Sâu hơn ba vạn trượng dưới mặt đất, Cổ Thần không ngừng lẩn trốn, Tàng Khôn Huyền ráo riết đuổi theo.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng giãn ra, từ năm ngàn dặm đến sáu ngàn dặm, bảy ngàn dặm… tám ngàn dặm… Dần dần đã kéo ra đến vạn dặm có hơn.
Tàng Khôn Huyền nội tâm kinh hãi không thôi, lão đường đường là một siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, nói về tốc độ, lão vượt xa Cổ Thần, nói về lĩnh ngộ pháp tắc, Cổ Thần cũng xa xa không bằng lão.
Thế nhưng ở sâu hơn ba vạn trượng dưới lòng đất, tốc độ của Cổ Thần thế mà lại không hề giảm sút chút nào, thậm chí còn nhanh hơn sơ với lão, nếu Tàng Khôn Huyền không tận mắt chứng kiến, vô luận như thế nào lão cũng không thể tin được là bản thân mình đuổi không kịp một tu sĩ mới đạt tới cảnh giới Đằng Vân.
Hai người nhanh chóng bôn tẩu trong lòng đất, khoảng cách càng lúc càng xa.
Cho dù siêu cấp cường giả Hư Không kỳ đi chăng nữa, cảm ứng ba động trong lòng đất cũng có giới hạn mà thôi, nếu như khoảng cách vượt xa hơn hai, ba vạn dặm, cũng là không thể nào cảm ứng được.
Tàng Khôn Huyền vẻn vẹn chỉ có cảnh giới Hư Không sơ kỳ, sức cảm ứng ở bên trong đất chỉ đạt đến khoảng cách hơn hai vạn dặm mà thôi, thời gian mỗi khắc trôi qua, khoảng cách giữa lão và Cổ Thần đã càng lúc càng xa.
Mắt thấy nếu cứ tiếp tục đuổi theo như vậy, Cổ Thần nhất định sẽ vượt ra khỏi phạm vi mà lão có thể cảm ứng được, Tàng Khôn Huyền trong lòng khẩn trương hẳn lên, nhất thời hướng lên trên mặt đất mà lao đi.
Cách mặt đất còn ba vạn trượng… hai vạn trượng… một vạn trượng…
Càng gần mặt đất, Thổ pháp tắc bên trong đất càng thưa thớt, ảnh hưởng đối với Tàng Khôn Huyền càng lúc càng yếu đi.
Đến khi Tàng Khôn Huyền còn cách mặt đất khoảng chừng năm, sáu ngàn trượng gì đó, Thổ pháp tắc trong đất đã vô cùng thưa thớt, không cách nào gây ảnh hưởng tới Tàng Khôn Huyền được nữa, lão nhanh chóng khôi phục lại tốc độ tức thì có thể vượt qua một trăm bốn mươi, một trăm năm mươi dặm.
Mặc dù chỉ cách mặt đất có năm, sáu ngàn trượng, so với Cổ Thần đang ở sâu hơn ba vạn trượng dưới mặt đất thì không cùng chung một mặt phẳng, thế nhưng Cổ Thần vẫn ở trong lòng đất, vẫn như trước không thoát ra khỏi cảm ứng của Tàng Khôn Huyền được.
Tàng Khôn Huyền một mực duy trì khoảng cách năm sáu ngàn trượng dưới mặt đất, tốc độ trở lại gấp rưỡi Cổ Thần, tiếp tục bám riết không tha.
Đột nhiên, Tàng Khôn Huyền cảm thấy bản thân quả thực là đồ ngốc, cổ thần chui xuống sâu ba vạn trượng, mình cũng lại đâm đầu chui xuống theo.
Trên thực tế, Tàng Khôn Huyền chỉ cần xuống sâu mấy ngàn trượng là có thể truy kích Cổ Thần, hơn nữa tốc độ di chuyển cũng không hề suy giảm.
Tàng Khôn Huyền cách mặt đất mấy ngàn trượng, tốc độ ngay lập tức phải nhanh hơn khi trước bốn mươi, năm mươi trượng, hoàn toàn có thể trực tiếp bám theo Cổ Thần, sau đó chui xuống ba vạn trượng, tóm lấy Cổ Thần.
Suy nghĩ cẩn thận một lượt, trong lòng Tàng Khôn Huyền trở nên vô cùng thư sướng, ba vạn trượng đã là cực hạn của Cổ Thần, chui xuống thêm chút nữa, vượt qua bốn vạn trượng thì hắn sẽ bị Thổ pháp tắc giết chết, Tàng Khôn Huyền chỉ cần đuổi phía trên, vậy Cổ Thần đã không còn đường thoát.
Mắt thấy sắp cắt đuôi Tàng Khôn Huyền được rồi, Cổ Thần đang chuẩn bị tìm chỗ ẩn nấp, chỉ cần không di chuyển trong lòng đất nữa, Tàng Khôn Huyền cho dù có tu vi cao đến đâu, không dựa vào ba động truyền lại cũng không tài nào đoán biết được vị trí của hắn, lại không ngờ tới, Tàng Khôn Huyền thông minh đột xuất, đột nhiên lại chui lên, cách mặt đất năm sáu ngàn trượng mà đuổi theo.
Cứ như vậy, khoảng cách giữa Cổ Thần và Tàng Khôn Huyền lại bắt đầu nhích lại gần.
Cổ Thần biết, nếu cứ một mực di chuyển như vậy, sớm muộn gì Tàng Khôn Huyền cũng sẽ đuổi tới nơi, hơn nữa, một khi bị lão bắt được, trong lòng đất lại không có chốn đào vong, tỷ lệ thoát khỏi là vô cùng mong manh.
Phi hành trên không trung, Tàng Khôn Huyền vẫn nhanh hơn, Cổ Thần dù có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi ma trảo của Tàng Khôn Huyền, tỷ lệ trốn thoát so với trong lòng đất còn mỏng manh hơn!
Ngoài khả năng bay lượn trên trời, tu sĩ còn có thể xuyên qua Ngũ Hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Kim và Mộc vốn dĩ không là một thể, thuấn di cự li ngắn còn được, cự li dài căn bản là không xác định được điểm đến, đồng thời Kim và Mộc đều dựa vào Thổ để sinh tồn, Cổ Thần trong đất đã trốn không thoát, vậy thì Kim với Mộc lại càng không được.
Ngoại trừ Kim, Mộc, thổ, trong Ngũ Hành cũng chỉ còn lại Thủy và Hỏa, lực lượng bổn nguyên mà Cổ Thần có được vừa khéo cũng chính là Thủy và Hỏa, nếu như tiến nhập vào trong nước hoặc lửa, may ra còn có thể thúc dục lực lượng bổn nguyên để mà đề thăng tốc độ lên cao, khi ấy có lẽ còn có cơ hội trốn thoát.
Trong lòng đất bên dưới Đồ Yêu cốc, dọc theo hướng Đông của Hoang Yêu vực chính là biên giới tiếp giáp với Đông Hải, nơi này cách Nam Hải quá xa, không có Hỏa vực trong phạm vi lớn, bất quá Đông Hải bao la rộng lớn, toàn bộ đều là nước!
Cổ Thần một đường chạy về phía Đông, là đã tính trước sẽ lao vào Đông Hải, thấy Tàng Khôn Huyền dí theo càng lúc càng gần, đã đuổi sát tới bên hông, Cổ Thần đem Thuần Dương tiên lực bên trong cơ thể thúc đẩy trạng thái cuồng bạo, khiến hiệu quả do Thổ Tiêu thuật mang đến phát huy đến cực hạn.
Cổ Thần toàn lực thúc đẩy, tốc độ Thổ Tiêu thuật lại tăng thêm hai phần, khoảng cách thuấn di lúc này đã đạt đến một trăm mười hai dặm, nhưng mà, nếu so sánh với Tàng Khôn Huyền thì hãy còn chậm hơn một chút, mặc dù khoảng cách giữa hai người đang có xu hướng thu hẹp dần, nhưng khoảng cách đã thu hẹp ấy, lúc này cũng không có thay đổi thêm nữa. =”=
Cứ như thế, một đuổi một chạy, hai người không biết đã ở trong đất bao lâu, khoảng cách giữa song phương cũng là gàng lúc càng gần.
Dí! Dí! Dí! Chạy! Chạy! Chạy!
Cổ Thần điên cuồng thiêu đốt Thuần Dương tiên lực trong cơ thể, tâm trí tràn đầy hy vọng, hắn lúc nãy đã chạy trốn trong đất rất lâu, hẳn là sắp tới được Đông Hải rồi!
Năm nghìn dặm... Bốn nghìn dặm... Ba nghìn dặm... Hai nghìn dặm...
Một nghìn dặm... Chín trăm dặm... Tám trăm dặm...
Khoảng cách giữa hai người đã càng ngày càng gần!
Cổ Thần nhanh chóng phóng lên mặt đất, khoảng cách giữa hai bên đã không thể nào gần hơn được nữa, không thể nào tiếp tục chạy trốn trong đất được, nếu không một khi để cho Tàng Khôn Huyền chặn ngay trên đỉnh đầu, vậy thì hắn đúng là lên trời không được, xuống đất không xong.
Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại đúng năm trăm dặm, Cổ Thần đã lao ra khỏi đất.
…
Một bóng người phóng lên cao, giống như một tia chớp, Cổ Thần nháy mắt đã hiện ra giữa độ cao mấy ngàn trượng giữa không trung.
Nhìn về phía trước, ánh mắt Cổ Thần không khỏi lóe lên một tia mừng rỡ, nước biển đã lâu không thấy, nay đã hiện ra trước mặt, hơn trăm dặm ở phía trước chính là Đông Hải, một đại dương mênh mông, rộng lớn đến vô cùng!
Thân ảnh cổ Thần chợt lóe, liền thuấn di hai trăm dặm, trực tiếp hiện ra trên mặt nước Đông Hải.
Đang định nhảy vào Đông Hải thì bất chợt, từ trong hư không bỗng xuất hiện một cổ lực lượng vô cùng to lớn, từ bốn phương tám hướng đè nén lại, trong phút chốc, bốn phía như được dựng lên bốn bức tường không khí vững chải như thành đồng vách sắt, thân thể Cổ Thần tức khắc bị dính chặt giữa không trung, thời gian như dừng hẳn lại.
Cổ Thần vừa ra khỏi đất thì đồng thời, Tàng Khôn Huyền cũng đã lao ra theo, chẳng qua lão bị bỏ rơi ở phía sau hơn năm trăm dặm, lúc Cổ Thần thuấn di tới bầu trời Đông Hải, Tàng Khôn Huyền cũng lập tức thuấn di, trực tiếp theo sát sau lưng hắn.