Anh còn chưa phản ứng lại, bối cảnh âm thanh phức tạp liền tràn ngập lỗ tai.
Còn có âm thanh hoảng loạn của người nhận điện thoại.
"Từ từ! Lão đại! Đừng, đừng nôn ra đó!"
Bên kia một trận thanh âm binh hoang mã loạn, âm thanh lách ca lách cách, còn có cả tiếng chửi bậy.
Thanh âm người nhận điện thoại lại tiếp tục vang lên:"xin, xin chào, xin hỏi anh là vị nào?"
"Các cậu hiện tại ở đâu?"
"A?"
"Tôi là anh trai Quách Dật, vốn là muốn hỏi hắn cuối tuần có trở về nhà ăn cơm hay không."
"À vâng, Quách tiên sinh, xin chào, lão đại hiện uống say, khả năng......"
"Các cậu ở đâu?"
Tống Tâm Nhiên lạnh lùng nói, người kia sợ tới mức, ấp úng nói ra địa chỉ.
Tống Tâm Nhiên tắt điện thoại, liền vội vàng ra cửa.
Mà đầu bên kia, trợ lý Quách Dật nhìn điện thoại, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
Không đúng, cái dãy số này không lưu tên, là số lạ, chuyện gì đây.
Nhưng mà hiện tại hắn không có khả năng chữa lại, muốn chạy cũng không được.
Quách Dật say đến cơ hồ mất đi ý thức, quăng chỗ nọ, ngã chỗ kia.
Hiện tại chủ quán ồn ào đòi trợ lý bồi thường tiền, hắn cũng chỉ có thể sứt đầu mẻ trán ứng phó.
Không bao lâu, thật vất vả nhận lỗi, bồi thường tiền, xoay người lại nhìn.
Ơ? Người đâu rồi?
Quách Dật mơ mơ hồ hồ ngồi ở ven đường hút thuốc.
Chân dài duỗi ra, cũng may là ngồi ở lối cho người đi bộ, nên xe không chạm đến.
Tống Tâm Nhiên ở trên xe, nóng vội không ngừng hướng phía ngoài xe xem xét.
Sợ chạy tới nơi lại không gặp được người.
Anh xem như đã từng thấy qua bộ dáng Thi Dật lúc say rượu, đáng yêu không chịu được, còn thích làm nũng.
Người nhận điện thoại sợ là tên thủy linh linh giữa trưa nay nhin thấy.
Đồng loại liếc mắt một cái có thể nhận ra, người nọ là cong.
Tống Tâm Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quách Dật ngồi ở ven đường, đèn đường màu đỏ chiếu lên người hắn.
Tống Tâm Nhiên bảo lái xe dừng lại, xuống xe tập tễnh bước qua.
Tuy rằng xương cốt đã phục hồi tốt, nhưng cơ bắp chưa khôi phục hoàn toàn, đi đường cũng không được nhanh nhẹn.
Hơn nữa Quách Dật say thành như vậy, anh cũng không tin tưởng thật sự có thể đem người mang về.
Tới trước mặt Quách Dật trước, anh nhẹ nhàng gọi.
Quách Dật ngơ ngác mà ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng, nhìn thấy Tống Tâm Nhiên liền cười.
"Tâm nhiên!"
Một tiếng ôn nhu quen thuộc, phảng phất như thật lâu rồi chưa được nghe lại.
Gọi đến mức làm lòng Tống Tâm Nhiên căng thẳng, duỗi tay cầm lấy tay Quách Dật thử nói: "Chúng ta trở về thôi?"
"Ha ha ừm, được."
Quách Dật cười ngây ngô một hồi, chậm rãi lại không nói gì nữa.
Chỉ là Tống Tâm Nhiên dắt hắn đứng lên, hắn liền ngoan ngoãn đi theo.
Bước chân ổn định không hỗn độn, giống như không hề say.
Nhưng trong lòng Tống Tâm Nhiên biết rõ ràng, Quách Dật xác thật say đến mức thần chí không rõ.
Bằng không, sao có thể giống như Thi Dật lúc trước, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ biểu đạt cảm thụ cả mình.
Lên xe taxi, Quách Dật tự mình tìm được lồng ngực Tống Tâm Nhiên, đem đầu chôn ở cổ anh.
Tống Tâm Nhiên gắt gao đem người ôm lấy, cẩn thận, quý trọng.
Sờ soạng đồ trên người Thi Dật một hồi, phát hiện ví tiền cũng không thấy, cái này thì không có biện pháp đưa người về nhà.
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng bảo tài xế chạy đến biệt thự ở Thành Nam.
Có lẽ nếu về ngôi nhà trước kia, sáng mai khi Quách Dật tỉnh lại, tâm tình sẽ không tốt.
Chi bằng,đến Thành nam. Tốt xấu cũng là tác phẩm của Quách Dật, hẳn là sẽ không có nhiều chán ghét đi.
Tống Tâm Nhiên miên man suy nghĩ, đến khi xe dừng lại, anh làm thế nào cũng không gọi Quách Dật tỉnh lại được, đành phải đưa thêm tiền cho tài xế, nhờ người hỗ trợ đem Quách Dật đỡ vào nhà.
Anh có chút mệt mỏi ngồi vào một bên, nhìn Quách Dật say đỏ bừng mặt.
Nửa ngày mới hoàn hồn, gian nan mà bò lên.
Dính một thân toàn mùi rượu, vẫn là nên đi tắm rửa một chút.
Cầm một tấm thảm mỏng,đắp lên người Quách Dật.
Anh xoay người rời đi, không nghĩ tới Quách Dật ở phía sau, chậm rãi mở mắt.
Nhanh chóng tắm xong, Tống Tâm Nhiên tùy ý xoa xoa tóc, mặc vào đồ ngủ liền ra khỏi phòng tắm.
Thời tiết đã dần dần ấm lên..
Anh đến phòng bếp uống một ly nước, cầm ly pha lê rón ra rón rén mà đi đến phòng khách.
Một phen động tác cẩn thận lại rơi vào khoảng không, Quách Dật sớm đã không ở trên sô pha.
Tống Tâm Nhiên ngẩn người, trên lầu lại truyền đến âm thanh.
Âm thanh của phím đàn.
Tống Tâm Nhiên dọc theo cầu thang tiến vào hành lang gấp khúc, đi đến trước cửa phòng.
Đẩy cửa vào, cửa sổ pha lê ánh lên ánh sáng màu xanh nhạt.
Hình ảnh trước mắt thật ôn nhu, Quách Dật ngồi trước dương cầm, đưa lưng về phía anh, ngón tay ở trên phím đàn từng cái ấn xuống, không có quá nhiều giai điệu, lại từng cái đập vào lòng anh.
Đó là người anh thích, là người ở thời điểm thanh tỉnh, anh không có cách nào lại gần người đó.
Cảnh tượng tốt đẹp giống như trong mơ, cơ duyên xảo hợp(trùng hợp) đến mức này.
Tống Tâm Nhiên chậm rãi đi lên phía trước, duỗi tay từ sau lưng đem người ôm lấy.
Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hơi thở quen thuộc. Anh nhắm mắt, đem mặt chôn ở cần cổ đối phương, hơi hơi cọ cọ.
Quách Dật không lên tiếng, chỉ là rũ mắt tiếp tục chơi đàn.
Tống Tâm Nhiên cũng không lên tiếng, một hồi lâu, mới buông Quách Dật ra, ngồi vào bên cạnh đối phương.
Đốt ngón tay Tống Tâm Nhiên thon dài, động tác tay lưu loát, âm nhạc từ giữa phím đàn tỏa ra.
Quách Dật dừng động tác lại, chuyên chú mà nhìn sườn mặt Tống Tâm Nhiên.
Đó là một khung cảnh tràn ngập ánh trăng, tràn ngập âm nhạc, anh cùng Quách Dật đối diện, có thể cảm thụ đáy mắt nhớ nhung của đối phương.
Cho nên anh lại càng không thể từ bỏ, mặc dù là rất mệt mỏi, nhưng lại có thể cảm thụ được ảnh hưởng của Thi Dật đến Quách Dật.
Anh có thể cảm nhận được Quách Dật để ý anh, thích anh. Tuy rằng Quách Dật nỗ lực khắc chế, tuy rằng tâm lý cao khảm, không thể bước qua.
Tình cảm lại là không thể khống chế, nếu có thể khống chế, thì chính là không phải tình cảm.
Quách Dật nhìn Tống Tâm Nhiên, chậm rãi lại gần, ở trên môi anh rơi xuống một nụ hôn.
Tống Tâm Nhiên thấp giọng cười: "Đến lúc anh tỉnh, khẳng định sẽ hối hận."
Nhìn Quách Dật đáy mắt mờ mịt, anh lắc lắc đầu, sờ lên mặt Quách Dật, nhẹ nhàng hôn xuống.
Đôi môi mềm mại dán sát, trong cổ họng Tống Tâm Nhiên phát ra âm thanh than thở, đến tận giờ phút này, anh mới biết được mình có bao nhiêu nhớ nhung vọng tưởng. Không thể tự kiềm chế vấn vương độ ấm từ người này.
Ánh trăng chiếu vào trong phòng, bọn họ ở trong điểm điểm sáng trong suốt mơ hồ ấy, lẳng lặng hôn môi...
Ngày thứ hai, Tống Tâm Nhiên bị một tiếng vang lớn từ phòng cho khách dọa nhảy dựng lên, vội vàng từ phòng bếp chạy ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Quách Dật quẫn bách mà ngồi ở phía dưới giường.
Quách Dật từ trên giường té xuống, còn làm vỡ một khung ảnh.
Trong khung ảnh chính là bức tranh tối hôm qua Tống Tâm Nhiên cố ý mang đến đây.
Quách Dật có chút vô thố, hiển nhiên trạng thái hiện tại hắn có chút nhất thời không rõ.
Quách Dật theo bản năng muốn đi thu thập cục diện rối rắm trên mặt đất, bị Tống Tâm Nhiên cao giọng nói ngừng.
Tống Tâm Nhiên xoay người xách tới cây chổi từng chút đem mảnh nhỏ quét sạch sẽ, có chút buồn cười mà nhìn Quách Dật: "Nếu giống trên TV anh cắt phải tay, lát nữa em liền phải cầm ngón tay cho vào miệng hút."
Trên mặt Quách Dật chợt đỏ ửng, nhưng rất nhanh liền hạ xuống, ra vẻ trấn định muốn khôi phục thái độ bình thường, không biết lại nghĩ đến cái gì, cả khuôn mặt chậm rãi đỏ lên.
Tống Tâm Nhiên cũng không nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài, một bên tùy ý nói: "em làm bữa sáng, cùng ăn nhé?"
Bươc chân Tống Tâm Nhiên bên nhẹ bên nặng, rõ ràng là chân có vấn đề, chân mày Quách Dật gắt gao nhăn lại, đôi môi mím chặt.
Hắn ngồi dưới đất, nửa ngày mới thở dài, từ trên mặt đất đứng lên.
Tống Tâm Nhiên ngồi ở đại sảnh ăn bánh bao, anh cho rằng Quách Dật sẽ không lưu lại, nhét một cái bánh bao vào miệng, nhét đến hai má đều phình phình ra.
Kết quả Quách Dật lại ngồi xuống đối diện anh, thiếu chút nữa đem anh sặc chết.
Anh chớp chớp mắt, đứng lên múc cho đối phương một chén cháo đầy.
Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng cảm giác giữa hai người bọn họ giống như có cái gì đó thay đổi.
Thực sự rất nhỏ, giống như là hạt giống chui từ dưới đất lên, chậm rãi căng ra bùn đất, từng tấc một, trồi lên một mầm non mềm mại.
Ăn sáng xong, Quách Dật đứng dậy cảm ơn rồi rời đi.
Biểu tình hắn nhàn nhạt, Tống Tâm Nhiên trong lúc nhất thời có chút không hiểu tại sao.
Người này một tháng trước, rõ ràng là có thể tránh thì sẽ nhất định không gặp, nói không thấy liền không thấy, tin nhắn cũng chưa từng trả lời.
Hiện giờ bình yên mà ngồi xuống cùng anh ăn một bữa sáng, đã làm anh cảm thấy rất là hiếm lạ rồi.
Quách Dật không giải thích gì, thậm chí chính mình vì sao lại ở chỗ này cũng không hỏi câu nào.
Thấy người chuẩn bị đi, Tống Tâm Nhiên không nhịn được, từ tối hôm qua đã muốn hỏi, mãi cho đến sáng nay, anh vẫn là muốn biết.
"Vì sao lại tặng em bản thiết kế?"
Quách Dật sửa sang quần áo một hồi, nghe được lời này, hắn quay đầu lại đánh giá căn nhà.
"Thành phẩm so với tôi tưởng tượng còn đẹp hơn, rất thích hợp."
" Anh vẫn chưa trả lời em."
Ánh mắt Quách Dật rốt cuộc dừng lại trên người anh, hơn nửa ngày, hắn mới đáp: "Bởi vì tôi cho rằng, chúng ta là bạn bè."
"bạn bè?" Tống Tâm Nhiên khó có thể tin, phương thức ở chung của bọn họ trước kia như vậy, được tính là bạn bè?
Quách Dật gật gật đầu "Xác thật là bạn bè, tôi đối với anh không có địch ý."
Dứt lời hắn xoay người rời đi, Tống Tâm Nhiên ngây người nửa ngày, đuổi theo nhìn bóng dáng hắn nói:" vậy hiện tại thì sao?"
Quách Dật không trả lời vấn đề này, chỉ là tiếp tục đi đến thang máy, cửa thang máy thong thả đóng lại.
Tống Tâm Nhiên dựa vào cạnh cửa, càng không hiểu được.
Trong đầu Quách Dật đến cùng đang suy nghĩ cái gì? lại không chán gét mình, vậy hiện tại thì sao? Thích mình sao, chính xác mà nói, là còn có thể tiếp nhận mình sao?
Nhưng mà, tình huống giống như bây giờ, cũng là tốt rồi.
Tống Tâm Nhiên an ủi chính mình như vậy một hồi lâu mới đột nhiên ngộ ra, ảo não mà xoa xoa tóc.
Vừa lúc nãy hẳn là nên rèn sắt khi còn nóng, được một tấc lại muốn tiến một thước, khó được có cơ hội này, hỏi cái gì đó đều được mà, ví dụ như có thể hẹn người ta hay không.
Đáng tiếc thở dài, anh về phòng thu thập đi làm.
- ----------------------------------------------------------------------------------------
Trong công ty.
Phương Hòa thu thập văn kiện, đi đến văn phòng Tống Tâm Nhiên.
Vừa vào cửa liền thấy Tống Tâm Nhiên ngồi đối diện với một chậu tiên nhân cầu cười ngây ngô, hắn yên lặng đem văn kiện để tới trước mặt Tống Tâm Nhiên. Thành công hấp dẫn tầm mắt anh.
Nhìn thấy mặt Phương Hòa mang vẻ ghét bỏ, Tống Tâm Nhiên ho khan một tiếng, thu hồi vẻ mặt si hán.
Phương Hòa mắt nhìn tiên nhân cầu, ra vẻ lơ đãng nói: "Quách tiên sinh đưa lại đây?"
"Sao có thể!"
"Vậy anh sao lại cao hứng như thế?
"Hắc hắc, A Hòa cậu không hiểu."
Phương Hòa bất đắc dĩ nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, nói chính mình không thể so đo với người đang lâm vào bể tình được.
Hắn cầm văn kiện ra cửa, Trần Duẫn liền tiến lên đón, hắn trốn không kịp, bị người vòng qua cổ kéo tới văn phòng.
Phương Hòa mặt như khúc gỗ, giãy giụa vô ích, liền không thèm kháng cự nữa.
Chờ đến khi hai người ra phía sau văn phòng, Trần Duẫn mới buông Phương Hòa ra.
Thịch một tiếng, hắn quỳ gối xuống chân Phương Hòa, gắt gao ôm đùi đối phương, đáng thương hề hề nói: "Phương Phương! Cầu tha thứ a~"
Phương Hòa có chút đau đầu, hắn chậm rãi sờ lên bên gáy bị mút ra dấu hôn, lại nhìn Trần Duẫn trước mắt nước mắt lưng tròng, nghĩ nghĩ chỉ muốn dẫm lên mặt người này dùng sức nghiền áp.
Lúc giữa trưa nghỉ ngơi, Tống Tâm Nhiên lại nhảy nhót mà chạy đến dưới lầu công ty Quách Dật, theo thường lệ gọi một cốc cà phê.
Anh nhắn tin cho Quách Dật, như cũ không có hồi âm. Tống Tâm Nhiên cũng không để ý, nếu cái này mà cũng để ý thì anh đã sớm chết vì nghẽn cơ tim rồi.
Theo đuổi người ta là phải chấp nhận đả kích.
Qua thời gian nghỉ trưa rồi mà vẫn chưa thấy Quách Dật đi ra, Tống Tâm Nhiên ở quán cà phê đóng gói một phần bánh ngọt mang về.
Anh nghĩ Quách Dật hẳn là chưa ăn cơm.
Người này trước kia liền cứ như vậy mà liều mạng hay sao? Tống Tâm Nhiên, không dám gật bừa mà lắc lắc đầu.
Kiến trúc sư lúc làm việc thật có thể dễ dàng quên đi thời gian.
Lúc này Quách Dật mới từ bản vẽ đứng lên, xoa bóp cái cổ đau nhức.
Trợ lý cười tỏ vẻ muốn mát xa cho hắn một chút, Quách Dật cười khách khí từ chối.
Khách khí đến mức sắc mặt trợ lý cũng thay đổi.
Trợ lý đi ra ngoài, định ăn cơm trưa rồi mới quay lại, lễ tân lại gọi hắn lại, nói dưới lầu lại có người tặng cơm cho lão đại.
Trợ lý nhướng mày, giây tiếp theo liền cười nói: " đưa cho em đi, em lấy mang vào cho lão đại."
—————————————————————————
Yan: không hiểu vì sao lúc tác giả miêu tả anh nhiên ăn uống, mình đều nghĩ đến cái con này. Đáng yêu không tả đc =))