Chẳng Cháy Hết

Chương 52: Chương 52: Nói dối chắc chắn sau này cũng sẽ bị vạch trần




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Quê của Lư Phi Hằng cách Thanh Loan khoảng ba giờ bay. Tôi khởi hành từ sáng sớm, đến nơi vào khoảng trưa.

Lư Nguyệt đã chuẩn bị trước đồ ăn đợi tôi, lúc ra mở cửa, cũng giống như Thẩm Lạc Vũ, chị cũng phải choáng váng mất một lúc lâu mới có thể đưa tay ra nhận quà biếu tôi mang đến.

Mẹ Lư nghe thấy tiếng động, từ phòng sau ra, lúc đến gần bà nheo mắt nhìn nhìn, vừa nhận ra là khuôn mặt của tôi, trong mắt bà tràn ngập ngạc nhiên lẫn vui mừng.

“Bắc Giới, cháu có thể đi được rồi sao? Từ khi nào vậy? Sao dì không nghe cháu nhắc đến lần nào?”

“Đúng vậy, lúc mở cửa con còn giật cả mình.”

Hai mẹ con vây quanh tôi, mẹ một câu con một câu trầm trồ liên tục.

Tôi giải thích cho họ cách hoạt động của bộ xương ngoài và cách sử dụng nó, cũng nói với họ tôi chỉ mới đeo cách đây không lâu.

Mẹ Lư không biết là đang nghĩ đến Lư Phi Hằng hay là bố Lư, trong mắt hiện lên vẻ u sầu vô hạn.

“Không biết khi nào con người mới có thể giải quyết được tất cả các vấn đề y học, mẹ nhìn không đến rồi, hy vọng hai đứa có thể nhìn thấy.”

Lư Nguyệt cười nói: “Y học phát triển như thế nào? Con chỉ kém mẹ hai mươi mấy năm. Mẹ không thấy được, con cũng không thấy được.”

Mẹ Lư đưa tôi vào một phòng ngủ, trong phòng khá tối, chỉ có ánh đèn vàng mờ ảo.

Bố Lư đang đeo máy thở, gầy ốm lộ rõ xương cốt, nhắm mắt lại, nửa nằm trên giường thở hổn hển, hoàn toàn như thể kiệt sức.

“Mấy ngày nay ông ấy càng ngày càng ít thời gian thức dậy.” mẹ Lư thì thào, đến mép giường nhẹ nhàng đẩy đẩy chồng.

Bố Lư từ từ tỉnh dậy, ông sững sờ nhìn tôi hồi lâu mới nhận ra tôi.

“Bắc Giới đấy à?” Ông run rẩy vươn tay.

Tôi chống nạng đến bên cạnh nắm lấy tay ông.

“Chú......”

Ông có vẻ không tỉnh táo, mặc dù nhận ra tôi, nhưng lại bị loạn mốc thời gian, có lúc thì hỏi tôi đã tốt nghiệp chưa, sau đó lại hỏi tôi khi nào Lư Phi Hằng quay lại, ông rất nhớ cậu ấy.

Tôi đánh mắt sang mẹ Lư, bà lắc đầu ra hiệu cho tôi đừng đánh thức ông.

Tôi chỉ có thể nắm tay ông chặt hơn, dỗ dành: “Sớm thôi, cậu ấy sẽ về sớm thôi.”

Mẹ Lư rời khỏi phòng ngủ với đôi mắt đỏ hoe, để lại hai chúng tôi nói chuyện một mình.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh giường, đặt nạng sang một bên.

“Chân của cháu đã lành rồi.” Chỉ một lúc sau, bố Lư dường như đã tỉnh táo trở lại.

“Vâng ạ, bây giờ đã có thể đi lại được.” Khi tôi gặp ông lần trước, tóc ông vẫn còn đen, đôi mắt có thần, trông rất khỏe mạnh. Không giống bây giờ, tóc bạc, ánh mắt dại ra, người gầy rộc đi.

Rõ ràng ông ấy phải sống lâu hơn...

Về mặt lý trí, tôi biết rằng sự lựa chọn của người bệnh cần được tôn trọng và tôi phải học cách buông bỏ, nhưng về mặt tình cảm, thật khó để vờ như không có gì mà nói lời tạm biệt. Trong sâu thẳm, tôi thậm chí còn có một chút oán giận rằng ông đã từ bỏ cơ hội được sống quá dễ dàng.

“Thật tốt. Phi Hằng mà biết nó sẽ rất vui.” Ông dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khuyên nhủ, “Đừng buồn, chú chỉ đi trước cháu một bước, chú... chú sẽ đến với Phi Hằng, có nó rồi các cháu không cần lo lắng cho chú... nó sẽ chăm sóc chú.”

Nói xong một câu dài, ông càng thở gấp hơn, giọng nhỏ lại, như thể không còn sức để nói.

Nghe ông nhắc đến Lư Phi Hằng, ánh mắt tôi chợt tràn đầy ấm áp, gật đầu nói: “Đúng vậy, Phi Hằng chăm sóc người khác rất tốt, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chú.”

“Lư Nguyệt hỏi vay tiền cháu phải không?” Ông đột nhiên hỏi.

Tôi mấp máy môi, tôi không biết phải trả lời như thế nào. Lư Nguyệt nói dối ba mẹ có mượn tiền tôi, cũng không nói cho ba mẹ, lúc trả lại tiền cũng không nói là trả tôi, sợ hai người lớn tuổi phải mang gánh nặng tâm lý. Nhưng rõ ràng, gừng càng già càng cay, bố Lư cũng đoán ra được.

“Chỉ mượn một ít thôi ạ.” Tôi nói.

“Cái con bé này, làm sao mà đi phiền đến cháu như vậy..”

“Cháu không ngại phiền đâu.”

Ông bật cười: “Cháu không sợ phiền phức...” Lúc nói ông nhắm hờ mắt, giống như sẽ lại ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào, “Cháu có bạn gái chưa?”

“Chưa ạ.”

“Đừng lo lắng, vẫn còn trẻ mà... cứ thong thả... cháu ưu tú như vậy, chắc được nhiều người thích.”

“Vâng ạ, cháu cũng không vội.”

“Không biết khi nào Phi Hằng đưa bạn gái về, thằng nhóc đó cũng nhiều người để ý...”

Nụ cười trên môi đông cứng lại, chỉ một lúc sau, ông ấy lại rơi vào trạng thái lú lẫn.

“... chắc cũng sớm thôi.” Tôi nói theo lời ông.

Bố Lư bệnh nặng, đầu óc không thể tỉnh táo, tôi thấy ông cũng bắt đầu mệt mỏi nên chủ động kết thúc đề tài để ông ấy nghỉ ngơi, sau đó ông ấy đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Thấy tôi bước ra, mẹ Lư gọi tôi vào bàn ăn.

“Ăn xong cơm chiều rồi đi.” Vừa nói bà vừa gắp một đũa thức ăn vào chén tôi, “Cũng hiếm lắm mới có dịp ghé chơi mà.”

Tôi lắc đầu từ chối lòng tốt của bà ấy: “Không được ạ, buổi chiều cháu có việc bận.”

Dương Hải Dương nhờ tôi làm phù rể cho cậu ấy. Đám cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau, tôi phải thử quần áo vào buổi chiều. Ngoài ra, sức khỏe của bố Lư rất kém nên tôi không tiện quấy rầy. Mẹ Lư và những người khác chăm sóc bệnh nhân đã rất mệt mỏi rồi, tôi không muốn vì tiếp đãi tôi mà họ thêm việc.

“Vậy ăn xong cháu vào nhà nhìn mặt chú lần nữa đi. Lần chia tay này, chắc không có lần sau.” Mẹ Lư thở dài sườn sượt.

Không khí trên bàn hơi nặng nề vì bệnh tình của bố Lư, chỉ vài ba câu trò chuyện đơn giản, không quá sâu sắc. Lư Nguyệt nấu mấy món địa phương của họ rất ngon, khi chia tay, mẹ Lư còn đưa cho tôi một gói lớn đặc sản địa phương bảo tôi về nhà nấu canh uống.

Lái xe trở về Thanh Loan, đồng hồ đã điểm hơn bốn giờ chiều, tôi vội vàng nấu một bát sủi cảo nhanh cho mình, ăn xong tôi đến cửa hiệu may mặc đã hẹn trước với Dương Hải Dương, nhưng trước khi đi ra ngoài, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Thương Mục Kiêu.

“Hôm nay có định đi thử quần áo không?”

Tôi liếc nhìn qua cửa sổ phòng bếp, ánh đèn phía đối diện vẫn mờ ảo như mọi khi, không biết chủ nhân có ở nhà hay không.

“Sao em biết?”

“Cả nhà em đặt quần áo chung một cửa hàng. Hai ngày trước họ có gọi điện bảo đồ của em xong rồi, thu xếp hôm nào đến thử. Em có hỏi thêm thời gian chú rể và phù rể đến thử đồ. Thầy ơi, cho em đi chung đi, giờ em không có xe bất tiện lắm.”

“Dương Hải Dương cũng ở đây.” Tôi nhắc nhở cậu.

Cậu ta không quan tâm: “Em biết.” Đầu dây bên kia có tiếng đóng cửa, có vẻ cậu ta đã ra ngoài: “Yên tâm, em sẽ không đánh nhau với anh ta đâu.”

“Nhưng......”

Tôi còn đang tìm lý do từ chối, Thương Mục Kiêu đã vội ngắt lời tôi: “Em đợi ở tầng dưới, nhanh lên.” Sau đó cúp điện thoại.

(Ủa đi quá giang mà cái giọng bố đời thiên hạ =))))

Chỉ là tiện đường cho đi nhờ mà thôi, chúng tôi sống rất gần nhau, không có gì cả. Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, tự tẩy não mình.

Lúc xuống ga ra, Thương Mục Kiêu đã đợi sẵn bên cạnh xe, mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám nhạt tôi đưa cho cậu trước đó.

Dáng người của tôi và cậu khác nhau, theo lý thuyết cậu không thể mặc vừa quần áo của tôi, nhưng chiếc áo khoác này khá rộng và dài đến đầu gối nên miễn cưỡng cũng mặc vừa.

Nhưng “mặc được” và “vừa” là hai khái niệm khác nhau, cho dù có vừa thì.... mặc lên cũng không đẹp.

Ánh mắt của tôi quá chói lọi, thấy tôi nhìn hoài, cậu ta dang tay ra nói: “Em dọn ra gấp quá không mang theo mấy cái áo khoác, mượn của anh mặc mấy ngày, giặt xong sẽ trả lại cho anh.”

Tôi đi vòng qua cậu, mở cửa bước lên xe: “Em muốn sao cũng được.”

Chỉ là một cái áo, không phải hai trăm ngàn nên cũng không tiện giục cậu trả ngay.

(lấy về ngay đi thầy ơi, tối nó yy với cái áo đấy huhu =)))))

Lái xe khoảng bốn mươi phút, chúng tôi đến một cửa hàng may đồ vest theo phong cách cổ điển ở trung tâm thành phố. Cửa hàng này nghe nói là do Thương Vân Nhu chỉ định, đã mở hơn chục năm. Chủ sở hữu là một người bạn của Thương Lộc, từng may quần áo cho nhiều thương nhân và người nổi tiếng, tay nghề rất giỏi, nghe bảo được lên TV suốt.

Khi mới đến, do ngồi xe lăn nên thợ may phải đo rất lâu cho chính xác.

Đẩy cửa bước vào, chiếc chuông đồng cũ kỹ trên đầu khẽ vang lên, mọi người trong cửa hàng nhìn ra.

“Bắc Giới!” Dương Hải Dương đang thử đồ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cao cổ có thắt nơ và quần tây màu xanh nước biển, khác hẳn với hình ảnh người đàn ông thô kệch thường ngày, trông thật sự bảnh bao.

Dương Hải Dương đã biết qua điện thoại trước đó rằng tôi đang đeo một bộ xương ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy nó tận mắt.

“Ôi đệt, cậu thật sự đứng dậy rồi!” Cậu ấy toét miệng cười ngốc nghếch rồi bước nhanh về phía tôi, mở rộng vòng tay định ôm chặt lấy tôi.

Nhưng đúng lúc này, một người khác đột nhiên chen vào giữa tôi và cậu ấy, chào hỏi rồi nhiệt tình ôm lấy Dương Hải Dương, vỗ mạnh mấy cái vào lưng.

“Anh rể, đã lâu không gặp.”

Dương Hải Dương như bị rắn cắn, vội vàng giãy ra, thấy là Thương Mục Kiêu, vẻ mặt cậu ấy đột nhiên trở nên vô cùng vặn vẹo.

“Sao.....sao cậu lại ở đây?”

“Tôi cũng đến đây để lấy quần áo.” Thương Mục Kiêu nhìn lại tôi, “Tôi sống cùng khu đô thị với giáo sư Bắc, biết thầy ấy đến thử quần áo nên chúng tôi đi cùng nhau.”

Dương Hải Dương nhìn cậu ta rồi lại nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm, cứ như thể tôi không sống cùng một khu đô thị với Thương Mục Kiêu mà là ở chung một chuồng với chó dại vậy.

Chỉ có một phòng thay đồ, tôi mời Thương Mục Kiêu vào trước, cậu ta cũng không khách sáo gì, ôm quần áo của mình đi vào.

“Oa, đúng là sát tinh, vừa ôm một cái đã nổi hết da gà.” Dương Hải Dương hạ giọng, vừa nói vừa xoa xoa cánh tay. “Tớ nghe Vân Nhu nói thằng nhóc này gây gổ với gia đình rồi dọn ra ngoài sống một mình, nhưng không ngờ nó lại dọn đến cùng một khu với cậu, cũng trùng hợp thật.”

Nghi ngờ của cậu ấy cũng là nghi ngờ của tôi, tôi vẫn không hiểu tại sao trong hàng ngàn khu đô thị Thương Mục Kiêu lại chọn khu tôi đang ở. Chẳng lẽ nhà đó đã thuê từ trước, làm đạo cụ để diễn kịch ra vẻ không thể chia xa khỏi tôi, nhưng không ngờ tôi đột nhiên đòi chia tay, cậu ta cũng không thể trả nhà được, rồi cãi nhau với gia đình nên đành cắn răng chịu đựng mà dọn đến đó sống?

Nghĩ theo cách này, xem ra không phải là không thể.

“Có lẽ do gần trường học.”

“Gần?” Dương Hải Dương suy nghĩ một chút, “Cũng đâu có gần lắm đâu.”

Tôi phân tích với cậu ấy, cùng một mức giá đón nếu ở gần trường chỉ có thể thuê một phòng trọ nhỏ, nhưng qua khu đô thị của tôi có thể thuê một căn nhà hai phòng ngủ. Tuy không gần lắm nhưng có xe buýt chạy thẳng và tiện nghi sinh hoạt cũng rất đầy đủ.

Dương Hải Dương gật đầu lia lịa, có vẻ cậu ấy đã bị tôi thuyết phục hoàn toàn.

Cậu ấy mặc thử quần áo, thấy vừa vặn, không có gì phải thay đổi, chỉ đợi Thương Mục Kiêu đi ra rồi thay lại quần áo của mình vào.

Một lúc sau, tấm màn che cửa thay đồ mở ra, Thương Mục Kiêu bước ra ngoài, vừa đi vừa cài cúc áo sơ mi trên cổ tay. Chân dài eo nhỏ, bờ vai rộng, chỉ cần đứng nhìn thôi là ai cũng phải ngoái nhìn.

Đôi mắt cậu ta đảo quanh khuôn mặt tôi, ánh mắt như có móc câu câu lấy tôi, khiến tôi không thể rời mắt.

Cậu ta bước đến chiếc gương soi toàn thân, trông như đang tập trung đeo cà vạt, nhưng thật ra là đang nhìn tôi qua gương.

Tôi dời tầm mắt, tập trung vào một cuộn vải trên tường.

“Đúng rồi, Bắc Giới, cậu sắp được gặp nam thần của mình rồi đó. Có thấy háo hức không?” Dương Hải Dương cởi áo khoác đưa cho nhân viên bán hàng bên cạnh, nới lỏng cà vạt đi đến phòng thay đồ.

Tấm màn đóng lại, giọng cậu ấy vẫn tiếp tục.

“Tớ nhớ hồi đại học cậu thích bố của Vân Nhu lắm mà, nhà đầy đĩa phim của ông ấy. Đến đám cưới có gặp đừng quên xin chữ ký đấy nhé, có khi còn làm thân được.”

Con người không nên nói dối, vì nếu nói dối, sau này chắc chắn cũng sẽ bị vạch trần...

Tôi giật mình một cái không có lý do, vô thức liếc nhìn Thương Mục Kiêu.

Trước gương toàn thân, cà vạt cậu đang thắt được một nửa, lúc này tay không nhúc nhích, môi cũng không còn ý cười, ánh mắt thâm sâu lạnh lùng nhìn tôi.

- -

Một pha bóp d** đồng đội ngoạn mục đến từ vị trí Dương Hải Dương:)

./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.