Chẳng Ngừng

Chương 27: Chương 27




Edit: Quả táo có sâu | Beta: SHMILY

-

Túc Tức đi về trên con đường tăm tối. Trần Tủng núp trong con hẻm tận mắt nhìn thấy Túc Tức lên chiếc xe sang trọng rồi bước xuống từ đó, từ xa thì cậu ta đã nhận ra người đàn ông ngồi trong xe chính là khách hàng trong phòng riêng của quán lẩu. Trong lòng Trần Tủng vô cùng tức giận và cả không cam lòng, cậu ta thấy Túc Tức càng đi càng ngày càng xa, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nhấc chân đi theo.

Sau khi rẽ vào một con hẻm vắng vẻ thì Túc Tức lập tức lấy điện thoại trong túi ra soi, cuối cùng mới phát hiện chiếc chìa khóa lúc trước để cùng với điện thoại không thấy đâu hết. Cậu dừng lại cẩn thận lật từng túi áo sơ mi và quần tây nhưng vẫn không tìm thấy.

Mãi một lúc sau cậu mới nhớ ra, có lẽ tiếng đồ vật rơi xuống đất trước khi ra khỏi xe của Nhiếp Tĩnh Trạch tiếng chùm chìa khóa rơi ra khỏi túi cậu. Túc Tức không có số điện thoại của Nhiếp Tĩnh Trạch, cũng không có khả năng quay lại chiếc xe kia để tìm nên chỉ có thể xoay người đi về phía đường chính rồi gọi điện cho Chung Tình. Trần Tủng trốn trong bóng tối lẽo đẽo theo sau, cậu ta cảm thấy có chút tiếc hận vô cớ. Túc Tức bắt chuyến xe buýt đêm đến tìm Chung Tình để lấy chìa khóa. Chung Tình nghe điện thoại rồi kiếm cớ lặng lẽ đi rời đi một lúc, y đi theo lối đi dành cho nhân viên ở cửa sau hội quán, đưa chìa khóa trong tay cho Túc Tức rồi thuận miệng hỏi: “Chìa khóa của cậu đâu? Để quên rồi hả?”

Túc Tức không trả lời y, cậu do dự một giây giữa hỏi và không hỏi Chung Tình số điện thoại của Nhiếp Tĩnh Trạch, cuối cùng cậu lắc đầu nói: “Chắc là đã bị rơi trên đường rồi, ngày mai ra chợ làm lại cái mới vậy.”

Chung Tình cũng không nghi ngờ gì, trò chuyện hai ba câu với cậu rồi sau đó rời đi theo lối đi nhỏ. Trần Tủng đang nấp sau một cây cột bên kia đường nhận ra Chung Tình là chàng trai trẻ đã suýt làm tình với mình trong phòng chờ nhân viên của quán lẩu. Sau một hồi suy nghĩ thì cậu ta lập tức lộ ra vẻ mặt chế nhạo.

Nhà họ Nhiếp được mời đến dự lễ đính hôn của con trai lớn gia đình đối tác ở một sảnh tiệc của khách sạn năm sao,. Nhiếp Tĩnh Trạch vừa mới trở về Trung Quốc và không có mặt trong toàn bộ giới kinh doanh cấp cao trong hai năm qua nên hắn phải tham dự tiệc đính hôn này thay cho bố mình.

Mặc dù có thể tiếp xúc gặp gỡ những vị khách khác trong tiệc cưới nhưng bây giờ hắn vẫn chưa tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Nhiếp, cũng không có bao nhiêu thực quyền trong tay. Tiệc cưới vừa kết thúc thì Nhiếp Tĩnh Trạch đã say khướt, đối tác ra lệnh cho quản lý khách sạn giúp hắn thuê một phòng trong khách sạn, Nhiếp Tĩnh Trạch nghe vậy liền nâng mắt lên nói: “Đưa tôi về.”

Người quản lý kêu người gọi một người lái xe cho hắn, đến khi tận mắt nhìn người phục vụ dìu hắn ngồi vào xe rồi lại nhìn người tài xế trẻ tuổi từ từ lái xe rời khỏi. Lúc người lái xe hỏi địa chỉ chi tiết, Nhiếp Tĩnh Trạch đã say đến mức tinh thần không tỉnh táo, hắn gác tay lên trán rồi báo lại địa chỉ căn hộ của mình sau khi trở về Trung Quốc. Anh tài xế mở định vị bản đồ trên điện thoại di động lên, sau khi nhập địa chỉ thì một giọng nói lập tức được phát ra. Tài xế vừa nghe vừa chậm rãi lái theo, giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên trong chiếc xe yên tĩnh làm cho Nhiếp Tĩnh Trạch khó chịu cau mày nhưng hắn nhanh chóng thả lỏng lại. Hắn ngồi ở ghế phụ, các đốt ngón tay liên tục gõ vào đùi rồi thuận miệng nói trong vô thức: “Quay xe.” Anh tài xế sững sờ khi nghe những lời này rồi chần chừ hỏi lại: “Có... có phải hướng dẫn chỉ sai đường rồi hay không?”

Đầu óc Nhiếp Tĩnh Trạch bối rối, hắn nhỏ giọng trả lời: “Sai rồi.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tên một quán lẩu ra.

Anh tài xế khó hiểu nhưng không dám hỏi thêm, chỉ dừng xe vào lề đường, tắt điều hướng bằng giọng nói rồi điền tên quán lẩu lên. Một giây sau, một số nhà hàng có tên là “Quán lẩu Lão Đế Đô” hiện lên trên màn hình. Tài xế hơi ngượng ngùng một hồi mới ngập ngừng hỏi: “... Anh Nhiếp, quán lẩu này có quá nhiều chi nhánh lắm, anh muốn đến chỗ nào?”

Nhiếp Tĩnh Trạch thờ ơ không nói làm cho anh chàng tài xế vô cùng bồn chồn lo lắng, cuối cùng anh cũng chọn cách lái xe đến quán lẩu gần khách sạn nhất. Cửa kính trước cửa hàng đóng chặt, phía sau cửa còn treo biển đã đóng cửa. Tài xế quay đầu lại lại thấy hành khách quay mặt sang một bên nhìn qua cửa sổ vào thẳng trong quán lẩu đã đóng cửa. Anh ta hỏi nhỏ: “Nhiếp tiên sinh, quán lẩu đã đóng cửa rồi. Bây giờ anh có muốn về chỗ mình ở không?”

Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn không nói.

Ngay khi anh ta đang gấp đến độ vò đầu bứt tai thì chiếc điện thoại để trong túi quần jean khẽ rung lên. Tài xế lấy điện thoại di động ra, bấm vào mục tin nhắn đến thì thấy cô bạn gái sống chung hai năm yêu cầu anh ta mua một chai sữa tắm mới về nhà. Tài xế cất điện thoại di động, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi bên kia đường, anh ta do dự một giây tự mình làm một khóa ổn định tâm lý rồi băng qua đường về hướng đó.

Vốn tưởng rằng chỉ mất tối đa có năm phút thôi, nhưng có rất nhiều người xếp hàng để thanh toán tại cửa hàng tiện lợi nên lại mất rất nhiều thời gian. Khoảng mười phút sau, anh ta đem theo chai sữa tắm vội vàng băng qua đường trở về rồi mở cửa lái xe ngồi vào trong. Tuy nhiên trong một giây tiếp theo, khi nhìn thấy tình huống trên xe thì tài xế lập tức sững người tại chỗ. Sau khi phá hỏng màn thân mật của khách, anh cứ nghĩ mình sẽ bị mắng té tát nhưng mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược với những gì mà anh tưởng tượng. Người nọ bỗng dưng xuất hiện rồi lại vội vàng rời đi, khách cũng không mắng mỏ mà anh còn thành công đưa người trở về địa chỉ mà hắn đã báo ban đầu. Đơn hàng tối nay kết thúc nhanh hơn nhiều so với dự kiến.

Khi Nhiếp Tĩnh Trạch tỉnh dậy, ngoài những hậu quả nhẹ của việc say rượu ra thì hắn không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào khác trong cơ thể. Hắn bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm tắm rửa, ánh mắt hắn từ từ dời lên trên lớp gạch mờ sương, hắn chỉ nhớ mơ hồ lúc say rượu tối qua thì người quản lý khách sạn đã cho người gọi taxi đưa hắn về. Hắn mất một giây ngắn ngủi để nhớ lại khuôn mặt của người tài xế nhưng chỉ tốn công. Nhiếp Tĩnh Trạch tắt vòi hoa sen trên đầu, kéo áo choàng tắm trên giá khoác lên người, bước ra khỏi phòng tắm rồi cầm điện thoại di động đặt ở đầu giường tìm số của Thẩm Tủy gọi qua: “Đưa cho tôi số của cửa hàng bảo dưỡng xe hơi đi.”

Thẩm Tùy tò mò hỏi người ở đầu dây bên kia: “Cậu lái chiếc xe đó cũng lâu rồi đúng không?”

Nhiếp Tĩnh Trạch ở đầu bên này cũng không giải thích gì nhiều, trực tiếp gọi người trong cửa hàng đến đưa xe đi, buổi chiều hắn quay lại gara của nhà họ Nhiếp lấy một chiếc Audi khác rồi lái đi, nhanh chóng bỏ lại cơn say đêm đó ra đằng sau đầu. Hai ngày sau, hắn nhận được một lá thư mời dự buổi lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường từ đại học Đế Đô trong hộp thư riêng của mình. Cuối cùng, thư mời cho lễ kỷ niệm trăm năm đã được gửi đến hộp thư của các cựu sinh viên đã tốt nghiệp.

- Hết chương 27 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.