Chân Tình

Chương 21: Chương 21: 19




Chương 17.2: 19 ( One night )

Cả cuộc đời Y Ngai cô chưa bao giờ nói giọng điệu như dỗ trẻ con thế này, khiến cô tự cảm thấy sởn da gà, nhưng mà vì sự quá sợ hãi đối với Thiếu Phong nên cô mới làm thôi. Tuy cô cảm thấy sởn da gà sau khi nói nhưng đối với 3 người Hàn Vũ, thực sự nghe cô nói giọng điệu ngọt ngào này sởn gai ốc hết sức có thể, chỉ có Thiếu Phong dù vẫn giữ mặt lạnh lùng nhưng cả người chìm vào hộp đường, chỗ nào cũng thấy ngọt. Tự cảm thấy vì sau nhất quyết phải nghe cô nói như này nữa.

Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận xong, Y Ngai nhanh chóng bật đèn pin điện thoại, hướng xung quanh phòng một lượt rồi mò đến ngăn tủ. Mọi người đều không hiểu vì sao cô lại làm thế, nghi ngờ xen lẫn nghi ngờ thì thấy cô để tay lục tung một ngăn để đồ của Thiếu Phong. Cảm giác như đã sờ cả thế kỷ, Y Ngai bỗng sờ thấy vật mình mong muốn, nhanh chóng lấy ra, sắp xếp lại đồ rồi hướng nhanh ra khỏi cửa phòng. Để lại dấu hỏi trong lòng bốn người. Đảo mắt về hướng camera phòng thư ký thì thấy Y Ngai đang ôm một hộp hình chữ nhật không to cũng không nhỏ.

Thực ra thì mục đích chui vào phòng của Y Ngai cũng đơn giản thôi, chỉ là hôm trước cô nhìn thấy một hộp cà phê Kopi Luwak, tuy chỉ mới uống ké mỗi một lần thôi nhưng hương vị của nó khiến cô không thể nào quên. Tình cờ lại thấy được hộp cà phê mà mình nhớ nhung bao lâu nay bị vứt xó, cô mới mất công đi trộm về.

“ Thực sự là cà phê rất ngon nha, Lão Đại không dùng thì chia sẻ cho nhân viên là điều tốt, càng chứng minh mình không phải một nhà tư bản độc tài.” Y Ngai lầu bầu nói, nhưng những điều này hoàn toàn rơi vào tai của nhóm ngừoi Thiếu Phong thì vô cùng rõ ràng. Họ thực sự không biết nên phản ứng thế nào nữa.

Một lúc sau, Y Ngai lại tiếp tục nằm lười biếng, trông rất vô hại. Đảo mắt đã quá 9h, Y Ngai một lần nữa nhìn vào ba cái camera, lại bắt đầu mở mồm nói chuyện: “ Có lẽ là Camera chẳng có ai xem đâu cho nên Tổng Giám Đốc a, vì sao ngài không thương tiếc cho những nhân viên mệt mỏi, lắp một nhà vệ sinh nào đó gần đây? Vì sao nhà vệ sinh gần nhất lại nằm ở phía bên kia?? Huhu...” Bài ca than vãn của Y Ngai tua ra không ngừng nghỉ khiến một số người phải thán phục sự mở miệng liên tục của cô. Cảm thấy mình đã than vãn đủ, Y Ngai quyết định lấy ba mảnh giấy chặn lại camera, miệng nói rằng: “ Sẽ nhanh thôi, siêu siêu nhanh luôn mà“. Cô cũng chỉ chặn ba camera này vì cũng không nghĩ rằng phòng nhân viên sẽ đặt camera ẩn.

Cô nhanh chóng lấy từ trong túi chị Tô Ngọc đưa một cái áo sơ-mi nam, một bộ underwear ren đen nhạt. Cô không ngần ngại với với tay để kéo được khoá bộ váy cô đang mặc. Đây là việc làm khó khăn nhất với Y Ngai nên sau một lúc không thành công, cô quyết định lấy một con dao nhỏ, xoẹt một đường trên đường may của bộ váy, lộ ra một tấm lưng trắng nõn nà, rồi từ từ kéo hẳn bộ váy xuống, chỉ còn mặc mỗi một bộ quần áo con trên người, chỉ cần nhìn từ đằng sau thế này thôi đã khiến đàn ông có thể bộc phát bản năng cơ bản ngay lập tức.

Ngay từ lúc khi Y Ngai hơi lộ ra phần lưng, Hàn Vũ, Lam Duệ và Cận Thế đã hiểu cô định làm gì, vô cùng thức thời bịt kín hai mắt của mình lại, quay đằng sau, để lại một mình Thiếu Phong nhìn chằm chằm vào màn hình. “Cơ thể của cô gái này thật khiến đàn ông mê mệt mà, lại còn mặc như này nữa, áo của đàn ông?? Ai cho cô mặc áo của đàn ông?? Thế nào mà cô lại mặc áo của một người đàn ông, cô muốn hương vị của người đàn ông đó bên mình mãi à?? Cô yêu hắn hay hai người đã làm gì nhau rồi?? Lại thấy ở phần trên ngực một chút có một “vết đỏ”, ai nhìn vào mà không hiểu chứ?? Anh thực sự không cho phép cô mặc như thế, nếu muốn cô có thể mặc áo của anh, không được mặc của bất kỳ người đàn ông nào.” Vô số cảm giác khó chịu đang đèn ép trong lồng ngực Thiếu Phong, trên trán của anh hiện lên những hàng gân xanh, thể hiện sự khó chịu vô cùng. Anh cũng không biết vì sao nhưng chỉ thấy cô gái nhỏ này cư nhiên lại ăn mặc như thế khiến anh không chấp nhận nổi. Không khí trong phòng lúc này có thể nói chua hơn cả dấm rất nhiều.

Đến khi Y Ngai thay xong trang phục, gỡ miếng dán trên camera xuống thì ba người đang co ro kia mới dám ngẩng đầu lên. Nhưng chỉ mới kịp nhìn thoáng qua Y Ngai xem cô đang làm gì thôi đã bị một ánh nhìn giết người quét trên người, liền biết đây là điều “ phi lễ chớ nhìn “, tự giác cúi mặt xuống.

Tất nhiên Y Ngai không có chút tự giác nào về hành động của mình. Thấy thời gian vèo một phát đã đến 10h tối- thời điểm cô hẹn nói chuyện với mọi người trong nhóm, Y Ngai thu gom một chút đồ cần thiết, ném vào một túi vải nhỏ, vác vào phòng giám đốc rồi ném xuống ghế sofa.

Không quan tâm tới túi, Y Ngai phi ra bàn làm việc của Thiếu Phong, mở máy tính Macbook đã có sẵn ở đấy, vượt qua các loại bảo mật trong nháy mắt. Bốn người đang nhìn vào màn hình đều há hốc mồm, không thể tin nổi có người có thể phá qua đống bảo mật của máy tính nhanh như thế, sự tin cậy vừa mới được dựng lên đã bị vùi lấp bằng đống nghi ngờ. 

Y Ngai nhanh chóng cầm một USB, cắm vào nguồn máy tính. Từ khía cạnh camera quay được thì đây là một việc làm vô cùng nguy hiểm, có thể lấy mọi dữ liệu mật trong máy trong tích tắc. Họ không ngờ rằng cô sẽ làm như này nên không chuẩn bị trước. Y Ngai tất nhiên không biết gì nên vẫn tiếp tục chờ máy load. Sau một vài phút, hiện lên trước mặt cô là một phần mềm liên lạc đặc biệt mà nhóm của cô dùng để nói chuyện với nhau.

Ám Dạ là tổ chức chuyên về thông tin và vũ khí, ám sát chỉ là một phần nên cũng không đông người lắm. Bao gồm cả cô thì chỉ có 7 thành viên. Trong đó có chị Tô Ngọc, cô và 5 sư huynh nữa, mấy người đều là gia đình của nhau. Cô là em út, mọi người vẫn hay gọi là bé yêu chị Tô Ngọc là chị cả, còn mấy sư huynh còn lại mỗi người một tính, tuy vậy đều là siêu cấp soái ca, không thua kém Thiếu Phong cho lắm. Ngoài ra, Từ Bích là thành viên “ hờ “ của nhóm, tuy không thuộc hẳn nhưng do hay qua lại nên cũng rất thân thiết. Nội bộ Ám Dạ vô cùng tốt, vì do là một tay cha nuôi Từ Nhân lập ra nên không có mấy loại tình huống cẩu huyết như anh em, chú cháu giành chức Lão Đại, cộng thêm nữa, mọi thành viên đều quen biết nhau nên cũng không có mâu thuẫn nội bộ, mấy thứ như là nội gián gần như là không có.

Sau khi đăng nhập thành công, cô vào group, bắt đầu gọi video cho mọi người. Vì phải nhận nhiệm vụ khác nhau nên tất cả đều quy định một buổi dành riêng để nói chuyện, giải trí. Lúc cô vào thì đã có chị Tô Ngọc đang chờ, hay người liền nói chuyện luôn. Đặc biệt, phòng của Tổng Giám Đốc rất tuyệt vời đến mức máy video có thể gắn bất kỳ chỗ nào, thuận tiện cho việc ngồi lười biếng trên sofa của cô.

Tô Ngọc và Y Ngai nói chuyện liên miên từ chủ đề này sang chủ đề khác, thi thoảng lại có người gia nhập, đúng 11h là cả 7 thành viên của nhóm đều đông đủ. Năm vị anh trai của cô tập hợp đầy đủ. Tuy rằng có tên riêng nhưng cả năm người đều muốn có danh tính riêng, cho nên sau một lần nhờ cô đã thành 5 cái tên khiến người đáng sợ: S, N, M, D, V. Cô cũng chỉ nghĩ bừa vài chữ, ai ngờ mấy vị anh trai đấy lại trân trọng vô cùng.

D nhanh nhảu nói trước: “ Bé yêu, bé yêu đang mặc áo anh trai thân ái tặng đấy à? wow, từ lúc quen biết nhau tới giờ, anh trai này của em chưa bao giờ cảm thấy tự hào về em gái như lúc này, dáng người thật quá đáng tự hào đi, thật không uổng công anh mà lại.”

M cũng nói luôn:“ Áo này hợp với bé yêu vô cùng luôn, nhìn này, vừa bó sát đủ, phần rộng cũng đủ để lộ ra ba vòng, sau này thực sự ai mà là em rể của anh chắc phải quỳ xuống cảm ơn 5 anh em nhà mình vì hồi đấy đã nhẫn tâm gạt đi những giọt nước mắt của em gái mà bắt ép thành cơ thể hoàn mĩ thế này, aigoo, nghĩ lại thật thấy hối hận khi để cho thằng bé kia hưởng hết, N, anh đi giết thêm mấy người đi để còn kiếm tiền mua một ít đồ ăn vặt vỗ béo bé yêu, không thể để thằng nhóc tương lai kia hưởng thụ.”

Câu nói của M hoàn toàn làm không khí đang sôi nổi tự nhiên im lặng. Cái gì mà giết vài người kiếm chút tiền mua đồ ăn vặt cơ?? Có mà nuôi cả Ám Dạ một ngày cũng đủ. Không nhân tâm để không khí tắc nghẽn, Y Ngai liền nói: “ Bé yêu cũng không muốn mà, nhưng bé yêu còn chưa đủ tuổi nha, người ta mới chuẩn bị lên 18 tuổi thôi.”

Giọng nói nũng nịu của cô khiến mọi người đều phì cười vì đáng yêu, Tô Ngọc từ nãy giờ im lậng cũng ngồi cười nham nhở. S hiếm khi nói bỗng mở miệng: “ Bé yêu không được, cứ ở với 5 anh trai và đại tỷ thôi, nhỡ may đi nơi khác bị em rể tương lai bắt nạt thì đau lòng chết a~~~” Mọi người nghe xong lại cười như điên một lần nữa.

Một lúc sau, N đột nhiên nói, xen vào cuộc trò chuyện của mấy người: “ Mọi người đã nghe tin tức về X Files chưa, bộ tài liệu của Mị Huyết í?” “ Biết, bộ tài liệu đang được săn lùng nhất? Nghe nói có nội gián tung tin ra ngoài, bộ tài liệu này nắm giữ mọi bí mật của Mị Huyết, còn có cả những kế hoạch, bí mật riêng của từng bang phái cũng nằm trong đó?” S nói, Tô Ngọc lại nói tiếp: “ Rất có thể đây là cố tình đưa tin, để sự chú ý của mọi người tập trung vào một tập tài liệu không tồn tại, rồi thừa dịp đánh chủ ý lên một thứ.” Mấy người cũng gật đầu, đồng ý với ý kiến của chị cả.

Chỉ riêng có Y Ngai không hiểu, hỏi: “ Mọi người đang nói về cái gì vậy? Nghe cứ như trong phim vậy?”, không ai phản bác, chỉ cười trừ, D thấy thế liền hỏi: “ Nhiều lúc anh tự hỏi em có thuộc hắc đạo không đấy? Đến ngay cả mấy tin như thế còn không biết thì anh rốt cuộc không hiểu em đang làm gì nữa. X Files của Mị Huyết đấy, nơi có Lão Đại lả Tổng Giám Đốc của W, Tần Thiếu Phong .”

Y Ngai im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: “ Ồ, hình như em biết nó ở đâu đấy.”

- Hết chương 17 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.