú, mà là nàng hứng thú đối với việc Toàn Hải Đường sẽ giải
quyết việc này như thế nào.
“Võ Uy Quận vương, hắn mặc dù quý vì là
con cháu hoàng tộc, nhưng háo thắng, không xứng đôi với nữ hoàng. Chính
Di Hầu, mê rượu háo sắc, không coi ai ra gì! Hoài Tây Vương, mặc dù đọc
đủ thứ thi văn nhưng cơ thể lại nhiều bệnh, còn lại đều không đáng để
nói tới!”
Toàn Hải Đường bất mãn nheo mắt lại, nóng giận ném chồng tập lên trên bàn, “Triệu phụ, những người này ngươi cho
rằng chính là những người thích hợp sao?!”
Chưa bao giờ thấy Toàn Hải Đường tức giận đến như vậy, Triệu phụ sợ tới mức mặt không còn chút máu, đầu gối mềm
nhũn liền quỳ rạp xuống đất, cả người phát run, dập đầu xin khoan dung
liên tục.
“Vi thần đáng chết! Vương gia tha mạng! Tha mạng. . . . . .”
“Hôn nhân đại sự của nữ hoàng không thể nào làm qua loa được, sau này tìm được người thích hợp thật sự, các khanh hãy dâng tấu.”
Toàn Hải Đường không bao giờ tức giận
nhưng hôm nay lại phá lệ, việc này không dễ dàng chút nào! Bộ dạng không khống chế của Toàn Hải Đường thật sự thú vị, không uổng hôn nhân đại sự của mình được đem lên triều, không coi nàng ra gì đã đem nàng ra thảo
luận rồi.
Lang Gia Tĩnh nhịn cười, cố giữ vững trấn định nói: “Theo ý của Nhiếp chính vương, bãi triều!”
—
Nàng thừa nhận — có đôi khi nàng ngịch
ngợm và làm nũng, đều là vì muốn nhìn biểu tình của hắn, nàng phải làm
như vậy, là để chứng minh hắn có để ý tới nàng hay không thôi.
“Võ Uy quận vương, Chính di hầu, Hoài tây vương ai cũng không thích hợp làm chồng ta, ngươi nói là ai mới thích
hợp?” Ôm ấp âu yếm sủng vật, Lang Gia Tĩnh cười khẽ giương mắt trộm dò
xét Toàn Hải Đường.
Toàn Hải Đường không chút lo lắng trả
lời, “Nam nhân có thể xứng đôi với ngươi, phải văn thao vũ lược, trí
dũng song toàn, sắc bén sâu sắc, càng đồng thời phải có vai trò đặc biệt của một người chồng, một người chồng-hoàng đế, phải gánh vác những
nhiệm vụ nặng nề mà người thường không gánh vác nổi, bảo vệ ngươi cùng
những hoàng tử tương lai. . . . . .”
Nói cách khác, chính là đi ra khỏi triều, đi vào tẩm cung, còn phải mang theo tướng lĩnh đánh giặc cùng người
thống trị quốc gia rồi còn gì! ( ta chém đấy )
Lang Gia Tĩnh không kiên nhẫn reo lên
đánh gãy lời nói của hắn: “Ai nha! Cái ta muốn là một người chồng, cũng
không phải kẻ biết trị quốc hay là kẻ biết cầm quân!”
Còn “Văn thao vũ lược, trí dũng song
toàn” nữa chứ! Hắn tưởng nàng muốn triệu tập hết để đi thi Trạng Nguyên
sao? Thật sự là khó hiểu!
“Ngươi là vua của một nước, việc lựa chọn hôn phu không thể chọn những kẻ đầu đường xó chợ.”
“Cho dù ta là vua của một nước, nhưng cũng giống những cô nương bình thường, có khát khao hạnh phúc giống như nhau!”
Thân là một nữ nhân, chuyện hạnh phúc
đương nhiên là phải gả cho một người chồng đối đãi thiệt tình với mình,
việc này nàng chắc chắn sẽ không nghi ngờ.
Nghe ngữ khí cảm thán của nàng, Toàn Hải
Đường đột nhiên dừng bước chân, bắt được người của nàng, không thể tin
hỏi: “Ngươi muốn thành thân?”
Nàng có thể nói ra những lời này, đại biểu cho nàng đã biết tư vị của tình yêu!
Nàng biết cái gì là tình yêu!
Hắn thẳng thắn hỏi, ánh mắt thâm thúy,
làm cho mặt Lang Gia Tĩnh trong phút chốc đỏ lên; Tuy rằng rất xấu hổ,
nhưng nàng vẫn không quên khiêu khích hắn.
Lang Gia Tĩnh nhún nhún vai, “Có gì không thể? Hoàng tộc luôn luôn tảo hôn không phải sao?”
“Ngươi có người trong lòng?” Hắn tiếp tục ép hỏi.
Một cảm giác rối rắm như cơn lũ đang ào
ạt chảy trong lòng ngực hắn, không phân biệt được hắn cấp bách việc này
là vì nàng hay là vì hắn.
Đương nhiên là có! Xa tận chân trời — là hắn a!
Phóng mắt khắp thiên hạ, có ai có thể
hiểu nàng như hắn? Có ai có thể làm cho nàng yên tâm phó thác tất cả ?
Từ ba năm trước khi nàng hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, nàng liền lặng
lẽ đem thân ảnh hắn đặt sâu vào trong lòng mình.
Bất quá, bây giờ không thể nói ra! Nàng sợ sẽ dọa hắn chạy mất.
“Tĩnh nhi!” Hắn thấp giọng kêu.
Ách! Hắn gọi tên của nàng rồi. Đáng tiếc
âm điệu không được tốt, hẳn nên ôn nhu một chút, bất quá. . . . . .
Aizzz! Làm người phải biết chừng, không nên hy vọng xa vời.
“Ta chính là không nói, ngươi làm khó dễ được ta sao?” Nàng cười, không kiêng nể gì chế nhạo hắn.
Toàn Hải Đường biết rõ tính tình Lang Gia Tĩnh, nàng nếu cố ý không nói ra, sẽ y như con trai ngậm ngọc, tới chết cũng không phun ra một hạt.
Hắn bắt lấy đôi vai nhỏ bé của nàng, cố ý truy vấn ,”Ngươi xác định tình cảm của ngươi là sự chân thành, không
phải là mê luyến trẻ con?”
Lang Gia Tĩnh nghĩ nghĩ. Mê man thật lâu, bất quá, hình như thật sự đã biến chất thành tình yêu rồi.
Dáng vẻ lo lắng của hắn làm nàng uất ức. Nàng lay động đôi mắt hắc bạch phân minh, thiên chân vô tà nhìn hắn.
“Có cái gì khác biệt đâu? Không phải đều là thích sao?”
Câu trả lời hiển nhiên của nàng khiến cho Toàn Hải Đường thực không hài lòng.
Hắn nheo mắt lại, tuy rằng vẫn là ngữ điệu tao nhã vùng Bắc Kinh mà nàng thích, nhưng đã để lộ ra một tia hàm xúc ý tứ cảnh cáo.
“Ta sẽ tra ra người kia là ai.”
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng giả bộ biểu tình kinh ngạc bất an,
trên thực tế trong lòng lại chờ mong vạn phần. Nếu hắn tra ra được nam
nhân mà nàng yêu say đắm, kỳ thật là hắn rồi sao?
Toàn Hải Đường thu lại ánh mắt ấm áp, bắt đầu sinh ra một chút hàn khí.
“Đuổi hắn đi.”
—
“Ha ha! Ngươi có biết hắn nói gì không?”
Lang Gia Tĩnh cười không hề tiết chế, sau đó lập tức ngưng lại, học ngữ
khí cùng vẻ mặt Toàn Hải Đường, “Hắn nói : ‘Đuổi hắn đi’! Ha ha ha!”
Phản ứng của hắn chứng minh hắn có để ý tới nàng, như thế nào mà không làm nàng vui vẻ?
“Bệ hạ cẩn thận, cười nhiều kẻo cắn trúng lưỡi.” Phượng Duẫn Thiều thản nhiên lật sách, cũng không ngẩng đầu lên
mà mở miệng cảnh cáo.
Văn Uyên các đại học sĩ kiêm ‘Đế sư’
Phượng Duân Thiều, là Thái Phó duy nhất còn ở đây sau một đám sư già bị
Lang Gia Tĩnh chọc điên bỏ đi.
Mặc dù lĩnh mệnh Toàn Hải Đường dạy Lang
Gia Tĩnh pháp luật, kỷ luật, tử tập, quy chế pháp luật sử, không nghĩ
tới một thời gian sau tà bất thắng chính, người tốt Phượng Duẫn Thiều bị chính đệ tử mình dạy hư, từ nay về sau sa đọa đến vực sâu không đáy —
hắn xem sách của hắn, nàng nói chuyện của nàng, hai người một nam một
bắc ở cùng một chỗ, cũng là một loại cân bằng đến kì diệu.
“Không cần, không cần nguyền rủa ta.”
Nàng trừng mắt với Phượng Duẫn Thiều, cảm thấy hắn thật sự không có suy
nghĩ “Sư phó, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không?”
Nàng ở đây nói đến nỗi nước miếng phun tùm lum, cao hứng phấn chấn, hắn rốt cuộc là có nghe hay không?
Cảm giác được ánh mắt oán hận của nàng, Phượng Duẫn Thiều buông sách, bất đắc dĩ nhìn nàng.
“Đương nhiên là có, nhưng mà, ta không thấy có cái gì buồn cười.”
Nàng khó hiểu, “Sao lại không có? Nếu hắn không cần ta, sẽ không nói như vậy, chẳng lẽ việc này không đáng để cao hứng sao?”
Phượng Duẫn Thiều tự rót cho mình một ly trà thơm, uống một ngụm nhỏ rồi chậm rãi nói :”Bệ hạ, ngươi xác định đó là để ý?”
Nàng chống nạnh hỏi lại:”Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Không nhất định.” Chuyện không thể xác định, không nên nói chắc chắn.
Lang Gia Tĩnh kinh ngạc, “Như thế nào?”
Phượng Duẫn Thiều nhìn vòng khói tỏa ra xung quanh chén trà, thần thái thản nhiên.
“Bệ hạ suy luận quá mức sự thật. Đầu
tiên, ngươi là quân, hắn là thần, lấy góc độ một thần tử quan tâm hôn
nhân đại sự của quân vương mình, là xuất phát từ lòng trung thành. Tiếp
theo, ngươi tuổi nhỏ, hắn lớn tuổi, địng nghĩa tình yêu của ngươi không
thể nào thuyết phục được hắn, mà thời điểm hắn sốt ruột muốn bảo vệ
ngươi, vô cùng có khả năng hắn sẽ dùng việc cách ly đầu tiên, cho nên,
hắn mới có thể phát sinh từ ‘đuổi đi’ trong đầu.”
Phượng Duẫn Thiều hai ba câu liền hạ bệ ý tưởng trong đầu của nàng, làm nàng có chút buồn bực. Một việc lãng mạn
qua miệng hắn liền thành ‘Quân thần chi nghĩa’, thật sự là làm mất vui
đến cực điểm!
Nàng cả giận nói: “Ngươi căn bản là không biết, hắn —”
Phượng Duân Thiều nhếch khóe môi, vạch trần sự thật.”Ngươi sinh khí, đại biểu cho việc ta nói trúng nghi ngờ của ngươi.”
Lang Gia Tĩnh tuyệt vọng không còn cơ hội chống đỡ!
Nhìn ánh mắt hiểu rõ của hắn, nàng không
cam lòng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, “Ngươi không thể nào nói một câu
xuôi tai sao? Luôn luôn vạch trần nội tâm của ta.”
Phượng Duẫn Thiều không thay đổi bản sắc đế sư, mở miệng một câu không cần hồi báo, chính là nói có sách, mách có chứng.
“Bệ hạ, câu cửa miệng nói: ‘Đau chân mới bảo vệ chân’, ý nói nếu như
chân không bị thương, sẽ không thể nào bảo vệ đặc biệt cái chỗ bị thương đó; Tình huống hiện tại có thể giải thích rằng — nếu trong lòng ngươi
không có nghi ngờ, cũng sẽ không sợ người ta đụng chạm.”
Lang Gia Tĩnh dở khóc dở cười.
“Ngươi thật đúng là nói ba câu cũng không bỏ nghề.”
Phượng Duẫn Thiều cười nói: “Bệ hạ lại sai rồi, ‘Tình yêu’ không phải là nghề chính của thần, mà là nghề chính của mỗi người.”
Đôi mắt to tròn của Lang Gia Tĩnh linh hoạt chuyển động, tà khí cười. “Sư phó, nói như vậy ngươi có người trong lòng rồi?”
Phượng Duẫn Thiều thấy bộ dạng rắp tâm hại người của nàng, trong lòng cũng biết nàng có chủ ý gì.
“Sao? Ngươi hỏi ta?”
“Vừa mới nãy không biết là ai nói ‘Nếu
trong lòng không có nghi ngờ, cũng sẽ không sợ người ta đụng chạm’,
ngươi sẽ không nhanh như vậy mà đá nó đi chứ?” Nàng đắc ý dào dạt phản
kháng.
Phượng Duẫn Thiều hơi hơi cười khổ.
Cô nàng này thật sự giống như quỷ linh tinh!
Phượng Duẫn Thiều đành phải trả lời, “Đúng vậy, ta có người trong lòng.”
Lang Gia Tĩnh ánh mắt đều sáng. Nữ tử nào có thể khiến cho Phượng Duẫn Thiều danh xưng ‘Phượng Ngâm tài tử’ lâm vào ái mộ?
Lòng hiếu kỳ của nàng bị khơi mào, “Là ai? Mau nói cho ta biết!”
Phượng Duẫn Thiều mím môi mà cười, “Ngươi biết để làm gì?”
“Tò mò. . . . . .! Không, chỉ hôn! Đúng rồi, ta có thể hạ chỉ cho ngươi cùng nàng đám hỏi!”
Nhìn nữ hoàng bị một hôn sự nho nhỏ của hắn mà tốn công tốn sức đòi tác hợp khiến Phượng Duẫn Thiều mỉm cười.
“Tạ bệ hạ ân điểm, nhưng ta không thể nói cho ngươi.” Đó là bí mật ẩn sâu trong lòng hắn.
Lang Gia Tĩnh hạ khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, có vẻ thập phần thất vọng.
“Vì cái gì?” Nàng truy vấn.
“Chúng ta không có khả năng ở cùng một
chỗ.” Hai người bọn họ có một cửa ải cực kỳ khó khăn, không phải chỉ cần yêu nhau là có thể giải quyết được.
“Ta là nữ hoàng, ta có thể đem việc không thể biến thành có thể.” Thân phận khác nhau cũng tốt, hai nơi cách xa
cũng được, mặc kệ hắn cùng với người hắn yêu có chênh lệch bao nhiêu đi
nữa, nàng đều có có thể biến chênh lệnh này thành ngang hàng!
Hắn lắc lắc đầu, “Vấn đề của chúng ta, cả nữ hoàng cũng không thể giải quyết.”
Nói như vậy, là sinh tử hai nơi sao? Lang Gia Tĩnh không có dũng khí tiếp tục dò hỏi vết thương lòng của hắn.
Trầm mặc một lát, nàng nhỏ giọng hỏi: “Nàng. . . . . . là người như thế nào?”
Phượng Duẫn Thiều nghiêng đầu, suy nghĩ
một lát, “Là. . . . . . người vừa tịch mịch vừa cô độc, tấm lưng kia
luôn làm cho người ta sợ hãi mất đi mà gắt gao bảo vệ, mới cách xa tầm
mắt một khắc ngay lập tức muốn tìm về, sợ trong một khắc nháy mắt sẽ
biến mất không thấy tăm hơi.”
Nàng hiểu cảm giác như vậy, nàng cùng
Phượng Duẫn Thiều giống nhau, đều muốn âu yếm người mà mình nghĩ trong
lòng, nhớ kỹ, một khắc cũng không quên.
“Tình yêu là hạnh phúc, cũng là đau khổ.
Nó làm cho một người thay đổi, trở nên ghen tị, giận dữ, để ý, không nói lý, cường thủ hào đoạt, thậm chí từ đau đớn cũng ngỡ ngọt ngào, nhưng
mà, người nào cũng sẽ trải qua một lần, mới xem như không uổng cuộc đời
này,” Phượng Duẫn Thiều hạ mắt, nhìn chén trà trong tay, “A! Trà lạnh.”
Là trà lạnh, hay là do tâm lạnh? Nghi vấn bống nhiên xẹt qua lòng Lang Gia Tĩnh.
“Sư phó.” Nàng đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Phượng Duẫn Thiều giơ chén lên, “Huh?”
“Ta lệnh cho ngự phòng mỗi ngày đem đến
cho ngươi trà hoa cúc ngươi thích để ngươi uống!” Như vậy, tâm hắn sẽ
không còn lạnh nữa! (ngây thơ….đáng sợ)
Khóe mỗi Phượng Duẫn Thiều khẽ câu lên, nở nụ cười, vẻ lo lắng trên mặt hắn tản đi.
“Tạ bệ hạ ân điểm.”
Đế sư của ta — Phượng Duẫn Thiều, cho ta
cảm giác siêu thoát mà đạm bạc, hắn luôn thanh thản nghiên cứu vấn đề
học vấn, bình thản phẩm trà, có lẽ vì hắn thảnn hiên thanh thản, cho
nên, tại triều đình hắn không hề nổi bật.
Một người không hề có ý tranh tranh đấu
đấu, kỳ thật trong lòng cất dấu một tình yêu cực kỳ nồng cháy, ta ái mộ
hắn vì cùng chung một ý, ôm chặt người mình yêu trong lòng. Sau đó ta
rốt cuộc đã gặp được người mà hắn yêu. . . . . . Nói thật, đem ta ra
hung hăng khiêu khích.
Hắn không lớn tiếng buộc ta học bài,
nhưng, trong quá trình nói chuyện phiếm, hắn lại chỉ dạy ta một ít quan
điểm, ta xem trọng hắn, cũng không có giấu gì hắn, bao gồm tình yêu.
Quan điểm hắn đối với tình yêu ảnh hưởng
rất sâu đối với ta, theo lời của hắn, ta giống như đã nhìn thấy được
tình cảm trong lòng hắn, không muốn cho người khác biết. Ta cảm tạ hắn
lúc hắn nói chuyện với ta, khiến cho ta sau này nếm trải chua xót trong
tình yêu, có thể tiếp tục duy trì.
Sau Toàn Hải Đường, hắn là người thứ hai được ta tín nhiệm.