Edit: Quả táo có sâu | Beta: Shmily
-
Tại vì năm đó Túc Tức chưa tốt nghiệp nên đương nhiên ở trong trường sẽ không có tin tức về việc cậu tốt nghiệp. Cậu cũng không nhận được thư mời từ đại học Đế Đô nhưng nhận được email từ lớp trưởng lớp đại học. Nếu không phải cậu tâm huyết dâng trào đăng nhập vào hòm thư mà đã lâu chưa đăng nhập thì đã không thể kịp thời phát hiện rồi. Nội dung email rất đơn giản, các bạn cùng lớp đã tốt nghiệp đại học ở các thành phố khác nhau, bây giờ sẽ mở tiệc chiêu đãi mọi người nhân dịp kỷ niệm một trăm năm thành lập trường cũ. Cuối email, lớp trưởng bày tỏ tha thiết rằng anh ta hy vọng cậu sẽ đến. Túc Tức tắt bức thư đi rồi tiện tay xóa luôn tài khoản email.
Trước đây khi Túc Tức bỏ học thi đã xóa cả số điện thoại di động của mình vì không muốn có bất cứ ai trong vòng cá nhân có thể liên hệ với mình, vậy thì bây giờ cậu càng không có ý định họp mặt với bạn cùng lớp. Điều duy nhất khiến cậu ngạc nhiên là khi còn đi học cậu gần như không tiếp xúc với lớp trưởng, nhưng bên kia lại gửi cho cậu cái mail này. Túc Tức mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cậu vẫn chưa làm cái chìa khóa mới, mấy ngày trước cậu đi chợ không thấy quầy đánh chìa khóa cạnh tiệm tạp hóa đâu. Những hôm qua khi đi làm thì cả hai đều giấu chìa khóa tỏng hộp cứu hỏa bên ngoài hành lang, khi nào Túc Tức về nhà vào ban đêm thì sẽ lấy nó ra. Sáng hôm sau, Túc Tức dậy rất sớm. Ăn sáng xong thì cậu lập tức lấy chiếc chìa khóa để ở tủ giày ra ngoài đánh một cái mới. Khi đi xuống cầu thang, cậu thoáng nhìn thấy một chiếc Audi màu bạc đậu trước tòa nhà thì ánh mắt cậu ngay lập tức dính chặt lên đó.
Không biết tại sao mà người trên xe lại bấm còi.
Túc Tức nghe thấy tiếng động lập tức quay người lại, sau đó cậu nhìn thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đang mặc một bộ đồ bình thường, mở cửa bước xuống xe, đi theo ánh mình của cậu mà bước lại đây. Cậu giật nảy mình khi bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh trong xe hôm đó. Mãi cho đến khi người đàn ông bước tới gần mình thì cậu mới tỉnh táo lại mà nở một nụ cười nhợt nhạt, thậm chí còn bỏ cả chuyện xưng hô mà hỏi luôn: “Anh đang tìm Chung Tình sao?”
Nhiếp Tĩnh Trạch trầm mặc nhìn cậu một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi tìm cậu.”
Túc Tức dừng lại một chút, cậu tưởng rằng đối phương tới trả lại chìa khóa nên vươn một bàn tay giơ lên trước mắt đối phương:
“Đưa cho tôi.”
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày liếc mắt nhìn cậu một cái:
“Cho cậu cái gì?”
Túc Tức hơi kinh ngạc, nhìn kỹ khuôn mặt hắn bây giờ không giống như là nói dối, chắc là hắn không nhớ chuyện đã từng xảy ra. Tinh thần của cậu có chút mất tập trung, hơn nữa cũng không biết nên khóc hay nên cười. Cuối cùng, cậu chuyển sự chú ý đến chiếc xe màu bạc phía sau Nhiếp Tĩnh Trạch. Chiếc xe đã được thay thế, và chìa khóa có lẽ không bao giờ được tìm thấy nữa.
“Không có gì.”
Cậu lắc đầu, hoàn toàn xua tan suy nghĩ trong đầu mình đi.
“Anh Nhiếp tìm tôi có chuyện gì không?”
Vẻ mặt của Nhiếp Tĩnh Trạch đơ ra, hắn không trả lời.
Túc Tức không rõ là hắn đã quên thật sự hay là cố ý. Cậu hơi nghiêng người nói:
“Nếu không có chuyện gì thì mời anh Nhiếp tránh đường. Tôi còn có việc phải làm.”
Nhiếp Tĩnh Trạch vừa nghe cậu nói vậy thì khuôn mặt lập tức tối sầm lại, nhưng hắn vẫn nhường đường cho Túc Tức. Túc Tức bước ra khỏi đây và đi về phía chợ rau. Khi đi vòng qua chiếc gương trong góc đường, cậu thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đứng ở phía sau mình cách đó không xa, vẻ mặt không rõ.
Túc Tức giẫm lên vũng nước bùn trên mặt đất, quay đầu lại nhìn hắn trong mùi tanh nồng và những giọng nói ồn ào nơi chợ rau:
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh hãy về đi. Những nơi như thế này anh sẽ không muốn tới đâu.”
Nhiếp Tĩnh Trạch cười nhạo một tiếng dừng lại trước mặt cậu:
“Vì sao cậu có thể đến mà tôi lại không thể?”
Túc Tức không nói thêm, nhấc chân bước qua vết bùn loãng dưới chân rồi đi vào bên trong.
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch lạnh lùng, một giây sau hắn cũng đi theo Túc Tức một cách bình tĩnh. Khi đi ngang qua một quầy bán ễnh ương, ông chủ ngồi xổm bên chiếc thớt trên mặt đất để giết ễnh ương làm máu nó bắn tung tóe lên trên giày của Túc Tức. Túc Tức liếc xuống đôi giày thể thao đã cũ và ố vàng trên chân mình rồi thản nhiên không hề quan tâm tới.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn thấy chuyện này trong lòng cảm thấy rất khó chịu, tiến lên phía trước ngăn cậu lại rồi lấy khăn giấy từ trong túi ra đập vào tay cậu, trầm giọng dặn dò:
“Lau giày cho sạch sẽ.”
“Cậu không chịu được à? Chợ bán thức ăn căn bản là nơi như vậy mà.”
Túc Tức im lặng một lúc rồi trả khăn giấy lại cho hắn.
“Nó không phải là siêu thị nhập khẩu gần nhà cậu đâu.”
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì mở gói khăn giấy và lấy ra một tờ giấy ra. Đang định cúi người ngồi xổm xuống thì lại nghe thấy Túc Tức nói:
“Huống hồ giày của tôi vừa sờn vừa cũ nát, còn không bằng đôi giày trên chân của anh Nhiếp đó.”
Nhiếp Tĩnh Trạch dừng lại một chút như đã hoàn hồn, hắn nhét mảnh giấy vào tay Túc Tức, không thèm nhìn xem cậu đã lâu sạch giày hay chưa mà lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Hắn nhìn gian hàng thịt lợn với những miếng sườn lợn béo ngậy treo bên cạnh, nháy mắt thất thần, trong đầu hắn giờ chỉ còn lại một thứ. Vừa rồi hắn đang nghĩ gì vậy? Thế mà lại thực sự muốn đi lau giày cho Túc Tức. Nhiếp Tĩnh Trạch nheo mắt suy nghĩ rồi sững sờ. Hắn có... có lẽ không nghĩ về bất cứ điều gì cả, chỉ là cảm thấy vết bẩn trên giày của Túc Tức trông có chút khó coi mà thôi.
Ông chủ tiệm đánh chìa khóa cuối cùng cũng mở cửa. Túc Tức đưa chìa khóa trong tay cho ông chủ rồi cầm điện thoại di động tìm mã thanh toán wechat được dán trên gian hàng.
Nhiếp Tĩnh Trạch đứng cách đó vài bước, nhìn ông chủ bấm chìa khóa vào máy lấy khuôn rồi thất thần quay mặt đi chỗ khác. Ngay cả bản thân Nhiếp Tĩnh Trạch cũng cảm thấy rằng chuyến đi này của hắn không thể giải thích được. Buổi sáng thức dậy đi tắm đã nghĩ đến khuôn mặt của Túc Tức trước bề mặt gạch trắng trơn. Sau khi tắm xong lại tâm huyết dâng trào vơ lấy chìa khóa xe trong tủ giày và đi xuống hầm để xe. Lúc hắn đậu xe ở tầng dưới khu nhà cho thuê, hắn chỉ nghĩ rằng mình đã đổi sang một chiếc xe mới, cho dù Túc Tức đi ngang qua cũng sẽ không nhận ra hắn. Chỉ là không ngờ rằng sau khi nhìn thấy người nọ, thân thể hắn đã bất giác bấm còi xe trước, sau đó ra khỏi xe và tìm một lý do qua loa ngăn người ta lại.
Một cặp đôi chậm rãi đi sau họ, cả hai nói về việc chọn quà cho ngày kỉ niệm yêu nhau. Cô gái đếm danh sách mong muốn của mình bằng tay còn lời nói của chàng trai thì có vẻ qua loa có lệ. Hai người bất đồng quan điểm và cãi vã suốt quãng đường. Nhiếp Tĩnh Trạch lắng nghe một lúc, sau đó nhướng mi liếc Túc Tức:
“Đúng là tôi có chuyện muốn tìm cậu.” Hắn hơi nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ:
“Tôi muốn tặng một chiếc đồng hồ cho Chung Tình. Cậu nói xem, tôi nên chọn loại nào mới tốt?”
Túc Tức chậm rãi quay mặt sang một bên:
“Vấn đề này anh nên tự mình hỏi Chung Tình chứ không phải tôi.”
Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn có vẻ hơi châm chọc:
“Đương nhiên là do tôi không muốn để cho cậu ấy biết, tôi muốn làm cậu ấy ngạc nhiên nên tôi mới tới hỏi cậu chứ.”
Túc Tức lắc đầu:
“Tôi không biết cậu ấy thích phong cách gì.”
“Nếu cậu không biết thì còn ai biết nữa?” Nhiếp Tĩnh Trạch thờ ơ hỏi.
“Hôm nay sau khi tan làm tôi sẽ đến đón cậu đến trung tâm mua sắm với tôi, giúp tôi chọn một chiếc đồng hồ cho cậu ấy.”
Túc Tức cầm lấy hai chiếc chìa khóa ông chủ giao cho:
“Lúc tôi tan làm trung tâm mua sắm đã đóng cửa rồi.”
Nhiếp Tĩnh Trạch cau mày:
“Ngày nào cậu cũng phải làm việc lâu như vậy sao?”
Túc Tức xoay người đi ra đường, giọng điệu bình tĩnh: “Đương nhiên không thể so với ông chủ Nhiếp rồi.”
Giọng điệu của Nhiếp Tĩnh Trạch trở nên lạnh hơn: “Còn thời gian nghỉ ngơi thì sao?”
Túc Tức đang đi phía trước dừng lại nhìn hắn:
“Mỗi tháng nghỉ ba ngày.”
Nhiếp Tĩnh Trạch không nói nhưng một chút tức giận chợt trào dâng trong lòng. Cả hai bỗng dưng chẳng còn gì để nói, chỉ im lặng bước ra khỏi chợ. Khi cậu vừa bước qua một chỗ ngoặt của con hẻm thì Nhiếp Tĩnh Trạch gọi cậu lại.
“Cậu đang làm công việc gì vậy? Ngoại trừ sinh viên đại học làm công việc bán thời gian, hầu hết đồng nghiệp của cậu đều là phụ nữ trung niên bốn năm chục tuổi sắp nghỉ hưu hết rồi.”
Sắc mặt hắn lạnh lùng, âm thanh nghiêm nghị:
“Hai mươi tư giờ một ngày, phải làm việc từ sáng đến tối, và chỉ được nghỉ ba ngày trong một tháng. Công việc vô ích tiêu tốn 90% thời gian của cậu, thời gian còn lại cậu còn có thể làm gì khác được nữa.”
Mặc dù chỉ mới hai ba câu là Nhiếp Tĩnh Trạch đã đi thẳng vào vấn đề, nhưng hắn không biết tại sao, mỗi lần nói xong một câu thì cơn tức giận của hắn lại càng thêm mãnh liệt, trong đó xen lẫn một chút khó chịu chua xót. Giống như người bị nói không phải Túc Tức mà là hắn vậy.
Vẻ mặt Túc Tức vẫn như thường, nên nói là nó giống như đã tê dại từ lâu. Cậu nghe thấy giọng nói của chính mình rơi vào trong khoảng không:
“Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, không phải ai cũng có được cuộc sống như anh đâu.”
“Ít nhất thì tôi không cần.” Cậu ngẩng mặt lên.
“Sống bình đạm một chút không tốt hay sao?”
Ánh mắt Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn theo từng đường nét trên khuôn mặt cậu, cuối cùng thì hắn cũng có thể thấy rõ ràng sự thay đổi lớn nhất mà hai năm qua đã mang lại cho Túc Tức là ở đâu. Không phải là quần áo cũ đã giặt đến trắng bệch, cũng không phải tính tình không còn tùy hứng khoa trương mà là đôi con ngươi trầm tĩnh khi nói về cuộc đời. Như thể dù cho có một tảng đá rơi xuống cũng không thể tạo nên chút gợn sóng nào.
“Có lẽ cậu đã hiểu lầm cuộc sống bình thường của một người bình thường.” Nhiếp Tĩnh Trạch mím môi lại, giọng nói lạnh lùng cực kỳ châm chọc:
“Cuộc sống bình thường ở đây không có nghĩa là sống tê liệt mệt mỏi như vậy.”
Túc Tức thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì đột nhiên nhớ tới những gì đầu bếp đã nói với cậu trong con hẻm tối mấy đêm trước, cậu mím môi không hé miệng nói thêm câu nào, trái tim trong lồng ngực cứng cỏi, ương ngạnh giống như một tảng đá cứng đầu cắm rễ trên vách núi,
Nhiếp Tĩnh Trạch không muốn cậu rời đi dễ dàng như vậy, vẻ mặt của hắn càng lúc càng lãnh đạm, cố gắng ép buộc suy nghĩ thật của mình ra:
“Vậy cậu cũng có thể thích ứng khi từ thân phận thiếu gia từng hô mưa gọi gió rơi xuống thân phận người phục vụ quán lẩu sao?”
Túc Tức không hề thay đổi sắc mặt.
“Tôi thích ứng rất tốt.”
“Đúng là cậu thực sự đã thích ứng được.” Nhiếp Tĩnh Trạch cười rộ lên nhưng ý cười lại không hề đọng lại trong ánh mắt.
“Nhưng còn bố của cậu thì sao? Ông ấy đã từng dung túng cưng chiều cậu. Cậu muốn đọc sách, ông ấy lập tức đưa cậu vào một trường đại học trọng điểm. Cậu muốn yêu đương thì ông ấy cũng nhanh chóng đưa cho cậu một người bạn trai. Ông ấy cảm thấy con trai của mình nên có được điều tốt nhất trên thế giới, nhưng ông ấy lại không biết rằng con trai ông ấy đang mặc quần áo cũ nhất, sống trong ngôi nhà tồi tàn nhất và làm công việc ở dưới tầng chót nhất. Cậu nghĩ thử xem nếu ông ấy đang nằm dưới lòng đất mà thấy cậu như vậy thì sẽ như thế nào?”
Hắn nói xong rồi lại cong khóe môi lên y như vừa kể một câu chuyện buồn cười nào đó.
Đầu óc Túc Tức trống rỗng mà rũ mắt xuống. Cậu nghĩ Nhiếp Tĩnh Trạch đã nói đúng, bởi vì chuyện này mà hai năm qua số lần cậu tới thăm mộ ông rất ít. Cậu đã do dự rồi trầm mặc bàng hoàng rất lâu trước ngôi mộ vùng ngoại ô. Cũng không vì lý do gì cả, chỉ là trong lòng có chút sợ hãi. Cậu không muốn để Túc Tùng Thanh nhìn thấy mình như vậy. Dáng vẻ bây giờ của cậu còn không bằng người giúp việc hai năm trước của nhà họ Túc. Cậu thậm chí không muốn để Túc Tùng Thanh biết rằng đứa con từ nhỏ đã được ông ấy hay nói cái câu 'không phải sợ, bảo bối muốn có thứ gì thì sẽ có thứ đó' để nuôi đến lớn bây giờ sẽ trở nên nhát gan như vậy.
Nhiệt độ trong không khí dường dư muốn đóng băng lại.
Túc Tức cảm thấy có lẽ cậu cần phải nói điều gì đó, nhưng ngay khi cậu cố của mở miệng lại phát hiện đôi môi lại liên tục run rẩy không khống chế nổi.
Lần cuối cậu làm cái hành động bĩu môi là khi cậu vẫn còn nhỏ, vẫn còn nằm trong vòng tay yêu thương của Túc Tùng Thanh.
Cuối cùng thì Túc Tức cũng nhận ra rằng có lẽ mình nên khóc một chút.
Sau hai năm cậu nghĩ mình đã trưởng thành. Trưởng thành để có thể nấu ăn, lau sàn, giặt quần áo và thay ga trải giường, đủ trưởng thành để chịu sự khiêu khích và ánh mắt lạnh lùng của người khác. Sự trưởng thành như vậy đã bị đánh bay trở lại hình dạng ban đầu bằng một câu nói ngắn gọn. Tuy nhiên bây giờ cậu đã không còn là một đứa trẻ nữa. Người đàn ông duy nhất trên thế giới luôn đối xử với cậu như một đứa trẻ đã không còn. Túc Tức ngậm chặt miệng, tầm mắt vẫn còn rõ ràng, mũi cũng hít thở thông suốt.
Cậu không khóc.
Nhiếp Tĩnh Trạch nhìn cậu nhưng sự khó chịu nhỏ nhoi trong lồng ngực lại không ngừng bành trướng. Hắn không làm bất cứ điều gì, không kìm nén hay phát tán nó ra mà chỉ thờ ơ mặc kệ cảm xúc đang dần trở nên to lớn trong lòng cho đến khi nó chiếm tràn đầy trái tim hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch muốn ôm cậu một chút.
Thế rồi, hắn cũng đã làm điều đó.
- Hết chương 28 -