Mệt mõi về nhà, tắm rửa xong cô hỏi anh
“anh còn đau không, anh trai và Gia Huy sao nặng tay vậy chứ”
“chuyện nhỏ thôi, miễn lấy được vợ là được rồi”
anh mới nhớ tới việc cô nói mình có thai
“em có thai rồi hả”
Cô cười “làm gì có, em mới về 1 tuần mà, chỉ nói để đối phó thôi”
“vậy thì mình phải cố gắng rồi”
anh đè cô xuống giường bắt đầu cố gắng
2 người vẫn cố gắng sản xuất em bé,
cùng nhau đi làm,
cùng hạnh phúc,
cùng lo lắng chuyện nói dối.
Và việc nói dối có thai nên cô thường xuyên được mẹ chồng tẩm bổ đến nổi sáp phát phì bằng chứng là tháng này cô tăng 2 cân.
“bã xã dậy đi làm thôi, em dậy rất đúng giờ mà sao hôm nay em dậy trể vậy”
cô uể oải ngồi dậy
“không biết sao nữa, chắc tai em mệt”
anh ôm cô vào lòng
“xin lỗi bà xã, tại tối qua anh hưng phấn quá,nhưng tại em quyến rủ anh kìa”
“ai quyến rủ anh, em đang ngồi xem phim vậy cũng nói người ta quyến rủ”
Anh cười hề hề
“tại anh yêu em quá thôi”
“thôi đi làm thôi, sắp trể giờ rồi”
“vậy em chuẩn bị đi, mình đi ăn sáng”
“thôi mình mua gì đến công ty ăn đi,
em không muốn mọi người nói ỉ là vợ giám đốc mà đi trể”
“vậy em đem đồ ăn sáng đến công ty ăn không sợ mọi người nói hả”
“nhưng em không thích đi trể” cô nổi cáu
“được rồi, vợ là trời, vợ nói gì anh cũng nghe hết”
cô bước vào phòng tắm anh mới lầm bầm nói
“sao vợ mình hôm nay dể nổi cáu vậy nhỉ”
Ngồi trên ghế sopha trong phòng làm việc anh lấy đồ ăn sáng cho vợ mình
“bà xã, bún trả cá mà em thích nè,ăn đi bà xã”
Cô xua xua tay
“không ăn đâu, ngửi mùi là em đã ngán rồi,”
“nhưng là món mà em thích mà,ăn 1 tí thôi”
anh cố đưa đến miệng cô nhưng cô liền bụm miệng chạy vào tolet,
anh hoản hồn chạy theo
“em không sao chứ”
Cô xúc miệng xong bước ra
“không sao, chắc tại tối qua mẹ ép em ăn nhiều quá”
“đi, đi khám mới được, trước giờ em có bị vậy đâu,
nhìn em như phụ nữ mang thai vậy”
nói xong anh và cô mới nhận ra điều kì lạ.
không cần phải đoán mò 2 vợ chồng liền đi đến bệnh viện phụ sản
và kết quả là cô mang thai được 4 tuần.
Vui sướng cùng phấn khích cứ thế 2 vợ chồng liền lấy điện thoại báo tin vui cho mọi người mà quên rằng chuyện mình nói dối trước đó.
“cái gì, có thai 4 tuần vậy trước đó có thai là sao hả”
Bị lộ tẩy nên đành phải nói thật thôi,
nhưng cũng may mắn vì tin vui này mà mọi người chỉ trách móc vài câu rồi cũng bỏ qua.
Nhật Vy có thai,
Trọng Nhân ở nhà càng ngày càng nhiều,
lo lắng vợ không chịu ăn uống đầy đủ,
những lúc công ty có việc thì liền nhờ bà Nghĩa đến trông con dâu.
Cứ thế, mặt cô càng lúc càng tròn và cân nặng cũng càng lúc càng tăng
“không ăn nữa, không ăn nữa”
“bà xã ăn đi, súp cua anh làm suốt buổi sáng đó”
“nhưng em ngán lắm rồi, ăn không vô”
“chứ không phải em sợ mập hả”
“mà em mập thiệt chứ bộ,
anh xem trên người em toàn là mỡ không rồi này”
“em mang thai 6 tháng rồi, tất nhiên cân phải tăng thôi”
“nhưng so với người khác em tăng hơi nhiều đó”
“vậy chứng minh là anh nuôi em tốt, ngoan ăn đi nào”
“đã nói là không ăn mà, biết mang thai cực vậy, lúc đầu em đã không mang rồi”
“anh thương em vậy,
nấu nhiều thứ bồi bổ cho em vậy,
chỉ sợ em không đủ sức khỏe,
vậy mà em phụ lòng của anh”
Trọng Nhân mặt buồn bã oán trách
“em không muốn mang thai vậy em thật sự không yêu anh rồi,
chỉ có mình anh tự mình đa tình yêu em thôi,
anh biết anh ép em đám cưới là chịu thiệt cho em”
anh thở dài rồi chuyển sang kể khổ
“nhưng anh thật sự yêu em,
từ khi cưới có chuyện gì em muốn mà anh không chiều em không,
em muốn đi hát anh cũng nén cơn ghen cho em đi,
em mang thai lúc thai hành anh cũng chịu đựng cùng em cho em chút hết bực tức,
em la em cáu gát với anh anh cũng không 1 lời than vãn,
anh hạn chế đến công ty bỏ cả việc tiếp khách để ở nhà chăm sóc em,
tự mình học nấu đồ bổ cho em đến phỏng cả tay vậy mà em còn nói như vậy nữa,
thôi em không muốn ăn thì anh đem đi bỏ,
lúc nào muốn ăn gì thì nói anh”
dứt lời Trọng Nhân cầm chén súp định đem vào bếp thì Nhật Vy gọi lại
“ông xã, em ăn, anh đừng ủ rủ vậy mà”
Trọng Nhân dừng lại nhưng vẫn đưa lưng về phía cô để giấu đi nụ cười,
nhưng vẫn giã vờ giận lãy
“thôi, anh không ép em ăn nữa đâu,
biết em mang bầu cực khổ vậy thì lúc trước anh đã dùng biện pháp tránh thai rồi để ba mẹ biết sự thật chúng ta nói dối rồi anh bị đánh 1 trận rồi thôi,
chứ nhìn em có thai mà không chịu ăn uống như vậy anh thật sự rất đau lòng”
Nhật Vy đành phải đầu hàng với giọng điệu của ông chồng mà phải xuống nước năng nỉ
“không đâu, em muốn ăn thiệt mà,
đồ ông xã nấu sao không ăn được tại em nhõng nhẽo với anh thôi”
“thôi, em không cần phải cố ăn cho anh vui đâu,
hôm nay em ăn ngày mai rồi em lại nói ngán này ngán nọ nữa”
“em ăn thiệt mà, anh muốn em ăn gì em cũng ăn hết, không chán ăn nữa”
“thật không, em hứa đi”
“thật mà”
Trọng Nhân quay lại đưa chén súp trước mặt cô
“nè, vậy em ăn đi, ở trong còn nhiều lắm, ăn hết anh lấy nữa cho”
Nhật Vy cằm chén súp vừa ăn vừa nhìn ông chồng đang tươi cười với vẻ mặt thay đổi 180 độ
thật cao siêu oán than, trách móc, buồn bã
rồi tươi cười trong vòng chưa đến 5 phút.
Cô chỉ biết thương sót cho thân mình thôi,
sao lại gặp ông chồng như vậy chứ.
6 tối hôm sau, trên bàn ăn 2 vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện
“ông xã à, hay mình tìm người giúp việc đi,
chứ anh vừa đi làm vừa lo việc ăn uống của em như vậy thì mệt anh lắm”
Nhật Vy đặt chén không xuống rồi nhìn Trọng Nhân nói
“em mới ăn 1 chén cơm mà nghĩ rồi hả”
“em no rồi, lúc nảy em ăn nhiều trái cây nên giờ ăn không nổi nữa”
Nhật Vy vừa nói vừa sờ bụng mình
“ăn nhiều trái cây tốt nhưng mai mốt trước khi ăn cơm thì đừng ăn nhiều quá,
vậy em uống 1 ít canh đi, canh rau ngót mát lắm”
không cần đợi Nhật Vy đồng ý ông chồng chu đáo của cô đã mút 1 chén canh đặt trước mặt cô rồi nói tiếp
“anh muốn tự chăm sóc em,
em mang thai như vậy đưa cho người khác chăm sóc cho em anh không yên tâm tí nào cả”
“nhưng em sắp làm mẹ rồi chẳng lẽ không biết tự chăm sóc mình sao”
“nếu em biết tự chăm sóc mình thì cần gì anh phải lo nữa,
việc em ăn uống thôi là anh không yên tâm rồi,
lại còn việc nghĩ ngơi của em nữa”
nhìn Nhật Vy gắp đồ ăn bỏ vào chén cho anh,
anh nở nụ cười vui vẻ rồi an ủi cô
“anh biết vợ anh lo cho anh,
nhưng anh sắp xếp được mọi việc mà,
ba cũng giúp anh trong coi tiếp việc công ty nên không cần lo,
cháu nội của ông là nhất mà”
“nhưng em không muốn anh mệt vậy”
“thôi đi, anh biết em muốn đẩy anh vô công ty ở nhà có thể bỏ bữa chứ gì, bỏ đi cái ý nghĩ đó đi nhe vợ yêu”
thấy Nhật Vy bũi môi anh đưa tay nhéo má cô 1 cái
“ anh cũng biết em lo cho anh,
nên anh nhờ mẹ tìm 1 người giúp việc rồi,
sau này công việc nhà sẽ có người giúp việc lo,
con sau khi sinh thì bà nội trông giúp, còn anh thì trông em”
Nhật Vy nghe vậy mặt càng ủ rủ.
Trọng Nhân biết cô đang nghĩ gì nên liền cho cô biết tin mừng
“không cần phải lo về dáng dóc,
ở cử rồi anh sẽ tìm cho em 1 câu lạc bộ thể dục thẫm mĩ,
vả lại em cũng đang tập yoga cho bà bầu không phải sau,
sau này sinh rồi nếu muốn thì vẫn có thể tập nữa, cũng cải thiện dáng lắm đó”
“thật không, anh cho phép em giảm cân hả”
“không phải giảm cân mà lấy lại dáng tự nhiên của em thôi,
thật ra thì anh thích em tròn tròn hơn,
như vậy ôm rất dể chịu,
nhưng suốt ngày cứ thấy em đứng trước kính nhìn rồi buồn bã anh càng đau lòng hơn”
“cảm ơn ông xã, yêu anh qua đi thôi”
“thôi, em lên thay đồ đi,
anh cùng em đi mua đồ cho cục cưng trong bụng, săn đi dạo luôn”
Lúc cô xuống thì ông chồng đảm đang của cô đã rửa chén đĩa xong cả rồi
“ông xã đi được chưa”
“ờ, anh ra liền”
Trọng Nhân cởi tạp về ra rồi lấy chìa khóa xe và bóp tiền rồi đi lấy xe.
Lên xe Trọng Nhân đưa 1 cuốn sổ cho Nhật Vy
“em xem coi đủ chưa”
“gì đây?”
Nhật Vy mở cuốn sổ ra đọc từ trên xuống dưới rồi nhìn sang chồng mình
“giờ em khẳng định anh chắc chắn là con ruột của ba mẹ, dù không cần thử ADN ”
“tại anh sợ quên thôi”
anh bình thản trả lời
“như không cần mua nhiều vậy,
20 hộp sữa bột anh định cho con uống sữa bột không cần bú sữa mẹ hả, nôi, tả, khăn giấy, nước xã đồ, bột giặt,
cái này còn quá đáng hơn ‘đồ lót của bà xã’ lại chú thích nữa chứ ‘mỗi loại lấy đủ màu ông xã thích’ anh định mở shop bán đồ lót hả”
“ thì em mặt mấy thứ đó cũng cho anh xem thôi,
chỉ cần anh thích đựơc rồi,
từ lúc em mang thai anh không giám nhìn em mặt đồ lót,
anh sợ mình kiềm chế không được,
em sinh rồi em phải mặt cho anh nhìn cho đã mới được…hahaha..”
anh vừa nói vừa phấn khởi bật cười.
Nhật Vy nghĩ sinh xong mình không cần ăn kiêng hay tập thể dục mà cũng ốm được vì bị anh ép làm việc suốt quá
“nhưng mua nhiều vậy đến sáng mai cũng chưa rồi nữa”
“không, hôm nay vợ chồng mình chỉ đi mua thức ăn và trái cây thôi,
những thứ đó sau này anh sẽ đi mua,
đâu thể để bà xã anh mệt vậy được”
“hihi… chồng em là nhất”
“haiz, mệt quá, đi mới chút xúi mà mỏi cả chân”
vừa về đến nhà Nhật Vy liền than vãn
“bà xã đại nhân lên tắm rửa rồi nằm nghĩ đi,
anh để đồ ăn vào tủ lạnh rồi tí nữa anh lên massa cho em"
Trọng Nhân 2 tay xách 2 túi to đùng đi vào bếp.
Nhật Vy đang nằm trên giường xem tivi vừa trách
“nói len macsa cho mình mà nảy giờ cả tiếng rồi mà cũng không thấy nữa”
Nhắc tàu tháu thì tàu tháu vừa mở cửa bước vào đi đến bên giường ngồi xuống đặt 2 chân lên đùi mình rồi macsa
“như vậy có đỡ hơn chưa”
Nhật Vy vừa cười vừa gật đầu thỏa mãn
“ông xã anh muốn con mình là trai hay gái”
“là gái”
“sao vậy, bình thường những người con 1 như anh thường thích con trai mà”
“vì con gái sẽ xinh đẹp, đáng yêu giống em”
“ngày mai đi kiểm tra định kì mình nhờ bác sĩ xác định thử trước he”
“không được, lúc sinh rồi biết mới bất ngờ”
“nhưng như vậy làm sao biết mà mua quần áo cho con”
“thì mua cả trai gái luôn, có gì sau này sinh thêm đứa nữa rồi sử dụng”
“lỡ lần sau cũng giống như lần này thì sao”
“thì lần sau nữa”
“anh muốn em làm máy đẻ hả”
“không, muốn em là vợ và là mẹ của con anh”
nghe anh nói vậy Nhật Vy cười tươi như hoa
“đỡ mõi rồi chưa”
cô gật gật đầu
“vậy đi xuống dưới ăn cháo gà”
“gì? Em mới ăn hồi 6h mà mới có 3 tiếng mà ăn nữa rồi hả”
“lúc đó em ăn có 1 chén à,
anh cực khổ nảy giờ nấu cho em không lẽ em không ăn”
“nhưng…”
cô vừa định cải lại nhưng lại nghe 1 giọng nói phát ra
“thôi, em không cần phải cố ăn cho anh vui đâu, hôm nay em ăn ngày mai rồi em lại nói ngán này ngán nọ nữa”
“em ăn thiệt mà, anh muốn em ăn gì em cũng ăn hết, không chán ăn nữa”
Trọng Nhân bình thản nhìn người trước mặt mình
“em muốn quên đã hứa gì với anh à”
Cô phùng 2 má
“được rồi em ăn”
“ngoan nào, anh biết em ngán nên anh có làm gỏi chua ngọt cho em ăn cùng”
“hihi, vậy thì được, đi thôi anh, nghe gỏi chua ngọt là em thèm rồi”
Anh thật sự không biết nói gì khi tính tình cuả cô vợ mình càng ngày càng trẻ con hay nũng nịu hơn trước nhiều,
nhưng anh thích vợ mình vậy hơn,
như vậy anh có thể chăm sóc cưng chiều cô.
“a…a..aaaaaaaaaaaaaaaaa, đau quá”
“2 người đừng đi qua đi lại nữa được không, tôi chóng mặt quá rồi nè”
bà Nghĩa nhìn chồng và con mình la
“không phỉa bà cũng đang đi qua đi lại cùng cha con tui sao”
Trọng Nhân đi qua đi lại mặt nhăn nhó đầy vẻ lo lắng
“sao vô phòng cả tiếng rồi mà vẫn chưa ra nữa, cứ la khóc suốt vậy không biết, làm sao giờ, biết vậy đã không để Vy Vy mang thai rồi”
“cái thằng này nói gì vậy” bà gõ vào đầu con trai 1 cái
“không mang thai vậy cháu đâu ba mẹ bồng hả”
ông cũng chừng mắt với con trai
“a…aaaaaaaaaaa, chồng ơi em đau quá, em không muốn sinh con nữa, em muốn về nhà..a..aaaaaaaa”
tiếng của Nhật Vy từng trong phòng sinh vọng ra
*đùng đùng… “mở cửa cho tôi vào, tôi muốn vào với vợ tôi,
Nhật Vy Nhật Vy em có sao không”
nghe tiếng vợ than đau anh đập vào cánh cửa chỉ muốn xong vô cùng vợ mình thôi.
2 ông bà già người trái người phải kéo Trọng Nhân ngồi xuống ghế
“con ngồi yên đi, con như vậy sao được chứ, mất hết cả mặt mũi”
“mặt mũi cái gì chứ, mẹ không nghe Vy Vy la đau hả,
thà con đau chứ con không muốn cô ấy như vậy”
Trọng Nhân vừa tức giận và lo lắng đến cả 2 mắt đều đỏ
"còn 2 ngày nữa mới tới ngày sinh mà, lúc nảy con điện thoại mẹ lo muốn chết" bà Nghĩa trách
"làm sao con biết, đang cắt bánh kem mừng sinh nhật Nhật Vy thì cô ấy đâu bụng"
“nghoe nghoe nghoe nghoe……..nghoe”
“khóc rồi, có tiếng con nít khóc rồi ông ơi”
bà Nghĩa mừng rở nắm lấy tay chồng
“Nhật Vy, Nhật Vy”
trọng Nhân liền chạy lại cửa phòng sinh cùng lúc Nhật Vy được đưa ra.
Nhìn vợ mình mặt mài đầy mồ hôi, khóe mắt sưng đỏ, cả người như không còn sức mà chua sót trong lòng
“bà xã, em sao rồi, anh xin lỗi, xin lỗi”
Nhật Vy vẫn cứ nhắm híp mắt không trả lời, anh vội vàng quay sang hỏi bác sĩ
“bác sĩ, vợ tôi..vợ tôi”
Ông bác sĩ hiểu được nổi lo của anh liền giải thích
“do vợ anh mệt quá nên ngủ thôi, vài tiếng sau là tỉnh thôi”
ông vỗ vỗ vai Trọng Nhân rồi bước đi
Trên giường của phòng đặc biệt trong bện viện,
Trọng Nhân nắm tay vợ chăm chú nhìn cô ngủ suốt 4 tiếng đồng hồ ruốt cuộc cô cũng tỉnh
“em tỉnh rồi hả, có đói không, ăn chút gì nghe”
anh định quay đi thì Nhật Vy giữ lại
“không em không đói, sao mắt anh đỏ vậy”
“chắc tại lông mi rơi vào đó”
anh dụi dụi mắt mình rồi tìm đại 1 lý do
Nhật Vy bật cười
“lý do vậy mà cũng nói được,
anh khóc hả, em không sao mà”
Anh nắm tay cô chà chà vào mặt mình
“nhìn em đau đớn như vậy anh rất đau lòng,
chúng ta sinh 1 đứa là được rồi,
không cần sinh nữa đâu”
“em không sao thật mà,
con mình là con trai hay gái, đáng yêu không”
Nghe vợ hỏi vậy anh mới giật mình nhớ ra là từ lúc con mình chào đời tới giờ anh chưa nhìn mặt cũng chưa biết trai hay gái
“anh không biết nữa, anh lo cho em quá nên quên cả con, để anh ra hỏi ba mẹ”
Lúc đó 2 ông bà cùng đẩy cửa bức vào trên tay còn bế 1 đứa nhỏ kháo khỉnh.
Bà vội trách móc
“thằng quỷ này, vợ sinh xong chỉ biết có vợ, không để ý gì đến cháu mẹ hết”
không biết đây là lời trách móc hay khen nữa.
“tại con lo cho vợ con quá, mẹ đưa con bế bảo bối đi”
Trọng Nhân đưa tay bế con từ tay mẹ mình đưa đến trước mặt vợ
“em xem con mình dể thương chưa nè”
“haha, là con gái..con gái vợ ơi”
được như ý mong muốn nên anh rất mừng.
Nhật Vy thì nhìn ba mẹ chồng mặt buồn bã
“xin lỗi ba mẹ, con biết ba mẹ muốn có cháu trai nối dỗi nhưng con….”
“con bé này, cháu nào không phải là cháu,
trai gái gì cũng vậy thôi, ba mẹ không trách con đâu, việc này đâu phải con quyết định chứ”
bà Nghĩa thông cảm với con dâu của mình
Ông nghĩa cũng đồng tình
“đúng rồi đó lo, không cần phải buồn đâu,
có cháu bồng là được rồi, cảm ơn con còn không kịp nữa”
“thôi em không cần để ý ba mẹ, anh thích là được rồi
”Trọng Nhân chăm chú nhìn con gái rồi phán 1 câu làm cùng lúc được 2 cái kí vào đầu “đồ bất hiếu”
Nhật Vy liền bật cười
“ông xã, ba mẹ mình đặt con tên gì ?”
Ông Nghĩa đưa 1 tờ giấy a4 cho Nhật Vy, cô ngơ ngác hỏi
“gì vậy ba?”
“à tên ba nghĩ ra đó, ba mẹ chia nhau,
ba đặt tên con gái, mẹ con đặt tên con trai, không ngờ lần này là con gái…. hahaha…”
ông Nghĩa cười chọc tức bà
“ông hay lắm chắc, lần này ông hên thôi, lần sau tôi đặt..xí..”
bà chừng mắt nhìn chồng mình tức giận
“Bảo Vy. Tên con gái của mình là Bảo Vy”
Trọng Nhân im lặng nảy giờ mới thốt ra 1 câu chắc nịch
2 người phụ nữ đều gật gật đầu chỉ có mình ông Nghĩa là ấm ức
“sao vậy được chứ, từ lúc vợ con có thai ba đã suy nghĩ ra nhiều tên vậy sao con không chọn mà tự mình nghĩ vậy, không nể mặt ba gì cả”
Bà Nghĩa vỗ vỗ vai chồng cười đắc ý
“ai biểu nó là ba của đứa nhỏ, thôi ông để giành lần sau tranh cùng tôi đi”
“làm gì có lần sau”
Trọng Nhân nhìn 2 ông bà nói, nhưng cũng cùng lúc 3 người đều nhìn về anh hỏi
“Tại sao?”
Anh nhìn Nhật Vy rồi trả lời
“vì anh không muốn em chịu đau vậy nữa”
“không phải mình đã nói rồi sau,
mình sẽ sinh thêm 1 hoặc 2 đứa nữa mà,
em muốn sinh con trai cho anh”
“anh đã nói rồi, anh không muốn nhìn thấy em như vậy thêm lần nào nữa”
“thì lúc em sinh anh có thể đi ra chỗ khác”
“em nói vậy mà nghe được hả”
“nhưng em muốn có con trai cho ba mẹ vui”
Trọng Nhân nhìn ba mẹ hỏi
“ba mẹ muốn cháu trai lắm hả”
2 ông bà cùng lắc đầu
ông nghĩ (sau tự nhiên loi vợ chồng già này vô vậy),
bà (cho dù muốn cũng không dám gật đầu nữa).
“em thấy rồi đó, ba mẹ không muốn”
“cho dù ba mẹ muốn cũng không dám nói ra nữa,
anh nhìn mặt của anh kìa, hung dữ như vậy, anh hung dữ với ai vậy, với em à”
Nhật Vy tức giận la lên làm đứt bé trên tay anh giật mình khóc.
Bà Nghĩa vội giải vây
“Nhật Vy cho con bú đi con”
rồi nhìn qua chồng mình nháy mắt ra hiệu
“à, Nhân này, ba cùng con về nhà lấy đồ đi, còn điện thoại báo cho ông bà xuôi nữa,
Nhật Vy sinh sớm 2 ngày nên ông bà ấy chưa hay đâu”
rồi ông Nghĩa kéo con trai ra ngoài.
“con cho con bú rồi thì uống tí sữa đi,
mẹ nói cha con họ vè nhà chuẩn bị đò đạt và đồ ăn cho con rồi”
bà đưa ly sữa cho con dâu
NHật Vy nhận ly sữa “cảm ơn mẹ”
Bà cười dịu dàng nhìn con dâu
“mẹ phải cảm ơn con mới đúng, con nghĩ cho nhà họ Trương như vậy”
bà lấy tay chùi chùi nước mắt
“con không cần phải cải nhau với thằng Nhân vì chuyện sinh con này đâu,
dù trai gái cũng là cháu mẹ mà,
con không cần áy náy vì sinh con gái đâu”
Cô rụt mặt nhìn ly sữa trên tay “cảm ơn mẹ”
“con bé này, không được khóc,
không tốt cho sức khỏe con đâu, uống sữa rồi nằm nghĩ tí đi con”
bà cưng chiều con dâu
“bà xã ăn tí cháo đi”
Trọng Nhân cằm chén cháo nâng nỉ vợ
trong khi cô không thèm để ý gì đến anh và cả chén cháo mà quay mặt về chổ khác không trả lời
“em mới sinh ăn tí cháo đi cho lại sức rồi giận anh tiếp cũng được”
vẫn không trả lời
“được rồi, anh sợ em luôn, em muốn gì anh cũng chìu theo ý em hết,
muốn sinh mấy đứa thì sinh”
Đúng là hiệu quả, Nhật Vy quay lại hỏi anh
“thật không”
“thật, sợ em luôn, biết anh lo nên giở trò thì hay”
“anh nói rồi đó”
“ừ, ăn đi, ngoan nào, ăn nhiều vào mới có sức sinh con nữa”
Nhật Vy cười tươi há miệng ra ăn cháo từ tay chồng yêu đút
“nhưng bảo bảo 3tuổi anh mới cho em sinh nữa”
“sau lâu vậy”
“vậy em định sinh liền chắc”
“sao anh hay vậy”
Ngay lập tức có 1 đôi mắt đầy lửa nhìn cô, Nhật Vy dùng nụ cười chữa lữa
“hihi, thì 3 tuổi thì 3”
Trọng Nhân gật đầu, nhìn Nhật Vy với ý biết điều thì tốt.
“mami, sao ba chưa về nữa”
Bảo Vy mặt buồn so hỏi Nhật Vy
Nhật Vy ôm con vào lòng
“hôm nay ba đi tiếp khách, không ăn tối với mẹ con mình được”
cô gỡ hết xương cá lấy thịt cá bỏ vào chén Bảo Bảo
“ngoan, con gái mẹ giỏi nè, tự mút ăn nhe”
Bảo Bảo phì 2 má phúng phính
“nhưng con muốn ba ăn cơm cùng con”
“hôm nay ba có việc, ngoan ăn đi,
không thôi ba biết con không ngoan ba giận đó”
“con gái của ba sao không ăn cơm nè”
Trọng Nhân bước vào nhà thấy trên bàn ăn Bảo Bảo đang nhỏng nhẻo với Nhật Vy liền biết.
Nghe tiếng Trọng Nhân,
Bảo Bảo liền chạy lại ôm cổ Trọng Nhân
“ba về rồi, sao mẹ nói ba hôm nay không về”
“thì ba nhớ con gái của ba chứ sao”
anh hôn lên má con gái 1 cái
“sao không ăn cơm, mẹ đang có em bé con còn nhỏng nhẻo nữa hả”
Bảo Bảo vẫn tươi cười trả lời
“đâu có, tại người ta nhớ ba chứ bộ”
“ba hôm nay ăn trưa mẹ nôn nữa đó”
Bảo Bảo liền lấy công chuộc tội
Trọng Nhân bế Bảo Bảo lên ghế rồi ôm vợ mình lo lắng
“sao vậy bà xã, em không sao chứ,
biết vậy lúc trước đã kiên quyết không để em mang thai rồi”
“em không sao,
lúc trước có thai Bảo Bảo còn dữ hơn em cũng chịu được mà”
“không được,
ngày mai anh nghĩ ở nhà để chăm sóc bà xã của anh mới được”
Bảo Bảo liền vỗ tay hoan hô
“hay quá, có ba ở nhà nấu cho con ăn rồi,
dì Mai nấu không ngon bằng ba”
“đúng là khóe nịnh mà,
chứ không phải ba không đi làm để dẫn con đi chơi hả”
Nhật Vy nhăn mày nói
Bảo Bảo hôn Nhật Vy 1 cái
“mẹ hiểu con nhất”
“thôi được rồi,
cuối tuần này gia đình mình cùng ông bà nội sẽ về thăm ông bà ngoại,
sẳn để cho mẹ con dưỡng thai luôn, được không”
“hoan hô, được về ăn trái cây đã luôn,
con đi điện thoại thông báo cho ông bà nội và ông bà ngoại”
nói rồi Bảo Bảo liền chạy đi
“anh không cần tốn công vậy đâu,
công ty nhiều việc vậy,
em có thai nghĩ ở nhà không giúp được gì,
giờ anh lại nghĩ để về ngoại với em nữa”
“vợ anh là nhất mà,
về quê có nhiều người tốt cho tâm trạng em hơn,
cứ ở nhà vậy buồn lắm,
chuyện công ty anh sắp xếp được mà,
lúc em có thai Bảo Bảo anh cũng lo được đó thôi”
“nếu lần này là con gái thì mình sinh nữa nhe ông xã”
“không được”
“nhưng lúc trước anh hứa với em rồi mà,
em muốn làm gì thì làm mà”
“anh nói không là không”
Nhật Vy tức giận la lên
“không ăn uống gì nữa, không đi đâu hết,
em sẽ ở trong phòng ôm gối khóc đến bị trầm uất luôn anh mới vừa lòng”
Tác dụng việc hù dọa rât nhanh có hiệu quả,
Trọng Nhân đầu hàng ôm vợ năng nỉ
“được rồi, em muốn sinh bao nhiêu thì sinh,
chỉ cần em vui vẻ là được”
Được như ý Nhật Vy cười híp cả mắt
ông xã, em yêu anh nhất”
“anh cũng yêu em nhất”
2 người đang ôm nhau thì Bảo Bảo mặt tức giận lên tiếng
“vậy con thì sao,
ba mẹ không thương con nhất hả”
Ông vợ chồng bật cười nhìn con gái bảo bối của mình cùng lên tiếng
“yêu bảo bảo nhất nhất nhất luôn”
Căn nhà hạnh phúc trong tiếng cười, đó là điều ai cũng mong muốn. Hãy trân trọng và giữ lấy những gì đang có bạn nhé. Đừng vì hiểu lầm nho nhỏ mà đánh mất hạnh phúc của mình nhé…..
-----Hết-----