Chân Tình Tương Ủng

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

 

 

Tình bạn giữa nam nhân luôn dễ tìm thấy, không tới ba ngày ta liền cùng Ngải Tiểu Trư trở thành bạn thân. “Uy, tiểu trư,” ta gọi biệt danh của hắn, “Cuối tuần này đến nhà ta chơi đi!”

 

Ngải Tiểu Trư cười nói, “Không được rồi, ca ta đi công tác về, có mua quà, có thể cho ngươi một phần.”

 

“Ca ngươi?” Ta trong đầu bất giác hiện lên mấy chữ ── đại trư. Không thể nào! Lão ba lão mẹ tiểu trư sao lại không suy nghĩ như vậy được? “Ca ngươi không phải tên Chu Đại Ngải chứ?”

 

“Đúng vậy! Ngươi thật thông minh!”

 

Quả nhiên! “Vì sao phải đặt tên như vậy?”

 

“Ba ta họ Chu, mẹ ta họ Ngải, xen giữa chính là yêu! Lại không biết kế hoạch hoá gia đình, sinh hai đứa, đương nhiên một lớn một nhỏ!”

 

Ta không khỏi cười cười, còn hơn cái tên của ta. Lão ba lúc trước khá sĩ diện, lại có tố chất văn học, sinh ta ra mất đến ba ngày ba đêm suy nghĩ, cuối cùng chọn Gia Đình, thật giống đàn bà.

 

Nói đến tên, ta không thể không nhắc đến La Dận cùng bàn đáng trách kia, cũng không biết lưỡi hắn có vấn đề hay năng lực ngôn ngữ hạn chế, tên ta tuy chưa thể nói là cao nhã nhưng tuyệt không thấp kém, qua miệng hắn liền trở thành “Nghỉ sanh đình”, ta nghe qua vài lần còn không biết hắn nói mình, chờ nghe rõ rồi thì thà không nghe thấy còn hơn! Nga, còn có chuyện này càng đáng giận hơn, không những chiều hôm đó hắn làm ta mất mặt, ngày hôm qua làm trắc nghiệm tiếng Anh, ta nghĩ hắn là lưu học sinh, có thể nhờ hắn giúp. Ai ngờ hắn chẳng những không chiếu cố, ngược lại còn chép bài của ta, một chữ cũng không sót. Kết quả hai bài ba mươi hai câu giống nhau như đúc, làm cho cô tiếng Anh xinh đẹp giảm ấn tượng về ta, thật oan chết mất!

 

Chưa hết, La Dận còn trách cứ nói, “Tiếng Anh của ngươi sao tệ hại thế? Hại ta điểm thấp vậy!” Ta tức a, hắn là lưu học sinh, bài thi tiếng Anh trung học sao có thể làm khó hắn? Hắn học để làm gì! Biết hắn trả lời ra sao không? Hắn vẫy vẫy tóc nói cho ta biết, “Cái ta giỏi là khẩu ngữ.”

 

Ta phi!

 

Cuối cùng cũng đến lúc có thể về nhà, chúng ta bốn người ở một gian, bên trong mọi thứ đều tốt, điều kiện so với học đại học còn tốt hơn, khó trách bên ngoài nói trường chúng ta là trường dành cho con quan. Không có sự giám sát của cha mẹ, đột nhiên tự do, trời cao biển rộng tha hồ vui sướng.

 

Tiện thể nói luôn, cùng phòng với ta là người họ Giản, tên một chữ Thêm, hợp lại là Giản Thêm, tạm thời kêu hắn là Giảm giá đi. Hắn quả thật tên cũng như người, mua đồ gì ai cũng không chiếm được tiện nghi của hắn. Một hôm hắn đi mua hoa quả, chủ quán chỉ bán thiếu hắn một hai đồng, hắn sống chết phải đòi cho bằng được. Người ta đuổi cũng không đi, đành phải cho hắn cây hương tiêu. Hai người bạn cùng phòng khác vì xa cha mẹ không thể tự gánh vác cuộc sống nên không trọ ở trường, ta cùng Giảm giá khoái hoạt chiếm lấy gian phòng bốn người.

 

Về nhà đương nhiên vẫn phải học bài cũ, đó cũng là chuyện ta đau đầu nhất! Trừ bỏ giờ của Lưu manh lão sư lúc nào cũng pha trò sôi động cùng cô giáo Tiếng Anh xinh đẹp, những tiết khác cũng chưa nghiêm túc học qua. Bất quá làm ta ngoài ý muốn chính là, Tên La Dận cứ đi học là lại ngủ kia cư nhiên đối môn Ngữ văn đáng chán tràn ngập hứng thú, cả lớp học chỉ có mình hắn tích cực. Tuy rằng hắn nói mười phần thì chín phần là sai, nhưng cũng đủ làm cho lão sư  vô cùng cảm động. Tò mò hỏi hắn vì sao, đáp lại chính là hắn rất thích lão sư này a, ta nhất thời không thể nói gì. Lão sư Ngữ văn quả thật bộ dáng xinh đẹp, nghe nói là nghiên cứu sinh trường sư phạm, mặt mày thanh tú, dáng người cân xứng. Cười viết chính mình là Lữ Bố, đối với tam quốc mê mẩn đến tẩu hoả nhập ma, về phần hắn thật không biết nên nói là Lữ Bố hay Điêu Thiền. Động lòng nghĩ dù sao người ta cũng là nam a, ta không ngừng nói với chính mình rằng La Dận hẳn không có ý tứ gì khác, thực  @$%^#@,  dùng từ sao lại tối nghĩa như vậy?

 

***

 

Mới tan trường, liền thấy La Dận đi đến một chiếc xe màu trắng có rèm che cùng người bên trong cười nói, cũng có nhiều học sinh nhà có xe riêng, nhưng dường hoàng khoe khoang như vậy thì không nhiều. Ta mặc dù biết là bất lịch sự, vẫn không nhịn được hướng ánh mắt về phía đó. Người trong xe một thân tây trang, tuổi khoảng chừng chưa tới ba mươi, rất đẹp. Hai người cười đùa trên xe, ta còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, La Dận đã một phen ôm lấy cổ đối phương, tại mặt hắn hôn một ngụm.

 

Ta nhất thời trợn mắt há hốc mồm, một thân nổi da gà, hắn hẳn không thấy rõ ta đứng ở bên này, dù sao cũng nên mau chóng rời đi ── hắn hắn hắn, hắn hôn nam nhân kia, là nam nhân nha!

 

Về nhà đã hai ngày, tâm tình của ta không ngừng xuống thấp, tình cảnh La Dận cùng nam nhân kia thân thiết không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu. Vì muốn gạt bỏ đoạn trí nhớ khủng bố này, ta dùng toàn bộ tinh lực lao đầu vào các trò chơi. Nhân vật trong trò chơi bị ta hại chết không biết bao nhiêu lần, vô cùng thất vọng, ta đành rầu rĩ từ bỏ, ngồi bên máy tính ngẩn người.

 

Cũng không biết có phải thần kinh không minh mẫn, ta tự dộng mở mạng, tìm mấy chữ đồng tính luyến ái, dù sao cũng không có ai nhìn ta. Xuất hiện đến mấy trăm kết quả, ta lo lắng đề phòng xem nhanh mấy cái, thật sự giống kẻ trộm.

 

Cái gì mà tâm lí dị dạng, bệnh tâm thần, không mấy cái nói tốt, lúc  này đột nhiên một tin đập vào mắt ta.

 

Tính hướng không thuận theo tự nhiên, đồng tính luyến ái cùng khác phái luyến cũng giống nhau, không phải tâm lý biến thái, cũng không phải chỉ xuất hiện ở con người, mà ngay cả động vật cũng tương đối phổ biến. Nó là một loại hiện tượng từ xưa đến nay vẫn tồn tại.

 

Phía dưới còn liệt kê thật nhiều các danh nhân từ cổ chí kim đồng tính luyến ái, ta thế nhưng lại có một loại cảm giác thoải mái.

 

***

 

Sáng sớm cuối tuần cùng bạn bè sơ trung tụ tập, cùng bọn họ giới thiệu một số thứ, chạng vạng mới quay về. Ngải Tiểu Trư so với ta lại về sớm hơn, thấy ta trở về liền lén lút đưa ra một quyển tạp chí, nói “Hảo hữu, ta chính là muốn tốt cho ngươi.” Sau đó nhanh chóng bỏ đi.

 

Ta nằm trên giường xem quyển tạp chí Ngải Tiểu Trư cho, cái này sao có thể dài và lớn như vậy? Ăn gì mà lớn thế này a? Trong lòng không khỏi có cảm giác chíp bông, cư nhiên cảm thấy được có điểm ghê tởm. Giảm giá lại có vẻ không hứng thú, ngồi tính toán kế hoạch thu chi cá nhân cho cả tuần.

 

Lúc này ─── cửa phòng bỗng nhiên bật mở, La Dận bước vào.

 

Làm ta sợ muốn chết! Ta còn tưởng lão sư  kiểm tra phòng, hại ta vội vã đem tạp chí giấu ngay vào gầm giường.

 

“Giản Thêm” La Dận hai tay chống nạnh, cả vú lấp miệng em nói “Đêm nay ta với ngươi đổi phòng, ta có việc phải thương lượng với Gia Đình.”

 

Gai Đình? Hắn gọi ta Gia Đình? Ta thật không nhớ rõ chúng ta từ khi nào thân mật như vậy. Có việc? Ta cùng hắn thì có chuyện gì a?!

 

Giảm giá có điểm không tình nguyện, nhưng lại bị căn phòng xa hoa của La Dận hấp dẫn, rất nhanh đồng ý. Trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta, hắn ngồi trên giường ta, ta không khỏi lui về phía sau.

 

“Ngươi, chuyện gì?” Ta hỏi.

 

“Ngươi vừa rồi giấu cái gì trong gầm giường? Lấy ra ta xem nữa!”

 

“Không. . . . . . Không có gì hay đâu.”

 

Hắn tự mình xoay người lại kiếm, ta hốt hoảng thấy cuốn tạp chí kia đã ở trong tay hắn. “A, thứ này,” hắn nhìn qua, ta một đầu đầy mồ hôi. Hắn rất nhanh xem thường nhìn nó, ném qua bên giường Giảm giá, sau đó ── hướng mặt tới gần ta, “Xem cái đó làm gì, phải ngoạn chân chính mới tốt.”

 

Ta nuốt nước miếng, mồ hôi liên tục chảy xuống, “Không không, không cần nói lung tung. . . . . . .”

 

Hắn cười hì hì trừng mắt liếc nhìn ta một cái, chẳng hề để ý nói tiếp, “Ngày đó ngươi chạy cái gì chứ?”

 

“Ngày nào?”

 

“Cuối tuần vừa rồi đó a, ở ngay cổng trường.”

 

Đầu ta lập tức hiện lên hình ảnh hôn nồng nhiệt đó, “Thật có lỗi. . . . . . “

 

“Giải thích làm gì?”

 

“Ta, ta cũng không phải kỳ thị ngươi!”

 

“Kỳ thị?”

 

“Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không nói với người khác!”

 

“A?”

 

La Dận vẻ mặt kinh ngạc, ta đối cái miệng hỗn đản của mình ảo não không thôi, ta lo lắng nói với hắn, ta cũng không phải lưu manh không hiểu chuyện, tuy rằng hắn đồng tính luyến ái, nhưng đây không phải lỗi của hắn, đó là tính hướng cá nhân không kiểm soát được, ta sẽ không nói cho nguời khác, cũng sẽ không thành kiến nhìn hắn.

 

“Đồng tính luyến ái?”

 

Vẻ mặt hắn thập phần ngoài ý muốn, ta biết hắn cảm giác bị vạch trần nhất định vô cùng xấu hổ, vội bổ sung, “Ngươi không cần sợ hãi, đây cũng thực bình thường, ta không phải là người lắm miệng, sẽ không nơi nơi nói lung tung.”

 

Hắn đột nhiên ôm bụng cười lăn trên giường ta, “Thường Gia Đình a Thường Gia Đình, ngươi thật thú vị.”

 

Chắc là vì ta biết hắn đồng tính mà không những không ghê tởm còn đồng tình đi. Hai chân hắn thu lên giường, dựa vào bên cạnh ta, ta ý thức được, lui ra một chút, không khỏi đổ một đầu mồ hôi.

 

Hắn ý xấu cười, ánh mắt tà tà nhìn ta, “Kia ─── có muốn thử không?”

 

“A!?”

 

“Có muốn không?”

 

Ta không ngốc, tự nhiên hiểu được hắn nói gì, lắp bắp “Không. . . . Không cần. . . . . . “

 

“Hừ! Còn nói không cần, mất hứng!” Hắn một phen nhéo áo ta, ta chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, “Ta hiện tại thoát quần áo ngươi, ngươi nếu dám kêu một tiếng, ta liền một đao cắt cái đó của ngươi!” Hắn từ đâu lấy ra một kéo, ở trứơc mắt ta khua khua, ta lập tức lặng ngắt như tờ.

 

Thiên, hắn mang theo hung khí, rõ ràng là có chuẩn bị mà tới!

 

Hắn thật sự đem ta lột sạch, ta còn là lần đầu tiên trần trụi trên giường cùng người khác, quả thực xấu hổ vô cùng.

 

“Ngươi. . . . Ngươi nháo đủ chưa!” Môi của ta bắt đầu run, ta lo lắng hắn kích động sẽ biến ta thành thái giám, nửa đời sau không thể động a! Ta còn chưa cưới vợ đâu!

 

“Uy, ta nói ngươi như thế nào làm cho ta? Yêu thượng ta?” Hắn vỗ vỗ khuôn mặt chết lặng của ta.

 

“Không, không, không cần nói bậy.” Ta lại nói lắp, đúng vậy, ta cần gì phải nhường hắn? Cần phải một quyền quăng hắn xuống, nhưng ta thật sự không có dũng khí.

 

“Đến, hôm nay ta phải liều mình cùng ngươi.” Hắn nhìn ta lăng lăng, lại bắt đầu khua hung khí kia, ở giữa bắp đùi ta, “Giúp ta cởi quần áo, nhanh lên!”

 

Ta bị doạ, phải ngoan ngoãn nghe theo, da hắn trắng, chính là cũng rất gầy, chỉ toàn xương cốt, không có mấy thịt. Ta cảm giác hai tay phát run, đến khi chỉ còn độc cái quần lót, hắn tuỳ tay ném qua một bên, cả người nhào tới, đem ta áp đảo ở trên giường. Quần lót của hắn hình tam giác, hình dáng thật rất tốt.

 

“Gia Đình, hôn đi.” Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, một bộ dáng lưu manh cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt ta. Vài sợi tóc vàng óng rơi xuống, mặt hắn phóng đại trước mắt ta “Kỳ thật ngươi đã sớm muốn ôm ta đúng không? Từ lần đầu tiên gặp ngươi đã biết, ánh mắt ngươi nhìn ta mê đắm bao nhiêu, còn hơn cả những người ta đã gặp ở nước ngoài, ngươi thật là xấu!”

 

Ta. . . . . . . Ta oan a! Ta thề, thề độc luôn, tuyệt đối không có tư tưởng này, cũng không dám có, thật sự! Ta tự an ủi bản thân không được nghĩ loạn, ta. . . . . Lệ, ngay cả ta cũng cảm thấy thật khó giải thích rõ ràng.

 

Hắn cúi xuống hôn, đem môi ta cùng hắn kề sát, ta hoàn toàn không thể nghĩ gì, cảm giác tất cả mọi thứ trong đầu như bị chặt đứt. Môi hắn thật mềm mại, giống như ăn đường. Hắn bắt lấy tay ta đặt lên lưng, còn chính mình thì tấn công phần eo. Da thịt hắn hoàn toàn không giống như nam nhân thô ráp, ngược lại thật mềm mại nhẵn nhụi. Thắt lưng thật nhỏ, phỏng chừng một bàn tay có thể ôm lại, điều này làm cho ta hưng phấn không ít. Chuyện đã tới mức này, ta đã muốn bất chấp tất cả, sờ đi, tận tình sờ đi. Ta thật sâu cảm thấy hoả nhiệt ở phần dưới eo hừng hực thiêu đốt, càng cháy càng mạnh.

 

“Nha, ngạnh!” Hắn lập tức ngồi xuống, rời khỏi cơ thể ta, chỉa vào hạ thân dựng thẳng của ta, cười ra tiếng.

 

“Cười. . . . . Cười cái gì!” Ta nghĩ hảo muốn chết.

 

“Ha hả, ta không nghĩ tới ngươi dễ cương như vậy,” hắn thực tự nhiên cười, “Thật có lỗi thật có lỗi, không nên đùa ngươi.”

 

Ta không thể chống đỡ, thầm nghĩ đem hoả nhiệt kia dập tắt. Ta lui lại một đoàn, nhịn không được chà xát tiểu huynh đệ, “Ngươi ra ngoài đi.” Ta cũng không muốn ở trước mặt hắn tự an ủi.

 

“Biểu tình so với cha chết còn khó coi,” Hắn như trước nói lời độc ác, một phen nhéo nhéo cánh tay ta, “Trốn cái gì, ta giúp ngươi dập lửa.” Dứt lời, hắn liền đưa tay tới khố hạ của ta, trực tiếp trượt xuống.

 

Ta biết ta xong đời rồi. . . . . . .

 

“Ngoạn hảo nha.” Hắn như bắt được món đồ chơi thú vị, ngón tay giống như xà, linh hoạt ở yếu điểm của ta nhu lộng, thường thường còn xuống đến tận gốc rễ.

 

Ta đại não trống rỗng, không bao lâu liền cảm giác hạ thân nóng lên, toàn thân thư thái. Ngực ta phập phồng lịch liệt, hô hấp dồn dập.

 

Hắn thu hồi tay, nhìn nhìn chất dịch màu trắng, còn đưa lên mũi ngửi, “Hảo tinh.” Hắn oán giận nói, trực tiếp đem thứ đó sát lên quần của ta. Sau đó làm như không có việc gì nhặt quần áo lên mặc vào, giống như chưa phát sinh việc gì mở cửa đi ra.

 

Ta biết mình hoàn toàn xong đời rồi. . . . . . .   

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.