Chân Mệnh Thiên Nữ

Chương 4: Chương 4




Ngày năm tháng mười hai, là ngày lễ băng đăng của Lang Gia quốc, lúc này toàn bộ Lang Gia quốc đều là những tảng tuyết quý, mở mắt ra nhìn, toàn là một cảnh bao la rộng lớn.

Người thích thời tiết này nhưu Lang Gia Tĩnh tất nhiên là đã sai người khắc một cái đèn cung đình, tính treo ở hành lang cung một cái đèn hình con rồng.

Lang Gia Tĩnh ngắm cái hậu cung đang chứa hơn mười tảng băng đăng, yêu thích không buông tay, đột nhiên nha hoàn Quế nhi kích động chạy vào nói: “Bệ hạ, hai ngọn băng đăng do người đặc làm đã đưa tới rồi!”

Lang Gia Tĩnh vui vẻ cười,”Thật sao? Ở đâu vậy?”

Quế nhi hướng ra ngoài ngoắc ngoắc hai thái giám,”Mau đem vào.”

Hai ngọn băng đăng lập tức được khiêng vào, một tảng có khắc hoa Hải Đường, một tảng khắc hình con phượng hoàng, người sáng suốt rất dễ dàng nhận ra cái tảng băng hoa Hải Đường là do ai làm rồi.

“Đây là do sư phuj Toàn Quỳnh Lâm làm đúng không?” Lang Gia Tĩnh cực ỳ tự tin hỏi.

“Bệ hạ thật sự là có mắt nhìn!”

“Khắc thật tốt!” Đụng một bông tuyết trên băng đăng, Lang Gia Tĩnh không hỏi tán thưởng, liền hỏi Thanh Thanh đang đứng ở một bên, “Thanh thanh, ngươi nói, Toàn Hải Đường có thích hay không?”

“Bệ hạ đưa vật gì, Vương gia nhất định đều thích.” Thanh thanh nhìn một tảng băng, “Bệ hạ, một tảng kahức hình con phượng hoàng là chủ ý của người sao?”

Lang Gia Tĩnh mỉm cười, “Cái này sao? Cái này là tặng cho sư phó Phượng Duẫn Thiều của ta.”

Nàng nâng cánh tay tinh xảo lên, lấy một tảng phượng hoàng giao cho tiểu thái giám, “Giúp ta đưa đến phủ của Đại học sĩ, phải bảo đảm nó hoàn hảo! Nếu thiếu mất một chút, phạt ngươi lao động một tháng, nghe rõ chưa?”

“Dạ! Nô tài nhất định cẩn thận!”

Tiểu thái giám kinh sợ đich tiếp nhận, làm một bộ dạng thật cẩn thận đón miếng băng mỏng.

“Bệ hạ, bức hoa Hải Đường có cần đưa đến phủ của Nhiếp chính vương ngay bây gờ không?” Giai nhi thông minh nhanh nhẹn hỏi.

“Không cần,” Nàng mỉm cười, bàn tay nhỏ vỗ về miếng băng đăng,”Tảng này ta muốn giao tận tay hắn.”

Quế nhi cùng Thanh Thanh nhìn nhau cười.

Thì ra, nữ bệ hạ đã thích Nhiếp chính vương rồi!

Vừa mới nghĩ tới, ngoài cửa đã có giọng của Phúc công công bẩm báo, “Nhiếp chính vương cầu kiến!”

Lang Gia Tĩnh cười ra mặt. “Tới đúng lúc, mau cho vào.”

Mới nghĩ tới hắn, hắn đã tới rồi.

Toàn Hải Đường nhìn tảng băng ở đại sảnh, mày kiếm nhíu lại.

“Bệ hạ, ngươi đang làm cái gì?”

“Ta đang ngắm đèn,” Nàng lôi kéo tay hắn muốn hắn xem, “Xem đi! Toàn bộ băng đăng này sẽ ở đây trong ba ngày rồi được trưng ở ngoài, có đẹp hay không?”

Ánh mắt Toàn Hải Đường càng lúc càng sâu.

Lang Gia Tĩnh cầm một tảng băng nhỏ, đưa đến trước mặt hắn, cười hì hì nói: “Nha! Đây là ta đặc biệt sai người làm, tặng cho ngươi.”

Toàn Hải Đường không hề tiếp, mắt hắn dừng ở tảng băng, vẻ mặt không thay đổi.

Trên mặt của tảng băng còn có tên hắn, rõ ràng là có ý đặt riêng.

Thấy hắn im lặng không nói tiếng nào, khuôn mặt Lang gia Tĩnh hơi suy sụp.

“Hải Đường, ngươi không vui sao?” Tại sao hắn lại không vui?

Toàn Hải Đường không trả lời, phất tay, nói với Quế nhi cùng Thanh Thanh: “Các ngươi lui ra trước, ta cùng bệ hạ có việc cần nói chuyện riêng.”

“Dạ.”

Đợi các nàng lui ra sau, Lang Gia Tĩnh khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của ngươi có vẻ không tốt! Có phải bị bệnh hay không? Ta gọi ngự y tới xem bệnh. . . . . .”

“Bệ hạ, ta không có sinh bệnh, mà là có việc muốn nói với ngươi.”

Nhìn mặt hắn có vẻ rất nghiêm túc, Lang Gia Tĩnh nhìn hắn, có chút bất an.

“Chuyện gì?”

Toàn Hải Đường giơ tay lên, đem một sổ công vụ ném lên bàn.

Cho tới bây giờ, Lang Gia Tĩnh mới chú ý là trên tay hắn có cầm một quyển tấu chương.

Lang Gia Tĩnh nhướng mắt ,”Quyển sổ này có vấn đề gì sao?”

“Đương nhiên là có,” Ánh mắt hắn nhìn nàng mang theo một chút chỉ trích, “Những con số trên đó tại sao lại không có chỉ thị phê chuẩn của ngươi?”

Lang Gia Tĩnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười. Thì ra là vì chuyện này!

Nàng chẳng hề để ý nói: “Nga! Việc này. . . . . . tuỳ cho ngươi quản lý, ngươi xử lý luôn luôn hoàn hảo, ta căn bản không có gì phải lo lắng.”

Dù sao cũng là Toàn Hải Đường phê chuẩn, nàng chỉ cần máy móc nói, hạ chỉ “Chiếu theo ý Nhiếp chính vương” , nàng đối với chính trị không hề có hứng thú, đã có Toàn Hải Đường làm hậu thuẫn cho nàng, nàng sẽ vô tư mà thả tâm đi đây đó.

Thái độ không chịu trách nhiệm của nàng đã chọc giận Toàn Hải Đường.

“Bệ hạ, ta chỉ là tham mưu phụ tá cho ngươi, không có quyền làm chủ mọi chuyện.” Toàn Hải Đường hơi hơi tức giận rồi.

Là hắn chiều hư nàng sao? Vì muốn làm cho vương vị của nàng càng thêm chắc chắn, hắn hình như mọi việc lớn nhỏ đều làm hết, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại, để cho nàng ỷ lại vào hắn, đem toàn bộ chính sự giao vào trong tay hắn.

Câu trả lời của Toàn Hải Đường làm Lang Gia Tĩnh kinh ngạc.

“Nhưng mà, trước ia không phải toàn bộ đều do ngươi xử lý sao?”

Hắn thấm thía nói: “Đó là bởi vì lúc ấy ngươi còn nhỏ, nay ngươi đã mười ba tuổi, là thời điểm ngươi bắt đầu học tập quản lý, hai năm tiếp theo sau khi ngươi trưởng thành, Nhiếp chính vương ta sẽ chủ động cáo lui , đến lúc đó còn có ai có thể giúp ngươi?”

Ánh mắt Lang Gia Tĩnh vòng vo xoay chuyển, rất nhanh đưa ra một quyết định.”Như vậy, ta sẽ hạ chỉ hông phế chức vị nhiếp chính vương của ngươi là được.”

“Tĩnh nhi!” Hắn quả thực không thể hcịu được bản tính bậy bạ của nàng!

Nàng nói như đinh đóng cột:”Hải Đường, nếu nhưu ngươi không đồng ý nhiếp chính, ta sẽ lập tức thoái vị!” ( nguyên văn là trảm đinh tiệt thiết, mà k biết ghi sao nữa )

Nàng dám uy hiếp hắn!

“Ngươi không thể làm như vậy! Giam quốc nhiếp chính vương phải giao lại quyền khi nữ vương đủ tuổi trưởng thành, đây là quy củ!”

Lang Gia Tĩnh cũng không mảy may để ý.

“Quy củ là do người lập ra, cùng lắm thì sửa lại nó.” Nàng là nữ hoàng, ai có thể cản nàng?

Đây là quân chủ mà hắn một lòng tận tuỵ sao? Nói ra lời lẽ không có lý như vậy! Toàn Hải Đường kịch liệt nói:”Ngươi làm như vậy so với ‘Hôn quân’ có khác gì nhau?”

“Ta không phải hôn quân, ta là ‘Vua bù nhìn’. Ta như một con rối có tên hoàng đế thôi, mà ngươi chính là kẻ giật dây, an bài toàn bộ,” Bao gồm lòng của nàng, “Nếu ngươi buông sợi tơ ra, con rối này sẽ vô lực mà ngã xuống đất, Hải Đường, ngươi hiểu chưa?”

Mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, thì thầm: “Ngươi là người quan trọng trong lòng ta, ta ỷ lại ngươi, ta không muốn một mình một người cô đơn ở đây.”

Hắn mở to mắt, ngữ khí cứng rắn:”Ngươi nếu là một nữ hàong, sẽ không nói ra những lời như thế này.”

Nàng dỗi nói: “Ta đây làm Lang Gia Tĩnh là tốt rồi, không làm nữ hoàng có được không?”

Căn bản nàng không hề muốn làm nữ hoàng, nàng muốn làm vợ của hắn kia!

“Tĩnh nhi!” Nàng sao lại có thể tuỳ hứng như vậy?

Nàng liều lĩnh vọt vào trong trong lòng hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trước ngực hắn, “Ta không muốn ngươi thoái vị, ta không chuẩn!”

Thân hìnhToàn Hải Đường phút chốc cứng đờ, việc nàng quá ỷ lại, làm cho trong lòng hắn nổi lên một cỗ ngọt ngào lẫn chua sót.

Hắnlà một kẻ nhiếp chính thất bại, hắn hảo tâm nắm quyền điều hành cho nàng, lại ngược lại làm cho Lang Gia Tĩnh ỷ lại, thích sống an nhàn!

Không thể tiếp tục như vậy nữa! Lý do gì hắn lại lên làm Nhiếp chính vương? Chẳng phải là vì muốn Lang Gia Tĩnh làm một nữ hoàng tốt hay sao!

Nếu hắn không nghĩ cách giải quyết, như vậy không thể thức tỉnh được Lang Gia Tĩnh!

Hắn đẩy nàng ra, hành lễ, ánh mắt ấm áp của hắn bỗng trở nên lạnh lùng.

“Thỉnh bệ hạ cấp tốc phê duyệt tấu chương, vi thần cáo lui.”

“Hải Đường! Hải Đường! Hải Đường. . . . . .” Nàng đuổi theo gọi tên hắn, nhưng hắn không hề quay đầu lại.

Kinh ngạc nhìn thân hình quyết tuyệt rời đi kia, mảnh băng đăng trong tay Lang Gia Tĩnh buông lỏng, bất giác rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn trắng, sáng như ngọc.

Trong cuộ đời Lang Gia Tĩnh, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo đến như vậy, nàng loáng thoáng có một loại cảm giác — Toàn Hải Đường vừa bỏ đi, có khả năng sẽ rời bỏ nàng vĩnh viễn. . . . . .



Từ cái ngày đó, Giam quốc Nhiếp chính vương không bao giờ phê duyệt tấu chương nữa, hắn thậm chí mượn cớ bị bệnh để không đến.

Lang Gia Tĩnh không chỉ một lần tự mình tới thăm, cũng từng sai người đến an ủi Nhiếp chính vương, nhưng luôn bị người của Toàn Hải Đường chặn ngoài cửa, chỉ truyền đạt lại lời hắn: “Thần bệnh triền miên trên giường, không tiện tiếp kiến”.

Không có Toàn Hải Đường, nàng cảm giác như mất đi một chỗ dựa, hết chuyện này đến chuyện kia, nơi chứa tấu chương đã chất cao thành núi, mà điều khiến Lang Gia Tĩnh đau đầu nhất là vì sự thiếu kinh nghiệm của nàng, lúc trước toàn bộ mọi việc đều bị nàng ném sang một bên.

Không có Toàn Hải Đường đảm trách mọi việc, Lang Gia quốc từ trước tới nay thật sự là một thời kỳ hỗn loạn nhất. Trước sau không đến một tháng mà đã nhận được rất nhiều tin tức về nước láng giềng Nguyệt Uyển quấy nhiễu biên cảnh….

Lúc này đây, Lang Gia tĩnh không thể không quản rồi. Nàng nhìn các đại thần hỏi: “Có ai nguyện ý lãnh binh tiến đến biên cảnh, dẹp loạn hay không?

“…”

Trên Thái Cực điện, bách quan hai mặt nhìn nhau, không ai dám tiến lên một bước, không công chịu chết cả.

“Nói mau! Ngày thường các ngươi dâng tấu hcương rồi thao thao bất tuyệt, đạo lý rõ ràng, bây giờ gặp phải đại sự nguy cấp đến sự sống còn, mỗi người các ngươi đều trở nên câm điếc hết rồi sao?”

Một gã võ tướng rời khỏi đám người, ấp úng mở miệng, “Khải tấu bệ hạ. . . . . .”

“Kim Ngô võ hầu, ngươi muốn lãnh binh xuất chinh sao?”

Kim Ngô Mang không ngừng lắc đầu, “Không. . . . . . Vi thần chỉ cho rằng, việc xuất chinh hẳn nên thảo luận kỹ càng, tuyệt đối không thể tuỳ tiện. . . . . .”

Lang Gia Tĩnh lạnh lùng nói: “Bây giờ không xuất binh, đợi đến khi Nguyệt Uyển đánh đến độ nguy cấp, muốn ta mang một thân bạch y ra quy hàng sao?”

Lang Gia Tĩnh nói một hơi khiến cho quan văn quan võ hai bên xấu hổ cúi đầu.

Thấy thế, Lang Gia Tĩnh lại sinh khí. Nàng vỗ long án, hành động theo cảm tình nói: “Nếu không ai muốn lãnh quân xuất binh, như vậy ta sẽ làm gương cho binh sĩ, ngự giá thân chinh đi! Bãi triều!”

Lời Lang Gia Tĩnh vừa nói ra, khiến cả triều văn võ lâm vào sợ hãi.

“Hoàng Thượng bớt giận! Hoàng Thượng bớt giận!”

“Nữ hoàng! Vạn vạn lần không thể a. . . . . .”

“Bệ hạ thỉnh cân nhắc!”

Từng tiếng hô can ngăn của văn võ bá quan cũng không thể ngăn Lang Gia Tĩnh lại, đợi đến lúc ngoài cửa Thái Cực điện có một thân ảnh đi vào, gọng nói trầm ổn dễ nghe khiến cho bá quan phải im lặng. . . . . .

“Bệ hạ, thần tự nguyện xin đi giết giặc, dẫn quân xuất chinh!”

Lang Gia Tĩnh hít một hơi dài, không thể tin nhìn người vừa tới.

“. . . . . .Hải Đường?!”

Đúng vậy, hắn là Toàn Hải Đường, là người dạy dỗ nàng, giúp đỡ nàng, là nam tử mà nàng dựa dẫm.

Có thể gặp hắn một lần nữa, Lang Gia Tĩnh cơ hồ nghĩ muốn nhào vào trong lòng của hắn, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy ánh mắt bất hoà của hắn, lòng của nàng giống như bị cái gì đó khắc sau vào, đau đớn khôn cùng.

Đợi cho mọi người toàn bộ đều im lặng, nàng mới hưng phấn nhìn Toàn Hải Đường.

Thật tốt quá! Nếu đích thân Nhiếp chính vương lãnh binh, nhất định sẽ toàn thắng trở về!

Binh bộ Thượng thư Mai đại nhân cao hứng nói: “Khải tấu bệ hạ, Giam quốc Nhiếp chính Vương gia trí dũng song toàn, mưu kế sâu xa, nếu Vương gia tự mình lĩnh quân, nhất định sẽ hiến cho sĩ khí quân ta trỗi dậy, chiến thắng trở về!”

Lang Gia Tĩnh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén, trào phúng nói: “Mai Thượng thư, chỉ cần không phải ngươi, mặc kệ là ai ngươi đều tán thành đề cử?”

Mai Thượng thư bị nàng nói, vẻ mặt đen thành tro, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

“Bệ hạ,” Toàn Hải Đường bình tâm tĩnh khí mở miệng, “Thỉnh cho phép ta lĩnh quân đi biên cảnh dẹp yên hỗn loạn.”

Hắn ĩn đi giết giặc làm cho nàng cực kỳ đau lòng.

Đây là đòn trả thù của hắn sao? Nếu là thật, quả thật là rất tàn nhẫn.

Nàng không chút do dự cự tuyệt, “Ngươi không phải võ tướng, không chuẩn!”

“Bệ hạ, ta mặc dù không phải võ tướng, nhưng ta đọc binh pháp thuần thục, hiểu được mưu lược cùng bố cục.

“Không cần nói nữa!”

Nàng sao lại có thể để cho hắn ra sa trường? Nếu có chuyện xảy ra, nàng làm sao chấp nhận được?

“Bệ hạ. . . . . .”

Toàn Hải Đường còn dịnh mở miệng, nhưng Lang Gia Tĩnh không chịu nghe, phất nhẹ tay áo, “Bãi triều!”



Hắn như thế nào có thể đối xử với nàng như vậy? Như thế nào có thể?

Sau lúc đó, Lang Gia Tĩnh nhốt mình bên trong tẩm cung, ôm mền khóc lóc, thê thê thảm thảm.

Không bao lâu sai, Quế Nhi mang đến điểm tâm, sợ hãi nhìn chủ tử của mình đnag khóc lóc đến têt âm liệt phế nói: “Bệ. . . . . . Bệ hạ, nên dùng bữa rồi.”

Nàng vừa tức giận vừa thương tâm quát: “Không ăn, không ăn! Mang đi đi!”

Để cho nàng đói chết luôn đi, dù sao cũng không có người đau lòng mà!

“Nhưng mà. . . . . . Ngài không ăn làm sao chịu được? Nếu đói đến sinh bệnh. . . . . .”

Lang Gia Tĩnh trẻ con la hét, “Đói sinh bệnh? Tốt nhất nên đói chết cho rồi! Như vậy nhà nhà ở Lang Gia quốc này sẽ cực kỳ sung sướng, khắp chốn mừng vui!”

Một hơi thở dài cùng với giọng nói ấm áp bỗng chốc vang lên.

“Tĩnh nhi, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?

Nghe thấy giọng nói của Toàn Hải Đường, cơn tức của Lang Gia tĩnh lại đột ngột vang lên.

Nàng cầm cái gối trên đầu giường ném qua, nghẹn ngào kêu lên:”Đi ra ngoài! Ngươi đi ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Nếu không phải do hắn, nàng cũng sẽ hông tức giận đến như vậy!

Toàn Hải Đường bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng.”Hãy nghe ta nói, Tĩnh nhi!”

“Còn có cái gì để nói? Ngươi là nhiếp chính vương, muốn thế nào liền như thế ấy, ta quản được sao?” Nàng giương nanh múa vuốt, dựng thẳng đuôi giống như con mèo con, “Ngươi đã chán ghét ta đến nỗi không tiếc mạng sống mà ra chiến trường, vậy ngươi đi đi! Ta thề nếu ngươi chết ta cũng không nhỏ một gọt nước mắt — a!”

Toàn Hải Đường hôn nhẹ lên trán của nàng, sau đó âu yếm ôm nàng vào trong ngực, cẩn thận , quý trọng , như là một nữ nhân quan trọng đời đời iếp kiếp này của hắn.

Lang Gia Tĩnh ở trong lòng hắn mở to đôi mắt đẫm nước, hoàn toàn không biết nói từ gì.

Hắn thở dài vuốt ve mái tóc đen của nàng,”Ta khi nào nói ta ghét ngươi? Toàn bộ đều do ngươi nghĩ ra mà thôi!”

A — là giọng nói ôn nhu quen thuộc mà nàng thích! Lang Gia Tĩnh không khỏi chảy nước mắt nữa rồi.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Suốt một tháng ngươi luôn tìm cách tránh mặt ta, vừa mới thấy mặt đã xin ra sa trường. . . . . . Ngươi nói ta còn có thể nghĩ như thế nào?” Nàng thương tâm lên án.

Nhắm mắt lại, hắn nói nhỏ: “Mọi việc cũng không phải do ngươi nghĩ. Ta thừa nhận ta đang trốn tránh, nhưng ta chỉ là đang tự trách, tự trách ta quá dung túng ngươi, đem ngươi sủng đến vô pháp vô thiên. Ta không dám gặp ngươi, bởi vì, ta sợ vừa thấy ngươi, ta sẽ dao động rồi không thể quyết tâm được.”

Sau một thời gian xa cách, hắn cảm nhận được nàng đối với hắn quan trọng biết bao nhiêu.

Lang Gia Tĩnh trong lòng ấm áp, nhưng, lời thốt ra vẫn chưa buông tha hắn.

“Đây chỉ là cái cớ để khiến ta động lòng, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin ngươi sao?”

Hắn nhìn nàng thật lâu, “Ta không hề nói dối, Tĩnh nhi, ngươi cũng biết mà.”

Nhìn cặp mắt thâm thuý kia của hắn, Lang Gia Tĩnh cơ hồ quên mất rằng mình đang tức giận.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Như vậy, chuyện tự nguyện lĩnh quân xuất chinh, ngươi giải thích như thế nào?”

“Thục trung vô đại tướng ( k hiểu ), ta tất nhiên bụng làm dạ chịu. Mặc kệ nói như thế nào, ta vẫn là Giam quốc nhiếp chính vương! Ta chẳng những phải giúp nước, càng phải bảo vệ nước, ta không thể để cho Lang Gia quốc bị một chút tổn hại nào, ngươi hiểu chưa?”

Lý do của hắn không chê vào đâu được, làm cho người ta không thể cự tuyệt.

“Ta mặc kệ, ta không cho ngươi ra chiến trường!” Nàng nhanh miệng phản đối, như là một đứa bé sợ hãi bị bỏ rơi, “Phái ai đi đều được, ta không cho ngươi đi, không chuẩn ngươi đi.”

Hắn cười nhẹ, “Ngươi sợ ta đi rồi sẽ không trở về?”

Cảm nhận được thân thể nàng cứng đờ, Toàn Hải Đường biết mình đã nói trúng lòng của nàng.

“Ta nhất định sẽ trở về, Tĩnh nhi.” Bởi vì nàng, hắn tuyệt đối không cho phép mình chết. “Ta cam đoan với ngươi, được không?”

Nàng bất lực khóc nức nở , liên tục lắc đầu.

“Không cần. . . . . . Ta không cần. . . . . .”

Toàn Hải Đường lại một lầnn ữa thở dài.

Hắn càng lau, nước mắt nàng càng chảy nhiều hơn, đành phải ôm nàng vào trong ngực, tùy ý để nước mắt của nàng thấp ướt cả vạt áo.

“Tĩnh nhi, Tĩnh nhi. . . . . .”

Hắn thấp giọng gọi tên của nàng, một lần lại một lần, liên tục lặp lại, giống như bị bùa chú, gọi mãi không thôi.

Nàng biết dù cho nàng có nagưn cản đến cỡ nào, hắn vẫn nhất quyết đi, biết rõ sự ôn nhu của hắn chính là một cái bẫy, nàng vẫn là cam tâm tình nguyện để cho hắn dụ dỗ. “Ngươi rất gian xảo. . . . . . Chỉ có lúc này, ngươi mới có thể ôn nhu với ta.”

Toàn Hải Đường nở nụ cười, hắn biết nàng sắp chấp nhận việc hắn xuất binh.

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập nước mắt của nàng lên, nhẹ nhàng vỗ về nàng như đang nâng niu một đoá hoa, cảm xúc dày đặt nơi ngực hắn, liên tục chảy xiết, lời đã đến miệng nhưng lại không có dũng khí nói ra.

Hắn ra sa trường rồi, không biết khi nào sẽ hồi kinh, càng không biết mình có thể hồi kinh hay không, hơn nữa. . . . . . Nàng còn nhỏ như vậy, hắn sợ việc mình hứa hẹn sẽ là một lưỡi dao đả kích rất lớn vào tâm hồn nàng!

“Hảo hảo chăm sóc bản thân, đừng quên rằng trên lưng mình còn một trách nhiệm của một quân chủ, nếu có việc không thể quyết định, có thể hỏi tả hữu Thừa tướng cùng Phượng Duẫn Thiều.”

Thật sự là một cái tên không có tý lãng mạn nào! Đã sắp sửa biệt ly, hắn một câu dặn dò tri kỷ cũng không nói, nàng sao lại có thể yêu một người nam nhân như vậy chứ?

“Hải Đường.” Nàng đột nhiên gọi tên hắn, ngữ điệu bình tĩnh đến khả nghi.

Toàn Hải Đường không kịp lên tiếng trả lời, nàng liền nhảy lên ôm cổ hắn, ở trên môi hắn hôn một cái.

“Tĩnh nhi?!” Hắn vạn phần kinh ngạc, không hề nghĩ tới việc nàng cường hôn hắn.

“Tốt lắm, hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, ngươi muốn trốn cũng không được!” Nàng mặc dù đỏ mặt, nhưng vẫn trấn định nói, “Nếu ngươi không trở lại, ta cả đời này sẽ không thành thân!”

Toàn Hải Đường quả thực không biết nên khóc hay cười, nhưng mà, trong lòng hắn lại vô cùng cảm động.

“Đáp ứng ta, nhất định phải bình an trở về!” Lang Gia Tĩnh cố gắng kìm nén nước mắt, bắt buộc hắn đồng ý.

“Ta đáp ứng ngươi.”

“Nhất định! Nhất định. . . . . .” Nàng nghẹn ngào , lệ quang ẩn ẩn.

Bộ dạng yếu ớt của nàng hiến cho lòng hắn đau đau, đôi tay rắn chắc của hắn ôm chặt nàng.

“Nhất định, Tĩnh nhi. Nhất định.”

Cứ như vậy, là lần đầu tiên ta nếm được mùi vị của biệt ly.

Trong thời gian ba tháng Toàn Hải Đường rời khỏi, ta một mình chịu đựng sự dày vò của nhớ nhung, cao ngạo như ta, lại có thể vùi mặt vào trong chăn âm thầm khóc.

Nhưng, sau này, nhớ mong da diết trong lòng cũng bắt đầu lắng xuống, ta cũng dần dần không khóc nữa, nhưng mà lòng nhớ thương càng ngày càng khắc sâu, giống như khảm chặt lên tim ta, nhất định đi theo ta cả đời.

Ta thử làm một Nữ hoàng “Một mình đảm đương toàn bộ”, tuy rằng lúc đầu rất suy sụp, nhưng mà, có tả hữu Thừa tướng và Phượng Duẫn Thiều ở bên cạnh giúp đỡ, ta đã có thể im lặng ngồi một chỗ phê duyệt tấu chương — trừ bỏ lúc trong đầu ta đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Toàn Hải Đường.

Toàn Hải Đường là một nam nhân sâu không thể lường, ngươi tuyệt đối không thể biết trước được, hắn lựa chọn xuất chinh vì Lang Gia quốc mà bỏ rơi ta.

Diều Hâu vì muốn cho chim con học cách bay lượn, thường thường sẽ không hề lưu tình đẩy con mình từ vách đá xuống, mà đây là hắn khảo nghiệm hắn giành cho ta.

Đạo lý này, là ta ở ngộ ra được khi cách xa hắn một năm.

Lại qua nửa năm, ta đã mười lăm tuổi rồi. Ở Lang Gia quốc, mười lăm là độ tuổi rời bỏ tính trẻ con, chính thức trở thành một người trưởng thành. Lễ trưởng thành của ta được làm rất long trọng, nhưng mà, Toàn Hải Đường vẫn chưa trở về, nghe nói, Toàn Hải Đường đã đẩy lùi quân Nguyệt Uyển đến Phong Giang, lúc này lại đúng là thời khắc quan trọng, thua một điểm cũng có thể bại trận.

Bất quá, lòng nhớ nhung của ta đã trở thành hoài bão. Vì thế, ta không để ý quần thần ngăn cản, quyết định trang bị nhẹ nhàng đi đến nơi biên cảnh.

Ta nghĩ, ta muốn làm việc này lâu lắm rồi, ta không biết, nó là do can đảm, hay là điên cuồng hay là do ta không muốn sống nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.