Chân Tâm Thác Phó

Chương 22: Chương 22






Tuy lần trước cùng Phan Lâm nói đến là chí khí hào hùng, nhưng giây tiếp theo liền bị vả mặt.

Tống nữ sĩ tới, Tống Tâm Nhiên lại một lần nữa bị buộc trở về bệnh viện.

Phương Hòa ở một bên bình thản tự nhiên, nhưng rõ ràng chính là người này cấp tin tức cho Trần Duẫn.

Tống nữ sĩ tức giận đến mức mặt lúc xanh lúc đỏ, nhéo lỗ tai Tống Tâm Nhiên tức giận bừng bừng, ân cần dạy bảo Tống Tâm Nhiên, anh vâng vâng dạ dạ mà đáp ứng cẩn thận ngốc tại bệnh viện không nhúc nhích.

Cho đến khi Tống nữ sĩ từ chỗ bác sĩ biết được có khả năng để lại tàn tật, thiếu chút nữa ngất đi, mặc kệ Tống Tâm Nhiên giãy giụa khuyên bảo, mẹ Tống đều không quan tâm, cố chấp mà canh giữ ở bệnh viện chờ xương đùi Tống Tâm Nhiên khỏi hẳn mới thôi.

Tống Tâm Nhiên nghẹn khuất không thôi, lại sợ ở bệnh viện ngốc lâu như vậy sẽ có biến số, rơi vào đường cùng đành phải để Phương Hòa tra số điện thoại Quách Dật, mỗi lần Mẹ Tống không có ở phòng lén lút mà nhắn tin cho Quách Dật.

Nội dung đều không ngoại lệ, rất nhàm chán. Anh cả ngày ngốc tại phòng bệnh, có thể có cái gì thú vị. Đơn giản chính là hôm nay xem TV có tin tức gì, hôm nay trên Weibo có nam minh tinh kia công khai xuất quỹ (come out), thời tiết thật đẹp, mùa xuân tới rồi, nhớ rõ đừng thượng hoả linh tinh.=))

Quách Dật đều không trả lời, Tống Tâm Nhiên cũng không ngại, dương dương tự đắc mà nhắn tin quấy rầy hắn.

Tống Tâm Nhiên đem tin tức mình ở bệnh viện giấu sạch, còn đem Sở gia tiểu thiếu gia uy hiếp Phan Lâm khiến hắn câm miệng.

Tuy rằng đại phí khổ tâm, nhưng Quách Dật rốt cuộc có biết anh đang ở bệnh viện hay không, vẫn chưa rõ được.

Tống Tâm Nhiên biết đối phương không thích anh hỏi thăm tin tức của mình, nên chỉ có thể lén lút mà vọng tưởng, suy đoán Quách Dật ở quán cà phê không gặp lại anh có thể lo lắng hay không, càng suy nghĩ càng tự đắc.

Ở bệnh viện ngây người nửa tháng, không ngờ người tới thăm Tống Tâm Nhiên lại là Vu Văn.

Lúc ấy Tống Tâm Nhiên đang nhóp nhép nhai táo mẹ Tống gọt cho, suýt chút nữa nghẹn ở cổ không nuốt xuống được.

Anh liều mạng nuốt vào, mới chật vật bất kham mà lau miệng hướng người tới nói: "Anh...... Như thế nào tới đây."

Bộ dáng Vu Văn so với ngày đó lúc đánh anh lại càng gầy ốm, trên mặt cũng là vẻ suy sút bất kham.

Vu Văn bình tĩnh kéo ghế ngồi xuống:" nhìn thấy tôi kinh ngạc như vậy sao?"

"Có một chút."

Hai người trong lúc nhất thời trầm mặc, bỗng nhiên Vu Văn lại lần nữa mở miệng: "Tôi phải đi."

Tống Tâm Nhiên trầm mặc.

Vu Văn cười khổ nói: "Anh cũng cảm thấy tôi rất mềm yếu đi. Gặp được tình huống không thể đối mặt liền trốn tránh, hiện tại cũng vậy."

"...... Vì sao?"

"hả?"

"Vì sao phải đi, vì sao muốn tới nói cho tôi."

Vu Văn ngẩn người, nửa ngày mới thất thần nói: "Tôi cũng không muốn tha thứ cho anh, cũng hoàn toàn không muốn đến thăm anh, chính là......"

Vu Văn nói còn chưa dứt lời, hắn thần sắc phức tạp mà đứng lên: "Chính là tôi từ bỏ, tôi mệt mỏi. Hết thảy căn bản đều là bởi vì tôi dựng lên, nếu ngay từ đầu tôi cự tuyệt anh rõ ràng, cũng không đến mức dẫn đến kết cục hôm nay. Tôi thật sự tham lam, tuy rằng không thể yêu anh, nhưng lại không thể từ bỏ tình cảm từ phía anh, chung quy cũng là báo ứng."

Tống Tâm Nhiên cứng họng, hắn ngơ ngác mà nhìn Vu Văn, đầy bụng khó hiểu, lại thấy đối phương lãnh đạm mà nhìn hắn: "Tôi vẫn như cũ, sẽ không chấp nhận chuyện của anh và Quách Dật, anh cứ giống như tôi trước đây tiêu tốn mười năm đi, nếu như vậy tôi có khi sẽ còn có chút đồng tình với anh. Tôi đi rồi, về sau... Không có về sau."

Tống Tâm Nhiên ngạc nhiên, anh ngơ ngác nhìn Vu Văn đi bước một ra ngoài, trong lòng lại dâng lên một nỗi bi ai, anh từng thích Vu Văn.

Hiện giờ, lại phảng phất phải chào tạm biệt quá khứ, dứt bỏ tình cảm. Tống Tâm Nhiên vạn phần không muốn, nhưng cũng biết nên một đao cắt đứt.

Anh gắt gao cắn răng, nhịn xuống nghẹn ngào trong cổ họng. Nhìn bóng dáng Vu Văn rời đi, không biết sau này khi nào mới có thể gặp nhau.

——————————————————————————-

Vu Văn đem cửa phòng đóng lại, chậm rãi đi ra ngoài.

Lời nói ngày đó của Quách Dật vẫn quanh quẩn bên tai, lại giúp hắn bình ổn không ít oán hận.

Quách Dật nói với hắn, sẽ không ở bên Tống Tâm Nhiên, cùng Hắn cũng không có Khả năng.

Cho nên, không cần cứ mãi dây dưa không dứt, là đàn ông nên chú trọng sự nghiệp, hắn vì Quách Dật suy sút như thế, căn bản là không có ý nghĩa.

Vu Văn chua xót mà nhớ lại, hắn chính là ích kỷ. Hắn hy vọng bọn họ không thể ở bên nhau, lại càng không hi vọng ở lại chứng kiến.

Chỉ có thể yếu đuối trốn tránh, hy vọng thời gian, cuối cùng có thể tẩy đi gông xiềng trong lòng, giúp hắn thoát ra khỏi nhà giam tình yêu này.

——————————————————————————-

Ở bệnh viện khoảng một tháng, Tống Tâm nhiên muốn đi tiễn Vu Văn nhưng bị ngăn lại.

Tống Tâm Nhiên bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu mọi người đều sợ chân hắn lại xảy ra chuyện gì.

Thế có khác gì ở cữ, ngày thường anh tốt xấu gì cũng sẽ yêu cầu đi hai vòng để ngăn cơ bắp trên người héo rút, thế nhưng mọi người đều cảm thấy anh vừa ra khỏi cửa sẽ đem chân mình bẻ gãy đi.

Nhưng dù sao cũng là anh sai, kiến mọi người bên cạnh đều cảm thấy sợ hãi.

Đến khi bác sỹ xác nhận xương cốt anh ổn định, hơn nữa hồi phục rất tốt, anh rốt cuộc có thể ra viện.

Chỉ là cái chân bị thương kia héo rút một vòng, trông rất khó coi, cũng không dùng được nhiều lực, yêu cầu phải trị liệu phục hồi.

Loại cảm giác lực bất tòng tâm này thực sự quá khó chịu, Tống Tâm Nhiên liền nỗ lực tập luyện, hi vọng có thể nhanh chút khôi phục lại.

Sau khi xuất viện, lại ở công ty xử lý sự vụ, giữa trưa nghỉ ngơi, anh nhìn nhìn đồng hồ, định qua chỗ Quách Dật, đã lâu không nhìn thấy anh ấy, anh chính là nhớ đến phát điên rồi.

Phương Hòa lúc này đẩy cửa tiến vào, một bên đem văn kiện đưa cho Tống Tâm Nhiên, một bên đưa thư xác nhận trang trí phòng ở cho anh ký tên.

Tống Tâm Nhiên nhìn thấy cái này mới nhớ ra, lúc trước anh đưa bản thiêt kế phòng ở của Quách Dật cho Phương Hòa đi làm.

Thời gian này xảy ra quá nhiều việc, làm anh quên mất giám sát tiến triển công trình này.

Cầm hóa đơn ngược lại càng thêm nhớ Quách Dật, anh đột nhiên phát hiện mình có thể đi dò hỏi lý do, tuy Thi Dật trước đây nói rằng như thế này có nghĩa là trong lòng anh ấy mình có địa vị không thấp, anh nếu lại hỏi lại chuyện này có cảm giác thực không biết xấu hổ, nhưng anh chính là muốn biết tại sao.

Nhưng ý niệm mới vừa dâng lên anh liền lùi bước, lấy thái độ Quách Dật hiện tại, nếu đi hỏi sẽ vả mặt anh đến nản lòng thoái chí cho mà xem.

Đem hóa đơn kẹp vào tài liệu, Anh dự định tối nay đến xem phong ở trang hoàng như thế nào rồi.

Xong rồi đứng dậy ra cửa, tiếp tục đi nằm vùng. =))

Đến quán cà phê, anh gọi một cái bánh kem, chậm rì rì ăn.

Đôi mắt tùy ý hướng bên ngoài,vừa thấy, thiếu chút bị nghẹn chết. Quách Dật cùng người khác vừa nói vừa cười đi vào công ty.

Bánh kem trong miệng nháy mắt biến khó ăn vô cùng, anh nhăn nhó mặt, quả nhiên,một tháng không gặp liền có biến, tên kia lớn lên như thủy linh linh, lại từ chỗ nào chui ra đây.

Có chút u buồn lấy ra di động, anh tự sa ngã nghĩ Quách Dật dù sao cũng sẽ không trả lời, nói cho anh ấy biết phòng ở đã sửa xong rồi cũng được.

Cầm di động tích tích, gõ nửa ngày, cuối cùng chỉ là gửi một cái tin nhắn đơn giản qua.

—— phòng ở đã trang trí xong, là tác phẩm của anh, chọn một ngày chúng ta cùng nhau đi xem nhé? ╭ ( ′▽‵) ╭

Nghĩ nghĩ, bỏ thêm cái icon trên mạng.

Anh gần đây lên mạng lấy không ít kinh nghiệm, nghe nói bán manh một chút sẽ tăng độ hảo cảm?

Ở phía dưới công ty vòng đi vòng lại, anh ở một cửa hàng bán hoa mua một cây Tiên nhân cầu màu xanh,

Nhờ nhân viên cửa hàng đưa đến quầy lễ tân gửi cho Quách Dật, cũng không dám lưu tên họ hay gì đó, nếu để lại sợ Quách Dật sẽ ném vào thùng rác.

Lãng phí không tốt.

Anh nghĩ nghĩ, vẫn trộm ở dưới đáy bồn cây lén lút bỏ thêm một câu:

Cầu chính diện by Tống?.

Cái này là do Lý Dĩnh nói cho anh, nghe nói ý tứ chính là thích.

Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng một tiểu nữ sinh như Lý Dĩnh luôn có rất nhiều nghiên cứu kỳ quái.

Tống Tâm Nhiên trả thêm tiền cho nhân viên cửa hàng hoa mang xương rồng đi tặng.

Lễ tân rất nhanh liền đưa lên lầu.

Quách Dật từ trong văn phòng đi ra, liền thấy trợ lý mới ôm một chậu tiên nhân cầu.

Hắn không chút để ý mà nhìn thoáng qua, liền đem văn kiện trên tay đưa cho trợ lý, dặn dò vài câu.

Không nghĩ tới trợ lý đem tiên nhân cầu đưa cho mình, cười tủm tỉm nói: " Anh thích sao?"

Quách Dật ngẩn người: "Cái gì?"

"Cái này là lễ tân đưa đến đây, là do bạn tặng cho em, lão đại, anh thường xuyên ngồi máy tính vẫn nên để một chậu ở bên cạnh, bảo vệ cơ thể."

Quách Dật dừng một chút, đem tiên nhân cầu cầm lấy: "Cảm ơn."

"Hi hi, lão đại, anh thích là được rồi."

Quách Dật đem tiên nhân cầu mang về văn phòng, để cạnh máy vi tính, không hiểu sao lại nghĩ đến người nào đó.

Nhìn chậu tiên nhân cầu mềm oặt, đều cực kỳ giống bộ dáng Tống Tâm Nhiên lúc chịu đả kích.

Quả thực có độc!

Hắn đem chậu cây để phía sau khung ảnh, lắc lắc đầu.

Cầm lấy di động, lại là tin nhắn của Tống Tâm Nhiên.

Định giống như mọi lần, Quách Dật click mở liền định xóa đi.

Kết quả đối phương nói, phòng ở?

Bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước hắn tiêu phí nửa tháng thiết kế một bản, sau đó đem đi tặng.

Người này thế nhưng đã trang trí xong rồi? cái tốc độ này hẳn là nhận được quà liền sắp xếp luôn đi.

Kỳ thật từ lúc bắt đầu, hắn không chán ghét Tống Tâm Nhiên, trước đây, thậm chí cho rằng người này có vài phần thú vị.

Chỉ là Tống Tâm Nhiên đối với hắn mùi thuốc súng mười phần, hắn nghiễm nhiên bất động, không biến ứng vạn biến.

Tống Tâm Nhiên luôn châm chọc hắn trưng mặt người chết cho ai xem, nhưng chẳng qua là hắn lười lên tiếng mà thôi.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, Tống Tâm Nhiên rõ ràng đều không nhịn được tươi cười, lại vẫn là ở trước mặt Vu Văn mặt cậy mạnh, không ngừng trừng hắn.

Giống như trẻ con vậy, hành vi quả thực ấu trĩ. Đôi khi Quách Dật sẽ cố ý trêu Tống Tâm Nhiên một chút.

Quả nhiên, Tống Tâm Nhiên mỗi lần đều thật lực làm ra một ít phản ứng làm người khác buồn cười.

Quách Dật cơ hồ là coi Tống Tâm Nhiên như bạn bè, hắn không thích Vu Văn, Tống Tâm Nhiên đối với hắn càng không tính là tình địch.

Cho nên vào sinh nhật Tống Tâm Nhiên, hắn dụng tâm tặng đối phương một phần quà tặng.

Đương nhiên, trong tiềm thức, hắn hy vọng Tống Tâm Nhiên đối nghịch với mình, đem phòng ở trang hoàng rối tinh rối mù. Quách Dật thiết kế toàn bộ là dựa vào nhu cầu của Tống Tâm Nhiên, nếu Tống Tâm Nhiên đối nghịch trang hoàng ngược lại, vậy sẽ có trò hay để nhìn.

Mang theo một chút ý nghĩ xấu, bản thân hắn cũng không biết tâm tình của mình như thế nào, làm ra bản thiết kế này.

Nhưng không nghĩ tới, sau này lại phát sinh nhiều chuyện như thế. Hắn mất trí nhớ, Tống Tâm Nhiên làm ra sự tình như vậy, hoàn toàn dẫm đến điểm mấu chốt của hắn.

Hắn không thể, cũng không cho phép, chính mình ở bên cạnh Tống Tâm Nhiên.

Từ khoảnh khắc ở trên giường nhớ lại hết thảy, cảm giác cả thế giới sụp đổ đó, hắn đã không nghĩ đến việc sẽ lại nếm thử một lần.

Ánh mắt chợt lóe, hắn đem tin nhắn xóa đi.

Hắn cùng Tống Tâm Nhiên, vẫn là dừng lại ở đây thôi.

Mà người bị ghét bỏ, Tống Tâm Nhiên, vẫn còn có lòng bất tử lượn lờ dưới lầu, một lần nữa quấy rầy mỹ nữ lễ tân, xác nhận tiên nhân cầu không bị từ chối mới yên tâm rời đi.

Anh chậm rì rì quay về công ty, thẳng đến buổi tối, phòng ở đã sửa sang xong, mới cùng Phương Hòa đến xem.

Khu Biệt thự ở Thành nam, phòng ở không quá lớn, nhưng quang cảnh rất đẹp.

Bởi vì nằm ở vùng ngoại ô, không khí tương đối tốt, buổi tối còn có thể ngắm sao.

Thiết kế của Quách Dật là ở tầng hai trang trí một cái cửa sổ trên mái nhà, trong suốt bằng pha lê, buổi tối có thể nhìn thấy sao trời. Cửa sổ trên mái nhà đặt ở thư phòng,tắt đèn đi, lại thêm mấy ngọn nến và tấm thảm, thật sự là một nơi lãng mạn.

Tống Tâm Nhiên vừa lòng cực kỳ, nơi nơi đi dạo, mỗi một chỗ đều rất hợp ý anh.

Hậu tri hậu giác, anh mới phát hiện, nơi này như là dựa theo sở thích của anh mà làm ra.

Quách Dật hiểu anh như vậy sao?

Trong lòng nổi lên nghi vấn, liền ngăn không được suy nghĩ trùng điệp nối tiếp nhau nổi lên.

Anh có chút nhịn không được, lần đầu gọi điện thoại cho Quách Dật.

Trái tim trong lồng ngực đập bang bang, anh cơ hồ khẩn trương đến đầu lưỡi cũng thắt lại, ho khan vài cái một hồi lâu mới mở miệng.

Người bên kia nhận điện thoại, đôi mắt Tống Tâm Nhiên liền sáng lên.

"Quách Dật!"

"Ai vậy?"

Giọng nam trong trẻo, rất êm tại, lại không phải Quách Dật.

Tống Tâm Nhiên ngây ngẩn cả người.

———————————————————————————

Yan: đây là Tiên nhân cầu. Với tính cách trẩu tre của anh Nhiên, mình nghĩ anh ý sẽ chọn chậu này. =))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.