Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Cảnh tượng trở nên mất kiểm soát, tôi trơ mắt nhìn hai người ẩu đả lăn lộn trên sàn nhà bếp của tôi.
Thương Mục Kiêu không nói một câu, chỉ tung những cú đấm. Cuối cùng Hạ Vi Chu yếu hơn, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu trong khoản 'hoạt động tay chân', sau một vài cú đấm, khóe miệng anh ta đã vỡ nát.
Mặc dù tôi cũng bị sốc bởi sự xuất hiện đột ngột của Thương Mục Kiêu, nhưng đây không phải là lúc để sửng sốt. Ngay sau khi thoát khỏi sự kiểm soát của Hạ Vi Chu, tôi đi thẳng đến điện thoại di động trên bàn cà phê bấm số báo động.
“Cậu... cậu làm gì vậy?” Hạ Vi Chu co tay lại tránh đòn của Thương Mục Kiêu, giọng nói có chút sợ hãi.
“Tôi đang làm gì à?” Thương Mục Kiêu túm áo đấm vào bụng anh ta.
Hạ Vi Chu mặt tái đi ngay lập tức.
Thương Mục Kiêu lại giơ nắm đấm lên, lặp lại câu nói của mình một lần nữa, “Tôi đang làm gì vậy nhỉ?”
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?” Điện thoại kết nối, giọng nói nhẹ nhàng của tổng đài viên vang lên.
Tôi vừa theo dõi cuộc chiến trong nhà bếp vừa giải thích tình hình cho tổng đài viên, bỏ qua mấy chi tiết trước đó, chỉ nói rằng có người đang đánh nhau.
Tổng đài viên nói sẽ bố trí cảnh sát đến sớm nhất có thể, bảo tôi cố an toàn cho bản thân.
Hạ Vi Chu đẩy Thương Mục Kiêu ra, loạng choạng bước ra cửa, nhìn thấy tôi, một cảm xúc phức tạp thoáng hiện trên khuôn mặt anh ta.
“Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương anh...”
Anh ta nói nhanh, sợ Thương Mục Kiêu lại đuổi theo, lại vội vàng xoay người rời đi, còn không có chờ thang máy, chạy thẳng theo lối thoát hiểm.
Một lúc sau, Thương Mục Kiêu đuổi tới cửa, thấy anh ta đi rồi,rất không cam lòng chửi bới một hồi rồi mới đóng sầm cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi, mặc dù tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, tim vẫn đập loạn xạ, nhưng tại sao Thương Mục Kiêu lại xuất hiện quá trùng hợp ở nhà tôi lại còn khó hiểu hơn cả chuyện Hạ Vi Chu là người cuồng sự khuyết tật.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tại sao em ở đây?”
Cả hai chúng tôi gần như nói cùng một lúc, đồng thời cũng cùng nhau sửng sốt.
Suýt bị quấy rối bởi một người từng nghĩ là bạn. Chuyện này đối với tôi thật sự quá nhục nhã, và quan trọng hơn là lại còn xảy ra trước mặt Thương Mục Kiêu.
Thương Mục Kiêu còn đang thở gấp, thấy tôi không trả lời, sắc mặt khó coi vuốt vuốt tóc, dựa vào cửa, nhìn chằm chằm vết nước trên quần của tôi rồi lại nói: “Anh thích hắn ta sao?”
Tôi không biết cậu ta tư duy thế nào mà có thể phun ra một câu hỏi tôi có thích Hạ Vi Chu hay không.
“Cái gì?”
“Trước khi em vào hai người đã làm gì?”
Cách cậu nói chuyện hoàn toàn là đang chất vấn, khiến tôi cảm giác như đang bị cảnh sát thẩm vấn vậy.
Tôi kiên nhẫn trả lời: “Anh lỡ làm đổ trà làm bỏng chân. Anh ta nói sẽ giúp anh xử lý...”
“Vậy anh cứ để cho tên đó xử lý?” Cậu lớn tiếng hỏi, đi tới bên cạnh tôi.
Não tôi giống như một tổ ong bị chọc thủng, nháy mắt hàng ngàn ong bay ra, tiếng vo ve ầm ầm trong đầu.
“Chứ không thì thế nào? Anh có thể từ chối à? Anh ta đột nhiên nói thích anh, thích anh ngồi trên xe lăn, thích cái đẹp không hoàn mỹ, sờ sờ hai chân anh như một tên biến thái. Anh còn không thể chạy ra phòng khách nghe điện thoại, em nghĩ anh nên làm gì? Đứng lên đánh nhau với anh ta à? “
Cậu ta cao giọng, tôi cũng cao giọng. Đây dường như là lời nguyền giữa chúng tôi, mỗi lần nói chuyện với nhau là không thể bình tĩnh.
Thương Mục Kiêu im lặng một lúc, trầm giọng nói: “Anh không nên cho hắn ta vào nhà.”
Nếu có thể, tôi thực sự ước mình có thể đứng lên đập nhau một trận với cậu. Bạo lực không giải quyết được vấn đề nhưng bạo lực có thể khiến con chó con chết tiệt này câm cái mồm vào.
“Đúng vậy, là anh không biết nhìn người, em nói cái gì cũng đúng.” Cơn tức giận khiến tôi thậm chí không muốn biết tại sao cậu ta lại xuất hiện trong nhà tôi, tôi chỉ muốn cậu ta mau chóng đi ra khỏi đây, “Còn có chuyện gì không? Không có thì mời em đi về.”
Cậu ta không nói một tiếng, nhìn thẳng vào tôi, như thể đây không phải là nhà của tôi, mà là nhà của cậu ta, yêu cầu của tôi là quá mức bất lịch sự.
Nhìn tôi chằm chằm một hồi, cậu cũng cụp mắt xuống, quét qua bắp chân lộ ra của tôi rồi nói: “Da anh sưng đỏ nhiều lắm rồi.”
Tôi nhìn xuống, thấy vùng da chân nhợt nhạt đã đỏ bừng một mảng, nếu còn cảm giác thì bây giờ nhất định là rất đau rát.
Thương Mục Kiêu đi tới, ngồi xổm nửa người, vươn tay kéo quần tôi lên.
Lúc này mà còn che che giấu giấu thì hơi có chút làm ra vẻ, nhưng tôi không biết cậu ta định làm gì, vì vậy tôi phải giữ tay cậu lại.
Cậu không cử động nữa, nhưng cũng không rút tay về.
“Sao thế? Người khác có thể chạm vào còn em thì không à?” Cậu lạnh lùng nói.
Tôi sững sờ, bất giác buông tay. Cậu ta gỡ tay tôi ra, xắn ống quần dài lên trên đầu gối.
Nhìn thấy vết thương ở đầu gối của tôi, cậu nhíu mày hừm một tiếng, đứng dậy, không nói câu nào đẩy tôi vào phòng tắm.
Tôi nhìn cậu tháo vòi hoa sen xuống bắt đầu điều chỉnh nhiệt độ nước, biết cậu định hạ nhiệt vết thương của tôi, mới nhắc lại lần nữa: “Em không cần lo cho anh, anh có thể tự xử lý, em đi được rồi.”
Cậu bỏ ngoài tai, lại ngồi xổm trước mặt tôi, giữ mắt cá chân của tôi nhẹ nhàng nhấc lên, rồi dội nước lạnh lên chỗ bị bỏng.
Bây giờ tuy là mùa xuân nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, có thể là do chạy từ nhà, cậu chỉ mặc một áo thun ngắn tay màu trắng, tôi nhìn mà còn thấy lạnh giùm.
Phòng tắm ngập tràn tiếng nước tí tách, lông mi của Thương Mục Kiêu rất dài và dày, từ góc nhìn của tôi lại đặc biệt đẹp. Dư Hỉ Hỉ nói đúng, cậu ta không bước vào showbiz thật sự rất đáng tiếc.
“Dùng tay kéo ống quần lên đi, nếu không sẽ bị dính nước.”
Tôi tiếp tục nhìn lông mi cậu, không nhúc nhích.
Thương Mục Kiêu nghi ngờ ngước lên nhìn tôi, tôi bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, theo lời cậu cầm ống quần cuốn cao lên.
Dưới ngọn đèn trắng trong phòng tắm, đôi chân nhợt nhạt có vẻ còn trắng hơn, gần như hòa quyện với gạch trắng trên sàn. Bàn tay cậu vốn to rộng, dễ dàng tóm gọn cổ chân của tôi. Sự tương phản đậm nhạt giữa hai màu da rất gây ấn tượng thị giác.
Giấu diếm lâu như thế, cuối cùng lại bị Thương Mục Kiêu nhìn thấy trong hoàn cảnh như vậy. Sớm biết có ngày này, lúc trước tôi cần gì phải rối rắm đến mức đèn cũng không dám mở?
Thực tế đã chứng minh rằng có một số điểm mấu chốt tưởng chừng như không thể bước qua được, nhưng một khi đã qua rồi, nháy mắt sẽ thấy rằng không có đau lòng, không có sự nhục nhã, chỉ có bình tĩnh và nhẹ nhõm, giống như một liều thuốc giải thoát rất mạnh, có công hiệu nhanh chóng.
“Tại sao em lại tới đây?” Theo dòng nước cọ rửa vết thương, cơn tức giận của tôi cùng với những cảm xúc phi lý ấy dường như được dập tắt một chút, tôi lại bắt đầu quay về với chủ đề chính, tò mò tại sao Thương Mục Kiêu lại xuất hiện ở đây.
Thương Mục Kiêu cẩn thận di chuyển vòi hoa sen, đảm bảo rằng tất cả các vùng da ửng đỏ có thể được nước xối đến.
“Em định gọi cho anh báo số thẻ ngân hàng, nhưng gọi kiểu nào cũng không nghe máy, thấy đèn nhà anh vẫn đang sáng, không biết có chuyện gì không, dù gì anh cũng đang nợ em 200 ngàn tệ nên em qua xem thử một cái.”
Nghe qua thì có vẻ như không có gì bất thường, nhưng ngẫm kỹ lại thì chỗ nào cũng có sơ hở.
Nếu muốn kiểm tra xem có đang bị tai nạn hay không, ít nhất phải gõ cửa trước, nếu gõ cửa vẫn không có ai trả lời thì mới tiến hành phá cửa chứ. Nhỡ đâu người ta đang tắm rửa không nghe điện thoại được thì sao?
Cậu không nói thật. Trong lòng tôi mơ hồ dấy lên vài suy đoán, nhưng sự thật là như thế nào, thật sự không nghĩ được.
Tôi không tiếp tục hỏi, ngoài mặt coi như tin lý do thoái thác của cậu
“Tại sao anh vẫn chưa đổi mật khẩu?” Thương Mục Kiêu đột ngột hỏi.
Tôi hoàn hồn khỏi những suy nghĩ phức tạp, nói, “Quên mất.”
Đầu vòi hoa sen lắc lư không ngớt, một lúc sau, Thương Mục Kiêu khó nhọc nói: “Ừm.”
Xối nước vết bỏng phải mất hơn mười phút, xối được nửa chừng, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
“Chắc là cảnh sát đến rồi.” Tôi nhìn ra cửa phòng tắm.
Thương Mục Kiêu để chân tôi xuống, đưa vòi hoa sen cho tôi nói: “Anh tự mình rửa một lúc đi, để em đi xem.”
Xuyên qua tiếng nước, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng bên ngoài. Một lúc sau, một nam cảnh sát trung niên xuất hiện ở cửa phòng tắm.
“Xin chào. Anh là người gọi cảnh sát phải không?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Tôi nghe thấy tiếng nói chuyện ở cửa, Thương Mục Kiêu chắc là đang thuật lại chuyện vừa xảy ra với một cảnh sát khác.
“Xin lỗi, trước khi gọi cảnh sát ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cảnh sát trung niên hỏi.
Tôi nói chung chung vấn đề này. Mặc dù người bên kia có kinh nghiệm cảnh sát phong phú, đã từng nhìn thấy đủ loại người, anh ta vẫn không thể cảm thấy kỳ quặc sau khi nghe thấy thuật ngữ “mộ tàn” - thích sự tàn tật, liên tục xác nhận ý nghĩa từ này với tôi.
“Đúng là thời đại này đến tàn tật cũng không được an toàn.” Anh ta thở dài nói, “Được rồi, tôi hiểu tình hình rồi. Nhưng tôi muốn nói một chút, bởi vì anh vẫn chưa bị thương tích gì, và người kia cũng chưa thể hiện rõ ràng ý đồ nên chúng ta không thể áp dụng biện pháp hình sự được. Chúng tôi chỉ có thể cảnh cáo anh ta để anh ta tránh xa anh mà thôi.”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Anh ta gật đầu nói, “Anh có thể gọi lại cho chúng tôi nếu có bất cứ chuyện gì phát sinh. Chúng tôi sẽ xuống ngay khi có thể. Như vậy nhé, chúng tôi xin đi trước.”
Tôi cảm ơn anh ta và chào tạm biệt. Không lâu sau khi anh ta rời đi, bên ngoài có tiếng đóng cửa, sau đó Thương Mục Kiêu trở lại phòng tắm, lại tiếp tục công việc làm mát vết thương cho tôi.
“Anh có nghĩ hắn ta sẽ đến nữa không?” Thương Mục Kiêu hỏi.
“Anh không biết, hy vọng là không.” Tôi cảm thấy lá gan của Hạ Vi Chu không to như thế, mà tôi cũng không hấp dẫn đến mức để cho anh ta nán lại.
“Anh nên thay đổi tính tình của mình đi.”
Tôi không hiểu lắm. Thương Mục Kiêu luôn nói mấy câu không đầu không đuôi, nói Hạ Vi Chu thì nói Hạ Vi Chu. Tại sao cậu ta lại nổi nóng với tôi? Tính tình của tôi thì liên quan gì đến chuyện xảy ra hôm nay cơ chứ?
“Tính tình của anh làm sao?”
“Anh không có tính cảnh giác. Bề ngoài thì không quan tâm đến điều gì, nhưng thực ra anh quá bao dung với tất cả mọi người. Vậy không được, nó sẽ làm những kẻ có ý đồ xấu tiến được một bước lại muốn thêm bước nữa.” Cậu vặn chặt van nước, đặt vòi hoa sen trở lại phía trên, nhìn xuống tôi, “Họ sẽ không ngừng kiểm tra giới hạn của anh, muốn xem anh có thể chịu đựng được bao lâu.”
Những người có ý đồ xấu...
Tôi hơi buồn cười, châm chọc nói: “Bao gồm cả em?”
Lông mi cậu khẽ run lên nói: “Đúng, bao gồm cả em.”
Cậu giũ chiếc khăn tắm mềm mại lau hết những giọt nước trên chân tôi, do tư thế đứng nên phần lớn nước bắn hết vào ống quần và vạt áo của cậu.
Sợ lát nữa ra ngoài có gió sẽ bị lạnh.
Lau chân cho tôi xong, cậu lại đẩy tôi ra khỏi phòng tắm, thấy những mảnh cốc vỡ vương vãi trên sàn bếp, cậu nhặt hết chúng lên ném vào thùng rác, sau đó còn lau sạch nước trà còn sót lại trên sàn nhà cho tôi.
Có thể nhận ra cậu không quen làm mấy việc này cho lắm, động tác khá vụng về.
Làm xong, cậu đứng dậy, bốn mắt nhìn nhau với tôi: “Vậy...” Cậu kéo dài từ, thật lâu không nói chữ tiếp theo.
Mà tôi cũng chỉ mặc cậu nhìn chằm chằm, không hề hối thúc.
Một lúc sau, cậu nói: “Vậy em đi đây.”
“Chờ đã.” Tôi ngăn cậu lại, quay người đi vào phòng ngủ đưa cho cậu một chiếc áo khoác.
Cậu cầm lấy áo khoác, nhìn tôi không hiểu gì.
“Quần áo em ướt rồi.” Tôi nói.
Cậu nhìn xuống quần áo và quần của mình,có vẻ lúc này mới phát hiện ra.
Khoác thêm áo khoác, cậu nheo mắt cười nhẹ: “Nhìn xem, anh đang khiêu khích biến thái đấy.” Tôi còn chưa kịp phản bác, cậu đã phất tay mở cửa rời đi.
Cậu ta đi rồi, tôi không nhịn được điều khiển xe lăn đến cửa sổ trong bếp, từ vị trí này có thể nhìn thấy tòa nhà đối diện và cả tầng dưới.
Vài phút sau, Thương Mục Kiêu ra khỏi hành lang bên tôi, nhanh nhẹn đi về phía bên kia.
./.