Ngày tháng thoi đưa, thời gian đã trôi qua mười ngày, vô luận là Thánh Hoàng hay Ngô Tinh, cả hai phe đều tiến hành bước chuẩn bị cuối cùng tiến vào Tây Hải.
Đầu tháng ba rốt cuộc tới.
Sáng sớm ngày hôm đó, Ngô Tinh chạy tới Chiến Thần Điện, đi theo bên cạnh còn có ba người, tộc trưởng kim long tộc Long Thương, cường giả yêu tộc Ngọc Kình Vương.
Còn có một người, cũng là cường giả long tộc, có tu vi Hư Không trung kỳ.
Cộng thêm Cổ Thần, nhóm người bọn họ tiến vào trong Tiên Nhân Mộ Địa tổng cộng có năm người.
Về phần tứ nữ Hư Tử Uyên, Tiểu Bạch, Mông Tiên Âm, Tự Ngọc, tuy rằng cũng theo Cổ Thần, nhưng chỉ ở trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, sống ẩn tạm trong mi tâm của Cổ Thần, không coi là thành viên trong hành trình Tây Hải lần này.
Chuẩn bị nhiều chỉ vì một ngày này, trợ giúp long hoàng thoát khốn.
Hôm nay, Ngô Tinh cao hứng bừng bừng, tâm tình rất tốt.
Hai vị cường giả long tộc khác, Long Thương và Long Dã cũng tinh thần phân chấn, tràn ngập kích tình.
Cổ Thần và Ngọc Kình Vương không có quan hệ gì với long hoàng, nhưng bởi vì trợ giúp Ngô Tinh nên mới cùng theo.
Ngọc Kình Vương là đạo lữ của Ngô Tinh, còn Cổ Thần là bằng hữu của Ngô Tinh.
Đám người Ngô Tinh vừa tới Chiến Thần Điện, Cổ Thần không hề dừng lại, rất nhanh liền theo bốn người nhất tề phi độn theo phía tây.
Cùng lúc đó, thánh đô Thánh Đình, Ngọc Tiêu Thành.
Mười đạo độn quang từ trong Ngọc Tiêu Thành huyền phù giữa không trung bay ra ngoài, thuấn di nghìn dặm, phi độn cực nhanh về phía tây.
Chính là chín vị cường giả siêu cấp Hư Không kỳ của Thánh Đình, cùng với thân ngoại hóa thân Cổ Thương Khung của Thánh Hoàng. Tất cả dưới sự dẫn đầu của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, tiến vào Tây Hải, giải trừ phong ấn do Kiền Vũ Thánh Hoàng lưu lại, một lần nữa mở ra thông đạo tiên phàm.
Không quá lâu sau, mười đạo độn quang bay tới bên ngoài thánh địa phật môn Thiên Thiền Tự tại Đại Linh, từ trong Thiên Thiền Tự bay ra ba đạo độn quang, chính là Độ Thiện đại sư cùng với hai vị cường giả siêu cấp phật môn Hư Không kỳ.
Ba bị cường giả siêu cấp gia nhập vào đội ngũ cường giả Thánh Đình, tiếp tục phi độn theo phía tây.
Rất nhanh mọi người đã bay ra khỏi cảnh nội Đế Đình Đại Linh, tiến vào trong sa mạc Tây Hoang.
Sa mạc Tây Hoang, liên miên nghìn vạn dặm, rộng lớn mênh mông, liếc mắt nhìn quanh đều là cát vàng cồn cát không thấy đầu cùng, gió mạnh thổi qua kéo theo vô số cát bụi mù mịt giữa không trung.
Cơn lốc xoay tròn lướt qua, kéo theo cát bụi dưới mặt đất thẳng tắp cuốn vào không trung, hình thành mây đạo cột cát cao tới mấy nghìn trượng, liên tục xoay tròn không ngừng nghỉ.
Cũng giống như phong bạo (cơn lốc) tại Phong Bạo Thâm Uyên, trên bầu trời sa mạc Tây Hoang, phong bạo có thể tùy ý nhìn thấy được, chỉ là hơn một ít cát bụi, nên gọi là sa trần bạo.
Bất quá cơn lốc cát bụt tại Tây Hoang này so sánh với phong bạo tại hải vực Phong Bạo Thâm Uyên nhỏ hơn rất nhiều, khó có thể nhìn thấy sa trần bạo cỡ lớn phương viên nghìn trượng trở lên, đối với cường giả siêu cấp Hư Không kỳ mà nói, không tạo thành bất cứ uy hiếp nào.
Khoảng cách nghìn vạn dặm, đối với cường giả Hư Không kỳ có thể thuấn di một lần nghìn dặm mà nói, bất quá chỉ là đoạn đường một canh giờ mà thôi.
Rất nhanh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư cùng với các cường giả siêu cấp Thánh Đình và phật môn đã phi độn tới đầu cùng của sa mạc Tây Hoang.
Phía trước là cát bụi cuồn cuộn không ngừng nghỉ, tràn ngập không không gian, khoảng cách tầm nghìn không vượt quá trăm trượng, thế nhưng thần thức có thể phát tán dò xét được, trên bầu trời tràn ngập vô số cát bụi, đều là những đoàn sa trần bạo rộng lớn không gì sánh được hình thành.
Phía trước, chính là Tây Hải.
Tiên Nhân Mộ Địa trong truyền thuyết.
Sa trần bạo trong Tây Hải so với sa mạc Tây Hoang to lớn hơn nhiều, so với phong bạo tại Phong Bạo Thâm Uyên không chút thua kém, mỗi một đoàn sa trần bạo đều cỡ mấy nghìn trượng, thậm chí là trên vạn trượng… Sa trần bạo kích cỡ mấy vạn trượng, cho dù là cường giả siêu cấp Hư Không kỳ cũng phải tránh né từ xa.
Những đoàn sa trần bạo thật lớn này so với sa mạc Tây Hoang có rất nhiều, cách mấy trăm dặm, nghìn dặm là có thể gặp được một đoàn, mật độ phi thường dày đặc.
Chính bởi vì những sa trần bạo này mới khiến cho cát bụi bị thổi lên trời cao vĩnh viễn không rơi xuống, một mực theo cơn lốc xoay tròn, cuối cùng tạo thành biển cát rộng lớn.
Trong Tây Hải, vô biên vô hạn đều là cát bụi, trên bầu trời, dưới mặt đất, sa trần bạo kịch liệt kia cho dù là thần thức của tu sĩ cũng có thể xé nát thành hư vô, coi như cường giả siêu cấp Hư Không kỳ tiến vào trong Tây Hải, phạm vi thần thức dò xét cũng bị giảm xuống trên diện rộng.
Nguyên bản cường giả siêu cấp Hư Không kỳ, phạm vi thần thức đủ vượt qua vạn dặm, thế nhưng trong Tây Hải tối đa chỉ kéo dài trong phạm vi một nghìn dặm, vượt qua khoảng cách này, lực lượng thần thức yếu bớt, dưới sự xoay tròn của sa trần bạo, liên tục cắn xé sẽ bị nát bấy, hóa hư vô.
Cường giả siêu cấp Thánh Đình, phật môn đứng ở bên ngoài Tây Hải tràn ngập cát bụi không bờ bến.
Mi tâm Thánh Hoàng Cơ Nghiêu chợt lóe, tiên bảo vô thượng Hoàng Thiên Tỳ bay ra ngoài, bay tay lên, một quang tráo trong suốt xuất hiện, khiến tất cả cát bụi đều bị chắn bên bên ngoài quang tráo.
Sau một khắc, Thiên Toán Tử từ bên trong Hoàng Thiên Tỳ bước ra, xuất hiện trong quang tráo.
Tháng Hoàng Cơ Nghiêu nói:
- Thiên Toán Tử, tính toán cho ta, lúc này Cổ Thần ở nơi nào?
Đối với Cổ Thần, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu luôn luôn có dự cảm không tốt, tu sĩ bước vào Hư Không kỳ, giác quan thứ sáu sẽ tăng lên rất mạnh, trong tương lai có biến hóa thì thỉnh thoáng sẽ sản sinh cảm giác tâm huyết dâng trào.
Hiện tại, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lại có cảm giác tâm huyết dâng trào, chung quy cảm giác Cổ Thần giống như bóng ma theo hắn, tránh đi cũng không được, quả thực giống như để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong tâm linh hắn. Thiên Toán Tử bấm đốt tay tính toán, đột nhiên trên mặt biến đổi, buông bấm đốt ngón tay, nói:
- Thánh Hoàng bệ hạ, lúc này Cổ Thần cũng tiến vào trong sa mạc Tây Hoang, thẳng về hướng Tây Hải, cùng đồng hánh với hắn còn có một số cường giả Hư Không kỳ khác…
Chúng cường giả Thánh Đình, phật môn hơi ngẩn ra, Cổ Thần dĩ nhiên cũng tiến vào trong sa mạc Tây Hoang, thẳng hướng Tây Hải?
Trên mặt Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lúc xanh lúc đen, nói:
- Hắn tới tàm gì?
Thiên Toán Tử nhíu mày nói:
- Khởi bẩm Thánh Hoàng bệ hạ, Cổ Thần này quá mức nhạy cảm rồi, ta vừa mới dùng “thiên thị” nhìn thoáng qua tựa hồ lập tức bị hắn phát hiện, xem phương hướng phi độn của bọn họ, mục đích chuyến đi này hẳn cũng là Tây Hải, nhưng cụ thể mục đích ra sao thì không thể tính toán được, hắn đã dần dần thoát khỏi phạm vi “thiên toán” rồi.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu khẽ nhíu mày, trong lòng lại nghĩ, hiện tại tất cả các cường giả đỉnh cao nhất Thánh Đình và phật môn đều ở đây, tròn mười ba vị cường giả siêu cấp Hư Không kỳ, cho dù Cổ Thần đồng hành với cường giả siêu cấp Hư Không kỳ long tộc, yêu tộc đi nữa thì thực lực còn kém xa so với Thánh Đình, phật môn, có thể nhân cơ hội này đánh chết đám người Cổ Thần, hoặc có thể mặc kệ bọn họ, trực tiếp tiến vào trong Tây Hải, tất cả lấy chuyện mở ra thông đạo tiên phàm làm trọng?
Chương 11: Phần mộ tiên nhân (hạ).
Nghĩ tới nghĩ lui, Thánh Hoàng lại cảm giác Cổ Thần không thể dễ dàng bị đánh chết như vậy, đã có cường giả Hư Không kỳ đồng hành, sợ rằng đại thống lĩnh Ngô Tinh cũng đang có mặt, như vậy càng thêm khó đánh chết, chuyến này lấy mở ra thông đạo tiên phàm làm trọng, để tránh sinh chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất không nên giao phong với đám người Cổ Thần.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nói:
- Tiện tặc Cổ Thần kia thực đúng là âm hồn bất tán, hôm nay bản hoàng muốn lấy chuyện mở ra thông đạo tiên phàm làm trọng, không muốn phức tạp, không cần để ý tới bọn họ nữa, mọi người theo ta, chúng ta hiện tại tiến vào Tây hải, hôm nay nhất định phải phá vỡ phong ấn Kiền Vũ Thánh Hoàng lưu lại, để thông đạo tiên phàm mở ra một lần nữa, trường sinh đại đạo lại trở lại tiên giới.
Nói xong, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vung tay lên, thân thể Thiên Toán Tử bị Hoàng Thiên Tỳ thu vào.
Thu hồi Hoàng Thiên Tỳ vào trong mi tâm, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vung nhẹ tay, một cuộn tranh bay ra, phiêu phù ngay trước mặt, trên cuộn tranh là một bản địa đồ, bức tranh tựa hồ là cát vàng vạn dặm, bên trong có một con đường, vòng vòng vèo vèo, chính là con đường tu sĩ thượng cổ tiên độ phàm gian đi lại trong Tây Hải.
Theo như chỉ thị trên địa đồ, thân thể Thánh Hoàng Cơ Nghiêu chợt lóe, liền nhảy vào trong Tây Hải tràn đầy sa trần bạo, đông đảo cao thủ Hư Không kỳ Độ Thiện đại sư, Khổng Lân thánh chủ theo sát phía sau.
Sa mạc Tây Hoang.
Trong hư không vạn trượng, năm người Cổ Thần, Ngô Tinh, Long Thương, Ngọc Kình Vương, Ngọc Dã đang phi độn thẳng hướng Tây Hải.
Đột nhiên, Cổ Thần kinh ngạc liếc mắt nhìn lên bầu trời, vừa rồi tựa hồ lại sản sinh một loại cảm giác bị kẻ nào đó nhìn trộm.
Loại cảm giác này tại thời điểm từng đi Thánh Đình đã xuất hiện một lần, chỉ là hiện tại cảm giác so với trước kia càng thêm mãnh liệt hơn.
Ngoại trừ bốn người Ngô Tinh, Long Thương, Ngọc Kình Vương, Ngô Dã, vạn dặm bốn phía Cổ Thần không hề nhìn thấy nửa điểm thân ảnh.
Điều này khiến Cổ Thần vô cùng không giải thích được, lẽ nào thiên hạ còn có người có thể nhìn trộm hắn mà đối phương là cường giả phương nào hắn không nhận ra được?
Điều này không có khả năng, bởi vì coi như là ba người Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư đều không tiến vào trong phạm vi cảm ứng của hắn mà không hề bị Cổ Thần phát hiện.
- Cổ Thẫn lão đệ, làm sao vậy?
Thấy thần sắc Cổ Thần khác thường, Ngô Tinh hỏi.
Cổ Thần nói:
- Vừa rồi tựa hồ có cảm giác giống như bị người khác nhìn trộm, chợt lóe rồi biến mất, thế nhưng tựa hồ phương viên vạn dặm không có bất cứ người nào, điều này khiến ta không giải thích được, tựa theo lý thuyết mà nói, trong thiên hạ hẳn là không có ai bị ta cảm ứng dò xét mà vẫn không thể phát hiện.
- A!
Ngô Tinh kinh hãi lớn tiếng nói:
- Tu sĩ đúng là không thể làm được,thế nhưng vạn năm trước ta từng nghe nói, trong tướng sĩ nhân tộc có một loại tính toán là Thiên Cơ Toán Thuật, có thể bói toán họa phúc hung cát, có thể sử dụng thuật “thiên thị” nhìn trộm người khác, mà đối phương lại rất khó phát hiện ra bị thiên thị tính toán, trừ phi là người có cảm ứng linh mẫn dị thường. Cổ Thần lão đệ, phương viên vạn dặm nơi này ngoại trừ chúng ta không còn người nào khác, có thể lão đệ bị tướng sĩ nhân tộc dùng thuật thiên thị nhìn trộm rồi.
- Thiên Cơ Toán Học? Thiên thị?
Cổ Thần nhíu mày, nói:
- Không có lý do, tướng sĩ nhân tộc, nhìn trộm ta làm cái gì?
Ngô Tinh nói:
- Thiên Cơ Toán Học là một loại tồn tại rất khó lĩnh ngộ trong tướng thuật, tướng sĩ nhân tộc lĩnh ngộ được Thiên Cơ Toán Học sẽ thông hiểu cổ kim, tính toán không bỏ sót, biết biến hóa tương lai, hiểu họa phúc sớm tối, loại kỳ nhân dị sĩ như thế này ngay cả tu sĩ cũng không thể bằng được, cần phải kính lễ ba phần, phàm là tướng sĩ chung quy đều là phàm nhân, kỳ thực điều này thường mang cho chính bản thân hắn nguy hiểm, phải tìm kiếm tu sĩ cường đại để làm chỗ dựa sinh tồn vững chắc, nhân tộc chỉ có Thánh Đình mới là chỗ dựa vững chắc nhất, xem ra không phải là tướng sĩ phàm nhân muốn nhìn trộm lão đệ, mà là Thánh Hoàng muốn nhìn trộm.
Ánh mắt Cổ Thần sáng ngời, nói:
- Thì ra là thế, trách không được thời điểm ta lẻn vào Thánh Đình trước đó cũng có cảm giác bị người khác nhìn thoáng qua, kết quả Thánh Hoàng đã sớm có chuẩn bị, bày ra thiên la địa võng chờ đợi, để ta trúng phải ám toán, may mà tu vi của ta đã thành, bọn họ không biết hết toàn bộ con bài chưa lật, như vậy mới giết ngược lại một thánh chủ nho môn, trốn thoát, tướng sĩ phàm nhân kia thực đáng giận, Ngô Tinh đại ca, có phương pháp nào phản kích lại tướng sĩ phàm nhân nhìn trộm ta hay không? Ta ngay cả hắn là ai cũng không hề biết.
Ngô Tinh lắc đầu, trả lời:
- Trên cơ bản không có biện pháp nào, thế nhưng tướng sĩ phàm nhân không phải cường giả Độ Hư cảnh, không hiểu lực lượng pháp tắc, lại mượn lực lượng thiên đạo, nhìn trộm thiên cơ, nhìn trộm người khác, nếu như bị phản kích ắt bị trời phạt, Cổ Thần lão đệ, chỉ có thể tăng thêm trình độ cảm giác linh mẫn của bản thân mới có thể tại thời điểm bị nhìn trộm, trong nháy mắt phát hiện ra người bị nhìn trộm, như vậy có thể phá được thuật thiên thị, mà tướng sĩ phàm nhân kia sẽ gặp trời phạt giết chết, trừ cách này ra chỉ còn cách bước vào Hợp Đạo kỳ, hợp thành đạo của chính mình, như vậy thời điểm bị nhìn trộm có thể dùng đạo của chính mình cách vô tận hư không trực tiếp giết chết người nhìn trộm.
Cổ Thần thở dài, nói:
- Thời điểm phát hiện ra có người nhìn trộm luôn luôn là sau khi bị nhìn trộm, người ta đã sớm thu hồi lại ánh mắt của mình, có thể cảm ứng được ánh mắt đã là trình độ cảm ứng lớn nhất của ta rồi, muốn ta trong nháy mắt phát hiện được người nhìn trộm, sao có thể làm được? Bước vào Hợp Đạo kỳ càng thêm hư vô mờ mịt, ai… Tướng sĩ phàm nhân kia nhìn trộm ta hai lần, ta lại không có biện pháp nào đối với hắn, thực đúng là ngoài tầm với bản thân, hữu tâm vô lực.
Ngô Tinh nói:
- Lão đệ mới chỉ có tu vi Giá Vụ hậu kỳ có thể phát hiện ra bị thiên thị nhìn trộm đã là chuyện khó lường rồi, ta tại Hư Không hậu kỳ đỉnh phong cũng khó phát hiện ra, có lẽ lão đệ không cần phải bước vào Hợp Đạo kỳ, chờ khi tu vi của lão đệ đạt tới trình độ như ta hiện tại, tự nhiên cảm ứng lĩnh mẫn hơn gấp trăm ngàn lần, đến lúc đó dù bị thiên thị nhìn trộm cũng có thể phản kích trong nháy mắt, khiến đối phương gặp trời phạt giết chết!
Cổ Thần gật đầu, trong lòng đối với tướng sĩ phàm nhân nhìn trộm chính mình nổi lên sát ý phải giết.
Bị Cổ Thần phát hiện nhìn trộm chỉ có hai lần, nhưng trước đây không phát hiện ra bị nhìn trộm, khẳng định càng nhiều lần hơn.
Cổ Thần nhớ tới, thời điểm đã từng ở Đồ Yêu Cốc tìm kiếm cửu khúc vân chi thảo, cường giả chư tử thế gia không hiểu sao lại chạy tới truy sát, đối với hành tung của hắn hầu như nắm rõ trong lòng bàn tay, một lần đó bị Tàng Khôn Huyền đủ truy sát gần nghìn vạn dặm, Ngọc Kình Vương xuất hiện mới có thể thoát được Tàng Khôn Huyền truy sát, có thể thấy được tướng sĩ phàm nhân kia nhìn trộm hành tung của hắn.