Chân Tình Tương Ủng

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

 

 

Bắt đầu mùa đông, nhiệt độ không khí thất thường, ban ngày còn có thể mặc áo mùa thu, ban đêm thì phải khoác áo bông. Ta đã quen với mùa đông nơi này, nhưng đối với La Dận vẫn luôn ở nước ngoài mà nói thì rất thống khổ, vì nhiệt độ không khí lúc cao lúc thấp, La Dận vinh quang ngã bệnh.

 

Ta là bạn cùng bàn đương nhiên là phải có tinh thần đoàn kết hỗ trợ, xung phong nhận trọng trách mỗi ngày hai lần đưa hắn tới phòng y tế truyền nước biển, cũng đồng thời kiêm công nhân lao động bưng trà bê nước đưa cơm. Hôm trước mẹ La Dận còn đích thân tới tận trường học, thấy hắn không việc gì mới yên tâm trở về. Mẹ nó là một điển hình của mỹ nữ phương Đông, có huyết thống như vậy, khó trách bộ dáng La Dận tươi ngon mọng nước. Bất quá cái làm ta buồn bực chính là thái độ La Dận đối với mẹ rất lãnh đạm, hoàn toàn khác bình thường luôn cười cười lại bốc đồng, ta nghĩ hắn là đang làm nũng với mẹ thôi.

 

Sau lần hắn giúp ta giải quyết vấn đề sinh lý kia, chúng ta quan hệ ngày càng thân mật, hắn thường lưu lại phòng của ta, hỏi ta có cần “hỗ trợ” hay không. Nhìn hắn tựa hồ thích thú với trò chơi này, chẳng lẽ cái kia của ta ngoạn tốt lắm sao? Trong lòng ta rõ ràng không để ý, cũng không bài xích hành vi này, ngược lại còn có chút chờ mong. Hắn kỹ thuật tốt lắm, mỗi lần đều làm cho ta phiêu phiêu dục tiên, sau mỗi lần vui sướng, ta cũng muốn giúp hắn tiết dục, bất quá đều bị hắn mắng bổn. Tuy rằng chúng ta vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng ta cũng không nhịn được mà đối đãi với hắn như vợ mình, hắn cũng không phản đối. Ngẫu nhiên trước mặt bọn Ngải Tiểu Trư kêu hắn “lão bà”, họ cũng chỉ cho là do quan hệ của chúng ta thực thân thiết mà thôi. Trường học rồi lại đến ký túc xá, ta ngồi bên giường La Dận gọt táo, chứng minh chính mình có bao nhiêu khéo tay.

 

“Tỉa nhiều làm gì, ngốc muốn chết.”

 

Ta đem miếng táo cắt hình cánh hoa nhét vào mồm hắn, cười nói, “Kêu là đến, chịu đựng mệt nhọc, nam nhân tốt như ta không nhiều lắm đâu.” Lúc này trong ký túc xá chẳng có ai, ta cũng không kiêng dè gì mà ngọt ngào một chút.

 

“Ngươi trời sinh làm nô lệ.” La Dận vuốt vuốt mái tóc rối loạn vì ngủ, tháng trước hắn hưng trí đem đầu mình nhuộm lại thành màu nâu. Tóc hắn vừa khô lại vàng, cho dù không nhuộm cũng vẫn giống nhuộm, mà chúng ta lại là trường tư nhân, cũng không quá nghiêm khắc về phương diện này.

 

“Đúng đúng đúng, ta chính là tiểu nô lệ của ngươi.” Ta uỷ khuất nói, lại đưa tới một khối táo.

 

“Kia kêu chủ nhân nghe chút coi!” Hắn nhíu mi nhìn ta, có chút ý tứ khiêu khích.

 

Ta không do dự gọi, “Chủ nhân.”

 

“Thực không có cốt khí!” Hắn lắc đầu, không chịu ăn.

 

Lãng phí lương thực là không tốt, ta chính mình tự giải quyết hết, “Đối với ngươi ta nào dám có cốt khí a.”

 

“Thường Gia Đình.” Hắn tới gần ta, đem ta thành cái đệm gối đầu.

 

“Làm sao vậy?” Ta thôi không gọt táo nữa.

 

“Chủ nhân ngươi lệnh cho ngươi, phải nhuộm tóc thành màu đỏ.”

 

“A?!”

 

“Ân. . . . . . Phải thật đỏ, anh Mộc Hoa nói là loại này.”

 

“Ta sẽ bị lão ba làm thịt a!”

 

“Ta nói nhuộm là nhuộm!”

 

“Ta, ta . . . . . . Cái kia không tốt cho nhan sắc.”

 

“Ngươi là nô lệ không nghe lời, cút!”

 

“Lão bà đại nhân, cầu ngươi a.”

 

“Cút!!!”

 

“Ta. . . . . Như vậy. . . . . Được rồi.”

 

Cũng không phải lần đầu tiên cố tình gây sự, hắn hoàn toàn bị người nhà chiều hư, hiện tại lại bị ta chiều hư, mỗi lần tranh chấp đều là ta thoả hiệp trước, lần này cũng không ngoại lệ. Vào ban đêm, ta phải đi đến tiệm uốn tóc nhuộm một đầu hồng. Ngày hôm sau bước vào lớp tạo nên một trận oanh động, La Dận nhìn thấy ta không khỏi sửng sốt, sau đó híp mắt nở nụ cười. Tiết học đầu tiên còn chưa hết, ta đã bị gọi lên nghe lão sư một phen oanh tạc, trực tiếp bảo ta tự giải quyết cho tốt. Ta bề ngoài dù sao cũng rất đường hoàng, La Dận tuy có nhuộm nhưng cũng không khác màu sắc tụ nhiên là mấy, ta lần này thật sự là không coi trường học ra gì. Bất đắc dĩ trong thời gian nghỉ trưa phải đi nhuộm lại màu tóc cũ, ta chỉ cầu mong sao lão ba ngàn vạn lần không biết đến trò khôi hài này.

 

La Dận đối đầu ta từ hồng thành đen cũng không cáu kỉnh, thật sự cám ơn trời đất! Kỳ thật hắn chính là bốc đồng muốn tìm chuyện vui, cười rồi thôi, hắn cũng không muốn ta bị đuổi học.

 

“Gia Đình,” buổi tối hắn đến phòng ta, sau đó đem ta kéo ra ngoài ban công, ta lo hắn mới khỏi bệnh lại phải chịu lạnh, bảo hắn ở trong phòng nói, hắn bảo ta không được ý kiến, đem ta tha ra ngoài, sau đó dán vào lỗ tai ta, thanh âm tràn ngập hấp dẫn, “Chờ nghỉ đông, chúng ta làm thật đi.”

 

Ta máu mũi đều nghĩ muốn phun ra, nghe những lời này, phía dưới đã muốn rục rịch.

 

Hắn chú ý tới phản ứng của ta, cười xấu xa nói “Sắc lang, tự mình giải quyết đi.” Le lưỡi, xoay người ly khai.

 

Giảm Giá buồn bực nhìn hắn vui cười hớn hở đi ra ngoài, mà ta ngoài ban công lại nói mát không muốn vào nhà. Cũng không hiểu sao sự tình lại phát triển thành như vậy, là ta không thể tự kiềm chế.

 

Ta hưng phấn đến một đêm không ngủ, ngày hôm sau vẫn như cũ chấn hưng tinh thần đi học. Đầu tiên là vì La Dận có chút thích lão sư Ngữ Văn, hắn thích ta đương nhiên liền chán ghét, đắc ý sửa thành nguỵ Lữ Bố. Ta cũng không có nghe giảng, chỉ lo nhìn La Dận. Tiếp theo tay không thành thật, lúc thì giật quần áo, lúc lại nghịch nghịch ngón tay hắn.

 

“Muốn chết a!” Hắn thấp giọng mắng.

 

“Lão bà, ta muốn ngươi.”

 

“Tinh trùng lên não, cút qua một bên đi!”

 

“Liền lên não, ngươi sờ sờ ta, liền sờ một chút.”

 

“Buổi tối đi.”

 

“Một chút một chút thôi.”

 

Ta thừa nhận ta nóng lên, thái độ không thành thật làm cho lão sư Lữ Bố chú ý, ta còn không biết sống chết nghĩ muốn cầm tay La Dận đặt lên đùi cọ một phen.

 

“Thường Gia Đình, ngươi trả lời vấn đề này xem.”

 

Ta hoảng sợ, chất phác đứng lên, lại hỏi, “Vấn đề gì cơ?”

 

Lão sư hơi trừng mắt nhìn ta, thanh giọng nói, “Dưới ngòi bút của Shakespeare, tình yêu bi kịch của Romeo và Juliet do đâu tạo thành, ngươi biết không?”

 

Ta nào biết nói gì! “Này a. . . . . . ” Ta hơi run, ăn nói lung tung, “Do Juliet rất phóng đãng đi.”

 

Lão sư Lữ Bố miệng cơ hồ biến thành hình chữ O, La Dận phốc cái bật cười, lớp học bắt đầu xôn xao. Ta đã chuẩn bị tốt để làm vật hy sinh lừng lẫy, vì thế đúng tình hợp lý nói thêm, “Nàng cầu ba đáp bốn, trước đã cùng Romeo ước định, sau lại đính hôn cùng bá tước, quả thực chính là kẻ hồng nhan gây tai hoạ!”

 

Lớp học cười vang, ánh mắt Lữ Bố lão sư đã muốn chuyển thành căm tức. Tâm tình của ta rất tốt, đang muốn ngồi xuống, La Dận lại đứng lên.

 

“Lão sư, ta cũng muốn phát biểu ý kiến.” La Dận tủm tỉm cười nói, “Ta cảm thấy hoàn toàn là do Romeo rất vô dụng.” Sắc mặt lão sư càng thêm khó coi, La Dận không chút lưu tình nói tiếp, “Hại chết bằng hữu, chạy án, cả ngày sống trong ảo tưởng thân là nam tử hán lại chỉ biết trốn tránh, hoàn toàn vô dụng!”

 

Cái gì, này không phải là hoàn toàn đối lập với ý kiến của ta sao? Người không biết còn tưởng chúng ta có cừu oán nha!

 

Phòng học lập tức long trời lỡ đất, hỗn loạn không thể chịu được, các nữ sinh hiển nhiên đứng về phía La Dận, các nam sinh lại đối quan điểm của ta tán đồng, líu ríu tranh cãi thành một đoàn.

 

Bên ngoài dương quang sáng lạn, chiếu lên mặt bàn, thật ấm áp.

 

Lữ Bố lão sư khuôn mặt đỏ bừng, La Dận lại tươi cười rạng rỡ, làm cho ta cảm thấy hạnh phúc chính là như vậy. . . . . .   

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.