Chẳng Ngừng

Chương 57: Chương 57




Edit: Ziee | Beta: SHMILY

-

Vì ông chủ bảo rằng ngày mai là cuối tuần, cứ nghỉ ngơi thả lỏng đi nên cậu tan làm trước. Hai người đi siêu thị mua đồ ăn như thường lệ, nhưng lúc quay về thì lại vô tình gặp cái người không thường xuyên xuất hiện - Thẩm Tùy.

Cậu với Nhiếp Tĩnh Trạch trực tiếp đi lên bằng thang máy. Khi cửa thang máy vừa mở ra, Thẩm Tùy vác một chiếc áo khoác bên vai, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, áo quần xộc xệch toàn là nếp nhăn, trên người trộn lẫn giữa mùi rượu và một đống mùi hỗn tạp khác. Cậu cảm thấy anh ta giờ chắc đang mệt mỏi vì phải đối phó với đống rượu đó lắm.

Thấy Nhiếp Tĩnh Trạch đang ở cùng với Túc Tức bên trong thang máy thì vô thức nhướng mày, tầm mắt anh ta đảo qua những món đồ trên tay Túc Tức, đúng là hàng hóa mua ở siêu thị, anh ta giơ tay hướng về phía

Nhiếp Tĩnh Trạch hô một tiếng: Chào.

Túc Tức lập tức cảm thấy có điều gì đó bất thường, cậu nhìn về phía đối phương: Cậu cũng ở đây sao?

Thẩm Tuỳ vừa nghe nói vậy thì quay đầu nhìn về phía Túc Tức, chậm rãi trả lời: Làm sao? Tôi không thể ở đây được à?

Túc Tức không nói gì.

Thẩm Tùy cảm thấy không thú vị, không thèm mở miệng nói thêm gì nữa.

Thang máy vừa đến tầng hai mươi bốn, Thẩm Tuỳ quay đầu vẫy tay với Nhiếp Tĩnh Trạch rồi ra khỏi thang máy bước vào hành làng. Sau khi đối phương rời đi, cánh cửa trước mặt hai người chậm rãi khép lại. Túc Tức lúc này mới quay sang, có chút đăm chiêu nhìn về phía người con trai bên cạnh: Em nhớ anh nói là anh ta không ở đây cơ mà?

Sắc mặt Nhiếp Tĩnh Trạch không hề thay đổi mà nhìn về phía cậu: Anh có nói những lời này sao?

Túc Tức nhìn hắn chằm chằm: Anh có nói.

Lông mày Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lạnh nhạt của hắn hoàn toàn bị tan rã trong ba giây dưới cái nhìn chằm chằm của cậu. Hắn ho nhẹ một tiếng, giơ cái tay còn lại nhéo vào mặt Túc Tức, ngữ khí bỗng chốc trầm lại nhưng cũng không khó nhận ra ý cười vui vẻ trong đó: Mặc dù anh không nói vậy nhưng anh có thể giữ em ở lại đây qua đêm được không?

Túc Tức không nói gì. Thật ra cậu hiểu rõ ràng, nếu không phải vì nguyên nhân ngoài ý muốn của mình thì dù có Nhiếp Tĩnh Trạch có đưa ra hàng trăm hàng ngàn lý do đi chăng nữa cũng không thể ngăn cản bước chân cậu rời đi.

Mắt hắn xuất hiện một nụ cười nhẹ, Túc Tức quay lưng về phía Nhiếp Tĩnh Trạch, thậm chí còn vươn tay gạt bàn tay hắn đang đặt trên mặt cậu xuống.

Nhiếp Tĩnh Trạch cũng không muốn tranh với cậu, hắn thuận theo sức lực của cậu mà buông tay ra, thuận thế ôm lấy thắt lưng cậu rồi kéo cậu lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mặt cậu: Để anh xem xem cái má này có bị anh nhéo đỏ lên không nào?

Túc Tức quay mặt cho hắn xem, trong miệng thản nhiên hỏi lại một câu: Có đỏ không?

Nhiếp Tĩnh Trạch đáp lấy lệ một câu: Không biết.

Nhưng cũng nhân cơ hội mà hôn lên mặt chỗ bị nhéo của đối phương.

Túc Tức cau mày, vừa định đẩy hắn ra xa để nói chuyện nhưng đối phương lại nhanh trước một bước mà bỏ tay ra, xách túi đồ vừa mua trong siêu thị chậm rãi đi ra khỏi thang máy đã mở cửa từ lúc nào. Bộ dạng vô cùng nghênh ngang.

Vì thời gian chờ quá lâu nên cửa thang máy tự động đóng lại. Túc Tức vừa buồn cười vừa bất lực, vội vàng vươn tay ấn nút mở cửa thang máy. Đầu ngón tay chưa kịp đụng tới cái nút, cửa thang máy lại ở trước cậu chậm rãi mở ra, tay Nhiếp Tĩnh Trạch vừa đặt trên cửa thang máy vừa cười cười nhìn cậu: Ra đi, làm sao anh có thể bỏ mặc em ở trong máy một mình được chứ.

Túc Tức cũng cười rồi ra khỏi đó, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía hắn.

Cơm chiều vẫn là do Nhiếp Tĩnh Trạch làm, đối phương mua đủ loại nguyên liệu nấu ăn, Túc Tức cũng không làm gì được vì cậu chỉ biết làm một số món bình thường ở nhà thôi. Hắn cởi bỏ áo khoác ngoài đưa cho Túc Tức, bảo cậu giúp hắn treo lên.

Vừa treo quần áo xong, Túc Tức lại thấy ống tay áo của đối phương được xắn lên cao, đứng trong bếp đợi cậu mặc tạp dề cho hắn. Túc Tức đi qua, vòng tay ra sau thắt lưng hắn chuẩn bị cột dây lại thì tự dưng chúng nó lại rớt xuống. Nhiếp Tĩnh Trạch giữ cánh tay cậu, kéo về phía trước rồi ôm lấy eo cậu.

Túc Tức sửng sốt một giây, sau đó thuận theo tự nhiên mà dựa vào lòng hắn, quay mặt ra sau rồi nghiêng nhẹ đầu, dụi môi mình lên cằm lên mặt hắn.

Nhiếp Tĩnh Trạch để cho cậu cọ xát một lúc mới phối hợp cúi đầu xuống, rũ mắt tìm vị trí đôi môi Túc Tức.

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên vào đúng lúc này.

Môi hai người cũng tách ra.

Nhiếp Tĩnh Trạch không nói gì, trong lòng cũng đoán được người đang đứng bên ngoài bấm chuông cửa là ai.

Túc Tức thì không biết có chuyện gì, cứ theo dòng suy nghĩ thường ngày mà nghi ngờ hỏi: Có phải hàng xóm qua đây mượn đồ không?

Nhiếp Tĩnh Trạch lắc lắc đầu: Chắc là không phải đâu.

Anh đi nấu cơm đi, để em mở cửa cho. Túc Tức giúp hắn mang tạp dề vào rồi xoay người bước về phía cánh cửa.

Nhiếp Tĩnh Trạch không cản cậu, quay người tiếp tục công việc dang dở.

Túc Tức trực tiếp mở cửa ra. Ngay khi người bên ngoài gặp người ở trong, mặt Thẩm Tùy lập tức suy sụp nói: Sao cậu lại mở cửa? Nhiếp Tĩnh Trạch đâu?

Túc Tức đứng ở cửa, không hỏi anh ta tới làm cái gì, cũng không có ý định mời anh ta vào nhà mà chỉ nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng: Anh ấy không rảnh.

Thẩm Tuỳ hít sâu một hơi, mặt không thay đổi đẩy cậu sang một bên bước thẳng vào trong nhà như chốn không người, anh ta dừng lại trước tủ giày, vừa nhìn từng chiếc giày trong đó vừa lẩm bẩm: Đôi dép lê tôi thường mang đâu rồi?

Sau khi đóng cửa lại, Túc Tức nói với anh ta: Để tôi giúp cậu tìm?

Thẩm Tuỳ vội đứng dậy, hừ một tiếng: Tìm cái gì mà tìm? Đôi tôi thường mang đến đây làm sao cậu biết được? Lúc tôi ngày đêm túc trực ở đây thì cậu đang ở đâu?. Nói xong anh ta đăm chiêu, nghĩ nghĩ, tầm mắt nhìn xuống đôi dép lê mà Túc Tức đang mang: Đừng có nói là cậu ta đưa dép cho cậu rồi?

Túc Tức suy nghĩ một chút, sau đó lùi bước: Cậu có thể hỏi Nhiếp Tĩnh Trạch.

Thẩm Tuỳ trong lòng cảm thấy bất bình, tầm mắt vẫn dừng lại trên chân cậu, càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng nên vội vàng tiến lên một bước, cao giọng gọi tên Nhiếp Tĩnh Trạch, ngữ khí hơi khó chịu: Cậu đưa đôi dép lê tôi thường mang đưa cho Túc Tức đi à?

Một giây sau, giọng nói của Nhiếp Tĩnh Trạch hờ hững vọng ra: Cậu

thay đôi mới đi. Đôi dép của cậu rất giống của Túc Tức, tôi sợ em ấy mang nhầm nên ném cái của cậu đi rồi.

Thẩm Tuỳ nghe thấy hắn nói vậy sắc mặt lập tức vặn vẹo cả lên, nhưng vẫn phải duy trì sự bình tĩnh trước mặt Túc Tức, hừ lạnh một tiếng rồi lấy đại một đôi dép khác trong tủ giày ra mang, sau đó phóng tới phòng bếp.

Nhiếp Tĩnh Trạch đang xắt rau quay lưng về phía anh ta, Thẩm Tuỳ đi đến bên cạnh rồi dựa vào bàn bếp, khoanh hai tay lại, giọng điệu lười biếng nói: Sao cậu lại vứt đôi dép của tôi đi vậy? Hay là vì chiếm được người ta rồi nên liền trở mặt vô tình, ăn cháo đá bát với bạn thân vậy sao? Cậu cũng không thèm nghĩ xem lúc trước ai đưa Túc Tức lên tận cửa cho cậu, ai là người gọi điện thoại để rủ Túc Tức tới quán bar chứ?

Tôi nhớ đôi của cậu giống với đôi em ấy đang mang, nhưng màu sắc khác nhau. Nhiếp Tĩnh Trạch thản nhiên nói tiếp, mắt cũng không thèm nhấc lên một cái: Tôi không vứt nó đi, chẳng lẽ tôi phải mặc kệ chuyện bạn thân với bạn trai mang dép cặp à?

Khóe miệng Thẩm Tùy lập tức hơi hơi run rẩy.

Đây chỉ là điều đầu tiên. Nhiếp Tĩnh Trạch tạm dừng một giây, sau đó càng ngày càng có chút không vui: Còn cái thứ hai, nếu Túc Tức nhầm dép, cậu nghĩ tôi sẽ tha thứ việc bạn trai mang phải dép của cậu sao?

Lúc này khóe miệng Thẩm Tùy kịch liệt run rẩy.

Khuôn mặt anh ta thất thần xoay người, lập tức bước ra khỏi phòng bếp. Không ngờ Nhiếp Tĩnh Trạch lại quay ra trách ngược lại mình khiến cho lòng anh ta mất thăng bằng, vậy thì càng muốn tìm Túc Tức để giành lại chiến thắng.

Túc Tức đang ngồi trên sô pha để chơi trò chơi, Thẩm Tuỳ nhanh chóng bước tới rồi khinh thường hỏi: Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà Nhiếp Tĩnh Trạch đúng không?

Túc Tức không gật đầu cũng không lắc đầu, còn giương mắt hỏi lại anh ta: Có chuyện gì không?

Cũng không có gì quan trọng. Thẩm Tuỳ kéo dài câu nói, giọng điệu tràn đầy giễu cợt: Cậu ta đang bận việc nấu ăn, nên bảo tôi qua đây để dẫn cậu đi tham quan căn nhà.

Túc Tức trầm mặc một giây, thuận thế đứng lên.

Trong lòng Thẩm Tuỳ đã cảm thấy thoải mái một chút, vừa lòng gật gật đầu, anh ta dẫn cậu đi đến phòng làm việc, đẩy cửa ra giới thiệu: Đây là phòng làm việc.

Túc Tức ồ lên một tiếng.

Hai người lại đi đến phòng ngủ, Thẩm Tuỳ nói: Còn đây là phòng ngủ.

Túc Tức vẫn như cũ ồ lên một tiếng.

Thẩm Tuỳ vội hừ cười, nói: Căn phòng lần trước mà cậu với Nhiếp Tĩnh Trạch ngủ lại qua đêm là đây.

Đối phương nói ra lời này cũng không phải là giả, Túc Tức cũng gật đầu xác nhận: Đúng là căn phòng này rồi.

Thẩm Tuỳ cũng ừ một tiếng lấy lệ, cuối cùng đi đến phòng ngủ chính, tự mình đẩy cửa ra, không thèm liếc mắt nhìn một cái mà nói luôn: Đây là phòng ngủ chính.

Túc Tức dừng lại ở giữa phòng ngủ, không nói gì.

Thẩm Tuỳ cong môi nở nụ cười, đưa mắt nhìn lại căn phòng. Vừa định nói gì đó thì ánh mắt anh ta nhìn thấy chiếc giường có hai chăn bông và hai chiếc gối ngủ cạnh nhau.

Thẩm Tuỳ thoáng chốc sửng sốt, sau đó nghĩ đến chuyện ngủ một mình mà có hai cái gối đầu cũng là chuyện bình thường thôi. Vừa định thu hồi ánh mắt, anh ta vô tình liếc thấy hai chiếc cốc trong suốt giống hệt nhau ở trên tủ đầu giường.

Trong lòng anh ta lộp bộp một chút, nhất thời cứng đờ, vội vàng giả vờ như mình không thấy gì rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Nhưng có vẻ như ông trời đang muốn trêu đùa anh ta, mắt anh ta lại lướt tới cái sọt rác có mấy chứa mấy chiếc bao cao su đặt cạnh giường. Khóe miệng Thẩm Tuỳ lần nữa run rẩy, lông mày cũng giật giật theo.

Anh ta thờ ơ quay người lại, cuối cùng dùng vài giây ngắn ngủi để tự suy nghĩ lại. Đến một người bạn gái mà Thẩm Tùy anh còn chưa có, mà hai người bọn họ lại tình tứ đi siêu thị, lúc gặp nhau trong thang máy anh ta mới nảy ra ý định tìm Nhiếp Tĩnh Trạch ăn cơm, nhưng chuyện gì đang xảy ra thế này?

Thẩm Tùy: Vì một bữa cơm tối mà tôi phải trả một cái giá quá đắt.

- Hết chương 57 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.